Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 44: Mỗi người cực phẩm, đều có cuộc đời cực phẩm




Những người ở trong phòng đều sửng sốt, Chu Thiên Du vội vàng nói: "Vũ Thiến, Hinh Nhã cũng chưa có nói là sẽ không uống, mọi người đang chơi vui vẻ, cô đầu cần phải nói những lời khó nghe như vậy." Nói xong liền kéo lấy tay của Ôn Hinh Nhã nói: "Vũ Thiến nói chuyện từ trước đến nay đều không tốt lắm, cậu không cần phải nhớ trong lòng."

Ôn Hinh Nhã cảm kích nhìn Chu Thiên Du, tự nhiên cũng sẽ cho cô mặt mũi, gật gật đầu không nói gì.

Giang Vũ Thiến không phục trừng mắt nhìn Chu Thiên Du: "Tôi như thế nào lại nói chuyện khó nghe, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi, chẳng lẽ cô ta còn có thể phủ nhận chính mình trước kia từng là con nhóc trà trộn đầu đường xó chợ?"

Từ Thần Vũ tức giận đến nắm chặt cái ly rượu ở trên bàn, đưa lên miệng uống: "Hinh Nhã không thích uống rượu, tôi vui vẻ thay cô ấy uống thì thế nào. Có liên quan gì đến cô sao?"

Giang Vũ Thiến tức giận đến sắc mặt đỏ lên, chỉ vào Ôn Hinh Nhã tức giận nói: "Vũ ca ca, anh như vậy là có ý gì, chúng ta quen biết nhau đã lâu, anh thế nhưng vì một đứa con gái mới được nhặt về, vì một con chim sẻ mà lại mắng em, anh.."

"Cô nói ai là con chim sẻ?" Giọng nói lạnh lẽo, lộ ra băng sương, đột nhiên vang lên ở trong phòng.

Mọi người đều sôi nổi nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, lại thấy khuôn mặt của cô đang nửa tối nửa sáng, mang theo tia sắc bén kinh tâm động phách (*).

(*) Kinh tâm động phách: Mất hồn mất vía

Giang Vũ Thiến cảm thấy lạnh cả sống lưng, cô ta lạnh mặt nói: "Cô tức giận cái gì, đừng tưởng rằng Ôn gia tìm cô trở về thì cô chính là Ôn gia đại tiểu thư. Nếu như Ôn gia thật sự thừa nhận cô, thì sẽ không đợi đến bây giờ vẫn chưa công bố ra bên ngoài."

"Cô nói những lời này là đang đại biểu cho Giang gia nói sao? Là Giang gia kêu cô nói như vậy ra bên ngoài?" Ôn Hinh Nhã không chút để ý chơi đùa với tay của mình, ánh mắt lạnh băng gắt gao nhìn chằm chằm vào Giang Vũ Thiến.

Ôn Hinh Nhã lời vừa nói ra, làm không khí trong phòng biến đổi, mọi người đều đã ở trong vòng này, làm sao có thể không hiểu ý tứ của Ôn Hinh Nhã, xem ra cái cô Ôn Hinh Nhã này cũng không phải một người dễ đối phó.

Giang Vũ Thiến không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng lại nhìn rõ ràng trên mặt của mọi người đều có vẻ khác thường, đột nhiên sinh ra một cảm giác không tốt, lắp bắp nói: "Cái kia.. cô có ý tứ gì?"

Ôn Hinh Nhã lướt qua bên người Chu Thiên Du, cả người đều nghiêng về hướng Giang Vũ Thiến, nói từng chữ từng chữ một với cô: "Không có ý tứ gì, chính là nói cho cô biết, đồ vật thì có thể ăn bậy, nhưng lời nói thì không thể nói bậy. Nếu như những lời này bị truyền ra ngoài thì danh dự của Giang gia có thể sẽ bị ảnh hưởng, cô nói có phải hay không?"

Giang Vũ Thiến ngẩn ra, lúc này mới nghĩ tới, tuy rằng Ôn gia không có phát biểu thanh minh thừa nhận Ôn Hinh Nhã, nhưng mà cũng xác thật đem cô tìm trở về Ôn gia. Tuy rằng trước mắt Ôn Hinh Nhã đang ở nhà ông ngoại cô ta, nhưng mọi người trong giới đều biết, ông cụ Ôn đã thừa nhận cô, nếu như những lời mình mới nói bị truyền ra ngoài, Ôn gia lúc đó tất nhiên sẽ không ngồi yên, đến lúc đó Trương gia liền sẽ bị đẩy đến đầu sóng ngọn gió, mặc kệ có kết quả gì thì Trương gia đã nói xấu người của Ôn gia, tóm lại đều sẽ không tốt.

Hàn Mặc Phong vội vàng lên tiếng hòa giải: "Từ Nhị thiếu, sáu ly rượu cậu đã uống hết một ly, vậy còn năm ly, cậu tính toán xem có muốn uống tiếp không!"

Chu Thiên Du vội vàng tiếp lời: "Hàn Mặc Phong cậu đừng có nói bậy, Từ Nhị thiếu của chúng ta vẫn rất vui vẻ thay Hinh Nhã uống rượu." Nói xong ánh mắt mịt mờ nhìn về hướng Giang Vũ Thiến.

"Uống thì uống, chỉ có vài ly rượu thôi mà!" Từ Thần Vũ tư thế hào hùng tay cầm lấy ly rượu vang đỏ trên bàn đưa lên miệng uống, một ly tiếp một ly, một hơi liền đem năm ly rượu toàn bộ uống hết.

"Tốt!" Hàn Mặc Phong đi đầu trầm trồ khen ngợi, còn giơ ngón táy cái lên.

"Từ Nhị thiếu đủ quyết đoán, đủ can đảm, tới tới tới, tớ kính cậu.. Hôm nay là sinh nhật của cậu, rượu vang này cũng không thể uống ít." Ngồi kế bên Từ Thần Vũ là Cố Quân Lân tay cầm ly rượu kính Từ Thần Vũ rồi ngửa đầu uống.

"Từ Nhị thiếu tuy rằng có lúc ngu ngốc (*), nhưng mà các người cũng đừng khi dễ anh ấy, cũng nên cho anh ấy ăn một chút gì đó rồi hãy uống tiếp!" Giọng nói của Ôn Hinh Nhã mang theo vẻ chêu chọc, duỗi tay gắp một miếng thịt cá cho Từ Thần Vũ, làm xong lại nói với mọi người xung quanh: "Các người cũng nên ăn một chút gì đi, đừng để bụng rỗng uống rượu, sẽ hại đến dạ dày."

(*) ngu ngốc ở đây trong tiếng trung gọi là "nhị", cũng có nghĩa là đứng thứ hai. Trong câu này Ôn Hinh Nhã dùng nghĩa ngu ngốc.

Từ Thần Vũ bực bội nói: "Ai ngu ngốc?"

Ôn Hinh Nhã lại múc cho hắn một chén canh: "Anh ở nhà không phải đứng thứ hai hay sao, không phải là nhị thì là gì!"

(*) khúc này thì từ nhị có nghĩa là đứng thứ hai.

Từ Thần Vũ trong lúc nhất thời nói không nên lời, ngượng ngùng xoắn quít hồi lâu mới nói: "Anh tuy rằng đứng thứ hai, nhưng mà một chút cũng không có ngốc."

Mọi người hai mặt nhìn nhau, nhìn dáng vẻ của Từ Thần Vũ như đang đối phó với gánh nặng một mình, Ôn gia đại tiểu thư người ta đâu có tâm tư như vậy, Từ Thần Vũ cố tình lại như một kẻ lỗ mãng nói năng nói cụi, đây không phải là ngốc thì là gì!

Giang Vũ Thiến bưng một ly rượu hướng tới Ôn Hinh Nhã nói: "Tôi kính cô."

Ôn Hinh Nhã như không để ý đến cô ta, nghiêng đầu cùng Chu Thiên Du nói chuyện.

Giang Vũ Thiến tức giận đến sắc mặt trắng bệch, như muốn làm ra biểu tình muốn khóc tới nơi, làm người khác cảm thấy có chút quái dị: "Tôi kính rượu với cô, cô vì cái gì mà không uống, cô như thế nào lại không lễ phép như vậy."

Ôn Hinh Nhã lúc này mới nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt của cô ta nói: "Cô kính tôi rượu thì tôi phải uống sao, đây là cái đạo lý gì, là ai quy định, chắc cô lại nghĩ những loại hành tây là dựa trên tỏi?"

Ôn Hinh Nhã thanh âm lạnh lùng, khinh thường nói, biểu tình thì trào phúng, làm cho Giang Vũ Thiến rốt cuộc duy trì không được chính mình biểu tình đáng thương, cả giận nói: "Cô bất quá là sợ bị tôi vạch trần cô biết uống rượu, chứng thực cô chính là một con nhóc đầu đường."

Ôn Hinh Nhã không khỏi cười ra tiếng, Từ Thần Vũ lúc nào lại nhận thức với người "tuyệt vời" như vậy: "Nếu uống rượu chính là con nhóc đầu đường, thì cô cũng đang uống rượu, vậy cô có phải hay không?"

Giang Vũ Thiến tay bưng ly rượu run rẩy: "Cô.."

Ôn Hinh Nhã cười lạnh nói: "Bất quá cô đã nói đúng một điều, lúc trước tôi chính là một con nhóc trà trộn đầu đường xó chợ, cho nên.." Giọng nói của cô vừa chuyển liền trở nên sắc bén: "Cô không cần phải chêu chọc tôi, nếu không tôi không cẩn thận làm những hành vi của con nhóc đầu đường đối với cô, làm cô trở nên khó coi."

Giang Vũ Thiến tức giận đến cả khuôn mặt đều vặn vẹo, nhưng mà lại nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của Ôn Hinh Nhã, thì cô lại không dám nói ra những lời khiêu khích với cô ta nữa.

Đối mặt với những đôi mắt khác thường ở trong phòng, Giang Vũ Thiến tức giận đến che mặt chạy ra khỏi phòng.

Chu Thiên Du cười nói: "Rốt cuộc cũng đi rồi, chúng ta cuối cùng cũng có thể vui chơi cao hứng."

Từ Thần Vũ phỉ nhổ nói: "Đúng là có bệnh tâm thần, Hinh Nhã đâu có chêu chọc gì đến cô ta, mà cô ta lại cứ nhìn chằm chằm vào Hinh Nhã."

Một đám thiếu gia lại bắt đầu nâng ly lên uống rượu.

Chu Thiên Du tới gần Ôn Hinh Nhã nói: "Cậu có biết Trương gia không?"

Trương gia? Ôn Hinh Nhã lắc đầu.

Chu Thiên Du giải thích nói: "Trương gia cũng coi như một gia tộc làm trong quân đội nhiều năm, bất quá mấy năm gần đây có chút suy thoái, toàn bộ Trương gia đều đang dựa vào cha của Giang Vũ Thiến là Giang Văn Triết. Giang Văn Triết là con rể của Trương gia, dựa vào Trương gia mới có địa vị như ngày hôm nay. Giang Vũ Thiến là con gái riêng của Giang Văn Triết, mười tuổi mới được nhận vào Trương gia, hiện giờ cũng đã được 5 năm, Trương gia đối với đứa con gái riêng như Giang Vũ Thiến thì hết sức không thích, nhưng Giang Văn Triết lại vô cùng thích cô ta, cho nên cô ta mới kiêu ngạo như vậy."

Ôn Hinh Nhã thở dài: "Quả nhiên, mỗi một người cực phẩm đều sẽ có cuộc đời cực phẩm."

Nghĩ đến vừa rồi cô ở trước mặt Giang Vũ Thiến nhắc tới Giang gia, Ôn Hinh Nhã liền một trận ngượng ngùng, người ta rõ ràng là người của Trương gia.

Chu Thiên Du vèo một cái cười ra tiếng: "Cũng không có gì, Giang Vũ Thiến đúng thật là có bệnh công chúa, cho rằng toàn bộ thế giới này đều phải luôn vây quanh cô ta, lại nói Giang Vũ Thiến và Từ Nhị thiếu từng có một đoạn thời gian với nhau."

Ôn Hinh Nhã trừng lớn đôi mắt, Từ Thần Vũ cư nhiên lại cùng một người "cực phẩm" như vậy có một đoạn quá khứ?