Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 4: Chương 4






CHƯƠNG 4

Tần Lâm nghe xong lại ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn thẳng về phía nàng, như đang phán xét lời nói của nàng là thật hay giả.



A Nồng nhướng mày, thầm nghĩ đứa trẻ này thật sự rất nhạy cảm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại cảm thấy mềm mại hơn một chút.

"Khoai…tây," thấy nàng không có ý giễu cợt mình, hai mắt Tần Lâm sáng lên, chỉ vào quả cầu ông nhỏ trong tay, nhẹ nhàng cười nói: "Tên, Khoai, Tây."

Quạc quạc.

Lần này nàng đã hiểu, tên con vịt nhỏ là Khoai Tây.

"Thật là một...!cái tên đặc biệt.



Ai đặt cho nó thế?"

Tần Lâm gạt đi sự xấu hổ vừa rồi, ngẩng đầu lên khá kiêu ngạo: “Đại ca.”

Có phải Tần Thời đã đưa nàng đến đây không? Nàng nheo mắt, giơ tay cầm túm lông nhỏ, nhẹ nhàng chọc vào đôi cánh nhỏ mềm mại của nó, thấy vậy nó mổ nhẹ vào tay nàng.

Nàng có chút ngứa ngáy, trong mắt nàng hiện lên ý cười, nhưng trên mặt lại không lộ ra, chỉ tùy ý hỏi: "Vậy...!Đại ca của ngươi làm nghề gì? Năm nay hắn bao nhiêu tuổi?"



Tần Lâm ngoan ngoãn trả lời: “Chặt, chặt củi, săn bắn, trồng trọt, làm ruộng…”

Nàng: "...Được rồi, ta hiểu rồi.



Chỉ cần nói cho ta biết hắn ta bao nhiêu tuổi."


Tần Lâm đang muốn trả lời, bên ngoài đột nhiên vang lên một giọng nói vui vẻ trầm trầm: "Hai mươi mốt."

Lời còn chưa dứt, cửa phòng đã mở ra, cậu bé vừa mới ngượng ngùng nhảy lên, lao về phía đ như một viên đạn đại bác, vui vẻ hét lên: “Đại ca!”

Người đàn ông có đôi vai rộng và vòng eo hẹp, đôi chân thon dài, cơ thể cường tráng được bọc trong một tấm vải thô ngắn màu nâu xám, trông rất khỏe khoắn.



Hắn ta cởi chiếc mũ trúc đặt sang một bên, sau đó thuận tay phủi tuyết trên người, sau đó cúi xuống ôm lấy Tần Lâm: “Đệ có nghe lời đại ca ở nhà chăm sóc tỷ tỷ không?”

Tần Lâm gật đầu, đưa tay áp vào lỗ tai lạnh lẽo của chàng trai trẻ, nheo mắt đáp: “Có, còn, còn rót nước nữa.”


“ A Lâm giỏi quá, được rồi đừng để bị cóng tay.



Ta không lạnh đâu.



Mau dẫn Khoai Tây đi xem mẹ đã dậy chưa.



Ca có chuyện muốn nói với tỷ tỷ."

Tần Lâm ngoan ngoãn gật đầu, trượt xuống khỏi vòng tay rộng rãi của chàng trai, xoay người chạy đến giường nhận lấy Khoai Tây trong tay A Nồng, lại ngượng ngùng cười với nàng rồi quay người đi ra ngoài.

Chàng thiếu niên với một bộ râu rậm, tướng mạo không rõ ràng lúc này mới đóng cửa lại, nhìn hắn giống như một ngọn núi thái sơn, trông vô cùng áp lực.

Có lẽ bởi vì thân hình cao lớn của hắn, cho người ta một loại cảm giác nặng nề, bức bách, hai tay càng A Nồng dưới chăn càng nắm chặt, nhưng sắc mặt lại rất bình tĩnh, nàng cố chịu đau, dựa vào thành giường, ánh mắt trong suốt, không chút do dự hỏi: "Ngươi là Tần Thời?"

Đôi mắt nàng đen tuyền, trong suốt như sao trên trời, nhưng lại cảnh giác, có chút kiêu ngạo, có chút hoảng sợ vô hình.

“Đúng vậy,” khóe miệng Tần Thời ẩn dưới bộ râu hơi cong lên, hắn duỗi đôi chân dài bước đến bên giường nhìn nàng, trầm giọng lặp lại: “Ta tên Tần Thời, Tần của nhà Tần, “Thời” trong thời gian."


Đột nhiên đối mặt với một đôi mắt có phần giống Tần Lâm, nhưng lại sắc bén và khí khái hơn Tần Lâm một chút A Nồng bỗng sửng sốt sau đó bèn nhanh chóng quay mặt đi, đang định nói gì đó thì lại nghe thấy hắn nói: “Nàng có thể gọi ta là A Thời."

"..." Họ có quen nhau không? Nàng kinh ngạc liếc hắn một cái, sau đó làm như không nghe thấy.

Ánh mắt hắn hơi động, đáp: "Ta mua ngươi."



A Nồng sửng sốt: "Ngươi...!ngươi nói cái gì?!"

Tần Thời ngồi ở bên giường, nghiêng người tới trước mặt nàng, ánh mắt sáng ngời đãng nhìn nàng: “Ta mua nàng về làm vợ ta.”

Hơi thở nam tính của người đàn ông hòa lẫn với cái lạnh của gió tuyết lao thẳng về phía nàng, tuy không khó chịu nhưng lại có chút hung hãn, khiến người ta có chút hoảng sợ.



Nàng cứng ngắc nhìn hắn, hai tay dưới chăn nắm chặt thành quyền, hồi lâu sau mới bình tĩnh hỏi: “Vậy ngươi mua ta ở đâu? Ngươi tốn bao nhiêu tiền?”

Bọn cướp đó bắt nàng vì tiền, cho dù thật sự muốn bán nàng cũng sẽ tìm được một người đàn ông giàu có để bán.



Làm sao người đàn ông trước mặt có thể mua được nàng trong khi hắn ta chỉ mặc quần áo đơn giản và sống trong một ngôi nhà khiêm tốn như vậy?


Thấy nàng rõ ràng đang sợ hãi, nhưng lại không chịu lộ ra bất kỳ tổn thương nào, cằm nàng hơi giương lên, trong mắt lộ ra uy nghiêm, vẻ mặt kiêu ngạo bình tĩnh, trong lòng hắn có chút ngứa ngáy, khó khăn lắm hắn mới có thể không đưa tay ra xoa đầu nàng, nhưng bây giờ chưa đến lúc, cho nên Tần Thời đành nhịn lại, chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt nóng bỏng, lông mi hơi giật, sau đó có chút trịch thượng đáp: "Cẩm Châu, một lượng."

"Một...!bao nhiêu lượng?!" Giọng nói của nàng nhất thời vang lên, trong giọng nói tràn đầy vẻ không thể tin nổi, nhưng nàng rất nhanh liền đè xuống, khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh như cũ.

Tần Thời suýt bật cười, nhưng cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nghiêm túc trả lời: "Ừ, một lượng, ta đã để dành mấy tháng."

Cuối cùng, hắn khẽ thở dài, trông có vẻ hơi đau khổ.

A Nồng: "..."

Đường đường lại đại tiểu thư uy nghiêm của Trung Túc Hầu phủ mà chỉ đáng giá một lượng bạc! Nàng, nàng luôn thưởng cho người giúp việc trong nhà nhiều hơn thế này!


Nàng xấu hổ đến đỏ mặt, nhưng cũng nghi ngờ người này đang đùa giỡn với mình, nàng lén hít vài hơi để bình tĩnh lại, sau đó dùng giọng nói lạnh lùng bình tĩnh nói: “Thời buổi này khó mà mua được nô tì bằng một lượng, cho dù người có muốn lừa dối ta thì cũng nên nói cho hợp lý hơn một chút."

"Nàng là vợ ta, tại sao ta lại lừa dối nàng?" Nhìn thấy mí mắt nàng giật giật, nhưng lại đang kìm nén xấu hổ, làm như không nghe thấy, trong mắt Tần Thời tràn đầy ý cười, trong lòng tràn ngập vui mừng, nhưng hắn ta không khỏi muốn tiếp tục trêu chọc nàng: “Nàng đừng lo, nhà ta tuy không giàu có nhưng cơm ăn áo mặc cũng không thành vấn đề.





Nếu nàng bằng lòng cùng ta chung sống ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.



Ta nhất định sẽ đối xử với nàng như châu báu, không để nàng chịu thiệt thòi nào hết.”

Đủ rồi đó! Ai muốn làm vợ ngươi và sống với ngươi chứ! Tại sao tên nhà quê này lại có khuôn mặt dày như vậy!

"Ta đã đính hôn và vài tháng nữa sẽ kết hôn.



Xin đừng nói những lời này nữa, ngươi sẽ làm tổn hại đến sự trong trắng của ta.



Trước đây nàng lẽ ra sẽ sai người người lôi kẻ đã xúc phạm mình một cách trắng trợn ra ngoài.



Nhưng bây giờ địch mạnh, ta yếu, nàng đành phải chịu đựng nhục và cẩn nhẫn chờ thời cơ.