Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 41




Edit: Linh



Beta: mymy



Qua vài ngày, miệng vết thương của Dư Lãng tốt hơn, Dư Hải Thiên cũng không có bận việc gì, chỉ còn lại một ít công việc là xong, cũng không cần hắn làm.



Dư Hải Thiên dẫn Dư Lãng đến bệnh viện để gỡ băng gạc. Xác định là y không có việc gì, hai người không có trở về T thị ngay, Dư Hải Thiên chuẩn bị dẫn Dư Lãng đi chơi vài ngày rồi mới trở về.



Dư Hải Thiên hàng năm đều mang theo Dư Lãng đi chơi vài ngày ở bên ngoài, chẳng qua lúc ấy, An Huệ Lan cũng ở bên. Thời điểm hai người bọn họ một mình cùng một chỗ rất ít, tuy rằng hiện tại thời tiết có chút lạnh, nhưng là lạnh có biện pháp của lạnh nhi. Dư Hải Thiên mang theo Dư Lãng đi một làng du lịch tư nhân, muốn dẫn Dư Lãng đi tắm suối nước nóng.



Bọn họ mới chỉ chơi hai ngày, đã bị cuộc điện thoại làm hỏng hết tâm trạng.



Điện thoại là An Huệ Lan gọi tới, vừa nghe là An Huệ Lan gọi, Dư Lãng đang ở phía sau chà lưng cho Dư Hải Thiên liền đem khăn ném đi, ghé vào trên lưng Dư Hải Thiên, dán sát tai vào điện thoại mà bắt đầu nghe ké. Dư Hải Thiên đẩy đầu Dư Lãng ra, chỉ được chốc lát Dư Lãng lại bu lại: “Baba cho con nghe một chút đi? Mẹ đang nói cái gì?”



An Huệ Lan lời ít mà ý nhiều, Dư Lãng còn chưa nghe được mấy câu, bên kia đã nói hẹn gặp lại.



“Lãng Lãng, ông nội của con bị bệnh, chúng ta ngày mai phải trở về rồi.” Cúp điện thoại, Dư Hải Thiên nhìn không ra vui buồn, trên mặt cũng không thấy biểu tình sốt ruột.



Dư Lãng sửng sốt một chút, lấy di động của Dư Hải Thiên coi thời gian, bây giờ còn chưa đến mười hai giờ trưa, từ F thị bay về T thị chyến trễ nhất là 7h tối, chớp chớ mắt, hiểu ra: “Baba, ông nội lại giả bệnh đi?”



Y chỉ cần bị trầy da đầu một chút, Dư Hải Thiên liền ngay trong ngày đã bay về, hiện tại Dư Thịnh bị bệnh, Dư Hải Thiên không nhanh không chậm ngày mai mới đi… Dư Lãng nghĩ như vậy, là bởi vì ông nội y trước kia đã có tiền sử. Dư Hải Thiên tốt nghiệp đại học được bốn năm, ông nội đột nhiên té xỉu, thiếu chút nữa hù chết Dư Lãng. Vào lúc đó Dư Thịnh vẫn là tráng niên, công tác thêm năm bảy năm không phải là vấn đề. Kết quả ông giả vờ, mục đích chính là muốn nghỉ hưu, đem công ty ném cho Dư Hải Thiên.



Từ đấy về sau, Dư Thịnh lui phía sau màn, ngay từ đầu là lui một nửa, chờ giúp Dư Hải Thiên thu thập xong xuôi. Kết quả Dư Hải Thiên thành vội vàng đem công ty nhận lấy, Dư Thịnh liền hoàn toàn buông tay. Thời điểm rảnh rỗi, ở sau lưng chỉ giúp Dư Hải Thiên vài chiêu. Bình thường đi chơi mọi nơi, sinh hoạt vô cùng tiêu sái.



Hiện tại, ông nội của y lại bị bệnh.



“Ông là lại muốn chốn chuyện gì a?” Dư Lãng và ông nội y tình cảm vô cùng tốt, biết rất rõ là ông lại giả bệnh, sau khi nhận được khẳng định từ Dư Hải Thiên, y vô cùng cao hứng chuẩn bị coi náo nhiệt.



Dư Hải Thiên thoạt nhìn có chút phiền muộn, lại có chút trầm mặc, chính là cuối cùng vẫn mở miệng: “Mẹ con hiện tại đang ở Dư gia chăm sóc ông nội của con. Mấy ngày hôm trước Khang lão gia tử đến tìm ông nội con…”



“Chuyện của An Khang nháo đến tận nhà chúng ta sao?” Dư Lãng tiểu tâm liếc mắt nhìn Dư Hải Thiên một cái, thanh âm có chút suy yếu.



“Đừng lo lắng, không phải chuyện của con.” Dư Hải Thiên tựa vào ao, thuận tay đem Dư Lãng kéo lại đây, theo thói quen nghịch nghịch tóc ướt sũng của y.



“Xem ra, ông nội không thích An Khang.” Cho nên khi phụ thân An Khang tìm tới cửa, ông tình nguyện tiếp nhận An Huệ Lan, để cho An Huệ Lan lấy thân phận con dâu đăng đường nhập thất. Xem ra so sánh An Khang cùng An Huệ Lan, ông nội của y tình nguyện chọn An Huệ Lan. Hơn nữa, có thể làm cho ông nội của y giả bộ bệnh, chuyện An Khang ly hôn, khẳng định đã muốn lan đến gần Khang gia.



“Kia…” Dư Lãng cắn cắn môi, có chút khó chịu nói: “Khang Huy cũng là đứa nhỏ của ba ba sao?”



Vấn đề này Dư Hải Thiên đã hứa là không nói dối y, đối với lời Dư Lãng hỏi hắn chỉ cần biết sẽ trả lời. Trước kia, Dư Lãng là con của hắn, hắn coi y như đứa trẻ mà dỗ dành, tự nhiên sẽ có một số chuyện không cho y biết. Chính là hiện tại…. Dư Lãng vẫn là con của hắn, nhưng vẫn có một chút thay đổi, đề cập đến một đứa con khác, Dư Lãng biết càng rõ, có lẽ tổn thương mới có thể càng nhỏ.



“Kỳ thật hắn có phải con của baba hay không, ba cũng không biết.” Dư Hải Thiên có chút không chắc chắn. Nếu Khang Huy là con của hắn, tại sao năm đó An Khang không đến tìm hắn. Chính là nếu nói không phải, An Khang cũng không dám đem loại chuyện này đổ lên đầu hắn. Một khi xét nhiệm AND liền tra ra.



Dư Lãng hơi mở to hai mắt, bám vào trên người Dư Hải Thiên, một tay cầm lấy cổ hắn, nhe răng nói: “Baba, chẳng nhẽ ba có ngủ cùng An Khang hay không cũng không tự mình biết sao?”



Dù Dư Hải Thiên là người cha mà y yêu mến nhất trên đời, Dư Lãng cũng không thể trợn mắt nói dối rằng hắn là người tốt. Dư Hải Thiên mười bốn tuổi đã ngủ cùng con gái nhà người ta, không chỉ ngủ cùng một, mà còn ngủ cùng hai người.



Đương nhiên An Khang cũng không phải loại người tốt đẹp gì, bà ấy ngủ cùng hai người con trai. =.=



Nhưng là hai người các ngươi cũng phải biết rõ ràng cha đứa nhỏ là ai đi.



Dư Hải Thiên bị nắm cổ, hắn cúi người xuống một chút, đem Dư Lãng kéo lên đùi hắn: “Ba với An Khang coi như là cùng nhau lớn lên, lúc ấy rất nhiều người nói Dư Khang hai nhà sẽ tổ chức đám cưới. Chính là, Khang lão gia tử cũng không thích ba trở thành chồng của An Khang.”



An Khang là con gái môt của Khang gia, mọi thứ của Khang gia đều là của An Khang. Nếu An Khang gả cho Dư Hải Thiên, Khang gia sẽ là của hồi môn của An Khang.



Nếu Dư Hải Thiên yêu An Khang đến sông cạn đá mòn thì không tính làm gì, nhưng Dư Hải Thiên lại không phải không có An Khang thì không thể sống. Thậm chí, An Khang đối với Dư Hải Thiên mà nói không phải là sự lựa chọn tốt, Dư Hải Thiên không thích An Khang.



Dư Thịnh đối với An Khang cũng không vừa lòng, ông không thích tính cách An Khang, rất yểu điệu, hơn nữa còn cực đoan.



Chính là An Khang lại thích Dư Hải Thiên.



Khang gia lão gia tử yêu cầu một người con rể có thể ở rể, sau khi ông trăm tuổi lại phải bảo vệ Khang gia, bảo vệ An Khang. Dư Hải Thiên có năng lực, hắn sai ở chỗ là rất có năng lực như vậy. Nếu hắn có suy nghĩ gì, đừng nói Khang lão gia tử đã mất, dù là còn sống, cũng không thể ngăn cản hắn.



Khang lão gia tử phản đối An Khang chọn Dư Hải Thiên, An Khang mê luyến Dư Hải Thiên, ông không chỉ ngăn cản có một lần.



“Dưới loại tình huống này, ta làm sao có thể cùng An Khang nhấc lên quan hệ?”



“Chính là hai người quả thật có quan hệ, Khang Huy cũng không phải tảng đá đẻ ra.” Dư Lãng cơ hồ là rống lên, giờ khắc này, y tuyệt đối quên, kỳ thật mình mới là Khang Huy chân chính. Hơn nữa y cũng không phải con đẻ của Dư Hải Thiên. Bất quá Dư Hải Thiên cùng An Khang quả thật có xảy ra quan hệ.



“Lúc ấy ba không biết là An Khang. Ba ở trong quán rượu ở nước Mỹ, bởi vì ăn một chút thuốc nên không có nhận ra ai.” Dư Hải Thiên nhẹ nhành bâng quơ, Dư Lãng thiếu chút nữa là bị tức đến hộc máu. Dư Hải Thiên quả nhiên không phải người tử tế gì, không chỉ có làm loạn với con gái nhà người ta, còn cắn thuốc. Cuối cùng cũng bị báo ứng đi, lại không phải bảo ứng trên người hắn mà ngược lại báo ứng vào người y. Y vô tội a.



Dư Lãng khó thở mỉm cười, hít sâu một hơi, lớn tiếng hét lớn: “Baba, nếu ba đã như vậy, con liền học theo. Con cũng muốn cắn thuốc, cũng muốn tìm phụ…”



Dư Lãng ngồi trên đùi Dư Hải Thiên, một thứ gì đó cứng rắn ở ngay trên đùi y. Dư Lãng đương nhiên biết đấy là cái gì. Thứ này, chuyện như thế này đều rất bình thường, chẳng qua người gặp chuyện rất không bình thường.



Trong nháy mắt, Dư Lãng giống như bị ai bóp chặt yết hầu. Thanh âm im bặt không phát được tiếng nào. Mặt của y xoát cái liền đỏ, đỡ bả vai Dư Hải Thiên, từ trên đùi hắn trèo xuống Dưới. Y hiện tại mới phát hiện, thích ngồi trên đùi Dư Hải Thiên thực sự không phải là thói quen tốt.



“Lãng Lãng, đừng động!” Dư Hải Thiên vươn ra một bàn tay, liền đem Dư Lãng cố định trên đùi mình. Đồ vật bên Dưới dính sát vào trên đùi mềm mại của Dư Lãng. Hắn mỗi ngày đều cùng Dư Lãng khỏa thân, không cần nhìn hắn cũng tưởng tưởng được làn da trắng nõn của Dư Lãng. Hắn cảm thấy gân xanh trên đầu nhảy một cái.



Trên thực tế, Dư Lãng muốn nhảy lên, chính là y không dám. Hơn nữa Dư Hải Thiên gắt gao bắt lấy thắt lưng y, Dư Lãng cả người cứng ngắc, động cũng không dám động, sắc mặt trướng đến đỏ bừng: “Baba!!”



Y sai, y không nên ngăn Dư Hải Thiên đi tìm An Huệ Lan. Nhịn nhiều năm như vậy, nhẫn không nổi khiến lại cho chính mình chịu nạn. Y tiểu tâm nói, ngay cả hô hấp cũng không dám đụng tới trên người Dư Hải Thiên: “Baba, ba buông ra, con ra ngoài tìm nữ nhân cho ba.”



Dư Lãng bây giờ là trần trụi, bị nước nóng trong ôn tuyền làm nóng đến đỏ bừng, tóc bị ướt sũng, từng điểm từng điểm, Dư Hải Thiên thậm chí có thể thấy hai điểm hồng sắc trước ngực y. Hắn luôn vì mình có thể khắc chế dục vọng mà kiêu ngạo, hắn có thể có nữ nhân, cũng có thể gần mười năm không gần nữ sắc.



Chính là khi hắn đã sắp không thể khắc chế phản ứng sinh lý của mình hắn mới biết được, trước kia hắn có thể khắc chế chẳng qua là chưa gặp đúng người mà thôi.



Hắn không nghĩ làm Dư Lãng sợ, chính là hắn quản không được phản ứng của mình, nghe được Dư Lãng nói tìm nữ nhân cho hắn, hắn suýt nữa muốn mặc kệ



Không để ý, hắn nhắm hai mắt lại, hắn có thể nói cho Dư Lãng hắn không nghĩ muốn nữ nhân, chỉ muốn y sao?



Dư Hải Thiên cầm tay Dư Lãng, ấn xuống Dưới: “Lãng Lãng, nhớ rõ trước kia baba đã dạy con, giờ cũng giúp ba đi.”



Chuyện sau đó, Dư Hải Thiên không thể nhớ rõ ràng, Dư Lãng có dãy dụa kịch liệt hay không. Ngay từ đầu là hắn cầm lấy tay y, cường ngạnh bắt y đặt tay vào đồ vật của mình, sau đó bản thân hắn có động hay không hắn cũng không biết. Không biết vì sao mà bản thân lúc ấy lại xúc động như vậy mà đánh cuộc, giống như Dư Lãng ngay giây tiếp theo có thể chạy mất. Hắn biết rất rõ ràng y chạy không thoát, chính là dù y có chạy, hắn cũng có thể từ chân trời xách y về, đặt đến bên cạnh hắn. Nhưng là nếu lúc ấy dọa Dư Lãng chạy, hắn cần làm như thế nào?



Thẳng đến khi hắn cảm thấy thỏa mãn, trong đầu và ánh mắt của hắn chỉ thấy…



Dư Lãng đang có chút hoảng hốt, từng chút từng chút gỡ tay của hắn, sau đó ở trong ao dùng sức cọ rửa.



Dư Hải Thiên thật nghiêm túc nhìn Dư Lãng, vẻ mặt của y, ánh mắt của y, nhìn không ra thống hận mới yên lòng. Hắn không biết tâm tư của hắn đối với Dư Lãng có bị y nhìn ra, hay là Dư Lãng chỉ đơn thuần xem loại chuyện này là chuyện cha con họ giúp đỡ lẫn nhau.



Bất quá, hắn thành công, lúc này Dư Hải Thiên mới nghĩ tới vạn nhất hắn thua cuộc, hậu quả hắn có chút nghĩ mà sợ.



“Baba rửa cho con đi.” Dư Hải Thiên cầm tay Dư Lãng, cùng y tinh tế rửa từng ngón tay.



Dư Lãng chiều ngày hôm sau trở lại T thị, chuyện gì sảy ra, Dư Hải Thiên cũng không có dấu y. Dư Lãng vậy mới biết chuyện An Khang ly hôn chẳng những đã lan đến gần Khang gia, mà còn nháo đến xôn xao Dư luận T thị.



Nói là Dư luận xôn xao thì có chút khoa trương, chính là nháo đến người qua đường đều biết chuyện. Trên cơ bản, con lớn của An Khang cư nhiên không phải cô ta sinh với người chồng hiện tại của mình, mà là với mối tình đầu Dư Hải Thiên. Tại tầng lớp thượng lưu của T thị, không phải bí mật, cơ hồ mọi người đều biết.



Đừng tưởng rằng người có chút thân phận không thích bát quái, trên thực tế bọn họ càng thích. Bí mật từ chỗ họ lưu truyền càng nhanh, cuộc sống của họ rất nhàm chán. Trước kia chuyện cho bọn họ chê cười chính là con nhà ai là đứa bại gia tử, con gái ngốc nhà ai mang thai ngoài dã thú. An Khang cứ như vậy cho bọn họ coi một hồi náo nhiệt, thân phận An Khang không thấp, con gái duy nhất của Khang gia, mà Lý Kham lại là con nuôi của Khang gia, quản lý Khang gia đã nhiều năm, càng huống hồ còn liên lụy đến bá chủ T thị, Dư gia.



Càng làm cho người ngạc nhiên chính là, chuyện Khang Huy không phải con trai của Lý Kham, là An Khang trực tiếp tuôn ra ngoài.




Dư Lãng nhìn thấy cục diện này, thiếu chút nữa liền ngất xỉu. Sự dại dột này của An Khang quả thật khiến cho người khác không dám tin, y liếc mắt nhìn Dư Hải Thiên đang ngồi bên cạnh một cái, ngẩng đầu hỏi Bành Đào ở phía trước: “An Khang này đầu óc không có vấn đề gì đi?”



Theo chỉ số thông minh của Dư Lãng, y chỉ có thể nghĩ đến An Khang sẽ đi tìm Dư Hải Thiên, ông nội y hoặc là tìm An Huệ Lan cũng được a, dù là tìm y, y cũng có thể hiểu được. Y vậy mà chưa có nghĩ đến da mặt An Khang có thể dày đến loại trình độ này, cư nhiên dám công khai công bố, đứa con bà ấy sinh không phải của chồng mình.



Mọi người cũng sẽ nghĩ xem đứa nhỏ này các người có trước khi kết hôn hay là sau khi kết hôn. Tất cả mọi người chỉ biết mơ màng tưởng tượng, An Khang sau khi kết hôn yêu đương vụng trộm, cắm sừng chồng mình.



Hơn nữa, Lý Kham là ai a. Hắn là chồng An Khang, Khang gia và Dư gia không giống nhau, khi Dư Hải Thiên sinh ra Dư Thịnh còn đang tráng niên. Dư gia thực hiện quá trình chuyển tiếp cho người nối nghiệp một cách hoàn mỹ. chính là nếu hiện tại Dư Hải Thiên đột nhiên chết, Dư Thịnh cũng hoàn toàn có năng lực, có thời gian bồi dưỡng đứa cháu trai ruột, thẳng đến khi đem Dư gia vững vàng giao trong tay cháu trai.



Khang gia có điểm thảm hơn, nói đến Khang lão gia tử, hơn bốn mươi tuổi mới sinh hạ An Khang, Khang gia liền chỉ có một mình cô, cho nên ông mới nhận nuôi Lý Kham. Hiện tại Lý Kham đã tiếp quản Khang gia, xử lý đại bộ phận chuyện của Khang gia. Mà Khang lão gia tử đã là anh hùng tuổi già, năm nay ông đã hơn bảy mươi tuổi, mà cháu trai Khang Huy càng là cây non mới mọc, làm trung gian quá độ. Dưới cánh Lý Kham. Hiện tại Khang gia hơn phân nửa đều trong tay hắn. hắn lại có hai đứa con trai, một đứa theo họ mẹ họ Khang, Khang Huy là người thừa kế Khang gia, còn có con trai nhỏ họ Lý.



Lý Kham nhận công ơn nuôi dưỡng của Khang lão gia tử, coi ông như cha ruột, lại có tình cảm rất nặng với An Khang, An Khang còn sinh cho Lý Kham một đứa con trai. Trước kia, chính là khi Khang Huy biến thành Dư Huy, Lý Kham vẫn không ghét bỏ An Khang, hai người duy trì hôn nhân hạnh phúc. Đương nhiên, nếu Lý Kham biết An Khang chuẩn bị cho Khang Huy bao nhiêu tài sản, còn có thể tiếp tục đẹp như vậy hay không, Dư Lãng cũng không biết.



Dư Lãng vẫn không tin tưởng hôn nhân của An Khang có thể tốt đẹp đến mức nào. Lý Kham yêu An Khang nhiều năm, biết con mình nuôi hơn mười năm đột nhiên lại không phải là con đẻ mình, hắn có thể coi như chuyện gì cũng không có được sao?. Y cũng không tin trên thế giới lại tồn tại loại đàn ông này. Y cảm thấy, chính là Lý Kham ở bên ngoài giả vờ giả vịt, trên thực tế có khả năng sau lưng đã sớm dọn Khang gia dọn đến không còn cái gì. Đến lúc đó, đem An Khang đá …



Nếu y mà đoán sai, Dư Lãng liền bội phục trí tuệ của Lý Kham. Không hổ mặt đàn ông, cái này cũng có thể nhẫn. Nếu Lý Kham biết Khang Huy không chỉ không phải là con của ông ta, hắn cũng không phải con của An Khang, không phải là anh của con hắn, cũng không chảy dòng máu Khang gia. Nếu hắn có thể chịu đựng Khang Huy lấy đi một nửa gia sản của con hắn, y cũnng chỉ có thể nói ông ta và An Khang thật sự là một đôi trời sinh.



Kỳ thật, đời trước biện pháp của An Khang mới là thông minh nhất, bà ấy cái gì cũng không mất, ngược lại, nếu bà khôn khéo một chút, nếu Khang Huy thật sự coi bà như là mẹ ruột. Bà ấy chỉ lần nói với Khang Huy, bà thậm chí có khả năng vào được Dư gia.



Coi An Khang trở thành một người âm mưu thủ đoan, Dư Lãng còn rất bội phục An Khang, hiện tại y mới biết mình hoàn toàn suy nghĩ nhiều, An Khang căn bản là không có đầu óc để mà sử dụng chỉ số thông minh.



Dư Lãng vì chỉ số thông minh của An Khang mà lo lắng, bà muốn cùng Lý Kham ly hôn ư. Bà cứ việc lén lút ly hôn không được sao, gióng chống khua chiêng để cho mọi người đều biết trên đầu Lý Kham đội một cái nón xanh. Người đàn ông nào có thể chịu được a, khiến Lý Kham khó khăn như vậy, hắn cho dù là Ninja rùa cũng không nhịn được a.



Vốn là hảo tụ hảo tán, Lý Kham vì con hắn mà lo lắng, dù là ly hôn, chỉ cần bà hứa hẹn gia sản lưu cho con trai hắn, hắn khả năng sẽ bán mạng cho Khang gia. Bất quá hiện tại liền có điểm khó nói.



Chính là cuối cùng giữ được bí mật trong bao lâu, mọi người sớm hay muộn sẽ biết Khang Huy là con trai Dư Hải Thiên. Lời này từ trong miệng ai cũng có thể nói ra được, cũng không thể là từ trọng miệng An Khang nói ra. Huống chi là công khai nói ra, giấu được hay không là một chuyện, đem sự việc mất mặt này coi như chuyện vui mà công bố ra ngoài lại là chuyện khác.



An Khang muốn bức Lý Kham ly hôn, bức Dư gia tỏ thái độ, chính là An Khang từ bỏ không phải mặt của bả, bả là ném tro vào mặt Khang gia, bôi đen Lý Kham, cũng đem Dư gia kéo xuống nước.



Loại con dâu này ai dám muốn a, nhìn ông nội y tình nguyện đi nhận An Huệ Lan không thuận mắt cũng không nguyện ý đi nhận An Khang là đủ biết.



Dư Lãng cảm thấy có lẽ mình không cần làm gì, An Khang cũng có thể tự mình hạ đo ván chính mình rồi, ngay cả đường lui đều không lưu lại cho mình. Nói tốt là phá phủ Trầm Chu, nói khó nghe là không đâm đầu vào tường không quay lại. Còn nữa, nếu Khang Huy là con của bả còn hợp tình hợp lý, nhưng Khang Huy lại không phải, An Khang ném chồng mình đi, chỉ vì giúp con người khác, một người đàn ông không biết có thể thuộc về mình hay không. Khang Huy hạ cổ bả đi, hay là Dư Hải Thiên khiến bả phát điên hả trời?.



Aiii, hắn hy vọng chính mình không có di truyền loại gen không tốt này của An Khang, loại bệnh này là không có thuốc chữa nha.



Bành Đào nhìn thấy loại chuyện máu chó này, cả người cũng có chút nhiệt huyết sôi trào, cũng không sợ Dư Hải Thiên ở ngay cạnh về sau sẽ gây khó dễ, quay đầu giải thích cho Dư Lãng: “ Anh thấy An Khang làm ra loại chuyện này kỳ thật rất hợp tình hợp lý. Đàn ông và đàn bà không giống nhau, sự lựa chọn cũng vậy. Hiện tại cô ta muốn ly hôn, mục đích là như vậy đương nhiên là muốn cho mình được tốt nhất. Hơn nữa, nếu cô ta có thể gả cho ông chủ, Khang gia không khác nào là của ông chủ. Cho dù không gả được, Khang Huy cũng là con của ông chủ, ngài ý có thể nhìn con mình chịu thiệt được sao. Lý Kham còn có thể làm gì được, mọi chuyện đều không phải là vấn đề.”




Nghe thấy Dư Hải Thiên đột nhiên có thêm một đứa con trai, Dư Lãng đột nhiên có em trai, ngay từ đầu Bành Đào đã rất lo lắng cho Dư Lãng. người bình thường đều khó chấp nhận chuyện này. Bất quá hắn nhìn thấy Dư Lãng không có ảm đạm, Dư Hải Thiên cũng bình thường như là không có việc gì, hắn lại thoải mái trở lại. dù sao dựa vào sự cưng chiều của Dư Hải Thiên với Dư Lãng, Dư Hải Thiên hắn là sẽ không làm cho Dư Lãng chịu thiệt.



Dư Lãng nghĩ nghĩ, mọi hành động của An Khang đều là lấy cơ sở bà ấy có thể lấy được Dư Hải Thiên, chẳng qua…: “Vậy nếu bà ấy không lấy được ba, bà ấy không phải rất thảm sao?”



Thanh danh trong giới thượng lưu ở T thị bị hủy hoại hoàn toàn. Chẳng nhẽ bà ấy cho rằng công bố tình yêu của mình với Dư Hải Thiên trước toàn bộ T thị, hy sinh lớn như vậy sẽ khiến Dư Hải Thiên cảm động mà lấy bà ấy hay sao?



Trời ạ, loại chuyện này do một đứa nhỏ mười ba tuổi làm ra y còn có thể thông cảm.



Bành Đào cười nói: “Cô ta vì ông chủ, công bố trước toàn bộ nhân vật lớn của T thị, ông chủ có thể không để ý đến cô ta sao? Dù sao cô ta cũng sinh cho ông chủ một đứa con trai. Hơn nữa Khang gia cũng không phải cửa nhỏ nhà nghèo, gièm pha lớn như vậy, trừ phi kết hôn không thì sẽ không áp tin đồn xuống được.”



Dư Lãng kéo tay Dư Hải Thiên, miệng khô khốc nói: “Vậy baba quản bà ấy sao?”



Khang Huy là con trai của Dư Hải Thiên, chuyện này đã bị lộ ra ngoài, Dư Hải Thiên có thể mặc kệ An Khang, chính là không thể không quản Khang Huy. Nếu hắn mà dám bỏ mặc con trai mình, chỉ cần nước miếng của mọi người thôi cũng có thể khiến Dư Hải Thiên chết đuối. Nhưng mà nếu xen vào, muốn nhận con, thì cũng cần phải để ý xem nhận như thế nào, nhận bằng cách nào. Đem người ta đến bên người cẩn thận nuôi dưỡng và chỉ đưa phí nuôi dưỡng hoàn toàn khác nhau.



Dư Lãng ngẩng đầu, lại cúi đầu, sau đó lại kéo một chút tay áo Dư Hải Thiên: “Nói chuyện với ba đó, ba ba?”



“Con muốn ba nhận hắn sao?” Dư Hải Thiên thủy chung không dấu vết nhìn Dư Lãng, hắn muốn có được Dư Lãng, sẽ để cho Dư Lãng cao hứng. Trừ phi rời bỏ hắn, chỉ cần khiến Dư Lãng cao hứng, chỉ cần Dư Lãng hợp ý. Hắn rất muốn Dư Lãng vui vẻ, sau đó hắn có thể có được thứ hắn muốn, hắn muốn Dư Lãng đến phát đau.



“Con không muốn.” Dư Lãng lắc đầu, chính là y cũng biết chuyện này Dư Hải Thiên rất khó giải quyết, An Khang nháo đến tình trạng này, không phải Dư Hải Thiên thì sẽ không lấy. Bà ấy không tiếc phá hủy thanh danh, kể cả của Khang gia. Mà Khang gia so ra kém Dư gia, tuy Dư gia không sợ Khang gia, nhưng Khang gia và Dư gia cũng là mấy đời giao tình. Khang lão gia tử không nể mặt để van cầu, ngay cả ông nội y cũng không thể trụ nổi, đem An Huệ Lan đẩy ra.



Biện pháp Khang gia vãn hồi thanh danh, chính là đem An Khang gả cho Dư Hải Thiên, Dư Hải Thiên còn chưa có cưới An Huệ Lan. Người có mắt đều nhìn ra Dư Hải Thiên đối với An Huệ Lan không có nhiều tình cảm. Chẳng qua trung gian có một Dư Lãng mà thôi, nhưng An Huệ Lan bên kia cũng có một cái Khang Huy.



Trừ phi không cần mối giao tình bao đời giữa Khang gia và Dư gia, cứng rắn không cưới. Vậy hai nhà nhất định không thể tiếp tục hòa bình không sinh chuyện, dù sao cũng chính là con trai nhà ông chiếm tiện nghi con gái nhà tôi.



“Ba ba…” Dư Lãng có chút lo lắng, nhẹ nhàng gọi Dư Hải Thiên.



“Không cần lo lắng, ba ba sẽ không cưới cô ấy.” Dư Hải Thiên nhẹ nhàng cầm tay Dư Lãng, đặt ở bên miệng hôn một cái.



Dư Lãng run run một chút, y phát hiện Bành Đào không có nhìn sang bên này, có chút yên lòng, rút tay mình từ trong tay Dư Hải Thiên ra, kéo kéo, vẫn không kéo ra được: “Vậy Khang Huy phải làm sao?”



“Chính là ba muốn nhận, Khang gia lão gia tử cũng sẽ không muốn cho baba nhận.” Dư Hải Thiên đem tay Dư Lãng chộp vào trong lòng bàn tay, đùa bỡn bàn tay non mịn của y, giải thích cho Dư Lãng: “Con có biết chồng của An Khang là Lý Kham không?”



Dư Lãng gật gật đầu, làm sao có thể không biết Lý Kham là ai, nếu y không đoán sai, hắn … rất có thể là cha ruột của y, là người cha có cũng huyết thống, y có chút không xác nhận hỏi Dư Hải Thiên: ‘Baba, hắn … là loại người gì?”



“Một người rất có tài năng, nói đến Lý Kham, ba cũng rất bội phục Khang lão gia tử. Lúc ấy, tại ven đường nhặt được Lý Kham, Lý Kham mới hơn mười tuổi một chút, đứa nhỏ như vậy có thể nhìn ra được cái gì. Cố tình Lý Kham trưởng thành vừa có tài hoa lại đối Khang lão gia tử tràn ngập cảm kích. Khang lão giả tử cũng có đủ quyết đoán, ông ấy nuôi Lý Kham là muốn cho hắn thay ông bảo vệ Khang gia. Kỳ thật nếu làm như vậy, là thực dễ dàng nuôi ra một con sói con, rất dễ bị người cắn ngược một hơi, đặc biệt là Khang gia chỉ có một mình An Khang là hậu đại.”



“An Khang là phụ nữ.” Dư Lãng bổ sung: “Không có người nào đồng ý một mình bảo vệ giang sơn cuối cùng bản thân lại không có gì, một chút đều không có mà đều là của người khác.”



Mẫu người như vậy là không ai nguyện ý nhận nuôi, nuôi dưỡng với những điều kiện tốt nhất, cẩm y ngọc thực giống như con ruột, nhưng là không phải con ruột thì mãi vẫn không phải là con ruột. Bọn họ nuôi đứa nhỏ cũng không phải là làm việc thiện, họ muốn cho con mình một người giúp đỡ. Họ không muốn con mình có thêm người chia tài sản, lại keo kiệt không dám cho con nuôi quyền lực quá lớn, miễn cho cưu chiếm thước sào. Chính là về phương diện khác, họ lại muốn bóc lột sức lao động. Cha mẹ nuôi con là để con làm những việc này.



Sự trả giá và thu hoạch có quan hệ trực tiếp, về sau, công nuôi dưỡng đã bị tiêu hao hết, con nuôi cuối cùng cũng trở mặt. Phúc hậu một chút thì chỉ chạy lấy người, không tử tế thì phải cầm đồ vật đi mới bằng lòng, lại càng không tử tế nữa thì sẽ yêu cầu đối xử như con ruột, con nuôi cũng có quyền thừa kế, bọn họ cũng muốn được chia gia sản của bố mẹ nuôi.



Gia tài của cha mẹ nuôi ngay cả con ruột con chưa đủ chia đâu, ai còn dám tùy tiện nhận nuôi a.



Khang gia như vậy, một khi Khang gia lão gia tử mất đi, còn lại chỉ là một An Khang yểu điệu, còn một Khang gia to như vậy, đây không phải là khảo nghiệm nhân cách của con nuôi sao?



Dư Lãng thực bội phục Khang lão gia tử, Dưới loại tình huống này, ông ấy cư nhiên dám thu dưỡng Lý Kham.



“Kia Khang lão gia tử nuôi dưỡng Lý Kham không tồi?” thời điểm Dư Lãng đột tử, Lý Kham vẫn còn tại Khang gia, giúp đỡ Khang gia, nhưng không có ý định thâu tóm Khang gia.



Dư Hải Thiên gật gật đầu, đối với Khang lão gia tử hắn thực sự bội phục, chẳng qua mệnh không được tốt, không có con trai, sinh một đứa con gái lại giống như A Đấu. Mặc kệ Khang lão gia tử vì Khang gia mọi cách tính toán, con gái của ông chỉ tùy ý một động tác, có thể hủy Khang gia.



“Khang lão gia tử trí tuệ rất cao, ông không bắt Lý Kham đổi họ, ông nuôi Lý Kham không phải là muốn hắn trở thành con chó trung thành của Khang gia. Ông thật sự cho Lý Kham đãi ngộ của một người con nuôi. Tuy rằng không có đem Khang gia cho hắn, nhưng sau khi Lý Kham trưởng thành, cho Lý Kham một khoản tiền để gậy dựng sự nghiệp. Lý Kham lập công ty, có nhiều giúp đỡ, ông ấy đối với Lý Kham chỉ có ân tình.”



Lý Kham đối Khang lão gia tử cũng chỉ có kính trọng, nếu Khang gia lão gia tử mất, hắn cũng sẽ che chở An Khang.



Lý Kham cùng An Khang kết hôn, đem con trai lớn của mình cho làm con thừa tự của Khang gia, Khang Huy thừa kế Khang gia. Mà con trai nhỏ của Lý Kham thì kế thừa sự nghiệp của hắn, nước giếng không phạm nước sông.



Lý Kham nhớ rõ ân tình, cũng thực yêu An Khang, chỉ cần Khang lão gia tử có thể chống đỡ được đến lúc Khang Huy thành niên, chẳng sợ đến lúc đó Khang Huy không có năng lực tiếp quản Khang gia, có người cha như Lý Kham này tại bên người coi giúp thì cũng sẽ không xuất hiện chuyện lớn gì. Lý Kham là cha ruột của Khang Huy, lại nhỡ rõ ân tình của Khang gia, Khang gia cũng có thể kéo dài hậu đại.”



Dư Hải Thiên cũng thật không ngờ Khang Huy cư nhiên là con trai của mình, về đêm hôm đó, ký ức hắn thật sự là rất mơ hồ, hắn chỉ nhớ rõ là thời điểm hắn tỉnh lại, hắn cùng An Khang trần trụi nằm ở trên một cái giường.



“Khang lão gia tử thật là một người thông minh.” Dư Lãng nghe rất chuyên chú, y lần đầu tiên lý giải chuyện này, bất quá có một người cha tốt như vậy, sao An Khang có thể lệch lạc đến mức này a? Giống như là thiên sứ, ngốc nghếch một cách đáng sợ: “Baba, Khang lão gia tử không phải coi Lý Kham như con rể mà nuôi đi?”



Dư Hải Thiên nhéo nhéo tay y, hắn dừng một chút: “Loại chuyện này muốn xem duyên phận.”



“A, Khang lão gia tử khẳng định đánh chủ ý này.” Dư Lãng khẳng định gật gật đầu, không hiểu sao thấy Lý Kham có chút đáng thương: “Kia Lý Kham cùng An Khang rốt cuộc là hữu duyên hay vẫn là vô duyên?”



Bành Đào cũng tại phía trước nghe xong nửa ngày, đúng lúc chen vào một câu miệng: “Bị vợ tặng một cái nón xanh trên đầu, thành trò cười của toàn thành phố, nếu mà có duyên thì cũng là nghiệt duyên.”



Dư Lãng nhếch miệng hướng về phía Dư Hải Thiên vui vẻ: “Ba ba, vậy ba và An Khang khẳng định cũng là nghiệt duyên.”