Lúc Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đến bệnh viện cũng đã là lúc trời gần sáng, Lưu Dịch nhìn đồng hồ trên tay đúng 4 giờ sáng thì từ xa thấy hai dáng hình quen thuộc xuất hiện. Phó Thiên Hàn và Lãnh Vân Hy đi nhanh về phía Lưu Dịch, vừa đối diện với Lưu Dịch Phó Thiên Hàn đã ngay lập tức hỏi:
- Ba tôi thế nào rồi?
Chỉ một câu hỏi đơn giản và ngắn ngủi thôi cũng đã đủ nói lên tình thương và sự lo lắng của Phó Thiên Hàm dành cho cha mình. Chưa kể nhìn dáng vẻ chạy đến đổ mồ hôi, gương mặt lo lắng không thôi càng khẳng định chắc rằng anh thương Phó lão gia hơn ai hết. Tuy từ nhỏ ông đã chẳng hề yêu thương gì đứa con trai lớn này của mình nhưng suy cho cùng lúc gặp nạn rồi vẫn chỉ có mình anh ở đó. Càng nghĩ Lưu Dịch càng cảm thấy chua xót, phải chi Phó lão gia cũng thương sếp anh một phần Phó Thiên Minh thì hay biết mấy.
Mãi suy nghĩ khiến Lưu Dịch bỏ qua câu hỏi của Phó Thiên Hàn không trả lời, thấy thư ký của mình cứ đứng đơ ra không nói không rằng càng làm lòng Phó Thiên Hàn nóng như lửa đốt. Anh nhíu mày hỏi lại lầm nữa với vẻ mất bình tĩnh:
- Lưu Dịch, cậu có nghe tôi hỏi không? Ba tôi thế nào rồi? Cậu mau nói đi! Sao cứ đứng như trời chồng vậy hả?
Vì nóng ruột lại thêm mất kiên nhẫn Phó Thiên Hàn có phần hơi lớn tiếng khiến người xung quanh đó ai cũng ngoái nhìn. Lãnh Vân Hy thấy vậy liền đưa tay nắm lấy cánh tay anh vuốt nhẹ nhằm xoa dịu cảm xúc trong lòng chồng mình. Tuy lớn tiếng là thế ấy vậy mà chính nhờ cái quát đó lại khiến Lưu Dịch thoát khỏi dòng suy nghĩ mông lung mơ hồ. Anh giật mình không hiểu sao mình lại suy nghĩ bâng quơ như vậy trong lúc cấp bách. Ngó thấy nét mặt Phó Thiên Hàn khó coi Lưu Dịch liền lên tiếng đáp:
- Phó thiếu, bác sĩ vẫn đang cấp cứu cho ba ngài trong phòng nên tình hình cụ thể thế nào tôi cũng không rõ lắm. Lúc tôi đến lão gia đã được đưa vào trong rồi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhìn mặt ông ấy. Tôi nghe nói vụ tai nạn xe khá nghiêm trọng nhưng không phải là va chạm với xe khác mà là xe của lão gia tự đâm vào con lương ven đường.
Lãnh Vân Hy nghe Lưu Dịch nói xong thì tỏ vẻ ngạc nhiên, cô nhíu mày như không tin vào tai mình hỏi lại:
- Sao? Cậu nói không phải do va chạm mà là do ba tôi tự tông vào con lương?
- Dạ phải! Tôi đã nhân lúc ngồi đợi bên ngoài điều tra sơ qua camera dọc theo con đường đó. Tối nay lúc lão gia chạy trên đường đã là khoảng tầm 3 giờ 17 phút tối. Lúc đó đường khá vắng nên theo lý sẽ không có xảy ra va chạm, trong camera ghi lại lúc ấy lão gia đang chạy bình thường thì bất ngờ đâm vào con lương bên cạnh. Sau đó người dân xung quanh nghe tiếng động nên đã chạy ra rồi gọi xe cấp cứu.
Phó Thiên Hàn nghe xong thì cảm thấy vô cùng không hợp lý, anh nhíu mày nhìn sang Lãnh Vân Hy và đương nhiên cô nàng cũng nhận ra vấn đề. Lãnh Vân Hy hỏi chồng:
- Thiên Hàn, anh cũng thấy không hợp lý đúng không?
- Phải!
Lưu Dịch nghe Lãnh Vân Hy nói xong vẫn chưa hiểu nên hỏi lại:
- Sao lại vô lý ạ?
- Lưu Dịch, cậu sẽ tự nhiên đâm vào con lươn bên vệ đường khi đang chạy với tốc độ bình thường trên một đoạn đường thẳng sao?
- Đương nhiên là không thưa phu nhân!
- Đó chính là điểm kỳ lạ!
- Biết đâu do lão gia lạc tay lái nên vô tình đâm phải thì sao ạ?
- Không có khả năng! Tôi từng ngồi trên xe của ba vài lần và biết rằng ông ấy sẽ chỉ chạy ở mức tốc độ bình thường. Nếu ở tốc độ đó mà xảy ra lạc tay lái thì là điều vô lý. Trừ phi ông ấy phải tránh một vật cản nào đó trên đường hoặc bị xe khác va phải nếu không sẽ không mất lái.
- Vậy theo phu nhân thì tại sao lại có tai nạn xảy ra?
- Nếu không phải do tránh vật cản càng không phải do bị va chạm thì chỉ có một khả năng xảy ra chính là xe đã bị động tay động chân trước đó.
- Ý người là có kẻ âm mưu hãm hại?
- Đúng! Có lẽ là do trong lúc chạy ba đã nhận ra được rằng xe bị giở trò nên mới đâm vào con lươn để xử lý.
- Phu nhân nói rất đúng, tôi sẽ thử điều tra camera trong dinh thự cũ.
- Còn một điều kỳ lạ nữa! Đó chính là thời gian ba lái xe, có chuyện gì gấp gáp đến nỗi ba phải lái xe trong đêm để xử lý như vậy? Trừ phi chuyện đó rất quan trọng chẳng hạn như liên quan đến Mạc Tuyết Anh hoặc Phó Thiên Minh.
Nghe đến đây cả Phó Thiên Hàn và Lưu Dịch đều như vỡ lẽ, cả hai sâu chuỗi lại những nghi vấn mà Lãnh Vân Hy nói từ nãy giờ bà dần hiểu ra được vấn đề. Phó Thiên Hàn suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
- Vậy thì anh đoán có lẽ là ông ấy vẫn luôn giữ liên lạc với mẹ con Mạc Tuyết Anh. Việc chúng ta gặp Dương Liễu ở nhà hàng đã làm cho bà ta chột dạ và buộc lòng phải điện thoại cầu cứu ba gấp. Ông ấy vì tránh tai mắt của chúng ta nên đã chạy xe trong đêm đến tìm họ.
- Rất có khả năng ấy!
- Ông ấy thương mẹ con Mạc Tuyết Anh như vậy thế mà bây giờ người lo lắng cho ông ấy lại là anh. Nhắm chừng ông ấy sẽ nghĩ rằng anh đến đây là có âm mưu với ông ấy đấy.
Nhìn chồng đau lòng Lãnh Vân Hy không sao chịu đựng được, cô ôm lấy anh khẽ vỗ về:
- Không sao đâu, ba sẽ hiểu thôi!