Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân

Trọng Sinh Chi Tướng Quân VS Tướng Quân - Chương 18: Thắng lợi cuối cùng




Đồng tử Hình Chiến co rụt lại, ngông cuồng trong lời nói của Cố Khâm lại khiến cho nhịp tim của hắn bỗng nhiên tăng nhanh, cũng không biết là bởi vì hưng phấn, hay là bởi vì… người tên Cố Khâm này.

“Được.” Hình Chiến đáp. Cậu muốn, tôi sẽ cho cậu.

Nghe được đối thoại giữa hai người, cả hai vị huấn luyện viên đều sửng sốt. Angus thốt lên, “Bọn họ điên rồi sao?!”

“Không, không điên.” Tạ Hoan bị lời nói của Cố Khâm làm cho rung động, không kìm được mà cũng sinh ra một loại tâm trạng phấn khích tương tự, “Từ lúc bắt đầu cho tới hiện tại vẫn chưa tới một tiếng, bọn họ có đủ thời gian, cũng có đủ năng lực để khống chế được cả chiếc chủ hạm, bức bách quân địch phải đầu hàng!”

Theo tình huống thông thường, gặp phải con tin như thế này, quan chỉ huy sẽ có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất là trực tiếp đánh một trận với Thiếu tướng, cuối cùng dùng vũ lực đưa hắn ta đi. Lựa chọn thứ hai là dò hỏi vị trí của người yêu hắn, cứu cả người yêu hắn ra ngoài. Với hai lựa chọn này, bất luận quan chỉ huy chọn cái nào cũng đều phải tốn không ít công sức, với lựa chọn đầu tiên là bởi vì con tin là Thiếu tướng, giá trị vũ lực rất cao mà lại không thể giết hắn, mà lựa chọn thứ hai thì là bởi vì nơi giam lỏng người yêu của Thiếu tướng có thể sẽ có rất nhiều người trông giữ.

Thế nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai nghĩ tới chuyện biến cả một quân đoàn bên địch thành quân đoàn của mình cả, một là không có thời gian, hai là không dám, ba là không có năng lực! Không sai, chỉ cần toàn bộ quân địch đầu hàng, vậy thì việc giải cứu con tin còn có vấn đề gì sao? Thiếu tướng có nguyện ý đi hay không thì có gì khác nhau đâu chứ?

Tạ Hoan hít một hơi thật sâu, Thương Lang Thương Lang, thực sự là mang đến cho mình một cái kinh hỉ quá lớn.

Một khi đã định ra mục tiêu, Cố Khâm cũng thu hồi vẻ mặt lơ đãng của mình, nói với Hình Chiến, “Cậu phụ trách cướp lấy quyền khống chế chủ hạm, tôi phụ trách phía ngoài, giải quyết hết bảy thành viên của tổ chủ lực trước.” Hắn giao hạm đội chủ lực dùng để bao vây quân địch cho NPC quản lý, sau đó chuyển hướng sang Alvin đang sứt đầu mẻ trán, “Để tôi khống chế đội chiến hạm đột kích. Phải rồi, Phương Vi Hùng vẫn đang ở chứ?”

“Tôi đây!” Thanh âm của Phương Vi Hùng vang lên, hắn vẫn còn đang chặt chẽ bám sát theo đội ngũ.

Cố Khâm hơi kinh ngạc, phải biết là trình độ kỹ năng của NPC đội chiến hạm đột kích cao hơn so với NPC lái chiến hạm rất nhiều, Phương Vi Hùng lại có thể bám trụ một thời gian dài như thế mà không bị tụt lại, thật đúng là khiến cho Cố Khâm có thêm kỳ vọng đối với trình độ lái chiến hạm của hắn, “Cậu có nhận ra được chiếc chiến hạm dẫn đầu bên đối phương không?”

“Có.” Phương Vi Hùng đáp lại rất nhanh. Chiếc chiến hạm vẫn luôn một mực đuổi đánh bọn họ kia, cho dù nó có lẫn vào một đám chiến hạm giống nhau như đúc hắn vẫn sẽ nhận ra được nó.

“Tốt lắm, tiếp theo cậu phụ trách cuốn lấy nó. Alvin, nhìn cho rõ cách tôi chỉ huy. Đội chiến hạm đột kích là để công kích chứ không phải là để cậu kéo đối phương chạy câu giờ.” Cố Khâm nói như vậy đã xem như là nhẹ nhàng, dù sao thì Alvin cũng thua kém Niên Lăng Húc quá nhiều kinh nghiệm. Nhìn qua đối chiến giữa đối phương và Roger, Cố Khâm biết cô là một nhân tài có cách tấn công rất mạnh mẽ, Alvin có thể kiên trì không bị đánh bại tới bây giờ không thể không kể đến công dụng của giác quan thứ sáu của hắn.

Sau khi Cố Khâm tiếp nhận quyền khống chế đội đột kích, hắn lập tức thay đổi phương hướng của đội ngũ, xông thẳng tới trước mặt Niên Lăng Húc. Biến hóa đột ngột này khiến đối phương không kịp phản ứng, chỉ có thể phát động công kích theo bản năng. Nhưng chỉ một khắc sau, Cố Khâm đột nhiên điều khiển di chuyển xuống dưới, nhanh chóng chui xuống phía dưới đáy hạm đội địch, sau đó khiêu khích mà dựng thẳng thân chiến hạm lên, dồn hỏa lực kịch liệt tấn công vào phần đáy chiến hạm địch, sau đó không thèm để ý bao nhiêu chiếc bị bắn rơi, cứ thế vui vẻ xoay một vòng, phủi mông một cái nghênh ngang mà rời đi.

“CMN!” Niên Lăng Húc bị khiêu khích đến phát cáu, nghiến răng nghiến lợi quay đầu truy đuổi, không nghĩ tới Cố Khâm lại giở trò cũ, một lần nữa đột nhiên đổi hướng vọt về phía cô. Lần này Niên Lăng Húc đã có chuẩn bị, trực tiếp đè thấp nòng súng hướng xuống phía dưới chuẩn bị tiến hành công kích, thế nhưng hạm đội của Cố Khâm tại lúc ngàn cân treo sợi tóc này lại chia làm ba tổ, một tổ bên trái một tổ bên phải một tổ bên trên, nhanh như điện xẹt bay vụt qua vòng qua cô.

Tiếp đó vô số lửa đạn bay tới trước mặt, Niên Lăng Húc đứng mũi chịu sào lập tức bị đánh cho rối loạn. Không phải bọn họ bay vòng qua sao! Công kích chạy từ đâu ra?! Cô hoảng sợ phát hiện, quái vật khổng lồ phía trước chính là chủ hạm của phe mình! Mà bên công kích mình khi nãy chính là đám chiến hạm cỡ nhỏ tạo thành giáp sắt phía ngoài của chủ hạm!

Mắt thấy đã chuẩn bị đâm vào nhau, Niên Lăng Húc dùng sức kéo cần điều khiển, đồng thời khởi động động cơ phản lực dưới đáy đẩy chiến hạm lên mới có thể tránh khỏi chủ hạm trong gang tấc. Có điều một chuỗi dài chiến hạm ở phía sau cô thì không may mắn như vậy, từng chiếc từng chiếc giống như thiêu thân lao đầu vào lửa liên tiếp đâm vào phần “giáp sắt” bao quanh chủ hạm. Trong phút chốc, ánh lửa bắn ra bốn phía, hỗn loạn vô cùng.

“Đáng chết!” Niên Lăng Húc đập mạnh vào bàn điều khiển. Cho dù chỉ còn lại một chiếc chiến hạm do cô khống chế này thì cô cũng sẽ không tỏ ra yếu thế!

Niên Lăng Húc thay đổi mục tiêu, đang muốn đi tìm tung tích của đối phương thì đúng lúc này, một chiếc chiến hạm đột nhiên xuất hiện một thân một mình, song song bay ngang với cô, khoảng cách vô cùng gần. Cô thực hiện vài động tác khó muốn cắt đuôi đối phương, bởi vì nếu cô công kích ở khoảng cách gần như vậy, một khi đối phương nổ tung chính cô cũng không thoát được. Thế nhưng cho dù cô có tăng độ khó lên đến mức nào, đối phương vẫn phản ứng vô cùng nhanh, chặt chẽ dính lấy cô, quả thực không khác gì cao dán chó trong truyền thuyết, dính chặt gắt gao, muốn quăng đi cũng không quăng được!

Niên Lăng Húc tức giận, quyết định bí quá hóa liều. Cô nhanh chóng xoay tròn rồi đột nhiên mở ra động cơ phản lực, đồng thời phóng về phía đối phương đạn quang năng có uy lực mạnh nhất trên chiến hạm.

“Oanh ——”

Gần như là ngay lập tức, đạn quang năng bắn trúng mục tiêu, thế nhưng đối phương lại cũng đúng lúc khởi động động cơ phản lực, vào khắc cuối cùng lao về phía chiến hạm của Niên Lăng Húc, kết quả vẫn là đồng quy vu tận.

Trước mắt Niên Lăng Húc tối sầm lại, sau đó mang theo sắc mặt âm trầm xuất hiện trong khu hồi sinh, “Tức chết mất! Rốt cuộc là tên nào chơi đùa tôi? Chờ tới lúc đối chiến lần này kết thúc tôi nhất định phải bắt hắn tới đánh một trận!”

Không giống như khi đấu chiến thuật trên võ đài với Roger lúc trước, Roger thắng đến quy củ, mà Niên Lăng Húc cũng là thua tâm phục khẩu phục, hôm nay, từ lúc đối chiến bắt đầu, cô chưa từng thấy hài lòng với bất cứ chuyện gì, đầu tiên là đối thủ kéo mình chạy khắp địa đồ, làm thế nào cũng không đánh đuổi kịp, tiếp theo đó lại đột nhiên quay đầu công kích mình, trong lúc không cẩn thận đã để cho hơn phân nửa đội ngũ của mình va chạm cùng chủ hạm mà bị phá hủy. Cô thừa nhận mình đã nôn nóng nên mới phạm lỗi, thế nhưng đối phương đã có bản lĩnh này, tại sao khi mới bắt đầu lại chạy! Đây không phải là tình tiết đùa giỡn người xong chơi chán liền quăng hay sao! Còn cái chiếc hạm lúc cuối cứ dính chặt lấy chiến hạm của mình là làm sao! Có bản lĩnh mô phỏng theo động tác của tôi mà không có bản lĩnh bắn rơi tôi sao? Như vậy không phải là đang đùa giỡn tôi sao?!

Mạch Phấn và Mạch Phiến đều trừng mắt nhìn, “Lăng Húc cậu cũng tới rồi!”

Nghe được tiếng của bọn họ, Niên Lăng Húc mới phục hồi lại tinh thần, “Các cậu làm sao mà phải về đây?”

“Roger lệnh chúng tôi trông giữ con tin.”

“Một chiếc cơ giáp xông tới.”

“Diệt sạch bọn tôi!”

Hai người anh một lời em một lời, trông bộ dạng rất cao hứng, nếu không phải vì người bị chém chết là bọn họ, có khi người khác sẽ coi bọn họ là đang cười trên sự đau khổ của người khác.

“Cũng không biết Roger bên kia thế nào.” Hi vọng là không thua quá thảm… Niên Lăng Húc tập trung chú ý lên trên hình ảnh truyền tới.

Lúc này, mấy chiếc cơ giáp đã xông tới phòng chỉ huy, chiếc cơ giáp đi đầu dùng họng súng đen ngòm nhắm ngay vào Roger, lạnh lùng phun ra hai chữ, “Đầu hàng.”

Roger khẩn trương nhìn chằm chằm đối phương, thế nhưng tay lại lặng lẽ di chuyển tới nút đỏ trên bàn điều khiển. Hắn dự định khởi động trình tự tự hủy chủ hạm, so với đầu hàng, chí ít như vậy có thể coi là thua có thể diện hơn một chút. Thế nhưng không chờ hắn thực hiện được, chiếc cơ giáp kia đã nổ súng, trực tiếp bắn vào đầu hắn.

“Tôi sẽ không phạm lại cùng một lỗi lần thứ hai.” Cơ giáp xoay nòng súng, không chút lưu tình mà đưa từng người còn lại quay hết về điểm hồi sinh. Sau đó Hình Chiến ra khỏi chiếc cơ giáp, nhanh chóng chiếm lấy quyền điều khiển chủ hạm.

Luồng sáng trắng lóe lên, Roger cùng ba người còn lại lục tục xuất hiện tại khu hồi sinh, sắc mặt tái nhợt không nói gì với nhau. Tới lúc này, bảy thành viên của tổ chủ lực không thiếu một ai, toàn bộ đã chết trận.

Đối chiến cũng không bởi vì đội viên đội chủ lực chết trận mà kết thúc. Tổng chỉ huy đã không còn, chủ hạm bị khống chế, những hạm đội khác lại bị vây nhốt, NPC như rắn mất đầu cũng không còn lòng dạ nào mà ứng chiến, chỉ còn cách ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Chỉ là trận này vượt khỏi trình tự phán định thắng lợi được thiết định trong hệ thống, khiến cho hệ thống không biết quyết định thế nào, cuối cùng đành khẩn cấp báo cáo lên máy chủ. Cuối cùng máy chủ tự quyết định, cũng đem kết quả này nhập vào trong các điều kiện thắng lợi.

Tổ tân sinh giành chiến thắng chung cuộc.

Đối chiến đã kết thúc, tất cả học viên trở lại phòng học, bao gồm cả các học viên dự bị vẫn ở một khu vực khác quan sát đối chiến. Có điều bất kể là bên thắng, bên bại hay là bên quan sát thì đều rơi vào trầm mặc. Khoang giả lập ban đầu đã trở thành ghế dựa, Tạ Hoan cùng Angus ngồi chờ bọn họ tại đó, “Đều ngồi đi.”

Tạ Hoan đợi mọi người ngồi xuống hết rồi mới phát lại video đối chiến khi nãy từ đầu đến cuối một lần. Đến lúc này mấy người Roger mới biết vị trí của bốn người tổ tân sinh trong lúc đối chiến, đồng thời cũng được thấy thao tác đáng sợ của Cố Khâm và nguyên nhân thắng lợi sau cùng của họ.

Roger không hề có vẻ ủ rũ khi thảm bại mà trái lại lại một lần nữa mở ra hình thức fan não tàn, sùng bái mà nhìn Cố Khâm. Không sai, chỉ có Thương Lang mới có thể hoàn thành thao tác hoàn mỹ đến như thế, có thể bức mình đến mức này (lại không nhìn Z một lần nữa)!

Mà Niên Lăng Húc vẫn đặt trọng điểm lên những người chỉ huy đội chiến hạm đột kích, cô lúc này mới biết đối thủ của mình hóa ra lại có ba người! Một là Alvin mà cô làm thế nào cũng không đuổi kịp, một là Cố Khâm thao tác như thần, còn một người còn lại chính là Phương Vi Hùng nhìn qua không có chút cảm giác tồn tại nào thế nhưng lại có thể bắt chước động tác của mình một cách vô cùng hoàn mỹ. Điều này cũng có thể giải thích vì sao lại có ba cái giai đoạn như muốn đùa giỡn người kia. Vì cái gì mà cô lại càng cảm thấy không sảng khoái đây!

Còn Mạch Phấn và Mạch Phiến, hai người này vẫn luôn thuộc đảng vô tư, cả ngày hoạt bát vui vẻ, xưa nay tâm trạng không tốt vẫn luôn không kéo dài được một phút.

Những học viên dự bị vốn không lên sàn đấu nhưng cũng triệt để không cậy mình lớn tuổi hơn mà lên mặt hung hăng kiêu ngạo nữa. Không nói tới việc bọn họ đấu không lại Thương Lang và Z vốn có thực lực mạnh mẽ, chỉ đối đầu với Alvin và Phương Vi Hùng cũng đủ khiến bọn họ đều phải cẩn thận cân nhắc, bởi vì bọn họ hoàn toàn không dám hung hăng khoác lác, bọn họ không thể không bại dưới sự tấn công kịch liệt khủng bố của Niên Lăng Húc trong thời gian dài như thế, càng không thể mô phỏng y hệt những động tác mang độ khó cao của cô được – tân sinh năm nhất năm nay rốt cuộc là đã học vào những cái gì vậy?!