Buổi tối sau khi dùng cơm xong Phó Thiên Hàn và Lưu Dịch lên thư phòng bàn công việc. Nói cụ thể chính là tìm cách giải quyết vấn đề của Bắc Huyền và Dương Liễu. Lãnh Vân Hy vì cảm thấy đau đầu nên không muốn làm gì cả chỉ có thể về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường cô nàng mệt mỏi gác tay lên trán thầm cảm thán:
- Không biết những tháng ngày này bao giờ mới qua đây! Ước gì hiện tại cũng có thể êm đềm trôi qua như thời niên thiếu thì hay biết mấy.
Suy nghĩ và những ký ức đẹp đẽ về khoảng thời gian học trò ấy là những thứ khiến Lãnh Vân Hy ghi nhớ mãi. Khác xa với những nỗi lo âu của tuổi trưởng thành bây giờ, những ký ức đẹp ấy là một sự an ủi trong tâm hồn yếu đuối và mệt mỏi. Dạo gần đây không hiểu vì sao Lãnh Vân Hy luôn cảm thấy trong người không thoải mái. Cảm giác lúc nào cũng bức rức khó chịu, có lẽ là do mang thai.
Khẽ đưa tay vuốt ve chiếc bụng tròn hơi nhô lên của mình cô khẽ nói:
- Bé con, con phải ngoan đấy! Ba và mẹ hiện tại đang phải đối mặt với rất nhiều vấn đề khoa khăn. Chính vì vậy con đừng làm loạn, ngoan ngoãn đợi ba mẹ giải quyết xong rồi sẽ chơi với con nhiều hơn.
Những lời tâm sự với con của Lãnh Vân Hy dường như đều được bé con tiếp thu toàn bộ. Vài phút trước cô còn cảm nhận được chuyển động nhẹ nhẹ vậy mà sau khi nói xong liền yên tĩnh. Có lẽ bé con cũng đang âm thầm ủng hộ ba mẹ đây mà!
Nằm nghỉ một lúc cảm giác khó chịu trong người Lãnh Vân Hy cũng giảm bớt đôi chút. Cô ngồi dậy xuống giường rồi lấy quần áo đi vào phòng tắm, bước chân vào bồn tắm nước nóng khiến tâm trạng Lãnh Vân Hy đôi phần được thả lỏng. Từ khi mang thai đến giờ cô chẳng dám ngâm mình trong bồn nữa vì sợ bản thân sẽ bệnh. Hôm nay vì muốn nuông chiều bản thân nên cô nàng phá lệ, không ngờ việc phá lệ này lại làm bản thân vui vẻ.
Trái ngược với sự thoải mái của Lãnh Vân Hy là không khí căng thẳng trong thư phòng đối diện. Phó Thiên Hàn ngồi trên ghế, hai tay đan lại chống xuống bàn, cầm đặc trên mu bàn tay trông vô cùng suy tư và nghiêm túc. Đối diện anh là Lưu Dịch cũng nghiêm trọng không kém, ánh mắt cương nghị và gương mặt nghiêm túc khiến bầu không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Vừa nhìn vào là có thể thấy chuyện họ cần bàn bạc giải quyết không hề đơn giản tí nào.
Khẽ mím môi Phó Thiên Hàn lên tiếng:
- Nói đi!
Lưu Dịch đặc sắp tài liệu trên tay xuống bàn rồi rút trong đó ra hai tờ giấy đẩy đến trước mặt người đối diện. Ngay khi ánh mắt Phó Thiên Hàn dán vào tờ giấy cũng là lúc Lưu Dịch lên tiếng báo cáo:
- Đây là hành tung tôi điều tra được gần đây của Bắc Huyền và Dương Liễu thông qua camera giám sát. Hai tuần trước hai người họ đang thong dong du lịch ở Pháp thì bị bắt gặp. Sau khi phát hiện ra tôi đã bám sát và theo dấu họ, tuy nhiên chẳng hiểu vì sao vừa đặt chân xuống máy bay trong nước thì hai người họ liền biến mất không dấu vết. May thay, hôm nay ngài đã vô tình bắt gặp họ.
- Chuyện tôi bảo cậu làm cậu đã làm chưa?
- Vẫn chưa ạ! Vì tôi không tìm thấy họ nên vẫn chưa thể thực hiện theo lời ngài.
- Vậy bây giờ làm đi, bằng mọi giá phải đi trước ba tôi một bước. Càng để lâu càng tăng nguy cơ rủi ro.
- Vâng! Tôi sẽ lập tức cử người tìm kiếm thông tin của họ trong nước.
- Ừm!
Kết thúc cuộc trò chuyện cũng là lúc Lưu Dịch ra về, Phó Thiên Hàn ngồi thêm trong thư phòng khoảng 10 phút để điều chỉnh tâm trạng rồi cũng nhanh chóng về phòng với vợ. Mở cửa bước vào, đập thẳng vào mắt Phó Thiên Hàn là hình ảnh cô gái nhỏ của anh đang ngủ. Cô mặc trên người chiếc váy ngủ hai dây ngắn ngang đùi khiêu gợi. Hai quả đào tròn trịa đầy đặn như muốn nhảy ra ngoài, làn da trắng nõn nà như bông tuyết làm Phó Thiên Hàn không cách nào cưỡng lại.
Anh từng bước tiến lại gần chiếc giường nơi Lãnh Vân Hy đang nằm, nằm xuống bên cạnh Phó Thiên Hàn không khỏi cầm lòng không đậu mà hôn lên chiếc má phiếm hồng mộ cái. Cái miệng ranh ma của anh nhanh chóng mon men đến chiếc cổ trắng ngần rồi nhẹ nhàng âm thầm để lại dấu hôn đỏ chót trên đó.
Từ khi Lãnh Vân Hy mang thai Phó Thiên Hàn đã cố gắng kiềm chế để không chạm vào cô. Anh biết ba tháng đầu thai kỳ mà quan hệ vợ chồng thì vô cùng nguy hiểm thế nên mới nhịn xuống. Hiện tại em bé đã qua tháng thứ tư, bản năng đàn ông của Phó Thiên Hàn cũng không cách nào kiềm chế thêm được nữa thế nên anh quyết định hành động.
Nhẹ nhàng đưa lưỡi liếm quanh vành tai Lãnh Vân Hy Phó Thiên Hàn thủ thỉ:
- Vân Hy, em ngủ rồi à?
Dường như cảm nhận được điều gì Lãnh Vân Hy khẽ trở mình, đôi mắt đang nhắm nãy giờ cũng mở ra nhìn người trước mặt. Thấy Phó Thiên Hàn đang đè lên cơ thể mình Lãnh Vân Hy liền hỏi:
- Anh làm gì vậy?
- Anh… anh muốn em!
- Thiên Hàn, em đang mang thai.
- Anh biết! Nhưng em ăn mặc như vậy làm sao anh cưỡng lại được? Hơn nữa anh cũng hỏi bác sĩ rồi, sau tháng thứ 3 là có thể làm được.
- Thật không?
- Thật đấy!
Dứt lời Phó Thiên Hàn cúi đầu hôn lên đôi môi mọng đỏ, anh tham lam hưởng thụ vị ngọt tiết ra từ cánh môi rồi lại đến cổ. Cứ thế đêm đó Lãnh Vân Hy và Phó Thiên Hàn đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào của mình.