Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 5: Chương 5






CHƯƠNG 5

Nụ cười của Tần Thời cứng đờ, con mắt hắn nheo lại: "Hứa hôn?"

Hiện tại tình hình không ổn định, A Nồng vốn không muốn bại lộ thân phận để tránh gây thêm phiền toái khác, nhưng nhìn ánh mắt Tần Thời càng ngày càng phóng túng, lại cho rằng mặc dù trên người tất cả trang sức quý giá đều không còn nữa, nhưng quần áo nàng đang mặc chất lượng rất tốt, chắc chắn hắn ta đã đoán ra rằng nàng có xuất thân bất phàm, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: "Đúng vậy, ta là người của Trung Túc Hầu phủ, trượng phu tương lai là An Vương thế tử, cai quản năm châu ở phía nam.”

An Vương là hắn cùng cha khác mẹ với đương kim Hoàng đế Vĩnh Hưng, có thái ấp An Châu, nắm giữ binh quyền của năm châu phía nam, nổi tiếng dũng cảm, thông thạo tác chiến và quản lý quân đội chặt chẽ.



Tuy Lạc Châu không ở biên giới phía Nam nhưng An Vương nổi danh và quyền lực đến nỗi ngay cả Hoàng đế Vĩnh Hưng cũng phải sợ hãi, không ai dám dễ dàng đối đầu với hắn.

A Nồng dùng thân phận thật của của mình với hy vọng khiến cho Tần Thời biết sợ mà lui, nàng không biết hắn ta đến từ đâu và mục đích của hắn ta là gì, làm như vậy hắn mới không dám hành động liều lĩnh.



Nhưng Tần Thời không những không rời đi mà còn tiến lại gần: "Nàng đang lừa ta à?"

Hắn nheo mắt, nụ cười biến mất, đôi lông mày hơi nhíu lại hiện lên một tia tức giận.



Tim A Nồng thắt lại, nhưng ánh mắt lại không hề né tránh: “Ta không lừa ngươi, nếu ngươi không tin thì cứ đi mà tìm hiểu.



Chỉ còn ba tháng nữa là đến đám cưới.





Phủ An Vương đã bắt đầu chuẩn bị rồi."

Điều này đúng.



Mẫu thân của A Nồng là Văn thi và An vương phi là chị em họ, hai người họ lớn lên cùng nhau và có mối quan hệ rất tốt nên đã sớm sắp xếp một cuộc hôn nhân cho con cái, hiện tại A Nông tuy không muốn nhìn thấy những người được gọi là gia đình đó.



Lại nữa, tình cờ ngày cưới đang đến gần, nên nàng đã suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời đến phủ An Vương phủ - so với người cha máu lạnh và tàn nhẫn của mình, người dù có ở xa hàng ngàn dặm, nhưng không bao giờ quên nàng trong mỗi dịp lễ tết, phủ An Vương khiến cô có cảm giác gần gũi và đáng tin cậy.

Tần Thời nghe xong cũng không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đen tối nhìn A Nồng.



A Nồng có chút sợ hãi, không khỏi nhẹ nhàng nói thêm: "Tốt nhất là ngươi thả ta đi.




Ta hứa nếu về đến nhà an toàn, ta sẽ tặng một món quà lớn để cảm ơn ngươi."

Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, mái tóc đen như nước xõa tung trên vai, làn da ốm yếu trở nên trắng như tuyết, lông mi đen dài, đôi má ửng hồng vì căng thẳng.



..



Cổ họng Tần Thời khẽ động, nhưng hắn lại đè nén sự bất mãn trong lòng, khẽ khịt mũi: “Ta không cần lễ nghĩa xa hoa, ta chỉ cần một người vợ.”

“…Hãy nhận món quà của ta và ngươi có thể mua bao nhiêu vợ tùy thích.”

“Bọn họ không đẹp như nàng.”

"..."

"Nàng có thích hắn ta?"

A Nồng sửng sốt, phải một lúc sau hắn mới nhận ra Tần Thời đang ám chỉ vị hôn phu của mình, An Vương thế tử.

"Đương nhiên là thích." Tuy rằng vì hắn hỏi quá trực tiếp mà nàng bèn cau mày, nhưng A Nồng lúc này cũng không để ý tới, bình tĩnh gật đầu.


Tần Thời lại không nói nữa, chỉ sâu sắc nhìn nàng, như đang đánh giá lời nói của nàng là thật hay giả.  

A Nồng nhíu mày và cố gắng hết sức để không tỏ ra ngượng ngùng.

Một lúc sau, Tần Thời mới đứng thẳng, rồi nói: "Đã như vậy, ta sẽ không làm khó ngươi.



Nhưng, ta có một điều kiện."

A Nồng cảm thấy vui mừng, hai mắt sáng lên: "Điều kiện là gì?"

“Trong nhà ta ngoài đệ đệ ra, còn có một người mẹ già, bà bị bệnh não từ khi ta nhỏ, hiện giờ bà có chút không tỉnh táo và sức khỏe không được tốt cho lắm.



Tuy nhiên, bà ấy vẫn luôn suy nghĩ về chuyện hôn sự của ta.



Hôm qua ta đưa nàng về, lúc đó ta nói với bà ấy rằng bà đã có con dâu, mẹ ta rất vui và nói rằng đợi đến dịp tết sẽ làm bánh chẻo và nấu ăn cho nàng, ta không muốn làm bà thất vọng nên nàng có thể ở lại đây đợi đến Tết rồi hãy rời đi, Tần Thời vừa nói vừa liếc nhìn chân cô: “Dù sao thì đại phu cũng nói vết thương trên của nàng cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới có thể lành lại."

Người đàn ông này thoạt nhìn thô lỗ thô lỗ, nhưng thực ra lại là một đứa con hiếu thảo, A Nồng thầm nghĩ, cũng cho rằng chỉ còn nửa tháng nữa là đến Tết Nguyên Đán, nàng do dự một lát, cuối cùng gật đầu: “Được, ta hứa, nhưng sợ gia đình không tìm được mình sẽ lo lắng nên ngươi phải gửi thư đến An Vương Phủ để báo rằng ta vẫn an toàn.”


Tần Thời liếc nhìn nàng, nhìn thấy trong đôi mắt kiêu ngạo của nàng hiện lên một tia xảo trá, giống như một con hồ ly muốn cải trang thành hổ, nàng đáng yêu như vậy, khiến cho hắn có cảm giác dễ chịu không thể giải thích được.

"Được."

Hắn đồng ý, A Nồng thở phào nhẹ nhõm: “Vậy… hắn thật sự đã bán ta cho ngươi rồi ư?”

Hai mắt Tần Thời lấp lánh nhìn nàng: “Đúng vậy, ngươi bị thương nặng hôn mê mấy ngày, hô hấp càng ngày càng yếu, cho nên bọn chúng đưa ra giá cả cũng không cao, ta chỉ muốn mua một thê tử mang về nhà.



Bây giờ đã là Tết Nguyên Đán, trong tay ta không có nhiều tiền nên mạo hiểm mua ngươi, biến ngựa chết thành bác sĩ ngựa sống.”

"..." Ngươi mới là là con ngựa!


Thấy cô mím môi không nói gì, Tần Thời nghiêng đầu cười: "Cái gì? Không tin à?"

A Nồng có chút không phục, lời nói của hắn có vẻ có lý, nhưng xem xét kỹ hơn, có rất nhiều thứ không thể không xem xét kỹ càng.





Nhưng nàng không muốn điều tra thêm nữa, dù sự thật có ra sao thì ít nhất bản thân cũng không rơi vào tay bọn thổ phỉ đó, không phải chịu tổn hại gì không thể chịu nổi, đây là một sự may mắn rồi.



Còn lại, cứ đợi vết thương bình phục rồi từ từ lên kế hoạch.

"Vậy nơi này là đâu? Ngươi là ai?"

"Đây là ở sườn núi Thất Tinh ngoài thành La Châu, ta chỉ là một thôn dân bình thường thôi." Tần Thời thành thật nói xong, thì quay sang hỏi nàng: "Còn nàng thì sao? Nàng tên là gì?"

A Nồng dừng lại một chút rồi nói: "Quý Hàm."

“Cho nên, A Nồng là tên thường gọi của nàng?” Nhìn thấy nàn sửng sốt, ánh mắt Tần Thời hơi động, thản nhiên giải thích: “Lúc nàng sốt hôn mê, trong lúc ngủ nàng có lẩm bẩm mấy chữ, tự xưng là A Nồng."

Biểu cảm của A Nồng dịu đi một chút, sau đó nàng “ừm” một tiếng

“Vậy sau này ta gọi nàng là A Nồng,” Tần Thạch đột nhiên nheo mắt nhìn nàng, cười lộ ra hàm răng trắng nõn: “A Nồng, nghe khá hay.”

Chỉ những người thân thiết mới có thể gọi cô bằng biệt danh, A Nồng nhếch môi định từ chối, không ngờ, chưa kịp nói thì chợt nghe thấy một tiếng càu nhàu.

Tần Thời cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt cô nương trên giường vẫn bình tĩnh, nhưng hai má không khỏi đỏ bừng, âm thanh càng lúc càng lớn.