Trọng Sinh Đô Thị Cuồng Long

Chương 321: Hành động thanh tảo




<!-- --> Lão miêu muốn ẩn thân, tìm được đương nhiên sẽ không dễ dàng. Nhưng cho dù bọn họ ngẫu nhiên hiện thân cũng không ai có thể theo được. Ba ngày trôi qua vẫn không có thu hoạch gì. Đinh lão một lần nữa lại thúc giục làm cho Tiêu Thu Phong có chút bất đắc dĩ, đành phải chuẩn bị tự mình ra tay.

Mà lúc này Đông Nam đang loạn, trong một căn nhà xảy ra ác đấu có mấy người chết. Ngay cả cảnh sát tới cũng chết ba người. Cuối cùng vẫn do Triệu Quang Bình phái ra ba ngàn quân đội, những người đó mới rút lui, thật sự rất cường hãn.

Theo biên bản của cảnh sát, những người này thân như sắt thép, không sợ đạn, động tác nhanh như điện, căn bản không thể nào tới gần, không phải đám cường đạo bình thường. Hơn nữa trải qua điều tra, những người đó không phải người Châu Á.

Trận ác chiến đó làm cho Triệu Quang Bình và Tôn Khánh Dục cảm nhận đủ loại lực lượng đang lan đến Đông Nam, không thể không đề nghị Đinh lão tăng cường quản lý ở Đông Nam. Nếu như bị tập kích bất ngờ, sẵn sàng chi viện.

Đinh Bổn Quân thực sự rất giận, đám người phương Tây đó như ruồi bọ, chỉ cần có một chút điểm tốt, bọn họ sẽ nhào vào, như một đàn ong kêu o o, thật sự làm người ta chán ghét.

"Bảo Thu Phong lại đây, tôi có việc khác nhờ cậu ta" Đông Nam bố trí một quân khu mấy chục vạn người là đề phòng xâm nhập từ biển, bảo vệ lãnh thổ quốc gia. Nếu như lãng phí binh lực vì đám ruồi nhặng này thật sự không đáng. Hơn nữa những kẻ đó đều là cao thủ, dù là phái binh đến cũng không có tác dụng gì lớn.

Tiêu Thu Phong thực sự không muốn gặp lão già này. Chưa tìm được tung tích của lão miêu, hắn muốn tiếp tục, nhiệm vụ chưa hoàn thành hắn đâu dám về.

Mặt Đinh Bổn Quân rất khó coi, nói: "Việc tìm lão miêu, cậu cứ tiếp tục, chẳng qua đồng thời tôi có một chuyện quan trọng muốn giao cho cậu. Chuyện này cậu xử lý sẽ dễ dàng hơn bất cứ ai"

Không tìm được lão miêu, nếu như có thể giúp Đinh lão làm một việc khác, coi như bù lại một chút nhân tình. Cảm giác nợ người thật không thoải mái lắm.

"Đinh lão, ông nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được"

"Tình báo cho thấy đặc công của ít nhất mười sáu nước đã lẻn vào Đông Nam. Tôi đã cho người mật thiết giám sát, vốn tưởng rằng có thể làm cho bọn chúng thấy khó mà lui. Nhưng thật không ngờ những kẻ đó thật sự quá điên cuồng, không thấy quan tài chưa rơi lệ. Thu Phong hạ sát thủ đi. Những kẻ đó, không bị giết, bọn chúng không sợ"

Khi tìm kiếm Số một, ông ta còn phải tận lực duy trì Đông Nam khỏi hỗn loạn. Đám người ảnh hưởng đến an toàn, đều phải bị diệt trừ. Nơi này là Đông Nam, là đất của người Trung Quốc, không cho phép kẻ bên ngoài vào làm càn.

Tiêu Thu Phong gật đầu nói: "Cho tôi vài người, một mình tôi không thể nào làm được nhiều việc như vậy"

"Không có vấn đề, tôi cho cậu mượn Quân thần. Chẳng qua cậu phải biết rằng đây là hành động của chính cậu, không liên quan gì đến tôi, không quan hệ gì với quân đội, quốc gia. Biết không?"

Tiêu Thu Phong lắc đầu nói: "Quân thần tốt nhất Đinh lão giữ lại cho mình đi. Tôi muốn Long tổ"

Đinh lão cười khổ một tiếng. người đàn ông này biết đúng là không ít. Từ chuyện Dạ Ưng giúp Triệu Nhược Thần thì thấy có lẽ bọn họ đã sớm có liên lạc với nhau. Chẳng qua không sao, chỉ cần bọn họ thật sự có thể làm được việc, điều khác không quan trọng.

"Được, ngày mai sẽ báo lại cho cậu"

Không chỉ là báo lại, còn mang theo cả tài liệu nữa. Điệp viên của mười mấy nước đều đã xông vào các vị trí ở Đông Nam. Tiêu Thu Phong không dám chậm trễ, lập tức giao các vị trí này cho Lý Hưng, để bọn họ phái người điều tra địa hình, quan sát động tĩnh của đám gián điệp, chỉ là dặn dò bọn họ, không được đánh rắn động cỏ.

"Tao đường đường là tinh anh Long Tổ, không ngờ phải nghe một thằng ăn chơi trác táng chỉ huy, thật sự trời không có mắt. Ai, quan trường đen tối, tai họa ngàn năm"

Vũ trừng mắt, quát: "Dâm Tặc, anh mà nói nhảm nữa sẽ hủy tư cách của anh trong hành động lần này, cho anh lập tức trở lại Bắc Kinh, về cố thủ"

Dâm Tặc vừa nghe, nhìn Vũ một cái, khuôn mặt động lòng người, phong vận quyến rũ, khí chất cao quý, chỉ đáng tiếc mỹ nữ thần cấp này là hoa đã có chủ.

"Các người là một, Vũ, em không được quên chúng ta là chiến hữu vào sinh ra tử"

"Dâm Tặc, mày không được kêu. Tao cũng ủng hộ đá mày đi, miễn có mày làm xấu chuyện. Mày với Vũ chỉ là chiến hữu, người ta là vợ chồng, ngoại trừ cùng chung chăn gối, còn có tâm linh tương thông? Kém nhau quá xa" Dạ Ưng mở miệng. Để người đàn ông đó chỉ huy, hắn không có lý do phản đối. Mặc kệ từ phương diện nào, người đàn ông này cũng là xuất sắc nhất.

Túy Quỷ hiếm khi nở nụ cười, nói: "Tao nghe A Phong, thực ra chúng ta có đánh cuộc, hắn thắng, hắn làm chỉ huy là chuyện đương nhiên, không có gì để nói cả. Dâm Tặc có ý kiến, có thể cút"

Dâm Tặc thật sự không còn chút mặt mũi, chẳng qua hắn lại có chút không rõ, người đàn ông họ Tiêu đó cho đồng bọn của mình uống thuốc gì để cho bọn họ không để ý đến tình huynh đệ.

Dạ Ưng và Túy Quỷ nhìn nhau cười. Ánh mắt của hai người nhìn vào Vũ, hoặc là cũng chỉ có Vũ mới biết đánh cuộc đó là gì?

Đó là Long Tổ lúc nhàm chán chọn nàng làm vật đánh cuộc, đánh cuộc xem ai là Lão Đại.

"Vũ chọn ai, đó là người đứng đầu, không được phép nói nhiều" Nghe tổ trưởng nói câu này, mười mấy người của Long Tổ đều cố gắng lấy lòng nàng, khiến cho cảnh sát của nàng biến thành công chúa, quà tặng nhận không hết. Dù sao không nhận thì phí, hơn nữa những kẻ đó cũng không phải người nghèo, nàng cũng không khách khí.

Chỉ là nàng chưa từng hẹn với ai. Hiếm khi được đi cùng người đàn ông đó ra ngoài, nhưng lại làm nàng rất tức giận. Một khắc đó, nàng thật sự hận chết hắn. Tình cảm nhiều năm đối với hắn, hắn lại giả vờ như không biết. Khiến cho nàng nghi ngờ chẳng lẽ mình không hấp dẫn sao.

Chẳng qua tất cả đã là quá khứ, nàng luôn tin, giấc mơ hôm nay đã thành sự thật, nàng đã có được tình yêu của mình. Ánh mắt của hai người làm cho nàng biết, lựa chọn hạnh phúc từ khi bắt đầu đã được quyết định. Nàng yêu, đến tận cuối cùng chỉ có một mình hắn.

Thấy ba người nhìn nhau, Dâm Tặc không biết, nhưng ba người lại dạy cho hắn một bài học, thiểu số phục tùng đa số.

"Dâm Tặc, tao nói cho mày biết, mày mà không tiến bộ, không biết chừng rất nhanh sẽ bị người thay thế. Chỉ huy mày cũng không phải chuyện vui vẻ gì. Tao có không ít đàn em mạnh hơn mày"

Dâm Tặc bĩu môi không phục. Nhưng lần này hắn biết khôn, không nói gì, tránh bị ba người đổ tội do hắn không đúng.

Tiêu Thu Phong nhìn bốn người, nói: "Hành động rất đơn giản. Từ giờ phút này, các người không là Long Tổ nữa, không phải đặc công của quốc gia. Các người giống như tôi, không có thân phận, chỉ cần giết là được. Bọn họ ai cũng tự nhận mình mạnh nhất. Chúng ta trước hết giết vài tên, hy vọng bọn chúng biết khó mà lui, nếu không tiếp tục giết"

Nếu Đinh lão đã nói, hắn cũng không cần khách khí.

Vũ đương nhiên không muốn tự mình ra tay. Thế mạnh của nàng là tình báo và liên lạc. Hơn nữa còn cả do ý của Tiêu Thu Phong nữa, không muốn để nàng thấy quá nhiều cảnh chết chóc. Điểm này ngay cả Dâm Tặc cũng không có ý kiến.

Long Tổ ngoài bốn người bọn họ, còn có mười mấy cao thủ hợp tác. Những người này bình thường không ra mặt, không có hành động đặc biệt, bọn họ cũng không thể hiện thân phận Long Tổ của mình.

Mục tiêu đầu tiên mà Tiêu Thu Phong muốn đối phó chính là đặc công nước M. Lần này bọn chúng đến không ít người, lực lượng khá mạnh. Trận đánh ở nước H lần trước đã giết chết mười mấy cao thủ dị năng của bọn họ, cũng phế Dị năng chi phụ. Thật không ngờ bọn họ còn dám diễu võ dương oai như vậy.

Có lẽ do tài cao gan lớn, bọn họ gần như không hề che dấu hành tung, chỉ có thân phận đổi thành khách du lịch. Nhưng không ai có dũng khí làm gì bọn họ. Một khi bọn họ động thủ, đúng là rất khó có người nắm được nhược điểm của bọn họ, bọn họ đều tùy tâm làm việc, căn bản không để lực lượng bảo vệ Đông Nam vào mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://thegioitruyen.com

Mục tiêu đầu tiên mà Tiêu Thu Phong lựa chọn chính là đám dị năng cao thủ này.

Đối với cao thủ dị năng, thành viên Long Tổ đương nhiên cũng không lạ gì. Ba vệ đội mạnh nhất thế giới, dị năng tổ và Long Tổ có thể nói là tương đương, thực lực tương đương. Bọn họ biết cái gì đáng chú ý, có kinh nghiệm hơn Thiết Trụ và Lý Cường Binh nhiều. Điểm nay Tiêu Thu Phong không cần lo lắng.

"Ra tay tàn nhẫn, đánh nhanh thắng nhanh, giết được bao nhiêu giết từng đó, sau đó rút" Nếu như thế lực nước ngoài ở Đông Nam không quá nhiều, Tiêu Thu Phong tuyệt đối nắm chắc giết hết những người này. Nhưng hắn phải xử lý rất nhiều nhóm, hy vọng qua lần giết chóc này sẽ làm cho bọn chúng sợ hãi, biết điều rút khỏi Đông Nam.

Trước hết phải đảm bảo an toàn, cái khác nói sau. Cho nên không thể thoáng cái giải quyết vấn đề. Lúc này không gì quan trọng hơn sự an toàn của Số một.

Dưới bầu trời đêm, mắt Dạ Ưng sáng rực nhìn vào chỗ ở của đám cao thủ dị năng, lạnh lùng nói: "Chỉ hy vọng bọn chúng có thể thông minh một chút. Nếu không tao không ngịa giết thêm mấy người"

Đối mặt đám cao thủ dị năng này, Dạ Ưng đã động sát ý.