Trong siêu thị, dòng người qua lại tấp nập vô cùng nhộn nhịp. Phó Thiên Hàn là người ưa tĩnh lặng, anh cũng thường không mấy đến siêu thị nên khi đến đây anh không khỏi bụt miệng:
- Ở đây náo nhiệt thật!
Lãnh Vân Hy tay cầm chiếc xe đẩy vừa đi vừa nói:
- Anh không thích ồn ào phải không? Ở đây náo nhiệt, nếu anh thấy không thoải mái thì ra ngoài xe đợi em một lát. Em mua xong sẽ ra ngay.
- Không, anh muốn đi cùng em! Anh thấy không khí ở đây náo nhiệt nên mới nói như vậy, không phải anh không thích đâu.
Nói rồi Phó Thiên Hàn đưa tay nắm lấy chiếc xe đẩy, anh kéo xe đẩy về phía mình rồi nói:
- Để anh đẩy cho.
Lãnh Vân Hy thấy vậy cũng không ngăn cản, cô mỉm cười đưa tay nắm lấy cánh tay anh rồi cùng đi dạo siêu thị. Hôm nay để mừng Phó Thiên Hàn xuất viện nên Lãnh Vân Hy muốn làm một bữa tiệc nho nhỏ. Phần là để chúc mừng phần khác là để bồi bổ cho anh, dù cô vẫn còn ốm nghén khá nặng nhưng những món không quá nặng mùi vẫn ăn được. Lãnh Vân Hy nghĩ rồi xoay sang hỏi chồng:
- Anh muốn ăn gì?
- Anh ăn cái gì cũng được mà, anh rất dễ nuôi không phải sao?
- Phải! Vậy em làm lẩu thái chua cay mà anh thích nhé!
- Ừm, anh muốn ăn gà nướng nữa!
- Được!
Dứt lời trong đầu Lãnh Vân Hy liền hiện ra một danh sách các món ăn mà cô muốn nấu. Đầu tiên không thể thiếu là lẩu thái chua cay, gà nướng, cua rang me, tôm hấp bia, cá chưng tương,… Sau khi quyết định xong các món ăn Lãnh Vân Hy liền đi đến từng quầy lựa ra những nguyên liệu tươi ngon nhất.
Mua xong các nguyên liệu và gia vị nấu ăn đang định tính tiền rồi về thì bỗng từ đằng sau có người đẩy xe bất cẩn đụng trúng Vân Hy. Chiếc xe đụng vào giữa lưng làm côn nàng lập tức nhăn mày vì đau đớn. Bàn tay vô thức đặt trên bụng mặc cho chiếc lưng đang rất đau, Phó Thiên Hàn đứng bên cạnh thấy vậy thì tức giận ra mặt. Người đẩy xe kia dường như cũng biết mình đã đụng trúng người khác nên nhanh chóng xoay lưng rời đi. Chưa kịp rời đi thì đã bị Phó Thiên Hàn chặn lại, ánh mắt anh tràn đầy sát khí nhìn người trước mặt gằn giọng:
- Cô đụng trúng vợ tôi rồi, mau xin lỗi đi!
Người đẩy xe kia nhìn qua thoáng run sợ, cô ta. che kín mặt mũi nên cũng không thể nhận diện là ai. Chỉ nghe giọng nói lí nhí vang lên:
- Xin lỗi!
Nghe xong hai chữ xin lỗi Phó Thiên Hàn liền nhíu mày, anh dùng tay nắm chặt chiếc xe đẩy không cho người phụ nữ đi. Giọng nói càng lộ rõ vẻ tức giận:
- Xin lỗi vợ tôi đi, thành tâm một chút!
Giọng Phó Thiên Hàn không quá lớn chỉ đủ cho những người đứng gần nghe nhưng lại mang một vẻ uy nghiêm đáng sợ. Thấy người phụ nữ trước mắt có vẻ luống cuống Lãnh Vân Hy liền lên tiếng giải hòa:
- Được rồi, em không sao! Thiên Hàn, cô ấy không cố ý đâu. Đừng dọa cô ấy!
Phó Thiên Hàn nghe vợ nói thì lập tức xìu xuống, anh xoay sang nhìn cô giọng dịu dàng:
- Cô ta làm em đau, theo lý nên xin lỗi cho đàng hoàng mới phải. Đã gây ra lỗi lầm còn không biết xin lỗi là không được. Anh cũng đâu làm gì quá đáng, chỉ là muốn cô ta xin lỗi em thôi. Cô ta lại cứ chần chừ lần lựa mãi.
- Được rồi mà, em cũng không sao rồi nên anh để người ta đi đi.
- Sao lại không sao? Ban nãy em đau như vậy còn nói không sao!
Dứt lời Phó Thiên Hàn xoay sang nói với người phụ nữ trước mặt:
- Mau xin lỗi vợ tôi!
Người phụ nữ nghe xong cơ thể hơi run nhẹ, cô ta nắm chặt hai tay rồi xoay sang nói với Lãnh Vân Hy:
- Xin lỗi cô, tôi không cố ý!
Thấy cô gái hoảng sợ lại còn run lên nên Lãnh Vân Hy cũng không làm khó, cô nhanh chóng mỉm cười rồi đáp lời:
- Không sao! Chồng tôi tức giận nên hơi nặng lời, cô đừng để trong lòng.
- Cảm ơn cô!
Người phụ nữ cảm ơn vội rồi xoay lưng rời đi, lúc bấy giờ Lãnh Vân Hy mới lên tiếng:
- Anh xem, anh đã dọa người ta thành như vậy rồi.
Bị vợ trách Phó Thiên Hàn liền xụ mặt, giọng giận dỗi:
- Anh có làm gì đâu, là lỗi của cô ta mà!
Nghe giọng giận dỗi của chồng Lãnh Vân Hy không nhịn được cười, cô kiễng chân hôn lên má anh giọng dỗ dành nói:
- Được rồi, em biết anh lo cho em nên mới như vậy. Nhưng về sau đừng dọa người như thế nữa.
- Anh biết rồi!
- Nhưng… anh có thấy cô gái đó có giọng nói quen quen không?
- Quen? Anh không chắc nữa!
- Vậy chắc là em nhầm thôi.
Sau khi thanh toán xong Phó Thiên Hàn cùng Lãnh Vân Hy ra khỏi siêu thị, từ xa Lưu Dịch thấy sếp mình đang tay xách nách mang cũng chạy lại cầm giúp. Xong xuôi cho tất cả đồ đạc lên xe rồi lúc này Phó Thiên Hàn như chợt nhận ra điều gì liềm nói:
- Anh biết rồi!
Câu nói đột ngột của anh làm Lãnh Vân Hy và Lưu Dịch đều ngạc nhiên, cô nhìn anh hỏi:
- Anh biết gì?
- Cô gái chúng ta gặp trong siêu thị, người mà em nói có giọng nói quen là người chúng ta đang cần tìm.
- Người cần tìm?
- Em chỉ mới nghe qua giọng của cô ta một lần nên thấy quen là phải. Cô ta là Dương Liễu!