Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử

Trọng Sinh Chi Lang Tế Tử - Chương 43




Edit: Linh



Beta: Mymy



Dư Lãng vẫn là tranh thủ quyền lợi đến cùng, y muốn ngủ cùng giường với Dư Hải Thiên. Thời khắc trọng yếu như vậy, y làm sao có thể để An Huệ Lan ngủ bên cạnh Dư Hải Thiên, gió thổi bên tai chính là vô cùng nguy hiểm nha.



Chỉ tiếc, Dư Lãng tâm trạng tốt tiến vào phòng tắm tắm giặt sạch sẽ, choàng khăn từ trong phòng tắm đi ra, mở tủ quần áo của bọn họ, nhìn đến trong tủ, vị trí của y cư nhiên để quần áo ngủ của An Huệ Lan, tâm tình tốt đẹp liền tiêu tán không còn một mảnh.



An Huệ Lan dọn vào Dư gia, cô ta cũng không chuẩn bị sẽ lại dọn ra ngoài, cô nàng cơ hồ mang tất cả quần áo và đồ dùng sinh hoạt đều mang lại đây. Nhìn thấy đồ của Dư Hải Thiên và Dư Lãng, đồ của Dư Lãng bị cô ta bỏ vào tiểu viện của y. Mà cô ta, thì nhảy vào chủ trạch (nhà chính), đại đa số đồ vật đều để ở phòng mình, chỉ có một phần nhỏ để ở phòng Dư Hải Thiên, tuyên thệ chủ quyền.



Ăn cơm xong, cô cố tình phân phó người đem quần áo ngày mai của Dư Lãng cầm lại đây, tự mình mang qua cho Dư Lãng, một bộ dáng nữ chủ nhân. An Huệ Lan có thể dọn vào Dư gia, cũng đại biểu cô có thể chính thức được công nhận. Tự nhiên có chút lo lắng, chẳng sợ là đối với “con ruột” của mình, cô cũng muốn trông chừng Dư Hải Thiên.



Không thể không nói, An Huệ Lan đối với việc Dư Lãng ôm chặt Dư Hải Thiên hơn mười năm. Dư Lãng và Dư Hải Thiên đồng giường cộng chẩm, mà chính mình là vợ mà trên thực tế lại giống như là bảo mẫu đã khiến cô nàng nhẫn đến nội thương. Nhất thời đắc ý đã muốn thị uy.



Vào lúc đó, Dư Lãng chỉ mặc áo sơ mi của Dư Hải Thiên, dưới áo sơ mi chỉ có một cái quần lót. Áo sơ mi có chút dài, vừa vặn che kín cái mông của y, lộ ra cặp chân thon dài thẳng tắp.



Y ghé vào trên giường xem TV, nghe thấy cửa ra vào truyền đến tiếng bước chân liền nhìn lại.



Từ vị trí của An Huệ Lan mà nhìn, cũng có thể nhìn thấy mông nhỏ của Dư Lãng rất cong. Từ trên cao nhìn xuống, xuyên thấu qua cổ áo rộng thùng thình của Dư Lãng, cơ hồ có thể nhìn thấy y từ đầu tới chân. Từ cần cổ đến eo rồi đầu ngón chân, đều tản ra đường cong mê người.



Cái loại mị lực này cố tình thực mê người, khiến An Huệ Lan đột nhiên cả kinh, giống như dưới chân có một hầm băng, lạnh toát từ lòng bàn chân tới đỉnh đầu.



Một người sống sờ sờ, một thiếu niên thậm chí có lực hấp dẫn hơn cả thiếu nữ, nằm ở trên giường Dư Hải Thiên!



Đều đều chung giường với hắn mười năm!!



Dư Hải Thiên đều đều mười năm không có chạm vào nữ nhân!!



Có đôi khi, hướng về một phương hướng mà suy nghĩ có thể được một cái đáp án, mà suy nghĩ theo hướng khác, lại cũng có thể cho ra một đáp án hoàn toàn không giống.



An Huệ Lan cho tới bây giờ đều coi hành động của Dư Hải Thiên có chút thân mật là do tình cảm cha con. Chính là đột nhiên hôm nay, Dư Lãng làm cho cô ta nghĩ đến, Dư Lãng không chỉ là con trai Dư Hải Thiên, y càng là một thiếu nam cả người đều phát ra sức hấp hẫn.



Ở tuổi này, thiếu nam xinh đẹp càng trêu chọc nam nhân hơn là thiếu nữ.



Chỉ trong một cái chớp mắt, An Huệ Lan căn bản không có nghĩ tới Dư Lãng là con của Dư Hải Thiên. Dư Lãng là người cướp đoạt Dư Hải Thiên của cô ta, An Huệ Lan sớm đã coi Dư Lãng như là kẻ thù, tranh giành Dư Hải Thiên với cô. Lúc này, Dư Lãng trong cảm nhận của An Huệ Lan, y là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp hơn là con trai của Dư Hải Thiên.



Cái suy nghĩ này… Không khỏi có chút thái quá, Dư Lãng không phải con của cô nàng. Chính là y là hàng thật giá thật chính là con của Dư Hải Thiên, chính là…



Suy nghĩ một chút, Dư Hải Thiên đối với Dư Lãng thật sự là rất thích, đối với y cũng quá tốt, từ lâu đã vượt qua trình độ đối xử bình thường của tình cảm cha con. Dù có yêu thường đứa nhỏ như thế nào đi nữa cũng không thể giống Dư Hải Thiên sủng nịnh(cưng chiều) Dư Lãng. Dư Lãng muốn, Dư Hải Thiên đều cho, chỉ sợ y có một chút mất hứng. Hơn nữa, có cha con bình thường nào, ngủ cùng nhau trên một chiếc giường mười năm sao?



Nếu Dư Lãng không phải con của Dư Hải Thiên, loại tình cảnh này, liền giống hoàn toàn giống như là nam nhân sủng ái tiểu tình nhân tâm ái của mình vậy.



Một người đàn ông chiều con của mình, hắn sẽ vì con mà khắc chế dục vọng mười năm liên tục? Không nói đến thân phận Dư Hải Thiên, tìm phụ nữ với hắn là dễ dàng đến mức nào. Chính là một người đàn ông bình thường, hắn có thể vì con mình mà không cần phụ nữ sao? Con trai và vợ là không thể so sánh với nhau, bằng không cũng sẽ không có từ “tái hôn”.



Mà Dư Hải Thiên là một người nam nhân tính dục tràn đầy cỡ nào a, An Huệ Lan vô cùng rõ ràng. Dư Hải Thiên không gần nữ sắc như vậy, không phải một cái lý do vội có thể giải thích được. Trước kia có lẽ là do vội, hiện tại tuyệt đối không phải.



Dư Hải Thiên nhiều năm cấm dục như vậy, không chỉ có không chạm vào cô, cũng không có chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào khác. Tại sao cho đến tận bây giờ cô vẫn không hề nghĩ đến chuyện này không bình thường chứ.




Dư Hải Thiên còn cùng con trai lớn như vậy ngủ cùng một cái giường, như vậy không giống với lẽ thường, vì sao không có ai phát hiện ra.



An Huệ Lan trong lòng run sợ, cô không muốn bản thân nghĩ đến phương diện ấy, quá mức vớ vẩn. Ngủ bên cạnh Dư Hải Thiên là một nam hài rất xinh đẹp, chính là Dư Lãng dù sao cũng là con trai ruột của Dư Hải Thiên. Nhưng là trong đầu cô chỉ có cái suy nghĩ này, càng nghĩ càng cảm thấy suy nghĩ này hợp lý.



Không phải, làm một đứa con trai, Dư Lãng như thế nào sẽ kiên quyết phá hư sinh hoạt của cha mẹ mình như vậy.



Dư Lãng không để ý tới An Huệ Lan, tiếp tục nhìn TV.



An Huệ Lan đem quần áo đặt ở trên giường, khi cô ta đi ra, trong lòng không ngừng phát lạnh, lại có một tia thanh tỉnh.



Sau khi An Huệ Lan rời đi, Dư Lãng không còn tâm trạng xem ti vi, y có chút bực bội.



Y phát hiện mình càng ngày càng khó có thể chịu đựng An Huệ Lan, trước kia là bởi vì không thể không chịu đựng cô ta, so với An Khang, y tình nguyện đối mặt với An Huệ Lan dụng tâm kín đáo. Y biết cha mình là Lý Kham, chính là y muốn làm con trai của Dư Hải Thiên, không muốn có quan hệ gì với An Khang hết. Chuyện này sẽ làm y cảm thấy ghê tởm. y không có chỗ để đi, chỉ có thể bám lấy Dư Hải Thiên, lại không thể bỏ qua An Huệ Lan ở một bên, chỉ có thể tiếp tục làm con của An Huệ Lan và Dư Hải Thiên.



Lúc nhỏ, Dư Lãng kỳ thật là rất sợ đột nhiên có một ngày An Huệ Lan sẽ không nhẫn nại được chuyện cốt nhục chia lìa, trở nên có tình người, đem tất cả mọi chuyện đều nói ra, đem Khang Huy đổi trở về.



Bất quá, đều là trước kia.



Hiện tại, có lẽ Dư Lãng cảm thấy vị trí của mình trong lòng Dư Hải Thiên đã vượt xa thân phận là con trai của An Huệ Lan. Có lẽ, Dư Lãng đã trưởng thành, không ở cùng Dư Hải Thiên, y liền không có chỗ nương tựa. đối với gương mặt giả dối làm người ta buồn nôn của An Huệ Lan, Dư Lãng ngay cả nhìn từ xa cũng không muốn.



Dư Lãng vốn là không muốn miễn cưỡng chính mình khó chịu, y nghĩ, nếu sống nghẹn khuất vậy không bằng ai cũng không muốn sống. Huống hồ Dư Lãng hiện tại biết, nếu sự tình lộ ra ngoài, An Huệ Lan khẳng định sẽ bị lột da, An Khang chuyện này cũng không tốt. Mà y, đã không còn gì để mất, phải đi không được phép ở lại.



Dư Lãng không để ý sẽ đối xử với An Huệ Lan như thế nào, sẽ bị An Huệ Lan nhìn ra cái gì, cũng không để ý thái độ của bản thân đối với mẹ ruột là cỡ nào đáng bị người ta trách mọc. Dù sao, y nguyên bản sẽ không trông cậy vào chuyện Dư Hải Thiên cả đời cái gì cũng không biết. Nếu hắn sớm muộn gì cũng phải biết, y hà tất cần phải chịu đựng, làm cho mình khó chịu.




Dư Lãng không mặc quần áo An Huệ Lan mang tới, trực tiếp đem quần áo cô ta mang tới ném vào thùng rác. Tính cả đồ đạc trong phòng của An Huệ Lan, áo ngủ tình thú, khăn tắm của bả, dịch bôi trơn, tại ngăn kéo đầu giường cư nhiên để y phát hiện một tá bao cao su. Dư Lãng nhìn cửa sổ, bao cao su y liền ném vào ao dưới lầu, sau đó gọi điện thoại nội bộ, gọi người giúp việc đem tất cả những thứ rác rưởi này vứt đi toàn bộ.



Người nọ hiển nhiên không thể hiểu được mệnh lệnh này, hắn đem hành lý của Dư Lãng từ trong viện của y mang lại đây. Đối với Dư Lãng cũng một đống đồ vật trên mặt đất có chút sừng sờ, hắn có chút chần chờ không xác định: “Tiểu thiếu gia, cậu là nói đem những đồ này vứt bỏ?”



Dư Lãng gật đầu, một tay nhấc lên một cái áo sơ mi còn không bằng một phần năm vải cái áo y đang mặc, chỉ có thể che khuất một cái bụng – nội y tình thú. Quơ quơ, nói với người giúp việc không nghe lời này cười như không cười: “Đương nhiên, nếu anh thấy tiếc, cái này… cũng có thể cho anh.”



Người kia mặt đỏ bừng, thật sự là bởi vì áo ngủ này tương đối nóng bỏng, không nghĩ tới phu nhân thoạt nhìn rất đoan trang nội tâm lại có thể không biết ngượng ngùng như vậy. Bất quá, mười bốn tuổi liền ngủ với đàn ông, còn sinh một đứa nhỏ thì có thể đoan trang đến mức nào a. Hắn nhìn một đống đồ vật trên mặt đất, nơi này rất nhiều đồ vật đều tương đối riêng tư, hơn nữa vừa nhìn liền biết là những thứ đắt tiền, hắn lúng ta lúng túng: “Tiểu thiếu gia, những đồ vật này đều là của phu nhân.”



Khi An Huệ Lan ở bên ngoài, Dư Thịnh không thích, tại nhà lớn của Dư gia rất ít khi nhắc tới An Huệ Lan, khi người giúp việc vạn bất đắc dĩ nhắc tới An Huệ Lan, đều thống nhất gọi cô ta là An phu nhân.



An Huệ Lan theo Dư Hải Thiên mười lăm năm, rốt cuộc chiếm được thừa nhận của Dư Thịnh, dọn vào Dư gia, Dư Thịnh chấp nhận người giúp việc gọi cô là phu nhân.



Người làm trong Dư gia, đối với việc An Huệ Lan sẽ trở thành nữ chủ nhân trong tương lai đã có nhận thức chung.



“A——, chẳng nhẽ tôi không biết những thứ này là của ai?” Dư Lãng ghét nhất là An Huệ Lan, Khang Huy, An Khang. Nếu không muốn tìm người giỏi hơn phía trên, đó chính là chán ghét có người coi trọng bọn họ, càng coi trọng họ hơn y, nghe họ nói, mà coi thường lời nói của y. Lúc trước Dư Hải Thiên chính là như vậy, y yêu Dư Hải Thiên như vậy nên không thể chịu đựng được tình cảm mà Dư Hải Thiên dành cho y không phải là tốt nhất. Huống chi là một người giúp việc mà thôi, cầm tiền lương của baba, không nghe lời y nói, dám ngay trước mặt y biểu thị hắn coi trọng An Huệ Lan hơn.



Dư Lãng đứng ở đó, gắt gao nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt kia quả thực khiến hắn không dám nhìn người đối diện, hắn nuốt nuốt nước miếng: “Phu nhân đã phân phó, không cho chúng tôi đụng vào đồ của bà ấy. đồ dùng trong phòng, không có lời bà ấy nói, cũng không được đụng vào.”



Dư Lãng ánh mắt trở nên lạnh lùng, trong lòng cười lạnh, xem ra danh hiệu Dư gia nữ chủ nhân không nhẹ. Còn chưa có chính thức đâu, chẳng sợ y bây giờ là con trai ruột trên danh nghĩa của bà ta, phân lượng so với bà ta cũng muốn nặng hơn y. Mà còn một khoảng thời gian rất dài, khi mà y còn chưa có lớn lên, chưa nắm được quyền lợi trong tay, lời nói của An Huệ Lan đều có trọng lượng hơn y.



An Huệ Lan trước đó nói như vậy, có phải hay không đã sớm biết y sẽ làm những hành động này, muốn cho y nhìn xem, chủ nhân của Dư gia rốt cuộc là ai.




Dư Lãng an tĩnh rũ xuống mí mắt: “Vậy theo lời anh nói, anh chỉ nghe lệnh của bà ấy, lời tôi nói anh liền bỏ ngoài tai đúng không? Tôi muốn anh đem những thứ này ném ra ngoài, anh sẽ không ném?”



Người này sắc mặt khó xử, trong lòng âm thầm kêu khổ, nếu sớm biết rằng khoản tiền này khó lấy như vậy, hắn liền không cần. Nguyên tưởng rằng chuyện này rất đơn giản, không phải chỉ là đồ vật trong phòng thôi sao? Không nói đến chuyện hắn đã nhận một khoản tiền xa xỉ, chính là nhìn vào việc An Huệ Lan đã vào ở Dư gia, sắp thành nữ chủ nhân của Dư gia. Hắn nhận lương của Dư gia, được Dư gia thuê, mệnh lệnh này, hắn nghe theo cũng là hợp tình hợp lý.



Chính là, nguyên bản chuyện đơn giản này hiện tại lại làm cho hắn đâm lao phải theo lao. Hắn có thể nhìn ra Dư Lãng mất hứng, trong thời gian ngắn ngủi, hắn cũng không rõ Dư Lãng và An Huệ Lan phân lượng chênh lệch như thế nào, nếu hai người bọn họ sai làm những chuyện trái ngược nhau, hắn nên nghe ai. Vấn đề là, hắn đã nhận tiền.



Ai nghĩ được, bất hòa với An Huệ Lan hóa ra lại là con trai ruột của cô ta, một đôi mẹ con, làm mình làm mẩy đừng đem hắn lôi vào a.



Hắn có chút gian nan mở miệng: “Tiểu thiếu gia, bằng không cậu gọi điện cho phu nhân thương lượng một chút được không?”



Gọi điện thoại hỏi một chút?



Dư Lãng biết, y mà gọi điện thoại qua, An Huệ Lan nhất định sẽ tỏ ra là hiểu biết đạo lý cho người làm theo lời y nói.



Bởi vậy, An Huệ Lan biểu hiện bà ta là người biết điều, có thể dàn xếp ổn thỏa, nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Dù sao phòng này là phòng của An Huệ Lan và Dư Hải Thiên, An Huệ Lan đem đồ của mình để trong này đó là danh chính ngôn thuận.



Ngược lại, y chính là kẻ cố tình gây sự, hơn nữa người bị y hạ thấp mặt mũi là mẹ của y, y là một kẻ không hiếu thuận.



Hơn nữa, gọi điện thoại cho An Huệ Lan, cũng quá hạ thấp bản thân.



Đương nhiên, Dư Lãng có thể đi tìm Dư Hải Thiên, có thể đem đồ vật của bà ta ném ra ngoài, có thể danh chính ngôn thuận làm việc này chỉ có Dư Hải Thiên. Hơn nữa, không ai có thể cãi lại Dư Hải Thiên, cũng không có ai dám chống đối lại hắn.



Dư Lãng nở nụ cười, không chút để ý xoay người, đem đồ vật trên mặt đất cầm lên, xoay người.



Người kia vừa mới thở phào một hơi, liền trợn mắt há hốc mồm nhìn Dư gia tiểu thiếu gia, con trai ruột của An Huệ Lan, mỉm cười đứng bên cửa sổ đem bí mật của mẹ mình – riêng tư, tư mật, tuyệt đối không thể triển lãm trước người ngoài, ném ra ngoài cửa sổ.



Dư Lãng ném từng cái, từng cái dừng ở mặt cỏ trước sân, đảo mắt một cái đã tràn lan một mảnh nhỏ, quay đầu đối với người cứng họng kia nói; “Nếu là phu nhân nói trước, anh lại nhận lời nghe lệnh của bà ta, tôi tự nhiên không thể trách anh, bất quá… lần này, người nói trước là tôi.”



“Tôi nói, không có lệnh của tôi.” Dư Lãng chỉ chỉ xuống phía dưới, ánh mắt như rắn độc, lạnh lùng nói: “Ai cũng không được phép nhặt đồ vật ở dưới đất lên.”



Người kia choáng váng: “Tiểu thiếu gia, đây chẳng phải là… Ngày mai sẽ có rất nhiều người thấy?”



Phỏng chừng, chờ đến sáng mai, Dư gia chỉ sợ sẽ không có người nào không được thấy qua nội y tình thú của An Huệ Lan đi? Chuyện này không khỏi quá dọa người sao?



Dư Lãng không quan tâm, dù sao An Huệ Lan cũng không phải mẹ y, chính là An Huệ Lan bị người ta lột sạch bắt đứng ở trên đường cái, y cũng không cảm thấy gì, nhiều lắm thì y sẽ đăng báo đoạt tuyệt quan hệ với bà ta. Y lương lương nói: “Không cần lo lắng, bà ấy có thể gọi điện thương lượng với tôi một chút a.”



Rốt cục cũng giải quyết xong chuyện này, Dư Lãng tâm tình sung sướng, lại bỏ thêm một câi: “Đúng rồi, lời của tôi đừng quên nói cho người khác, miễn cho có người hiểu lầm coi đồ vật trên mặt đất như rác mà dọn dẹp, kỳ thật tôi chỉ muốn phơi nắng mấy thứ kia mà thôi.”



Người kia khóe miệng kéo kéo, hắn cảm thấy hắn xong đời rồi, sớm biết như vậy liền đem quần áo mang ra ngoài. Hiện tại nội y tình thú của phu nhân bị rêu rao trước mặt mọi người, hẳn không phải là lỗi của hắn đi. Phu nhân sẽ không tìm hắn tính sổ đi, Dư tổng cũng đi theo dọa người sẽ không đuổi hắn đi. Dù sao lằm người gián tiếp thúc đẩy chuyện này, hắn sẽ không được tốt lành gì.



Dư Lãng ở bên cửa sổ thưởng thức trong chốc lát, y có chút hối hận, vừa rồi không nên đem cái bao cao su kia vứt trong ao, đặt ở bên cạnh nội y tình thú hợp hơn a. y đứng lên: “Đúng rồi, mẹ tôi ngủ không được ngon giấc lắm, buổi tối không cần đi quấy rầy bà ấy. Bất quá, có chuyện gì anh có thể đi tìm ông nôi và ba của tôi.”



Ngụ ý, y không cho người đi báo với An Huệ Lan, nếu không muốn ngăn cản như lời nói, có thể đi tìm Dư Hải Thiên hoặc ông nội y để làm chủ. Bọn họ sẽ nói chuyện, để cho người làm thu thập đồ vật, tự nhiên, lời nói của y không có ý nghĩa.



Người kia rốt cục xác định hắn nhất định là xui xẻo rồi.