Sau khi ông ngoại trở về, thời gian học tập của cô càng thêm chặt chẽ, lúc trước cô học tập về các nội dung cơ bản, sau này liền biến thành các bài giảng chuyên nghiệp mang tính tri thức cao, cùng các bài thực hành để luyện tập.
Sau khi ăn cơm chiều, Ôn Hinh Nhã cầm trong tay một quyển [Mộng Khê Bút Đàm] (*) của Thẩm Quát vào thời Bắc Tống, Mộng Khê có mười bảy chương, bao gồm thiên văn địa lý, lịch sử nhân văn, cầm kỳ thư họa, nghiệp quan dị sự, bao dung cực quảng, nội bút đầy đặn, là tập thư mà cô thích nhất.
(*) Mộng khê bút đàm (夢溪筆談) là bộ từ điển bách khoa đầu tiên của Trung Quốc về lĩnh vực khoa học tự nhiên, triết học và khoa học thường thức. Đây là tác phẩm của nhà khoa học Thẩm Quát hoàn thành vào năm 1088 (cuối thời Bắc Tống) trong thời gian làm việc tại Trấn Giang, Giang Tô.
Lúc này điện thoại vang lên, Ôn Hinh Nhã lấy điện thoại vừa nhìn liền thấy là cuộc gọi của Từ Thần Vũ, cô không chút do dự mà bắt máy: "Này, Từ Nhị thiếu tìm tôi có chuyện gì à?"
Bên kia một trận trầm mặt, Ôn Hinh Nhã tâm hơi trầm xuống, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì: "Từ Nhị thiếu, anh nói chuyện a!"
Từ Thần Vũ lấp ba lấp bấp nói: "Ôn Hinh Nhã, hôm nay.."
Ôn Hinh Nhã nghe được giọng nói của hắn, không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, tức giận nói: "Anh làm gì mà ấp a ấp úng thế! Có chuyện gì thì mau nói, làm gì như con gái vậy!"
Bên kia vốn dĩ Từ Thần Vũ tâm tình đang thấp thỏm không yên gọi một cuộc điện cho cô, kết quả lại nghe được Ôn Hinh Nhã thế nhưng lại nói hắn giống như con gái, sống lưng lập tức thẳng lên, nói: "Ai giống con gái, lão tử đây là con trai! Là đàn ông thực thụ!"
Ôn Hinh Nhã bị giọng nói ngạo kiều của hắn làm cho tức cười: "Tiểu nhân như anh mà cũng đòi làm đàn ông thực thụ. Đàn ông như anh chính là giọng nói ngượng ngùng nói chính mình là đàn ông."
Bị đả kích, Từ Thần Vũ theo bản năng cúi đầu xem cơ ngực của chính mình, nhìn ngực của mình chưa có khối cơ bắp nào, giọng nói buồn bực cùng tức giận đan xen: "Lão tử tuy rằng không có bụng sáu múi, nhưng mà giữa hai chân của lão tử có, em có không. Lão tử như thế nào mà không phải là đàn ông."
Ôn Hinh Nhã hướng tới diện thoại rống to: "Từ Thần Vũ, anh cái đồ ngu ngốc này, anh đúng là lưu manh!"
Từ Thần Vũ bị Ôn Hinh Nhã rống cho phát ngốc, thời điểm phản ứng lại thì di dộng đã truyền ra tiếng "Đô đô đô" thanh âm cuộc gọi đã kết thúc, hắn lúc này mới kịp phản ứng lại, chuyện mình muốn nói với cô còn chưa kịp nói, đã bị ngắt điện thoại.
Điện thoại vang lên vài tiếng đã bị cắt đứt, hắn quyết không bỏ cuộc tiếp tục gọi cho cô, lúc này thì điện thoại vang lên nửa ngày trời cũng không có ai bắt máy, hắn không có chút nào thiếu kiên nhẫn tiếp tục gọi..
Gọi liên tiếp năm cuộc điện thoại, điện thoại cuối cùng cũng có người nghe máy. Ôn Hinh Nhã nổi giận đùng đùng nói: "Từ Nhị thiếu, tốt nhất là anh tìm em có việc."
Từ Thần Vũ hắng giọng hỏi: "Em.. em đang làm gì?"
Thật hiển nhiên vì câu hỏi vô vị này mà Từ Thần Vũ lại bị Ôn Hinh Nhã rống giận cho một trận, Ôn Hinh Nhã tức giận đến nghiến răng nói: "Từ Nhị thiếu, anh cho rằng ai ai cũng sẽ rảnh rỗi giống như anh sao, không cần phải cực khổ học tập, cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời lêu lổng, gây ra họa thì sẽ có người trong nhà giải quyết giùm, không có tiền thì chỉa tay xin tiền người nhà liền có một đống lớn tiền để tiêu xài, anh có thời gian để chơi, nhưng thứ lỗi em không có thời gian để phụng bồi anh."
"Anh vốn chỉ muốn hỏi em có rảnh không, tại hôm nay là sinh nhật của anh, anh cùng đám bạn trong giới tự hội tại Cửu Trọng Thiên, muốn mời em tới, nếu em không rảnh thì quên đi." Từ Thần Vũ đem cuộc gọi bấm kết thúc.
Nghĩ đến những lời Ôn Hinh Nhã vừa nói, một cổ tức giận xông thẳng lên trán Từ Thần Vũ, hắn hung hăng đem điện thoại ném xuống mặt đất, một quyền đánh tới vách tường toilet, hắn nghĩ hắn đã điên rồi, nếu không như thế nào lại gọi điện thoại cho Ôn Hinh Nhã.
Trong lòng của cô, hắn chính là một người chỉ biết ăn chơi trác táng, chỉ hiểu ăn nhậu chơi bời, cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, là một người vô tích sự.
"Từ Nhị thiếu, cậu đi toilet chính là đi nửa tiếng đồng hồ, cậu không sao chứ, mọi người đều đang chờ cậu để mừng sinh nhật đó." Hàn Mặc Phong đẩy cửa toilet bước vào, thấy Từ Thần Vũ đang đứng dựa vào vách tường không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Ừ, không có việc gì! Tớ đây liền qua đó." Từ Thần Vũ khom lưng tìm kiếm điện thoại, lấy tay nhấn vào màn hình mấy cái, thấy điện thoại vẫn còn sử dụng tốt liền thoáng yên tâm, bằng không hắn phải đổi điện thoại một lần nữa.
Hàn Mặc Phong nhìn điện thoại trong tay Từ Thần Vũ, đôi mắt chớp chớp, cư nhiên lại ném điện thoại một lần nữa, là ai đã chêu chọc hắn vậy: "Điện thoại sao lại bị như vậy?"
Từ Thần Vũ không chút để ý bỏ điện thoại vào túi quần: "Không cẩn thận trượt tay rớt xuống dưới đất!"
Hàn Mặc Phong tự nhiên sẽ không tin tưởng lời hắn nói, sau khi từ sân bay trở về, Từ Thần Vũ hình như đã thay đổi con người, rất ít khi qua lại với đám công tử bột để chơi bời, người Từ gia ai ai cũng vui mừng vì hắn đã thay đổi mặc dù không biết hắn thay đổi vì lý do gì.
Hàn Mặc Phong vốn dĩ cho rằng Từ Thần Vũ đang thích một vị tiểu thư của nhà nào đó, nhưng từ hôm bữa tới bây giờ, hắn vẫn chưa nhìn thấy hay bắt gặp Từ Thần Vũ đi chung với một người con gái nào, càng không nói với hắn bất kỳ gì về người con gái đó.
Từ Thần Vũ cùng Hàn Mặc Phong trở về phòng bao, trong phòng mọi người đang vui vẻ nói chuyện phiếm.
"Không biết cái vị chân chính đại tiểu thư kia của Ôn gia là dạng người gì, thật là đáng tiếc cho Hạ Như Nhã, lúc trước ở trong một bữa tiệc tôi đã thấy qua cô ta, lớn lên rất là nhu mì xinh đẹp, khí chất cũng là cao quý ưu nhã, cái quý nhất chính là tâm địa của cô ta rất thiện lương đơn thuần."
"Tôi nghe nói đại tiểu thư của Ôn gia lúc trước là con nhóc trà trộn đầu đường xó chợ suốt mười lăm năm, cũng chưa tốt nghiệp cấp hai, sau khi trở về Ôn gia thì hành vi thô bỉ, xuất khẩu thành dơ, một lời không hợp liền vung tay đánh người, quả thật cùng người đàn bà đanh đá trên đường rất giống nhau, người Ôn gia vì sợ mất mặt muốn đem cô ta ra nước ngoài du học, kết quả ông cụ Ôn không đồng ý, cuối cùng đem cô ta đến nhà của ông ngoại, Mạc gia ở đó."
"Ôn gia tám phần là không thừa nhận đứa cháu gái này, nếu không thì tại sao đã tìm về được hơn hai tháng rồi mà Ôn gia vẫn chưa tuyên bố ra bên ngoài."
"Khẳng định là như vậy, bất quá chỉ là một đứa con gái bay lên cây gai tước (*) thôi, liền tính là phượng hoàng à, xào tới xào lui cũng không biến nổi thành phượng hoàng đâu.". Truyện Xuyên Không
(*) cây gai tước: Một cây bề mặt toàn là gai, sần sùi. Ý của câu này chính là chim sẻ thường đậu ở một cành cây trơn nhẳn bóng mới có thể biến thành phượng hoàng, còn đậu ở trên một cây đầy gai thì biến cũng không biến nổi, chim sẻ mãi là chim sẻ.
"Cô mới nói cái gì, có giỏi thì lặp lại một lần nữa." Từ Thần Vũ vọt vào trong phòng, một tay nắm lấy cánh tay của vị tiểu thư mới nói câu vừa rồi, tay kia thì cho vị tiểu thư đó một bạt tai.
"Từ Nhị thiếu, cậu làm cái gì vậy, cô ấy nơi nào đã đắc tội với cậu, sao cậu lại có thể động thủ đánh người." Hàn Mặc Phong vội vàng đi lên kéo Từ Thần Vũ ra một bên.
Trong đầu của Từ Thần Vũ lúc này chỉ có ba từ "cây gai tước", nơi nào chịu nghe lời khuyên của Hàn Mặc Phong, liền hung hăng chen chân đá vào chân của vị tiểu thư lúc nảy thêm một cái: "Ôn Hinh Nhã là cây gai tước, vậy cô là cái gì, cô còn không xứng để xách giày cho cô ấy."
Hàn Mặc Phong lúc này mới hiểu ra, Từ Thần Vũ tức giận là vì Ôn Hinh Nhã, cái vị Ôn gia đại tiểu thư mới được tìm về kia, kỳ quái.. Từ Thần Vũ khi nào cùng Ôn Hinh Nhã quen biết với nhau, chẳng lẽ người trong lòng của Từ Thần Vũ là Ôn Hinh Nhã?
Mấy vị thiếu gia tiểu thư bên cạnh sôi nổi lên tiếng khuyên nhủ: "Từ Nhị thiếu, cô ấy chỉ vì không biết cậu cùng Ôn gia đại tiểu thư là bạn bè, nên mới nói hươu nói vượn, cậu không cần phải để ý, hôm nay là sinh nhật của cậu hẳn là nên vui mừng cao hứng đúng không? Không cần vì một việc nhỏ mà nháo đến không vui."
Từ Thần Vũ tức giận đến đỏ mặt, cả người bị người kéo lấy qua một bên, nhưng chân lại chen chút đá vào chân của vị tiểu thư lúc nảy thêm cái nữa: "Cô cút đi cho tôi, cái đồ bà tám, suốt ngày chỉ biết ba hoa!"
Khương Nhược Nhân từ nhỏ đã được người nhà nuông chiều, nơi nào bị người như vậy đánh qua, còn nói những lời vũ nhục, tức khắc che mặt khóc lóc chạy ra khỏi phòng bao.
Sau khi Khương Nhược Nhân rời đi, không khí trong phòng mới hòa hoãn đi một ít.
Từ Thần Vũ lại rầu rĩ không vui, trong lòng bỗng hụt hẫng, hắn không phải là lần đầu tiên nghe thấy người trong giới này nói xấu về Ôn Hinh Nhã. Lúc này hắn mới biết vì sao cô phải nỗ lực như vậy, bởi vì nếu như cô không nổ lực, cô liền sẽ bị tất cả mọi người phủ định mà đánh rớt, hóa ra.. Hắn sở dĩ có được tất cả vì điều đó là điều đương nhiên, hắn so với cô thì may mắn hơn rất nhiều, bởi vì hắn có được một gia đình hạnh phúc, mà cô mặc kệ vì cái gì cũng phải tự lực chính mình tranh thủ.
Nghĩ đến đây, Từ Thần Vũ lại chợt nghĩ đến những lời mà Ôn Hinh Nhã đã từng nói với hắn, hắn chợt cảm thấy mình không còn tức giận nữa.