Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 41: Mèo hoang nhỏ thích xù lông




Editor: Jenny Thảo

Thời điểm bốn giờ rưỡi chiều, Ôn Hinh Nhã cùng Đỗ Nhược Nhược tạm biệt nhau, Đỗ Nhược Nhược cảm thấy rất kỳ quái, Ôn Hinh Nhã mỗi lần tới đều là ngồi ngốc đến 5 giờ rồi mới đi, tự nhiên hôm nay như thế nào lại rời đi sớm hơn nửa tiếng?

Đỗ Nhược Nhược thuận miệng hỏi Ôn Hinh Nhã, nhưng cô chỉ nói có việc cần phải làm nên phải rời đi trước, nghe vậy Đỗ Nhược Nhược cũng không hỏi gì nữa.

Ôn Hinh Nhã sở dĩ rời khỏi Đỗ gia sớm hơn bình thường, là bởi vì vào buổi sáng Tư Diệc Diễm đã nói muốn tới đón cô tan học. Vào kiếp trước, cô bị một người đàn ông làm cho thương tâm, cho nên đời này cô không nghĩ mình sẽ dây dưa với một người đàn ông nào nữa. Đối với Tư Diệc Diễm, cô vô pháp nói ra lời cự tuyệt, cô cũng biết Tư Diệc Diễm sẽ không phải là loại người sẽ tiếp thu lời cự tuyệt của người khác, cho nên cô chỉ có thể trốn tránh.

Ôn Hinh Nhã dọc theo con đường hẹp quanh co được lát những viên gạch đá xanh rời khỏi Đỗ gia, nhìn thấy một chiếc xe màu đen Lucifer đậu ở ven đường, Tư Diệc Diễm nửa người dựa vào cửa xe bên cạnh, ánh mắt nhìn chăm chằm vào cô, làm như muốn đem linh hồn của cô nhìn thấu.

Ôn Hinh Nhã nhíu chặt mày, cô thật sự không thích cái cảm giác bị người khác nhìn thấu. Ánh mắt của hắn nhìn cô hết sức mãnh liệt, làm cô căn bản không thể che giấu được những gì cô đang nghĩ: "Anh không phải nói 5 giờ mới đón tôi sao? Tại sao lại đến sớm như vậy?"

Tư Diệc Diễm sớm đoán được thái độ trốn tránh của cô, cho nên đã tới sớm đậu ở nơi này để ôm cây đợi thỏ: "Đơn giản tại không có việc gì làm, cho nên liền đến đây sớm một chút, không nghĩ tới chương trình học của em vào ngày hôm nay lại kết thúc sớm như vậy. May mắn là tôi đã tới sớm, bằng không liền sẽ bỏ lỡ."

Ôn Hinh Nhã trong lúc nhất thời có chút chột dạ: "Không phải muốn tới đón tôi sao? Vậy thì nhanh lên một chút! Nhược Nhược có cho tôi mấy phương thuốc về dược thiện để bồi bổ cơ thể, một chút nữa tôi phải giúp ông ngoại làm dược thiện, cho nên mới về sớm một chút!"

Vội vàng giải thích với hắn cô không phải là đang trốn tránh hắn, mà chỉ vì muốn làm dược thiện cho ông ngoại, cho nên mới kết thúc sớm chương trình học. Cái này chẳng lẽ chính là như trong truyền thuyết lạy ông tôi ở bụi này (*) sao?

(*) lạy ông tôi ở bụi này: Đang giấu kín điều gì đó nhưng lại vô tình làm cho người đi tìm phát hiện ra.

Tư Diệc Diễm ý cười bên môi càng ngày càng đậm: "5 giờ trở về để chuẩn bị cũng không trễ, cho nên em không cần phải sốt ruột, thời gian còn rất nhiều."

Ôn Hinh Nhã có cảm giác như mình đang làm việc xấu và bị người ta bắt tại trận, thẹn quá thành giận nói: "Anh rốt cuộc có muốn trở tôi về hay không, nếu không thì tôi có thể tự mình đi về." Nói xong liền làm bộ muốn bước đi tiếp.

"Đúng là một con mèo hoang nhỏ thích xù lông." Tư Diệc Diễm hài hước liếc nhìn cô một cái, sau đó khỏi động xe chạy đi.

Xe dừng lại trước cửa Mạc gia, Ôn Hinh Nhã cuống quít mở cửa xe ra, chạy như bay vào biệt thự, tại vì vừa chạy vừa cúi đầu nên đầu cô đụng trúng ngực của mẹ Hà.

"Ai da! Cô chủ nhỏ của tôi ơi, cô đi đứng như thế nào mà không nhìn đường thế!" Mẹ Hà cẩn thận đỡ cô, bị hành động lỗ mãng của cô chủ nhỏ nhà mình làm cho hoảng sợ.

Ôn Hinh Nhã quẫn bách không thôi: "Thật sự xin lỗi mẹ Hà vì đã đụng trúng vào người mẹ."

Mẹ Hà nói: "Cô làm gì mà chạy nhanh như vậy, có ai đuổi theo cô sao. Cô may mắn là đụng trúng tôi, nếu mà đụng trúng vào đồ vật hay gì đó thì thật sự không tốt."

"Con từ chỗ của Nhược Nhược có cầm về mấy phương thuốc, muốn vội càng giúp ông ngoại làm một buổi dược thiện." Ôn Hinh Nhã có chút chột dạ nói.

Tư Diệc Diễm trên tay cầm một cái túi, bình tĩnh đi vào nhà: "Vội vàng chạy về làm dược thiện, mà lại để quên túi dược thiện ở trên xe của anh!"

Ôn Hinh Nhã bị vạch trận, trên mặt một mảng tức giận.

Mẹ Hà nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, từ trước tới nay vị cô chủ nhỏ này luôn bình tĩnh lý trí, thế nhưng hôm nay lại lộ ra vẻ mặt tức giận như vậy. Biểu hiện này của cô chủ nhỏ làm cho bà có chút giật mình: "Cô chủ nhỏ của tôi ơi, cô làm sao mà mặt lại hồng như vậy?"

Tư Diệc Diễm quả nhiên khoé mắt hơi liếc qua nhìn.

Ôn Hinh Nhã hung hăng trừng mắt nhìn mẹ Hà một cái, rồi dậm chân nói: "Mẹ Hà, người thật là đáng ghét." Nói xong liền xoay người chạy đi, không để ý tới bọn họ nữa.

Mẹ Hà trong lúc nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhìn về phía Tư Diệc Diễm: "Tư thiếu gia, cô chủ nhỏ hôm nay bị sao vậy, mặt hồng như vậy, có phải hay không bị bệnh rồi?"

Tư Diệc Diễm ý cười trong mắt càng đậm: "Không có việc gì, cô ấy chỉ là đang thẹn thùng."

Thẹn thùng, cô chủ nhỏ như thế nào lại thẹn thùng? Mẹ Hà đột nhiên nhìn về hướng Tư Diệc Diễm trong mắt đều là vẻ sủng nịnh, cưng chiều, không khỏi bừng tỉnh, cười nói: "Cô chủ nhỏ là đang thẹn thùng!"

Ôn Hinh Nhã một đường chạy đến phòng bếp, sau khi bình tĩnh lại, lại vì hành vi ấu trĩ của mình mà lại cảm thấy xấu hổ. Nghĩ đến đời trước, cô đã yêu say đắm đến khắc cốt ghi tâm, lòng cô nhịn không được co rúm lại, không phải vì quyết luyến không quên, mà bởi vì nó không đáng.

(Khúc này chắc là vì sự thẹn thùng của chị đối với Tư Diệc Diễm, mà lại nhớ đến người mình yêu vào kiếp trước, thấy kiếp trước người đó không đáng để mình yêu như vậy)

Mẹ Khương đi vào phòng bếp thì thấy cô chủ nhỏ nhà mình đang đứng phát ngốc ở đây, cho rằng là cô đang muốn tự mình xuống bếp: "Cô chủ nhỏ, những nguyên liệu cô muốn tôi đều đã chuẩn bị tốt, dựa theo yêu cầu của cô đã đi xử lý thật sạch sẽ, cô thật sự muốn tự mình xuống bếp sao? Có cần tôi hỗ trợ gì không?"

Ôn Hinh Nhã hít sâu một hơi, đem những cái suy nghĩ linh tinh của mình ném ra ngoài: "Không cần đâu mẹ Khương, con sẽ tự mình xuống bếp."

Cô đã lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, làm sao mà không biết nấu cơm, với lại vào đời trước, sau khi nhận thức người đó, vì lấy lòng hắn, cô cố ý đi học tài nghệ của đầu bếp để nấu cho hắn ăn, tài nghệ nấu ăn của cô tuyệt đối có thể so sánh với đầu bếp cao cấp ở các nhà hàng năm sao.

"Được, tôi liền đứng ở một bên, nếu cô chủ nhỏ có yêu cầu gì thì có thể kêu tôi."

Mẹ Khương nhìn làn da trắng mịn của cô chủ nhỏ, trong lòng tự hỏi, cô như thế nào có thể biết nấu cơm, cho nên đối với cô ôm thái độ hoài nghi, thật lo lắng cô sẽ thương tổn đến chính mình, cho nên không dám rời đi.

Kết quả nhìn động tác thuần thục của cô chủ nhỏ mà làm cho chính mình cảm thấy kinh hãi, nào là thái nguyên liệu, chiên xào, nấu canh như là một đầu bếp chuyên nghiệp. Chợt lại nghĩ tới cô chủ nhỏ lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm khẳng định đã ăn không ít khổ, trong lòng lại thấy thương cho cô.

Ôn Hinh Nhã lấy một con dao làm sạch phần thịt lươn để chuẩn bị cho món hầm, cách làm của cô so với trên mạng có phần không giống nhau. Món hầm này có tác dụng bài độc, bổ khí kiện tâm, rất thích hợp cho ông ngoại.

Vào ngày thường, đúng sáu giờ mọi người sẽ bắt đầu dùng bữa, ông cụ Mạc ngửi được mùi trung dược trong món hầm đặt ở trên bàn, nhướng mày hỏi: "Đây là dược thiện?"

Mẹ Khương lập tức nói: "Đúng vậy, món này được làm bằng cẩu kỷ hầm với thịt lươn, có tác dụng bài độc, bổ khí kiện tâm, là phương thuốc mà cô chủ nhỏ đã lấy về từ chỗ tiểu thư Nhược Nhược, cô chủ nhỏ đã tự mình xuống bếp để làm riêng cho ngài, tôi không ngờ là tài nghệ nấu ăn của cô chủ nhỏ lại tốt đến vậy."

Ôn Hinh Nhã lấy chén múc canh cho ông ngoại: "Ông ngoại, ông nếm thử xem hương vị như thế nào?"

Ông cụ Mạc giữa hai hàng lòng mày là một mảng ý mừng, thực hiển nhiên cháu gái của mình tự xuống bếp nấu cho mình ăn rất làm cho ông cụ Mạc vui vẻ: "Tốt tốt tốt! Cháu thật có lòng, thế nhưng vì ông ngoại mà tự mình xuống bếp."

Mẹ Hà cười nói: "Hiện tại con gái mấy ai là biết nấu ăn, cô chủ nhỏ đúng là vừa có lòng hiếu thảo vừa hiền dịu, đảm đang."

Mọi người ai cũng khen Ôn Hinh Nhã làm cho trong lòng ông cụ Mạc vui mừng, cầm lấy muỗng nhỏ múc một muỗng canh rồi uống, ngửi được mùi vị trung y nồng đậm, ăn đến trong miệng lại chỉ có nhàn nhạt mùi vị, thịt lươn non mịn không tanh, trung dược hầm thật ngon miệng, ăn ở trong miệng vị cực ngon: "Không tồi, ăn rất ngon."

Ôn Hinh Nhã ý cười trên mặt lập tức càng tươi hơn: "Ông ngoại, nếu ngon thì ông ăn nhiều một chút, đây là làm riêng cho ông đấy, về sau thức ăn của ông phải do con an bài, ông lớn tuổi rồi phải bồi bổ cho tốt."

Có thể hưởng thụ lòng hiếu thảo của cháu gái, ông cụ Mạc tự nhiên sẽ vui vẻ mà đáp ứng: "Tốt tốt! Tất cả đều nghe cháu."

Tư Diệc Diễm nhìn thấy cô cúi thấp người gắp thức ăn cho ông cụ Mạc, trong mắt chớp động hiện lên ý cười ấm áp, khoé môi hơi cong lên mang theo vẻ thỏa mãn, trầm tĩnh lại ôn nhu. Hắn cơ hồ có thể tưởng tượng được cảnh cô mặc tạp dề trong tương lai, vì hắn mà nấu canh làm cơm, trong lòng liền một mảng an bình cùng vui sướng.

(Ta nói chưa gì mà đã nghĩ tới cảnh vì mình mà nấu canh làm cơm rồi, chưa theo đuổi được con người ta mà đã mơ vậy rồi, mốt lấy về chắc mỗi ngày đều mơ trên giường sẽ làm gì quá)