Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 42




Edit: Linh



Beta: Mymy



Thân thế Khang Huy bị lộ ra ánh sáng.



Dư Lãng đối với khoảng thời gian này chuẩn bị tâm lý rất nhiều, y đã từng nghĩ đến chuyện ngăn cản, nhưng cũng hiểu được bản thân ngăn không được. Y thay đổi không được sự thật, lại không thể nói chuyện với An Khang, cũng không thể ngăn cản Khang Huy. Giống như là Dư Hải Thiên khi sớm biết y không phải con của hắn, hắn sớm muộn gì cũng biết Khang Huy là con hắn.



Y nghĩ, tình huống hiện tại so với đời trước đã tốt hơn nhiều lắm, y với Dư Hải Thiên tình cảm rất tốt, y biết làm cách nào để có thể đối phó với An Huệ Lan, y cũng biết làm cách nào để đối phó với An Khang, thậm chí ngay cả Khang Huy.



Khang Huy bọn họ đời trước có thể thắng, thật đúng là kết quả của thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Hiện tại vì vị trí phu nhân của Dư Hải Thiên, An Khang và An Huệ Lan có thể đánh nhau vỡ đầu, con có thể sinh thêm nhưng vợ thì chỉ có thể có một.



Nếu An Khang, An Huệ Lan thật sự có thể sinh thêm một đứa con cho Dư Hải Thiên, Khang Huy là cái thá gì a? Y hoàn toàn có thể đứng sang một bên. Chính là Dư Lãng không chấp nhận được chuyện này, hại địch một trăm hại mình tám ngàn. Bằng không Khang Huy ngã ngựa, khẳng định sẽ làm y hết giận.



Dư Lãng cùng Dư Hải Thiên trực tiếp về nhà lớn của Dư gia, An Huệ Lan đã vào đây ở. Cô nàng giống như là cảm thấy chính mình đã sắp được thừa nhận, rất là cao hứng phấn chấn tới đón tiếp bọn họ. Cô cho Dư Lãng một cái ôm chầm nhiệt liệt, Dư Lãng còn chưa kịp trốn, Dư Hải Thiên đã vươn tay đem An Huệ Lan cản lại.



An Huệ Lan sửng sốt, lại lần nữa nở nụ cười, chỉ huy người giúp hai cha con dọn hành lý.



“Mẹ thoạt nhìn rất vui vẻ…” Dư Lãng lắc lắc đầu, người đàn bà này, vui vẻ ra mặt như vậy, không sợ vui quá hóa buồn sao. Y hỏi Dư Hải Thiên: “Baba, về sau chúng ta vẫn luôn ở đây sao?Chúng ta không về nhà?”



Dư gia chỉ có Dư Thịnh, lúc ấy Dư Thịnh không thích An Huệ Lan, nếu hiện tại ông cũng đã muốn tiếp nhận An Huệ Lan vào cửa. Như vậy bọn họ một nhà ba người cũng có thể từ bên ngoài dọn về được.



“Con thích chỗ nào?” Dư Hải Thiên hỏi một người giúp việc, biết Dư Thịnh ở phía sau hoa viên phơi nắng, lôi kéo Dư Lãng đi về hướng bên đó.



“Con đương nhiên thích nhà của chúng ta, chỉ có hai cha con mình với nhau thật tốt.” Dư Lãng cố gắng khiến cho An Huệ Lan vui quá hóa buồn: “Bất quá con nhìn mẹ hình như thích nơi này, bằng không chúng ta cho mẹ ở lại đi, chỉ có hai chúng ta về nhà!!!”



Không riêng gì Dư Lãng cảm thấy An Khang và Khang Huy là nghiệt duyên, ông nội của y – Dư Thịnh cũng hiểu được là nghiệt duyên. Dư Hải Thiên trêu chọc ai không trêu, lại trêu chọc An Khang, vừa tầm mắt nhỏ hẹp lại không thèm quan tâm đến mọi người xung quanh. Chính là Dư Hải Thiên chẳng những chọc vào cô ta, cư nhiên còn để lại một đứa nhỏ, cố tình lúc ấy không nói, sau đó mười năm, gả cho một người đàn ông, sinh cho người ta một đứa nhỏ khác mới chịu nói ra. Bây giờ còn ồn ào muốn ly hôn, lại muốn một lần nữa gả cho Dư Hải Thiên. Nếu là ông nuôi một đứa con gái như vậy, không nhảy sông tự vẫn là không thể.



“Khang lão nhân ở trước mặt cha khóc đến lão lệ tung hoành.” Khi Dư Thịnh thấy Dư Hải Thiên, sắc mặt liền không tốt, hắn cầm một cái tẩu bằng ngọc, hút một hơi, hướng về Dư Hải Thiên: “Đều là do mày gây ra.”



Thấy Dư Thịnh tức giận, Dư Lãng nhanh chóng bưng một ly trà từ bàn đá lên cho ông nội, tuy rằng y cũng hiểu được Dư Hải Thiên chính là thiếu đánh: “Ông nội, ông đừng tức giận với ba, thân thể chính là của ông, ông mà tức giận, ba cháu cũng không thể bồi thường lại cho ông được.”



Dư Thịnh xì một cái, nhận chén trà vào trong tay nhưng cũng không có uống: “Ông mới không thèm tức giận nó, dù sao cũng tự làm tự chịu, cũng không tới lượt ông tới chùi mông cho nó. Ông chỉ là thương Khang lão nhân lớn tuổi như vậy còn không được hưởng phúc, con gái còn gây chuyện như vậy. Nhà chúng ta ngược lại thì có chuyện gì chứ, nhiều lắm nuôi thêm một đứa cháu, Dư gia không thiếu một phần cơm đó.”



Dư Thịnh đã quyết định chuyện này rồi, Khang Huy có thể nhận, nhưng An Khang là tuyệt đối không thể. Ngay cả Khang Huy, Dư gia cũng chẳng qua là nuôi mà thôi.



Dư Lãng tỏ vẻ phản đối, một ít cơm có thể nuôi nổi Khang Huy sao? Nào có chuyện nhẹ nhàng như ông nội nói vậy a: “Ông nội, con đây tính như thế nào, con không muốn có em trai. Nhìn Khang Huy, tâm nhãn nhiều, lại tâm ngoan thủ lại, chưa vào đến cửa Dư gia đã có thể đánh vỡ đầu con. Nếu hắn thật sự nhận ba, con uống miếng nước cũng sợ hắn cho thuốc chuột, đến lúc đó con liền thảm.”



“Con còn có thể tự mình hiểu chuyện a.” Dư Thịnh sờ đầu Dư Lãng, đúng nơi Dư Lãng vừa bị thương khỏi, còn có một chút dấu vết: “Còn muốn chờ Khang Huy động thủ a, sao không nghĩ cách hành động trước. Loại sự tình này cần tiên hạ thủ vi cường!!!”



Nói như Khang Huy không phải là cháu trai của ông, chỉ có Dư Lãng là cháu trai vậy. Dư Thịnh sống chết giáo dục Dư Lãng. Đều là cháu ruột nhưng là con người thì sẽ có chuyện thiên vị, ông tình nguyện để Khang Huy chịu thiệt cũng không muốn Dư Lãng chịu chút thương tổn nào.



Dư Lãng vươn ra một ngón tay chỉ vào cái mũi của mình: “Ông nội xem, con có thể là loại người giống như Khang Huy sao? Con thiện lương a, chỉ có người khác làm chuyện có lỗi con trước, con sao có thể làm hại người ta nha, hơn nữa…” Dư Lãng vươn tay ôm lấy thắt lưng Dư Hải Thiên: “Baba của con sẽ không để cho người khác thương tổn con. Ông nội cũng là như vậy đúng không, ông khẳng định càng thương cháu hơn.”



“Ai thương con a, Khang Huy kia cũng là cháu của ông.” Miệng thì nói như vậy nhưng tay Dư Thịnh thì vươn tay đem quả nho trước mặt mình cho Dư Lãng. Nhìn Dư Lãng ỷ tại lưng Dư Hải Thiên ăn nho, một tay cầm chùm nho, một tay nhét nho vào trong miệng Dư Hải Thiên. Cha một quả con một quả, Dư Hải Thiên lại vươn tay để Dư Lãng phun hạt vào trong tay mình.



Cha con thân mật bao nhiêu a, Dư Thịnh trong nháy mắt thấy khác thường nhưng trong phút chốc lại bị vui mừng che lấp. Cha con bọn họ tình cảm tốt như vậy, có sự che chở của Dư Hải Thiên, Dư Lãng đời này cũng không xảy ra chuyện gì, so với đặt trong tủ sắt còn an toàn hơn.



Vui mừng rất nhiều, Dư Thịnh liền có chút ghen tị, ông sinh một đứa con trai một đứa con gái, cả hai đứa cộng lại cũng không hiếu thuận bằng Dư Lãng. Đừng nói giặt quần lót cho ông, hoa quả cũng chưa từng đút cho ông một lần nào: “Khang Huy đến đây cũng không thể làm gì con.”



“Không phải nói không cho hắn đến sao?” Dư Lãng sốt ruột đem vỏ nho phun ra ngoài. “Chúng ta không muốn Khang Huy, Khang lão gia tử khẳng định cũng không muốn để cho Khang Huy rời đi Khang gia. Ông nội cùng Khang lão gia tử thương lượng một chút, Khang Huy ở tại nhà ông ấy cho ông ấy nuôi, chúng ta cấp tiền nuôi nấng không được sao?”




Trải qua dẫn dắt của Dư Hải Thiên, Dư Lãng cảm thấy mình rất nông cạn, hắn quên tính đến Khang lão gia tử. Khang Huy là ai a? không phải Dư Huy không phải Lý Huy mà hắn là người được Lý Kham cho làm con thừa tự của Khang gia, cháu nội của Khang lão gia tử. Khang Huy chạy, Khang lão gia tử đi đâu tìm một người thừa kế. Từ mặt huyết thống mà nói, Lý Kham còn có một đứa nhỏ càng thích hợp hơn Khang Huy, nhưng là không thấy Lý Kham có biểu hiện sẽ đem đứa nhỏ này cho ông. Dù là cho ông ấy nhận nuôi, một đứa nhỏ năm tuổi, đợi không nổi đến lúc đứa nhỏ thành niên, Khang lão gia tử cũng cưỡi hạc về Tây Thiên đi. Đến lúc đó, Khang gia liền trở thành đồ vật trong túi của Lý Kham, dù sao lòng người thay đổi, thời gian càng lâu, chuyện xấu càng lớn.



Khang gia lão gia tử hiện tại chỉ sợ muốn khóc, An Khang xằng bậy, không phải hại ai khác mà chính là ông. Ông ấy vì kéo dài Khang gia, vắt hết óc thu dưỡng Lý Kham. Khó được Lý Kham cũng tri ân báo đáp, ông trời đối tốt, lại cho hắn thích An Khang. Bản thân hắn có tài hoa, sáng tạo ra sự nghiệp của riêng mình, cũng không bị buộc vào mưu đồ Khang gia, còn sinh hai người con trai, vừa đủ hai nhà Lý Khang chia nhau. Ông khi nhắm mắt cũng không phải lo nghĩ gì, chính là bị An Khang nháo ra chuyện như vậy, chẳng những con rể ông coi trọng đổi thành kẻ thù, Khang Huy nhận Dư Hải Thiên cũng bị đổi thành Dư Huy, từ người Khang gia biến thành người Dư gia.



Khang gia lão gia tử có thể để cho Khang Huy đi sao?



Dư Hải Thiên cũng nói: “Khang lão gia tử bỏ được Khang Huy để nó rời đi Khang gia?”



Hắn cũng chưa bao giờ lo lắng Khang Huy, An Khang hắn không có chuẩn bị, nhưng là với hắn mà nói cũng chỉ là việc nhỏ dễ giải quyết. Chẳng qua hắn thích nhìn Dư Lãng sốt ruột, vì hắn mà trên nhảy dưới lủi, hắn thực thích nhìn Dư Lãng biểu hiện chiếm hữu đối với hắn ra bên ngoài.



Dư Thịnh lại vui vẻ: “Khang lão nhân đương nhiên không muốn buông tay, chính là bởi vì biết hắn không muốn, cho nên ta mới không để ý Khang Huy tiến Dư gia a.”



Dư Lãng là ông nhìn lớn lên, đứa cháu đích tôn này không có tâm nhãn, bị con của ông nuôi đến chuyện gì cũng không biết, quả thực có chút hơi bị vô tâm. Cũng may là y sinh ở trong nhà này, nếu đổi thành gia tộc hơi chút phức tạp, làm sao có thể dễ chịu như vậy a.



Loại tính tình như thế này, ông chưa bao trông cậy vào Dư Lãng có thể chống đỡ Dư gia. Không nói đến tính cách này, y và Dư Hải Thiên tuổi cũng quá gần, Dư Hải Thiên từ trong xương đã có tính cách gia trưởng, trong lúc hắn có thể cầm quyền chắc chắn sẽ không đem quyền lực trong tay buông bỏ. Chờ đến khi hắn muốn buông, Dư Lãng cũng kém không nhiều lắm đang nằm bất động.




Chính là, hắn cũng không có chuẩn bị đem Dư gia cho người khác, hắn muốn chính là đời thứ tư Dư gia, có thể kế thừa Dư gia là con trai Dư Lãng.



Khang Huy khả năng sẽ mang đến nội loạn cho Dư gia trong tương lai, cùng cha khác mẹ vốn là dễ dàng đưa tới nội loạn trong gia tộc. Cháu nội Dư gia, phải ra đời từ bụng của một người mẹ.



Dư Thịnh không vui nghiến răng nói: “Biết Khang lão nhân tới tìm ông làm gì không? Ngay từ đầu ông ta còn tưởng ông không đoán ra ý đồ của ông ta. Muốn khởi binh vấn tội ông, thối lắm. Con gái ông ta đem cháu trai của Dư gia giấu mười mấy năm, ông còn chưa đi tìm hắn tính sổ. Ông ta còn muốn đến Dư gia gây sự. Ông ta cho rằng ông không biết Khang Huy sao, gạt ông nói muốn cho Khang Huy và An Khang đều vào Dư gia. Đến cuối cùng giấu đầu lòi đuôi liền lộ ra bản chất. Còn nói thông cảm cho nhà chúng ta, không muốn nhà mình phải phân tranh, Khang Huy liền coi như cháu trai đích tôn đời kế tiếp của Khang gia, để An Khang vào cửa liền được. Phi, Dư gia chúng ta nuôi Khang Huy đó cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta lại không nợ An Khang. Thanh danh thối thành bộ dáng như vậy, còn muốn làm con dâu Dư gia, chẳng nhẽ cô ta thành con dâu nhà chúng ta sẽ không vì con trai mình mà tranh quyền thừa kế ư, xem ông thành đồ ngốc chắc.”



Dư Lãng suýt nữa cho ông nội y một tràng vỗ tay, ông nội của y khôn khéo bao nhiêu a, nhìn một cái là hiểu ra vấn đề, nói có bao nhiêu đạo lý a. Y dùng tay nhéo cánh tay Dư Hải Thiên một cái, giáo dục Dư Hải Thiên: “Baba, ba coi ông nội nói hay như thế nào a!!!” ba cố học thật tốt đi, ngàn vạn lần không được trúng mỹ nhân kế.



Dư Hải Thiên chỉ cho phép Dư Lãng ăn một ít nho, miễn cho thời điểm cơm chiều ăn không hết.



Dư gia ăn cơm tính cả ăn khuya đều cố định, chỉ chốc lát sau, nhìn thấy thời gian không chênh lệch nhiều lắm bọn họ liền đi về hướng nhà ăn. Kỳ thật, Dư Lãng rất ít ăn cơm ở Dư gia, trong nhà ăn kia bàn tròn khắc hoa thật sự là có chút to, Dư Thịnh lúc ăn cơm thích ăn ở trong sân. Trước kia y và Dư Hải Thiên đến liền đặt bàn cơn ở gần hồ nước trong sân.



Bất quá lần này, nhiều thêm một người, người một nhà ăn cơm lần này chân chính là người một nhà: Dư Thịnh, Dư Hải Thiên, An Huệ Lan còn có Dư Lãng. Trước kia bọn họ ăn cơm thích dùng bàn bát tiên, có vẻ thực thân mật, thêm An Huệ Lan, rõ ràng cái bàn có chút không thích hợp đến hoảng, bọn họ trực tiếp dọn đến bàn khắc hoa trừ phi khách nhân đến mới có thể dùng. Một bàn đồ ăn chung liền biến thành một mình một đĩa thức ăn, chỉ ăn thức ăn của mình, có chút phân biệt rõ ràng.



Dư Thịnh ngồi ở chính vị, Dư Lãng ngồi cạnh Dư Hải Thiên, nhìn chằm chằm bốn món ăn một món canh trước mặt mình. Như vậy mới đúng quy củ, không giống bọn họ trước kia, cùng ăn thức ăn trong một cái đĩa, ngay cả đũa riêng cũng không cần dùng, ăn nước miếng của nhau. Điều này có thể nói họ căn bản không hề để ý ghét bỏ đối phương, như vậy mới đúng là một nhà chân chính.



“Baba con muốn ăn cái này.” Dư Lãng chỉ vào trong chén của Dư Hải Thiên, chỉ gắp một hạt điều nhìn rất xinh đẹp, đang muốn nhét vào trong miệng mình. Dư Hải Thiên đột nhiên bắt lấy tay Dư Lãng, chuyển đũa từ tay Dư Lãng đưa thức ăn vào miệng mình: “Đây là duẩn ty, con không nên ăn món này.”



Dư Lãng nhìn hồi lâu cũng không biết thứ đó cư nhiên là duẩn ti: “Vậy baba ăn đi, ông nội cũng ăn đi ạ.” Miễn cho ông nội của y ghen tỵ, y cũng gắp cho ông một chút. Đây chính là chỗ dựa vững chắc của y a, nếu y sớm biết rằng ông nội của mình cũng không muốn thấy Khang Huy như vậy, y có chỗ nào cần sợ Khang Huy a.



Dư Thịnh thật vui vẻ: “Ông cho người đem phòng của con dọn xong rồi, cho con một cái viện nho nhỏ, trong chốc lát đi coi xem, nếu không thích chỗ đấy ông cho người đổi cho con.”



Dư Lãng phun miếng xương trong miệng ra, nhìn thoáng qua Dư Hải Thiên, dừng một chút: “Ông nội…”



Y đang nghĩ xem nói như thế nào thì tốt, đột nhiên An Huệ Lan mở miệng: “Lãng Lãng đứa nhỏ này không thể tự mình ngủ, y có chút sợ ngủ một mình, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ngủ cũng Hải Thiên.”



Dư Hải Thiên lông mày cũng không nâng, sắc mặt cũng không đổi, ngược lại Dư Lãng dùng sức trừng mắt An Huệ Lan một cái. Đây mà là biện hộ cho y sao, trước mặt y mà dám châm ngòi ông nội của y. Chính là không muốn cho bà sinh đứa nhỏ, chính là không muốn bà chiếm tiện nghi Dư Hải Thiên đó. Một đứa mà đã có thêm giết chết tôi, lại sinh đứa nữa, tôi liền có thể tự mình đi đầu thai luôn.



“Các con bây giờ còn ngủ chung?” tầm mắt Dư Thịnh nhìn Dư Hải Thiên và Dư Lãng lưu động, có chút kinh ngạc: “Năm nay Lãng Lãng đã mười lăm tuổi đi?”



“Còn hai tháng nữa đâu, đến lúc đó ông nội đừng quên tặng con quà nha.” Dư Lãng vẻ mặt tự nhiên lau miệng, y lớn như vậy còn ngủ cùng Dư Hải Thiên không có chút nào xấu hổ. An Huệ Lan ngược lại muốn cùng Dư Hải Thiên ngủ, muốn đến phát điên rồi cũng chưa đến lượt bà ta đâu.