Trọng Sinh: Đích Nữ Phủ Thừa Tướng Chỉ Muốn Sống Yên Ổn

Chương 7: Kẻ đứng sau bức màng.




Tiểu Ảnh quả không hổ danh là ám vệ bên cạnh Hoàng Đế, làm việc thực sự rất năng suất. Ngay tối hôm đó, hắn nhân cơ hội tên cận vệ đó lơ là đã tóm được hắn rồi đem tới địa lao dưới lòng đất của hoàng cung.

Sáng hôm sau khi Cố Lạc Khanh nhận được tin, nàng đã cấp tốc chuẩn bị ngựa xuất phát đến hoàng cung.

Bên trong địa lao dưới lòng đất, lối vào duy nhất là những bậc thang âm u tăm tối kéo dài vô tận hướng sâu xuống lòng đất. Tiểu Ảnh dìu Cố Lạc Khanh từng bước xuống từng bậc cầu thang trươn trượt, ẩm mốc. Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng Tiểu Ảnh dẫn nàng đến hành lang dưới lòng đất, tiến vào một căn phòng.

Tiểu Ảnh đẩy cửa ra, cung kính mời Cố Lạc Khanh: "Chủ tử, mời."

Cố Lạc Khanh ngước nhìn bên trong. Căn phòng ẩm mốc tăm tối, những đuốc lửa treo trên tường lâu lâu lại phát ra âm thanh tí tách. Ở giữa căn phòng là một bóng đen bị trói chặt đang quỳ ở đó, trên người hắn đủ loại vết thương, chắc hẳn là trước khi nàng đến đây Tiểu Ảnh đã dùng hình với hắn.

Mùi máu tanh từ vết thương trên cơ thể hắn lan ra khắp căn phòng, Cố Lạc Khanh khó chịu nhíu mày. Nàng bước từng bước lại gần tên cận vệ, nở một nụ cười lạnh như băng nhìn xuống hắn.

"Chắc là đã ăn không ít khổ rồi nhỉ? Sao, có muốn nói cho ta biết ai là người đứng đằng sau ngươi không?"

Bóng đen mơ hồ nghe có tiếng ai đó nói chuyện với mình, vừa ngẩn đầu lên liền bắt gặp nụ cười lạnh như băng của Cố Lạc Khanh. Hắn ho ra một nắm máu, do dự nhìn nàng trong chốc lát rồi yếu ớt lên tiếng:

"Thuộc hạ chẳng biết Vương phi đang nói về việc gì cả."

Cố Lạc Khanh thấy thái độ của hắn, nụ cười trên môi nàng đậm hơn một chút.

"Vậy sao? Được rồi, vậy đành để Mạc cận vệ ngài đây chịu thêm chút khổ cực rồi."

Nói rồi nàng ngoắc tay ra hiệu với Tiểu Ảnh, sau đó nhàn nhã quay lại ngồi xuống cái ghế dựa mà Tiểu Ảnh đã chuẩn bị trước cho nàng.

Tiểu Ảnh vung troi lên, roi da tiếp xúc với da thịt vang lên từng tiếng "Chát...chát". Mạc Lục đau đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng nhất định không mở miệng nói câu nào.

Cố Lạc Khanh ngồi trên ghế tựa, mặt lạnh như băng nhìn cảnh trước mắt. Một tay nàng chống cằm, ngón trỏ bên tay còn lại không ngừng gõ vào tay vịn của ghế tựa phát ra âm thanh "cộc...cộc".

Hai âm thanh trộn lẫn vào nhau, làm cho căn phòng vốn tăm tối càng thêm phần quỷ dị.

Nửa canh giờ trôi qua, Cố Lạc Khanh như nghĩ ra điều gì đó liền đưa tay ra hiệu cho Tiểu Ảnh dừng lại. Nàng đứng lên, lại một lần nữa tiến đến chỗ Mạc Lục.

Cố Lạc Khanh đứng cách Mạc Lục ba bước, sau đó mở miệng cười, nói với hắn:

"Mạc cận vệ, cơ thể thật cứng. Miệng cũng thật chặt. Nhưng Mạc cận vệ này, ta vừa nhớ ra một chuyện vô cùng thú vị. Trước khi đến đây, ta từng nghe nói Mạc cận vệ ái mộ một thiếu nữ tên là Vương Nhu, đúng không? Nếu ta nhớ không lầm thì nàng ta là con gái Vương thương nhân nhỉ?"

Vừa nghe thấy cái tên này, Mạc Lục lập tức giật mình, không ngừng gào thét:

"Cố Lạc Khanh ngươi tính làm gì nàng? Ngươi không được đụng tới nàng!"

Mạc Lục nói xong mới biết mình đã lỡ lời, hắn vội ngậm miệng lại không dám nói thêm bất cứ lời nào nữa.

Cố Lạc Khanh thấy phản ứng của hắn, càng cười tươi hơn rồi nói.

"Ta chỉ là suy đoán một chút thôi, không ngờ lại là sự thật nhỉ. Nếu ta mời nàng ta đến đây làm khách, liệu nàng ta có cứng được như Mạc thị vệ không nhỉ? Ta có chút tò mò đấy."

Mạc Lục lập tức ngước đầu lên nhìn chằm chằm Cố Lạc Khanh, mắt hắn đầy tia máu, nghiến răng tức giận quát lớn:

"Cố Lạc Khanh, ngươi không được đụng tới nàng! Độc toàn bộ đều do một tay ta hạ! Ngươi muốn chém muốn giết, thì nhắm vào ta là được! Đừng tổn thương nàng!"

Mạc Lục như không cảm nhận được đau đớn, mặc kệ các vết thương đang rỉ máu trên người, hắn muốn lao tới trước mặt Cố Lạc Khanh. Khi hắn định xông lên, Tiểu Ảnh đứng bên cạnh nhanh hơn hắn một bước đè hắn xuống đất, sau đó đá một cú vào vết thương của hắn. Mạc Lục đau đớn rên rỉ một tiếng.

Nhìn Mạc Lục điên cuồng hướng ánh mắt căm hận nhìn nàng. Cố Lạc Khanh tiến gần thêm một chút, ngồi xổm xuống nói với hắn:

"Mạc cận vệ sao lại bất cẩn như vậy, đụng tới vết thương trên người rồi. Mạc cận vệ chắc hẳn cũng biết thứ ta muốn là gì mà." Nói đến đây, Cố Lạc Khanh thu lại nụ cười, mặt nàng lạnh như băng, nghiêm túc nhìn vào mắt Mạc Lục.

"Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, nói cho ta biết người đứng đằng sau ngươi là ai. Nếu không, cứ cách một canh giờ, một bộ phận xinh đẹp trên cơ thể Vương Nhu thân yêu của ngươi sẽ được mang đến đây, ngay trước mặt ngươi. Ngươi thích gì nhất nhỉ? Tay? Chân? Hay lớp da xinh đẹp của nàng ta?"

Mạc Lục nghe vậy hắn nén đau đớn ngước mắt lên. Hắn cắn chặt môi dưới, trừng mắt căm hận nhìn nàng.

Cố Lạc Khanh đứng dậy quay lại ghế dựa, ngón tay nàng gõ từng nhịp từng nhịp lên tay vịn. Nàng lạnh lùng nói:

"Mạc cận vệ cũng biết ta không còn nhiều thời gian mà. Làm người nên thức thời mới tốt. Nếu Mạc cận vệ vẫn ngoan cố, thì cuối ngày hôm nay, cái đầu xinh đẹp của nàng ta chắc cũng chẳng cần ở trên cổ nữa đâu?"

"Cố Lạc Khanh, ngươi dám!!!" Mạc Lục phẫn nộ hét lên.

Cố Lạc Khanh thấy vậy bật cười:

"Phụt...haha...Mạc cận vệ này, không phải ta dám hay không ngươi đều biết rất rõ sao? Bắt đầu từ bây giờ, Mạc cận vệ có một canh giờ để suy nghĩ. Mạc cận vệ suy nghĩ cẩn thận một chút."

Cơ thể Cố Lạc Khanh bị cổ độc ăn mòn, có thể duy trì nó hoạt động đã tốn rất nhiều sức lực. Nên sao khi nói xong những lời trên, nàng mệt mỏi tựa vào ghế tựa, chống tay lên nhắm mắt dưỡng thần.

•••

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Mạc Lục nhắm mắt nằm đó. Hắn biết người trước mắt tàn nhẫn đến mức nào, nàng ta có thể không từ mọi thủ đoạn để có được thứ mình muốn. Đi theo Tiêu Tuấn Lãng nhiều năm như vậy, Cố Lạc Khanh điên tới mức nào, Mạc Lục hắn còn không biết sao?

Nghĩ rồi hắn đưa mắt lên nhìn Cố Lạc Khanh hai mắt nhắm nghiềm, tựa lưng vào ghế. Lòng hắn không khỏi ớn lạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Nhắm thấy thời gian một canh giờ đã tới, Tiểu Ảnh tiến lại đánh thức Cố Lạc Khanh.

"Chủ tử tới giờ rồi." Tiểu Ảnh chắp tay cung kính nói.

Cố Lạc Khanh từ từ mở mắt ra, nàng nhìn chằm chằm vào Mạc Lục nằm ngay trước mắt, mỉm cười nói:

"Mạc cận vệ, thời gian sắp hết rồi. Mạc cận vệ suy nghĩ tới đâu rồi nhỉ?"

Mạc Lục vẫn căm phẫn trừng mắt với nàng chẳng nói một lời. Đầu hắn rối như tơ vò. Nếu hắn nói ra, người kia tuyệt đối sẽ không tha cho hắn. Nhưng nếu hắn không nói, người chết sẽ là người hắn ái mộ nhất.

Cố Lạc Khanh cười lạnh:

"Vậy đây là đáp án của Mạc cận vệ sao, vậy được thôi."

Nói rồi nàng ngoắc tay ra hiệu với Tiểu Ảnh. Tiểu Ảnh lập tức tiến đến đợi lệnh của nàng.

"Tiểu Ảnh đi đi, mang bàn tay xinh đẹp của Vương cô nương về đây đi."

"Thuộc hạ tuân lệnh." Nói rồi hắn quay người rời đi.

Tiểu Ảnh mới bước được tới cửa phòng, giọng Mạc Lục ở phía sau đã vộ vã vang lên.

"Đợi một chút, ta nói, ta nói. Ngươi đừng đụng tới nàng ấy. Ngươi muốn biết cái gì ta đều nói."

Cố Lạc Khang nhíu nhíu đôi mắt xinh đẹp, mỉm cười nói với hắn.

"Mạc cận vệ thật biết thức thời." Nói xong nàng giơ tay lên ra hiệu cho Tiểu Ảnh trở về.

"Vậy ngươi mau nói đi là ai đứng sao ngươi?"

Mạc Lục do dự một lúc rồi lên tiếng.

"Là...Nhàn phi...Nhàn phi sai ta làm."

Cố Lạc Khanh trợn mắt đầy kinh ngạc, sau đó lập tức bình tĩnh, cười lạnh nói với hắn:

"Mạc cận vệ không nói đùa đấy chứ?"

"Ta không nói láo. Thật sự là nàng ta sai ta làm. Nàng ta nắm được yếu điểm của ta, liền dùng nó đe dọa ta. Sai ta hạ độc Ninh Vương. Ta không nói láo, việc liên quan tới tính mạng của nàng ấy ta sẽ không nói láo."

Mạc Lục sự nàng không tin, vội vã hét lớn, lời nói cũng vội vàng hơn.

Ngón tay Cố Lạc Khanh không ngừng va chạm vào tay vịn, âm thanh "cộc...cộc" đồng điệu vang lên. Nàng nhíu chặt cặp chân mày đẹp như họa. Mạc Lục nhìn bộ dạng này của nàng, tim hắn đập càng nhanh hơn, cảm giác bất an và lo sợ bao trùm toàn bộ cơ thể.

Không biết qua bao lâu, Cố Lạc Khanh thả lỏng chân mày ra, bất ngờ cười lạnh một tiếng rồi đứng dậy, xoay bước ra khỏi phòng.

Mạc Lục thấy vậy hét lớn: "Điều cần nói ta đã nói hết rồi, xin ngươi đừng đụng đến nàng. Ta biết là ngươi sẽ không tha cho ta, ngươi muốn chém muốn giết thì tùy, chỉ cầu ngươi đừng đụng tới nàng ấy."

Mạc Lục la lớn, cầu xin Cố Lạc Khanh hãy bỏ qua cho Vương Nhu. Từ lúc hạ độc, hắn đã biết sẵn kết cục của mình rồi. Chỉ mong Cố Lạc Khanh còn chút tình người, sẽ không giận cá chém thớt người không liên quan.

Cố Lạc Khang đang bước đi nghe vậy liền khựng lại, nàng đứng yên tại chỗ, quay lưng về phía Mạc Lục. Sau đó nhẹ giọng nói:

"Được."

Mạc Lục nghe vậy nhẹ nhàng thở phào một hơi. Hắn biết tuy Cố Lạc Khanh tàn nhẫn máu lạnh, nhưng việc nàng đã nói đều sẽ làm, tuyệt đối không nuốt lời.

Ngay sao đó, Cố Lạc Khanh nhẹ nhàng vẫy tay một cái, Tiểu Ảnh nhanh như cắt tiến đến vặt cổ Mạc Lục. Sao một tiếng "rắc" Mạc Lục đã không còn hơi thở.

Cố Lạc Khanh mệt mỏi dựa vào cửa, cơ thể nàng không ngừng run rẩy, cuối cùng ho ra một nhúm máu.

"Chủ tử, người không sao chứ?" Tiểu Ảnh thấy vậy lập tức tiến lên.

Cố Lạc Khanh nhẹ ngàng xua tay tỏ ý không sao. Sau đó nàng tiếp tục nhìn vào lòng bàn tay đầy máu của mình. Màu máu đỏ tươi đã chuyển thành đen xì, mùi hôi tanh còn nồng hơn cả lần trước.

Mạc Lục là bị ép buộc, nhưng nàng cũng không thể tha cho hắn. Bán đứng chủ tử một lần sẽ có lần thứ hai thứ ba. Nên tốt nhất là xử lý hắn, còn về Tiêu Tuấn Lãng. Chàng ấy tốt như vậy, vẫn không nên biết gì thì hơn. Coi như Cố Lạc Khanh, dùng thời gian cuối cùng của kiếp này, bảo vệ hắn lần cuối cùng vậy.

Cố Lạc Khanh biết thời gian của nàng sắp hết rồi, phải nhanh chóng xử lý cặn kẽ những việc này một lần cuối cùng đi.