Editor: Jenny Thảo
Nói xong, dường như sợ cô cự tuyệt, chiếc xe liền nghênh ngang chạy đi, Ôn Hinh Nhã thấy được bảng số xe: RexS99999, ở trong thành phố hiếm khi thấy bảng số xe nào như vậy, Rex là một từ tiếng anh, phiên dịch thành tiếng trung là quốc vương, quân chủ, hoàng đế.. Đằng sau là năm con số chín, có nghĩa là cữu ngũ chí tôn, ở nước Z vào thời cổ đại, cữu ngũ có nghĩa là chỉ bật đế vương, quân chủ.
Hắn rốt cuộc là ai, thế nhưng có thể không kiêng nể gì mà dùng từ Rex, một từ đơn trong tiếng Anh, ở trong thành phố mà lại dám dùng năm chữ số chín, bảng số xe kiêu ngạo như vậy?
Hắn nhìn như ưu nhã thong dong đi vào cuộc sống của cô, kỳ thật lại cường thế mà bá đạo chiếm hữu lấy sinh mệnh của cô.
Thân phận của hắn như bị bao phủ bởi nhiều tầng sương mù màu đen, làm cô như thế nào cũng không nhìn rõ ràng được, chạm cũng không tới. Trong lòng mơ hồ nói cho cô biết, hắn rất nguy hiểm, không cần phải tới gần hắn, muốn cùng hắn bảo trì một khoảng cách nhất định.
Cô nghĩ tới vào kiếp trước, cô đã yêu sâu đậm một người đàn ông, yêu đến cùng cực, cô yêu hắn đến vứt bỏ mọi thứ, chỉ xoay quanh một mình hắn thế nhưng thứ nhận lại lại là sự phản bội đau đến tê tâm liệt phế (*), từ lúc ấy cô bắt đầu sa ngã, sa đọa, bản thân bắt đầu dấn vào ma túy.
(*) tê tâm liệt phế: Đau đến tột cùng.
Sau khi được trọng sinh, cô chưa từng có ý định sẽ tiếp nhận thêm một người đàn ông nào, cũng như sẽ không cho phép người nào tiến vào chiếm giữ lấy sinh mệnh của cô nữa. Nhưng Tư Diệc Diễm lại khác, hắn chưa được sự cho phép của cô mà đã xâm chiếm lấy sinh mệnh của cô, giống như cô có cự tuyệt như thế nào thì đều vô lực đối với hắn.
Ôn Hinh Nhã đem những suy nghĩ hỗn loạn của mình ném đi, cô không cần nghĩ đến những chuyện phiền lòng như tình tình ái ái! Cả đời này cô sẽ không bao giờ cho tình yêu trói buộc mình nữa, việc cô cần phải làm còn có rất nhiều, rất nhiều. (Mình sẽ ngồi chờ ngày chị bị nghiệp quật:))
Ôn Hinh Nhã nghĩ đến, thời điểm lần đầu tiên cô đến tiệm thuốc của Đỗ gia để học y dược, nhìn thấy một biệt thự được xây biệt lập tọa lạc ở Lăng Sơn mà trong lòng thấy khiếp sợ.
Lúc đó, ông Trương đã trêu đùa cô, nói: "Cháu sẽ không cho rằng tiệm thuốc chính là một ngôi nhà tranh chứa đầy thảo dược chứ!"
Ông Trương nhìn thấy dáng vẻ cứng họng của cô, không khỏi cười ha hả, sau khi về Mạc gia còn kể cho ông ngoại cô nghe, ông ngoại lại hăng hái nói lại cho ông Đỗ nghe, ngày đó ông Đỗ còn gọi điện thoại riêng cho cô nói: "Nếu như cháu thích tiệm thuốc như vậy, thì ông có thể bảo người xây kế bên biệt thự cho cháu!"
"Hinh Nhã tiểu thư, người đã đến rồi, mời cô vào!" Người làm ở Đỗ gia thích kêu tên của cô như vậy, cô biết bởi vì ông Đỗ biết Ôn gia đem cô bức đến ở Mạc gia, rất là chướng mắt việc làm của Ôn gia, cho nên mới phân phó cho người làm gọi cô như vậy.
"Mẹ Hách không cần tiếp đón con, mẹ có vội việc gì thì đi làm đi ạ!" Ôn Hinh Nhã cũng đã tới Đỗ gia nhiều lần, nên cô đã quen cửa quen nẻo, đi vào Đỗ gia không có nửa điểm câu nệ.
"Mẹ Hách, có khách tới nhà sao?" Lúc này một giọng nói ngọt ngào như mật ong đột ngột xuất hiện ở trong phòng khách.
Mẹ Hách vội vàng trả lời: "Ừm, là Hinh Nhã tiểu thư."
Ôn Hinh Nhã giương mắt qua nhìn nơi đã phát ra tiếng nói, lại thấy một thiếu nữ một thân đồ ngủ màu trắng, trên áo được in mấy hoạt hình nhân vật, đầu tóc xoăn có chút rối tung, đi trên một đôi dép lê có dính tai thỏ đi từ trên lầu hai xuống, đây chính là cháu gái thân yêu của ông Đỗ, tên là Đỗ Nhược Nhược.
Con trai của ông Đỗ tên là Đỗ Trọng, chú ấy thích Tây y, cho nên cũng không có kế thừa y bát của ông Đỗ, bởi vì công việc của chú Đỗ hết sức bận rộn, cho nên khi con gái được năm tuổi, chú Đỗ đã ly dị với vợ. Đỗ Nhược Nhược từ nhỏ đã đi theo bên người của ông Đỗ, mưa dầm thấm đất, Đỗ Nhược Nhược cũng thấy hứng thú với trung y. Lúc ấy ông Đỗ đã mừng rỡ như điên, kết quả sau khi lớn lên Đỗ Nhược Nhược lại càng yêu thích trung y nhưng về khoảng dưỡng da, làm đẹp cho phụ nữ, và khoảng bồi bổ thân thể, phòng ngừa bệnh tật. Ông Đỗ đã tức giận đến trừng mắt nhưng lại không có biện pháp nào, mỗi lần nhắc tới Đỗ Nhược Nhược đều là một dáng vẻ hận không thể mài kim thành sắt.
"Hinh Nhã, cậu như thế nào mà lại tới sớm như vậy?" Đỗ Nhược Nhược cao hứng đi đếm trước mặt của cô, có thể là vừa mới tỉnh ngủ, đôi mắt còn có chút mê mang, mang theo chút mờ mịt không nhìn rõ.
"Không phải tớ tới sớm, mà là do cậu dậy trễ, mặt trời đã lên cao lắm rồi!" Ôn Hinh Nhã nhịn không được nhéo nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng yêu của Đỗ Nhược Nhược.
Đỗ Nhược Nhược ngáp một cái nói: "Mấy ngày trước có người tới mời ông nội đi xem bệnh, đưa tới một quyển sách cổ về việc phụ nữ thời cổ đại đã bảo dưỡng nhan sắc như thế nào, còn có một quyển bí tịch về dưỡng sinh cổ đại, tớ đã hướng ông nội cầu thật lâu, ông nội mới đưa cho tớ. Tớ gần đây vẫn luôn nghiên cứu nó cho nên ngủ tương đối trễ."
Ôn Hinh Nhã biết rõ chỉ cần Đỗ Nhược Nhược bắt đầu nghiên cứu về một thứ gì đó, thì chính là mất ăn mất ngủ, như si như say.
Đỗ Nhược Nhược mạnh mẽ giữ vững tinh thần nói: "Đúng rồi, hôm nay ông nội phải đi xem bệnh cho một người, sáng sớm tinh mơ đã đi ra ngoài, chút nữa cậu đi vào thư phòng của ông nội, ông đã chuẩn bị tốt chương trình học tập cho cậu vào ngày hôm nay và đã đặt chúng ở trên bàn ấy."
"Tớ đã biết!" Ôn Hinh Nhã gật đầu, kỳ thật cô đã tới Đỗ gia vài lần, ông Đỗ cũng không có tự mình dạy dỗ cô, đều là chuẩn bị một ít sách để cho cô xem, sau đó chính là cầm quyển bách khoa toàn thư về thảo dược mà ông Đỗ đã tự biên soạn để phân biệt các loại thảo dược, trí nhớ của cô rất tốt, cho nên thảo dược đã phân biệt được cũng được hơn phân nửa.
Đỗ Nhược Nhược bổ nhào vào người của Ôn Hinh Nhã, hai tay ôm lấy cổ cô, làm nũng nói: "Hinh Nhã, Hinh Nhã bảo bối, có thể hay không nói mẹ Hà làm giúp tớ một phần bánh hoa hồng, tớ đã thèm một tuần nay rồi!"
"Mèo nhỏ tham ăn!" Ôn Hinh Nhã buồn cười xoa xoa rồi bớp nhẹ vào mũi của Đỗ Nhược Nhược, tức giận nói: "Cậu mau thả tớ ra, cậu đã lắc tớ đến nổi mặt choáng váng rồi đây này!"
Đỗ Nhược Nhược buông cô ra, lại ôm cánh tay của cô làm loạn một hồi: "Hinh Nhã bảo bối, ngày hôm qua tớ có gọi điện thoại cho cậu, nói là mang giúp tớ một phần bánh, cậu không phải là quên mang chứ!"
Khuôn mặt Đỗ Nhược Nhược xinh đẹp lại mang nét đáng yêu, mỗi khi cô làm nũng thì không ai có thể địch nổi, Ôn Hinh Nhã bất đắc dĩ lấy từ trong túi ra một hộp cơm tinh xảo đưa cho Đỗ Nhược Nhược: "Nha, công chúa đã lên tiếng, tớ làm sao có thể quên được!"
"A! Hinh Nhã, tớ liền biết cậu là tốt nhất." Đỗ Nhược Nhược cao hứng cầm lấy hộp cơm, nhanh chóng mở hộp ra, nhìn đến bên trong là những chiếc bánh điểm tâm tinh xảo lại xinh đẹp, được nặn thành những đóa hoa hồng, thoạt nhìn trông rất ngon miệng.
Ôn Hinh Nhã thấy Đỗ Nhược Nhược ăn đến vui sướng, không khỏi hỏi: "Nhược Nhược, cậu có dược liệu nào về dưỡng tâm bổ khí (*), bảo dưỡng thân thể hay không?"
(*) dưỡng tâm bổ khí (dưỡng tâm an thần): Chứng ít ngủ, hồi hộp, được chữa bằng các vị thuốc có tác dụng dưỡng tâm huyết, can huyết để phục hồi chức năng của tim và gan.
Đời trước ông ngoại chết là vì bị bệnh tim, cơ tim bị tắc nghẽn dẫn đến máu không thông, đời này cô cùng ông Đỗ học tập dược lý cũng vì muốn hiểu thêm về một chút đông y, cũng là vì suy nghĩ đến có cách nào để hỗ trợ điều dưỡng thân thể cho ông ngoại.
Đỗ Nhược Nhược cầm một khối bánh hoa hồng bỏ vào miệng hưởng thụ: "Tớ không có nghiên cứu về phương diện này, bất quá tớ có mấy phương thuốc cổ truyền có chút liên quan đến phương diện này, một chút nữa tớ sẽ đem cho cậu xem, đúng rồi phương thuốc này là cho ai dùng vậy?"
"Nhịp tim của ông ngoại không tốt, tớ muốn giúp ông ngoại bồi bổ thân thể." Ôn Hinh Nhã thận trọng nói.
Đỗ Nhược Nhược chỉ vào trọng tâm, kiến nghị nói: "Ông nội Mạc thân thể rất tốt, không cần phải bồi bổ thêm, tớ nơi này có mấy phương thuốc về dược thiện (*), tớ đã nghiên cứu qua hiệu quả không tồi. Cuối cùng ông nội Mạc tuổi đã lớn, các phương diện đều cần tẩm bổ, dược thiện tương đối hiệu quả cho toàn cơ thể, hơn nữa cũng dễ dàng để hấp thụ."
(*) dược thiện: Là khái niệm được bắt nguồn từ xa xưa trong Đông và Nam y. Dược là thuốc, thiện là ăn. Dược thiện là thông qua các nguyên liệu chúng ta chế biến nó thành những món ăn, không chỉ giúp cơ thể được tiếp thêm năng lượng mà còn giúp chữa bệnh, phòng bệnh và bồi bổ sức khỏe.
Dưỡng sinh đối với Đỗ Nhược Nhược là quá quen thuộc, cho nên đối với kiến nghị của cô, Ôn Hinh Nhã tự nhiên sẽ vui vẻ mà tiếp thu: "Vậy cảm ơn cậu."
Đỗ Nhược Nhược xua tay nói: "Cùng tớ khách khí cái gì, chuyện nhỏ thôi mà không tốn chút sức lực nào, lại nói ông nội Mạc vẫn luôn đối đãi với tớ như cháu gái trong nhà, coi như tớ hiếu kính với ông vậy."
Ông Đỗ cùng ông cụ Mạc là bạn bè lâu năm với nhau, Đỗ Nhược Nhược cũng thường xuyên đi Mạc gia làm khách, ông cụ Mạc tuy rằng tính tình có chút lãnh đạm, nhưng mà đối đãi với cô lại tốt đến không có gì để nói, cho nên lúc khi biết tin ông cụ Mạc đã tìm về cháu gái ruột của mình, trong lòng cô cũng thay ông cụ Mạc vui mừng.