Chu Thiên Du bị biểu tình của Ôn Hinh Nhã chọc cười: "Thời điểm Giang Vũ Thiến tiến vào Trương gia, người Trương gia thật sự không thích cô ta, trong đại viện, những đứa trẻ nhỏ khác đều khinh thường thân phận con gái riêng của cô ta, cho nên đều khi dễ cô ta, mà Từ Nhị thiếu cậu cũng biết, thích làm gì thì làm đấy cũng không có suy nghĩ cho thấu đáo. Có một ngày hắn không biết bị đứt cọng gân nào, nhìn thấy Giang Vũ Thiến bị người khác khi dễ thì liền tiến lên đem cái người kia đánh ngã xuống đất. Từ đó về sau, mấy đứa trẻ trong đại viện cũng không dám khi dễ cô ta nữa. Lại nói Giang Vũ Thiến có bệnh công chúa, cho nên cô ta liền cho rằng Từ Nhị thiếu là hoàng tử mà trời cao phái xuống cứu vớt mình, liền đối với Từ Nhị thiếu nổi lên tâm tư, chỉ cần có cô gái nào nói chuyện với Từ Nhị thiếu thì trong lòng cô ta đều mang địch ý."
Ôn Hinh Nhã cứng họng: "Cho nên cô ta đối với tớ không thân thiện, là bởi vì ghen ghét?"
Chu Thiên Du cảm thấy Ôn Hinh Nhã là một cô gái rất có ý tứ cùng chiều sâu, cho nên đối với Ôn Hinh Nhã rất có hảo cảm: "Có thể nói như vậy."
"Cô ta mới có bao nhiêu tuổi! Con nít hiện tại như thế nào lại trưởng thành sớm như vậy." Ôn Hinh Nhã thở dài, nghiêng đầu thấy Từ Thần Vũ đang uống rượu với những người khác, tóc ngắn đã được nhuộm trở về màu đen, trên đỉnh đầu như có mang một tầng ánh sáng, đôi mắt đào hoa bởi vì có chút say mà có vẻ ướt át, càng thêm quyến rũ, trên khuôn mặt yêu nghiệt được che phủ bởi một tầng đỏ ửng, quả nhiên là một mỹ thiếu niên trẻ tuổi, cũng khó trách có thể tùy tùy tiện tiện trêu chọc các cô gái khác.
Chu Thiên Du chọc vào eo cô nói: "Nói như cậu lớn tuổi lắm ấy!"
Ôn Hinh Nhã nghiêm túc nhìn Chu Thiên Du nói: "Thân thể của tớ là mười lăm tuổi, nhưng mà linh hồn của tớ là hai mươi lăm tuổi."
Chu Thiên Du đương nhiên không tin, duỗi tay đẩy cô một phen: "Cậu thôi đi không? Lừa dối người khác mà lại mang theo dáng vẻ như cậu, ai mà tin?"
Ôn Hinh Nhã cố ý rung đùi đắc ý nói: "Haizzzz! Lòng người chính là lạnh lùng tịch mịch như tuyết a, tớ nói sự thật vậy mà chả có ai tin!"
Chu Thiên Du cười ra tiếng nói: "Lăn qua một bên đi, cậu còn nói lòng người lạnh lẽo tịch mịch như tuyết nữa chứ. Cậu mới có bao lớn, biết cái gì mà tịch mịch, nói ra không sợ bị người ta chê cười sao?"
Ôn Hinh Nhã chính mình cũng cười ra tiếng, kiếp trước chính mình cũng là như vậy, vui thì sẽ cười, tức giận thì sẽ mắng. Sau khi trọng sinh, trong lòng cô vẫn luôn mang theo cừu hận, luôn cố khắc chế bản thân mình, cho đến khi gặp Chu Thiên Du phóng khoáng, lúc nào cũng cười sang sảng làm cho cô cảm thấy có một cảm giác thân quen.
Chu Thiên Du cùng Ôn Hinh Nhã hàn huyên, hai người đều nói một chút chuyện bát quái ở trong giới thượng lưu. Kỳ thật là Chu Thiên Du đang phổ cập cho Ôn Hinh Nhã một chút kiến thức về các danh môn vọng tộc ở trong giới thượng lưu.
Đối với điểm này, trong lòng Ôn Hinh Nhã đối với Chu Thiên Du tràn ngập cảm kích, đối với chuyện của các gia tộc, chính mình vào đời trước sống mười năm cũng hiểu biết không nhiều lắm, bởi vì chưa từng có người nói qua cho cô nghe, cô cũng chưa từng chân chính tiến vào cái vòng luẩn quẩn này, vĩnh viễn đứng bên ngoài.
Chu Thiên Du giương mắt nhìn một đám con trai trong phòng đang uống rượu đến mặt đỏ tía tai, nói với Ôn Hinh Nhã: "Bọn họ những người này tuy rằng thoạt nhìn có chút kiêu ngạo, nhưng mà nếu như cậu chơi thân với bọn họ rồi, thì cậu sẽ biết bọn họ đều rất trọng tình nghĩa."
Ôn Hinh Nhã tự nhiên là biết điều đó, bởi vì Hàn Mặc Phong chính là người như vậy, có thể cùng Hàn Mặc Phong kết bạn tất nhiên là một điều tốt.
Chu Thiên Du tiếp tục nói: "Hôm nay Từ Nhị thiếu dẫn cậu đến đây, thì cũng coi như cậu chính thức gia nhập vào cái vòng này, sau này nếu như có tụ hội hay buổi tiệc nào phỏng chừng mọi người đều sẽ mời cậu, cậu cũng không thể cự tuyệt."
Ôn Hinh Nhã tự nhiên là biết điều đó, tiến vào vòng này đối với cô chính là có lợi vì chính mình có thể kết giao nhiều mối quan hệ hơn để sau này còn có tác dụng, tự nhiên cô cũng sẽ không cự tuyệt: "Đó là điều đương nhiên."
"Đúng rồi, ngày hai tháng sau là sinh nhật của tớ, sẽ tổ chức một buổi party nhỏ, đến lúc đó cậu nhất định phải tới."
Ôn Hinh Nhã biết Chu Thiên Du là vì giúp mình mau chóng gia nhập vào cái vòng này, cho nên mới nói ra lời mời này. Sau khi trọng sinh trở về, đây là lần đầu tiên Ôn Hinh Nhã được mời đến tham dự một buổi tiệc: "Tớ nhất định sẽ đi."
Mọi người như vậy ăn ăn uống uống, chơi đùa, đều uống say đến chết đi sống lại, Ôn Hinh Nhã gọi người phục vụ bảo họ mang canh giải rượu vào cho đám người trong phòng. Hiện tại uống canh giải rượu thì sáng ngày mai mới không cảm thấy đau đầu.
Mãi cho đến 11 giờ đêm, mọi người mới tan, trước khi đi mọi người đều cùng Ôn Hinh Nhã trao đổi cách thức liên hệ, cũng coi như bọn họ chính thức tiếp nhận cô.
Người phục vụ đỡ Từ Thần Vũ ra khỏi Cửu Trọng Thiên, lúc này Ôn Hinh Nhã mới tiếp nhận Từ Thần Vũ. Từ Thần Vũ một tay ôm lấy người Ôn Hinh Nhã, đem đầu gác lên vai cô nói: "Ôn Hinh Nhã, hức.. Hôm nay là sinh nhật anh, em còn không có.. không có chúc anh sinh nhật vui vẻ.."
Ôn Hinh Nhã bất đắc dĩ lôi kéo Từ Thần Vũ, ai biết Từ Thần Vũ thân thể lảo đảo căn bản không thể đứng vững được, lập tức liền nhào vào trong ngực của cô: "Mau nói.. Mau chúc anh sinh nhật vui vẻ."
Ôn Hinh Nhã tức giận nói: "Được, chúc anh sinh nhật vui vẻ, được rồi chứ!"
Nào biết Từ Thần Vũ chơi xấu, ở trên vai cô nhẹ nhàng cắn một ngụm: "Chỉ nói chúc mừng.. sinh nhật vui vẻ còn.. còn không đủ, còn muốn.. còn muốn quà sinh nhật.."
Ôn Hinh Nhã bị hắn cắn đến có chút đau, duỗi tay liền đánh nhẹ vào mặt của Từ Thần Vũ: "Từ Nhị thiếu, anh là chó sao?"
"Anh không phải là chó.. Anh là sói.. muốn.. muốn một ngụm đem em nuốt vào bụng!" Từ Thần Vũ đột nhiên mở to miệng trong cổ họng phát ra tiếng gào, nói xong liền nhào tới mặt của Ôn Hinh Nhã.
Một thân mùi rượu ập vào trong mặt, Ôn Hinh Nhã nghiêng đầu một phen chụp tới mặt Từ Thần Vũ: "Từ Nhị thiếu, anh đang tìm chết sao!"
Từ Thần Vũ giống như một đứa trẻ, ăn vạ trong lòng ngực của cô, vừa làm nũng vừa chơi xấu: "Anh không tìm chết.. anh.. anh muốn quà.. em phải đưa anh quà sinh nhật.."
Ôn Hinh Nhã bị hắn phiền đến chán ghét, đành phải từ trên lỗ tai của chính mình tháo xuống một chiếc khuyên tai kim cương nhỏ bên ngoài còn được nạm những mảnh vụn kim cương, nói chung là một chiếc khuyên tai kim cương màu hồng nhạt trân châu đưa tới tay của hắn: "Hiện tại được rồi chứ!"
Từ Thần Vũ nhìn hành động của cô gỡ xuống chiếc khuyên tai trên lỗ tai, phảng phất nghĩ đến lần gặp mặt ở sân bay, hắn cũng là như thế này đem một chiếc khuyên tai kim cương màu đỏ tháo xuống đưa cho cô, tim không khỏi đập kịch liệt hơn, hắn chơi xấu nói: "Không được.. Em phải giúp anh.. giúp anh mang lên trên vành tai!"
Ôn Hinh Nhã lúc này mới nhìn đến trên vành tai của Từ Thần Vũ đang mang sáu chiếc khuyên tai đủ màu sắc, cái viên màu đỏ đã không còn, sờ sờ vào vành lỗ tai, viên kim cương màu đỏ kia còn đang ở trên lỗ tai của cô đây. Vì thế cô liền cầm viên kim cương vụn được nạm phấn trân châu đeo lên vành tai của hắn.
Từ Thần Vũ cảm giác được tay cô nhỏ nhắn mềm mại ôn nhu, nhẹ nhàng cầm lấy vành tai của hắn, cả khuôn mặt đều tiến lại gần bên tai hắn, hô hấp ấm áp nhẹ nhàng chiếu vào bên tai hắn, mùi thơm nhàn nhạt trên người cô cũng phảng phất bay đến trên mũi hắn, những điều này đều làm cho hắn cảm thấy hoảng hốt, hô hấp khó khăn, cảm giác toàn thân như đang phát sốt.
"Khuyên tai của em cũng không đáng giá bằng viên kim cương đỏ của anh, cho nên anh đừng có ghét bỏ." Ôn Hinh Nhã đeo khuyên tai xong liền lùi một bước đánh giá hắn, khuyên tai thật xinh đẹp, chỉ là mang trên người hắn lại chẳng có cảm giác gì, cô không khỏi cười ra tiếng.
Từ Thần Vũ sờ sờ khuyên rai trên vành tai mình, trong lòng rung động vẫn như cũ không có bình phục.
Lúc này một chiếc xe taxi ngừng ở bên cạnh bọn họ, Ôn Hinh Nhã tiến lên đỡ Từ Thần Vũ lên xe, báo với tài xế địa chỉ của Từ gia, tính toán sẽ đưa Từ Thần Vũ về trước.