Trọng Sinh: Đích Nữ Phủ Thừa Tướng Chỉ Muốn Sống Yên Ổn

Chương 8: Quyết định cuối cùng.




Hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà bao phủ toàn bộ mặt đất. Cố Lạc Khanh mặt mày trắng bệt, mệt mỏi chống tay vào cánh cửa đá-lối vào của địa lao dưới lòng đất.

Không ngờ cổ độc lại ăn mòn cơ thể nàng nhanh như vậy, chỉ mới có hai ngày đã như rút cạn toàn bộ sinh lực của nàng.

Tiểu Ảnh thấy vậy liền tiến tới đỡ nàng, dìu nàng ra khỏi hoàng cung.

Cố Lạc Khanh bước từng bước chậm rãi. Lòng nàng đầy suy tư. Nhưng khi ngước lên nhìn bầu trời phủ kín ánh chiều tà, lòng nàng bỗng yên bình đến lạ. Nàng muốn ngắm nhìn nơi này thật kĩ, có lẽ đây là lần cuối cùng nàng có thể thấy nó rồi.

Hoàng cung này bao năm vẫy thế, vẫn giữ mãi một dáng vẻ, vẫy nguy nga tráng lệ động lòng người. Nó đóng vai trò như một người quan sát chứng kiến bao thời khắc huy hoàng xảy ra, rồi lại chứng kiến chúng lụi tàn.

Nhưng đồng thời nó cũng là một cái bẫy vô hình. Hoàng cung Chu quốc xa hoa lộng lẫy, cũng chính sự xa hoa lộng lẫy ấy đã nuốt chửng bao người, vây hãm họ vào vực sâu vô tận nơi không ngừng đấu đá tranh dành. Nhưng đối với Cố Lạc Khanh, nàng không ghét nó, ngược lại còn thấy có chút hoài niệm.

Bước từng bước dạo trên con đường ra khỏi Hoàng cung, từ hồi ức hiện lên trong tâm trí Cố Lạc Khanh. Những thứ tình cảm bình thường mà nàng trước nay có cố gắng đến đâu cũng không lý giải được, lúc này lại rõ mồn một trong tâm trí nàng. Những hồi ức đó có vui có buồn, cũng có cố chấp và cuối cùng là buông bỏ.

Cố Lạc Khanh bước ra tới cửa lớn Hoàng cung, Tiểu Ảnh dìu nàng bước lên xe ngựa. Ngay lúc ấy, Cố Lạc Khanh quay người lại, ngước mắt nhìn về phía Hoàng cung, nàng hít sâu một cái rồi mỉm cười. Nàng nhỏ giọng thì thầm: "Tạm biệt".

Sau đó ngồi ngay ngắn trên xe ngựa. Xe ngựa lăn bánh đưa nàng về Ninh Vương phủ.

Lúc Cố Lạc Khanh trở về trời đã chập tối. Tiểu Nhu đang lo lắng đứng trước cửa Vương phủ đợi nàng trở về, vừa thấy nàng liền vui mừng reo lên: "Chủ tử!"

Ngay sao đó liền tiến nhanh lại đỡ nàng.

"Ừm, ta về rồi đây." Cố Lạc Khanh nhẹ giọng đáp lại.

"Vương gia sao rồi?" Cố Lạc Khanh quay sang hỏi Tiểu Nhu đang dìu mình.

Tiểu Nhu: "Vương gia hiện tại vẫn chưa tỉnh ạ. Ôn thái y nói là do tác dụng phụ của đổi máu, vả lại còn sót một chút cổ độc nên cơ thể ngài ấy cần thời gian đào thải. Vì vậy có lẽ trễ nhất là tối ngày mai ngài ấy sẽ tỉnh lại ạ."

Cố Lạc Khanh "Ừm" nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nói.

"Tiểu Nhu ta muốn tới xem chàng ấy. Mau dìu ta tới tẩm điện của chàng."

"Vâng ạ." Tiểu Nhu cung kính đáp.

•••

Sâu bên trong tẩm điện trang trọng thanh nhã, trên chiếc giường làm bằng những vật liệu quý giá khó mà tìm được. Có một nam nhân tuấn tú đang nằm đó, hơi thở đều đặn, mắt nhắm nghiền.

Cố Lạc Khanh bước đến bên cạnh Tiêu Tuấn Lãng, sau đó nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.

Nàng chăm chú nhìn gương mặt hắn, sau đó đưa tay lên, khẽ gạt đi những sợi tóc vươn trên gương mặt tuẫn mĩ ấy, vén lại cho ngay ngắn chỉnh tề.

"Hai người lui ra nghỉ ngơi đi, ta muốn ở lại bên chàng ấy một lúc."

"Vâng." Tiểu Nhu, Tiểu Ảnh đồng thanh cất lên sau đó hành lễ lui ra ngoài.

Cố Lạc Khanh nhìn nam nhân trước mắt nàng, người mà nàng yêu nhất. Bàn tay nàng chuyển động, chạm vào từng nơi trên gương mặt tinh tế. Từ chân mày, tới mắt, tới cánh mũi cao cao,... cuối cùng Cố Lạc Khanh đưa tay để lên má hắn. Ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve hai cái.

"A Lãng." Một giọng nói nỉ non vang lên.

"Sinh mệnh của ta sắp kết thúc rồi."

"Chắc chàng sẽ vui lắm nhỉ? Dù sao người chàng căm ghét nhất là ta mà?" Cố Lạc Khanh nói bằng giọng diễu cợt. Có lẽ là diễu cợt chính bản thân nàng.

Cố Lạc Khanh nhẹ nhàng nằm vào lồng ngực Tiêu Tuấn Lãng. Tay nàng vẫn đặt trên má hắn, ngón trỏ lại nhẹ nhàng vốt ve thêm hai cái nữa. Nàng nhẹ giọng nói:

"A Lãng, chàng biết không. Hôm qua ta vào cung, chàng biết ta gặp ai không, chính là Đức Phi-Triệu Vân Diễm. Nàng ta nói nàng ta yêu Hoàng đế, tình cảm nàng ta bỏ ra không kém tình cảm ta dành cho chàng. Nàng ta khuyên ta đã đến bước đường này thì buông tay đi, tác thành cho chàng và Tô Bích Giản." Nói đến đây giọng nàng mỗi lúc một nhẹ đi.

"Nàng ta nói rằng yêu một người không nhất thiết phải bắt người đó ở bên cạnh mình. Chỉ cần đứng từ xa quan sát người đó là đủ rồi."

Cố Lãc Khanh thở nhẹ một hơi rồi nói tiếp:

"A Lãng. Có lẽ từ đầu ta đã sai rồi, ta sinh ra vốn đã khiếm khuyết tình cảm. Những gì những người bình thường cảm nhận được, ta không thể nào hiểu nổi. Ta chỉ làm theo những gì ta cho là đúng. Vì vậy ta nghĩ nếu đã thích chàng đến vậy, thì nên để chàng ở cạnh ta mới tốt. Ta sẽ bảo hộ cho chàng một đời vui vẻ, sẽ không bao giờ để chàng bị thương. Nhưng lại không biết rằng có những vết thương dù không đổ máu nhưng vẫn sẽ âm ỷ kéo dài qua hàng năm hàng tháng trời. Vĩnh viễn qua bao lau cũng sẽ không lành lại. Đến lúc ta hiểu được điều đó, thì đã quá muộn màng rồi."

Giọng Cố Lạc Khanh có chút nghẹn ngào:

"A Lãng... Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi... Đã thề không bao giờ làm tổn thương chàng... Nhưng chính ta lại là người làm đau chàng nhất... Gia đình ta chết thảm, gia tộc quay lưng, tất cả mọi việc này đều là quả báo mà Thần Minh trừ trị ta... Bây giờ ta chẳng còn gì đền bù cho chàng, ta lấy mạng này đền cho chàng nhé... Nhưng chàng có chịu chấp nhận không...Hay sẽ căm ghét nó, ghê tởm nó vì nó thuộc về ta?"

Nước mắt Cố Lạc Khanh lã chã rơi xuống, thấm đẫm áo ngoài của Tiêu Tuấn Lãng. Nàng vội lấy tay lau đi. Tránh cho nước mắt làm bẩn áo chàng.

Nàng dừng lại một lúc để lấy lại bình tĩnh. Sau đó tiếp tục nhỏ giọng nỉ non:

"Ta đã cầu xin Hoàng đế, để chàng và Tô Bích Giản ở bên nhau. Nhưng chàng biết không, giây phút ta đã buông bỏ tất cả... Ta lại biết được nàng ta muốn giết chàng. Ta phải làm sao đây A Lãng?...Buông tha cho nàng ta?... Hay là giết chết nàng ta? Tô Bích Giản đã không còn là Tô Bích Giản chàng yêu năm xưa nữa rồi. Nàng ta đã lên sát tâm với chàng. Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày nàng ta giết chết chàng thôi."

Cố Lạc Khanh nhướng người dậy nhìn chăm chú vào mặt Tiêu Tuấn Lãng, tay nàng không nhừng mân mê gương mặt tuấn mĩ ấy.

Cố Lạc Khanh cười khổ một tiếng rồi nhẹ giọng nói tiếp:

"A Lãng, để chàng lại như vậy ta chẳng yên tâm chút nào. Tư chất chàng thông minh, nhưng nội tâm lại quá đơn thuần. Lòng người quá nhơ nhuốc, bẩn thỉu. Còn chàng lại quá tin người, cũng quá mềm lòng. Để rồi bị lợi dụng, bị vu oan. Cuối cùng khi biết hết sự thật chàng lại vẫn lựa chọn tha thứ. Nhưng vậy có ngốc không cơ chứ?"

Cố Lạc Khanh nói đến đây không khỏi thở dài một hơi.

"A Lãng, đồ ngốc nhà chàng. Ta đi rồi, liệu còn ai toàn tâm toàn ý bảo vệ chàng đây? Tiêu Triều Vũ quá vô tình, ta không biết sau khi ta đi rồi hắn sẽ giữ lời hứa này được bao lâu. Những gì ta giao dịch với hắn, cũng chỉ là đặt cược lòng tin của ta vào hắn mà thôi. Mà chàng biết không, lòng tin là thứ dễ bị phản bội nhất."

Cố Lạc Khanh nói xong lại ngắm nhìn gương mặt Tiêu Tuấn Lãng thật lâu thật lâu, bàn tay nàng lại tiếp tục vuốt ve gương mặt ấy.

Ngón tay thon dài trắng nhõn không ngừng tiếp xúc với làn da rắn chắc, nàng miết nhẹ cánh môi mềm mại, rồi lại chạm vào hàng lông mi dài, tiếp đó là đôi mắt đang nhắm nghiền của hắn.

Cố Lạc Khanh muốn nhắm nhìn cho thật kĩ nam nhân trước mắt này, nhìn thật kĩ người mà nàng yêu sâu đậm, là chấp niệm cả một đời này của nàng. Nàng phải nhìn cho thật kĩ trước khi nàng rời xa hắn, trước khi sinh mệnh của nàng kết thúc, trước khi nàng buông bỏ sự cố chấp bao năm qua. Trước khi nàng...quên đi hắn.

Không biết qua bao lâu, trong tẩm cung trang trọng thanh nhã, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ. Sau khi tiếng cười ấy tắt hẳn, nụ cười ấm áp đó vẫn còn vương lại trên môi Cố Lạc Khanh. Một nụ cười ngây thơ non nớt như khi nàng thấy dáng vẻ của hắn lần đầu tiên. Như khi tất cả mọi chuyện chưa bắt đầu, khi tình cảm của nàng dành cho hắn thanh thuần nhất.

Ngay sau đó hai tay nàng ôm lấy mặt Tiêu Tuấn Lãng, nhẹ nhàng đặt lên trán hắn một nụ hôn.

"A Lãng, tạm biệt."

Nói rồi Cố Lạc Khanh đứng dậy quay người rời đi. Sâu trong lòng nàng đã có đáp án cuối cùng. Đã đến lúc phải kết thúc tất thẩy ân oán sai lầm này rồi.