Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 320: Tình cảm dung hợp




<!-- --> Trác Ngưng Tuyết cuối cùng cũng đi, Điền Phù quả thật có chút thương tâm, tuy rằng chỉ gặp gỡ trong mười ngày, nhưng sự tinh khiết cùng bản chất lương thiện của cô bé này, đã làm cho người của Tiêu gia tiếp nhận nàng, làm cho nàng trở thành một cô em đáng yêu, mọi người đều thương.

Đặc biệt là Thiên Nhan Duyệt và Liễu Yên Hồng, nước mắt đầm đìa, làm cho Trác Ngưng Tuyết trong khoảng thời gian ngắn, bị cuốn vào bầu không khí kia, hốc mắt sưng đỏ, tựa hồ như xúc động muốn khóc, và làm cho nàng quên luôn cái chuyện trốn tránh người đàn ông này, là hy vọng từ lâu của nàng.

Trước khi nàng kịp khóc, Tiêu Thu Phong đã đẩy cả người nàng vào trong xe, tình cảnh thật là đáng thương, lại khóc, đây ko phải biến thành người người oán trách sao. Ko cho các nàng có thời gian từ biệt, phóng xe ra thẳng sân bay.

Bởi vì Thiên Nhan Duyệt đã ở lại Tiêu gia, cho nên Tiểu Phương và Tiểu Cầm đều phải trở về báo cáo, vì thế lúc này bảo hộ Trác Ngưng Tuyết đồng hành. Cuộc sống tương lai, chắc hẳn các nàng sẽ trở thành người bảo vệ cho cô bé này. Trung Đông vốn ko phải là một nơi an toàn.

Trong nhà ko có cô bé đáng yêu đó, giống như mất đi một phần náo nhiệt, Vũ lại tiếp tục an ủi, giúp cho Điền Phù vượt qua giai đoạn này.

Tiêu Viễn Hà đương nhiên cũng tràn đầy cảm xúc, nhìn thấy vợ ko thể chấp nhận, cười nói: " Bà già, bà ko cần lo lắng, ko lâu sau, Tiểu Tuyết sẽ trở về, bà xem Vũ kìa, mặc dù chỉ gặp gỡ trong chốc lát, nhưng ko phải là ko gặp lại đâu, tôi tin rằng có một ngày, chúng ta sẽ gặp lại Tiểu Tuyết"

Điền Phù nhất thời thả lỏng tinh thần, cũng gật đầu nói: " Vũ, mẹ biết rồi, con ko cần khuyên nữa, chỉ là Tiểu Tuyết vừa đi,nhất thời ko thích ứng được, ngủ xong thức dậy sẽ ko có việc gì nữa"

Liễu Yên Hồng đã vọt lại, làm nũng với Điền Phù: " Bá mẫu, người mau đến xem đi, mấy chị đó lấy đồ của con, hu hu, đều là của anh rể mua cho con mà"

Ngày hôm qua đi dọn shop, vì là người lớn nhất trong nhà, nên hắn được chọn trước. Giờ phút này, nàng đi rồi, mấy cô bé kia nhào đến tranh đoạt vật phẩm, cướp lấy thứ mình thích. Liễu Yên Hồng hình như ko đoạt được, nên bây giờ tức giận.

Điền Phù bất đắc dĩ cười, nháy mắt đã quên mất, ở nhà này ko thích những cô bé như thế. Ai ai cũng cần bà yêu thương, nghe vậy lập tức quát: " Các chị ấy thật to gan, dám lấy thứ Tiểu Hồng thích, tốt, để bá mẫu giúp con cướp về!"

Liễu Yên Nguyệt cũng đi đến, nhìn thấy em gái và mẹ bày trò, dở khóc dở cười nói: " Mẹ, em ko cần chiều Tiểu Hồng như thế, nha đầu này, càng ngày càng kỳ cục, trong nhà ko thiếu thứ gì, vậy mà vẫn tranh đoạt với người khác, thật là xấu hổ!"

" Cái gì mà xấu hổ. Ba chị ấy hợp nhau ăn hiếp một mình em mà! Em ko chịu đâu, vẫn là chị Ngọc Hoàn tốt nhất, chưa bao giờ giành với em cái gì. Hừ, Chiêu Tuệ xấu xa, em muốn cái gì, chị ấy cũng muốn cái đó. Chuyên làm trái ngược với em. Thật sự là tức chết đi được"

Chiêu Tuệ xấp xỉ tuổi với Liễu Yên Hồng, ở Tiêu gia, cũng được nhận hết tình yêu thương của chúng nữa. Lần này, Điền Phù thật ko biết nên giúp ai.

Vũ cười, nói: " Tiểu Hồng, có gì đâu mà phải tức giận, nếu em có bản lĩnh, thì cứ đi kiếm anh rể đi. Hắn lập tức sẽ giúp em mua toàn bộ trở lại, bảo đảm còn tốt hơn cái cũ"

Vừa nhắc đến Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Hồng lại càng tức giận hơn: " Ko nhắc đến tên bại hoại kia, hắn tệ lắm, dám làm luôn cả chị Ngọc Hoàn, vừa nhìn đã biết, là hắn bức ép chị Ngọc Hoàn, chị Ngọc Hoàn mảnh mai như vậy, nói chuyện cũng ko dám lớn tiếng, nào dám phản kháng. Hừ, chờ hắn trở về, em nhất định phải dùng đại hình tra khảo, làm cho hắn khai cung"

Sau khi đã thu xếp xong đồ đạc, Phượng Hề và Lâm Ngọc Hoàn cũng đến đây, Lâm Ngọc Hoàn nghe vậy, biến sắc, người đàn ông này đối với nàng rất tốt, là nàng cam tâm tình nguyện, ko một chút miễn cưỡng. Lúc đó, vì để có được điều này, nàng chấp nhận trả giá, ko hối hận, nhưng ko muốn làm cho người ta hiểu lầm hắn.

"Tiểu Hồng, em đừng hiểu lầm Tiêu thiếu gia. Ngọc Hoàn lưu lạc phong trần, nếu ko có chị Phượng chiếu cố, có thể đã chết đi ko ai biết, làm sao xứng với Tiêu thiếu gia, Tiêu thiếu gia ko hề ép buộc chị, anh ấy muốn chị, chị vui vẻ còn ko kịp, làm sao dám cự tuyệt"

Liễu Yên Hồng đương nhiên ko phục lời của Lâm Ngọc Hoàn, lớn tiếng nói: " Chị Ngọc Hoàn, chị ko cần sợ, ở đây có bá phụ, bá mẫu,còn có nhiều chị như vậy, anh rể của em ko dám tạo phản đâu. Chị cứ nói thật đi, bọn họ sẽ làm chủ cho chị"

Đây là một kiểu con gái luôn muốn gây chuyện theo kiểu điển hình. Đáng tiếc Tiêu Thu Phong ko ở nhà, nếu ko hắn đã đánh cho nàng vài cái vào mông.

Lâm Ngọc Hoàn chậm rãi tiến đến, gôm hết tất cả dũng khí trong người ra, nhẹ nhàng nói: " Đúng vậy, Tiêu thiếu gia trong lòng của Ngọc Hoàn, giống như một vị thần. Ở Đông Nam, anh ấy muốn người nào mà ko được, chỉ cần một câu nói của anh ấy, sẽ có trăm ngàn người con gái tốt hơn chị nguyện ý ngủ với anh ấy. Chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, cũng đã là phúc khí của chị, Tiểu Hồng, Tiêu thiếu gia là người đàn ông vĩ đại nhất trên đời, em ngàn vạn lần đừng vì chị mà hiểu lầm anh ấy, chị ko muốn anh ấy ko vui"

Một người phụ nự, tự ti đến mức đáng thương, giao phó bản thân, thế mà lại ko hề oán hận, làm cho mọi người cảm động. Người của Tiêu gia ko nói gì, chỉ dựa vào những câu nói của người phụ nữ này, ko có người đàn ông nào mà ko yêu thương nàng, quý trọng nàng.

" Tên vô lại kia phúc khí thật lớn, thật ko ngờ, người ngốc giống chị thật ko ít. Ngọc Hoàn, em ko cần làm ra vẻ xa lạ, những cái chị có, em sẽ có, đừng tự ti như vậy nữa. Chỉ cần thật tâm, chân thành, em sẽ ko thua kém bất kỳ người nào, biết ko?"

Liễu Yên Nguyệt là người đầu tiên mở miệng, tiếp nhận người phụ nữ tự ti cùng tấm lòng của nàng, khi chị Vũ đến, nàng lại một lần nữa bị làm cho cảm động.

" Chị nói với nó nhiều rồi, tiểu nha đầu này vẫn luẩn quẩn trong đầu. Ngọc Hoàn, bây giờ em cũng thấy đó, cũng ta ko phải là ác phụ, thích một người ko hề sai, ko ai sẽ trách em. Yêu, vốn dĩ ko cần lý do" Phượng Hề cũng vui vẻ nói. Trong bốn đứa em, Lâm Ngọc Hoàn là đứa nhát gan nhất, cũng là đứa có khí chất để cho người ta trìu mến, co được sự che chở của người đàn ông này, thật sự là chuyện hạnh phúc nhất.

Liễu Yên Hồng buồn bực vô cùng, thấy mọi người đều gật đầu, nàng cũng ko biết nên nói cái gì, chỉ biết khinh bỉ kêu lên: " Tốt, mọi người đều mù quáng hết rồi, bây giờ... một... hai...ba... bốn... năm... em ko đếm được nữa rồi. Xem ra ko bao lâu, vợ của Tiêu gia có thể lập thành quân đoàn"

"Vậy cũng đúng, chị đề cử chị Vũ làm đoàn trưởng" Nhìn em gái nói hưu nói vượn, Liễu Yên Nguyệt hung hăng trừng mắt liếc một cái.

Tiêu Viễn Hà bây giờ cũng mở miệng: " Lão già ta cũng biết các con nhất định chịu ủy khuất, nhưng có những chuyện, làm cha mẹ như ta ko nên xen vào, thật sự ko còn cách nào khác, chuyện tình cảm này, các con tự mình xử lý, thật ra lão già ta cũng thấy ko đúng, nhưng ngẫm lại, từ Vũ, đến Phượng Hề, rồi Tiểu Duyệt, Tiêu gia ko thể dứt bỏ người nào, hoặc là, đây đều là số mệnh của các con!"

Tiêu gia đồng thời có Liễu Yên Nguyệt và Vũ, sau đó Phượng Hề, một người yêu đến sống chết, rồi tiếp theo là Thiên Nhan Duyệt ko nơi nương tựa. Ko phải người đàn ông này hoa tâm, mà thật sự ko có biện pháp kháng cự, các nàng đều hiểu được, mất đi người đàn ông này, ko bằng có được hạnh phúc hiện tại. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

"Mẹ, người ko cần lo lắng, thật ra con cũng rất hạnh phúc. Chúng con đều hiểu được, chúng con đều ko thể sỡ hữu riêng Phong" Lời nói của Liễu Yên Nguyệt, chính là tiếng nói lòng của chúng nữ.

Vũ nhẹ nhàng mỉm cười, nói: " Cha mẹ ko cần lo lắng chúng con sẽ cãi nhau, mọi người tương thân tương ái, đều quý trọng từng giờ từng phút này. Làm sao mà gây phiền toái cho Phong được, cho dù chỉ lấy được một phần, cũng còn tốt hơn là mất đi toàn bộ, chúng con đều hiểu rõ chuyện này"

" Cha, mẹ, hai người yên tâm, con nhất định sẽ ko cãi nhau với các chị, cho dù các chị có mắng con, con cũng sẽ ko tranh luận" Thiên Nhan Duyệt trong chúng nữa, tự nhiên là nhỏ tuổi nhất, cho nên trong mắt của Tiêu Thu Phong, cũng là nhu thuận nhất.

Phượng Hề vỗ vỗ đầu nàng, nói: " Cảm tình thật tốt, về sau chị ko sao liền khi dễ em, xem em có thể chịu được bao lâu"

" Sẽ ko đâu, em biết chị Phượng là người tốt nhất trên đời, nhất định sẽ yêu thương em" Thiên Nhan Duyệt nắm lấy tay Phượng Hề, người chị thông minh tháo vát này, toàn tâm toàn ý vì Tiêu gia, làm sao có thể khi dễ nàng, cho nên, nàng ko sợ.

"Chị Phượng vốn là người tốt nhất trên đời mà, ko bao giờ khi dễ em của mình, chúng ta đã sống với chị ấy nhiều năm rồi, được chị ấy đối đãi tốt nhất" Chiêu Tuệ đã mở miệng, tuy rằng ko cha ko mẹ, nhưng bên cạnh Phượng Hề, nàng đã có thể cảm thụ được tình cảm ấm áp.

Mà ở Tiêu gia, các nàng càng có thể cảm thụ được tình cảm gia đình, cũng đã sớm xem Tiêu gia như nhà mình, ko để cho bất kỳ kẻ nào phá hư.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người đều tràn đầy tình cảm, không khí có vẻ hòa hợp.

Điền Phù vui vẻ nói: " Nhìn các con như vậy, mẹ cũng thật cao hứng, gia đình bình yên, chỉ cần các con có thể hòa đồng với nhau, toàn tâm toàn ý vì một mục tiêu mà cố gắng, trên đời này ko có gì mà ko làm được, Tiêu gia về sau, đã có thể dựa vào các con"

"Mẹ, người yên tâm, chúng con biết nên làm thế nào" Vũ nhẹ nhàng đến gần, ôn nhu mở miệng, biểu đạt cho ý nguyện của chúng nữ.