Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 49: Anh.. đang ghen sao?




Ăn xong bữa sáng, Ôn Hinh Nhã liền gọi điện thoại cho Khâu Dật Phàm, bảo hắn giới thiệu cho cô văn phòng thám tử tư có mối quan hệ tương đối chặt chẽ với văn phòng luật sư của hắn. Chú ý chặt chẽ nhất cử nhất động của Ninh Thư Thiến và Hạ Như Nhã. Làm luật sư cùng thám tử tư có chặt chẽ lui tới.

Sau cuộc điện thoại đó, Âu Dương Phong, Chu Thiên Du, ông Đỗ, và Đỗ Nhược Nhược bọn họ đều lần lượt gọi điện thoại an ủi cô. Chu Thiên Du còn nói muốn ra mặt thay cô làm sáng tỏ, bất quá bị cô ngăn trở lại, chuyện này cô muốn chính mình tự xử lý, cô trở về Ôn gia lâu như vậy, cũng nên lộ mặt từ từ.

Sau khi Ôn Hinh Nhã thu hồi di động liền nhìn thấy Tư Diệc Diễm đang đứng dưới tàng cây quỳnh hoa, lưng hắn thẳng, vai rộng, phảng phất ẩn chứa một lực lượng cứng cỏi, áo sơmi màu trắng không nhiễm hạt bụi nào, ánh mắt trời chiếu vào người hắn, làm trên áo sơmi trắng của hắn xuất hiện loang lổ bóng cây, hoa quỳnh rực rỡ, cũng không bằng sắc đẹp của hắn, cô không khỏi nhìn đến ngây người.

Tư Diệc Diễm thấy cô đang đứng kế bên cửa sổ, hắn đột nhiên đi đến bên cửa sổ, một cái xoay người liền dễ dàng tiến vào phòng của cô.

Mọi chuyện đều xảy ra trong nháy mắt, thời điểm Ôn Hinh Nhã phản ứng lại, thì theo bản năng cảm thấy hoảng sợ: "Anh làm gì? Anh mau đi ra ngoài, ai cho phép anh tùy tiện vào phòng tôi chứ? Chẳng lẽ không có người nào nói cho anh biết, phòng của con gái không thể tùy tiện bước vào sao?"

Tư Diệc Diễm khoé mắt mang theo ý cười nghiền ngẫm: "Không cần khẩn trương như vậy, phòng của em không phải là tôi chưa từng vào, nếu em đã quên mất, thì tôi có thể nhắc cho em nhớ, ngày hôm qua.."

Ôn Hinh Nhã xấu hổ đến nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ ngày hôm qua hắn chỉ là đỡ cô vào phòng, giúp cô chuẩn bị nước tắm, nhưng mà từ trong miệng hắn nói ra thì giống như cô và hắn có gì đó mờ ám với nhau.

Tư Diệc Diễm cười nói: "Trừng mắt với tôi làm gì, tôi chỉ là muốn hỏi em hôm qua có ngủ ngon không? Buổi sáng ngày hôm nay có thấy không thoải mái ở chỗ nào không?"

Ôn Hinh Nhã trừng mắt nhìn hắn, trong lòng một mảnh tức giận: "Cảm ơn, tôi rất tốt!"

Tư Diệc Diễm cười nói: "Không có việc gì thì tốt, tôi chỉ sợ đêm qua em ở trong gió lạnh, hôm nay sẽ bị cảm mạo."

"Thân thể của tôi rất tốt, không cần anh phải lo lắng." Giọng điệu của Ôn Hinh Nhã mang theo vẻ ngang bướng, hiển nhiên đối với việc hắn tự ý xông vào phòng của mình còn canh cánh trong lòng.

(*) ngang ngạnh: Ngang bướng, đã không chịu nghe theo mà nhiều khi còn cố ý làm khác đi.

Tư Diệc Diễm cười nhẹ nói: "Em đúng là cô nhóc vô lương tâm, đêm qua không biết tôi bị ai ói dính hết trên người, không biết vì ai mà lại bưng nước, pha nước tắm. Hôm nay chỉ trong chớp mắt liền trở mặt không nhận người?"

Thanh âm trầm thấp, còn mang theo ý cười đùa, làm vành tai của Ôn Hinh Nhã chợt đỏ ửng lên: "Ai không có lương tâm, anh không cần phải nói hươu nói vượn, ai biểu anh tự ý xông vào phòng của tôi làm chi!"

Tư Diệc Diễm đột nhiên nâng mắt nhìn cô, Ôn Hinh Nhã không phòng bị cứ như vậy nhìn thẳng vào hai mắt của hắn, sâu trong mắt hắn là một cổ nhiệt liệt cùng nóng bỏng, trong nháy mắt liền nở rộ ra khí thế mỹ lệ hừng hực, đẹp đến nỗi làm cô quên đi hô hấp.

"Anh.. anh tìm tôi có chuyện gì?" Ôn Hinh Nhã nghiêng đầu không nhìn hắn nữa.

"Tôi tra được một ít thứ vô cùng thú vị, muốn nhìn xem một chút không?" Ánh mắt Tư Diệc Diễm dừng trên chiếc khuyên tai màu đỏ trên vành tai cô, hắn nhớ rõ chiếc khuyên tai này, là sau khi cô cùng ông cụ Mạc trở về từ sân bay, cô vẫn luôn đeo nó chưa bao giờ tháo xuống.

Ôn Hinh Nhã ngẩn ra: "Về tin tức ngày hôm nay?"

Về chuyện gièm pha của cô bị báo chí đưa tin, hắn cũng đã tra ra ai đã làm chuyện đó, động tác nhanh như vậy, quả thật nhanh làm cô cảm thấy kinh hãi, đây là thế lực lớn như thế nào mới có thể làm được đến bước này.

"Ừ!" Tư Diệc Diễm đem túi văn kiện trong tay đưa cho cô.

Ôn Hinh Nhã duỗi tay tiếp nhận, mở túi văn kiện ra, lấy ra từ bên trong một tập tài liệu, nhanh chóng nhìn ra người đã đưa tin: "Tòa soạn Thiên Dương?"

Tòa soạn Thiên Dương này đối với Ôn Hinh Nhã cũng không xa lạ gì, đời trước bất luận tin tức gì của cô đều bị tòa soạn Thiên Dương này chiếm một phần lớn, cô vốn dĩ đối với tòa soạn báo này có ấn tượng sâu sắc, bởi vì tòa soạn này đã đăng một bài báo dẫn đến kiện tụng, chọc đến mười mấy người nghệ sĩ nổi tiếng khác, họ liền cùng nhau đứng ra tố cáo tòa soạn báo này lên tòa án.

"Về chuyện gièm pha của em là do tòa soạn Thiên Dương này truyền tin ra bên ngoài, hầu như trong một đêm các tờ báo lớn nhỏ trong thành phố đều thu được tin tức, tôi đã cho người điều tra về tòa soạn này." Tư Diệc Diễm nghe ngữ khí của cô thì biết cô nhất định biết về tòa soạn báo này, nhưng là tòa soạn này mới chỉ thành lập có mấy ngày, làm sao cô có thể biết được.

"Tài liệu rất kỹ càng tỉ mỉ nha!" Ôn Hinh Nhã cẩn thận lật xem tài liệu về tòa soạn Thiên Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm vào ảnh của chủ tòa soạn Dương chủ biên- Dương Sùng Quang, bên dưới là tư liệu về các mối quan hệ của hắn, hết sức tỉ mỉ, ngay cả việc hắn thích làm gì cũng có, còn có hắn đã cùng người phụ nữ nào lên giường cũng có nốt.

Tư Diệc Diễm nhàn nhạt nói: "Ừ, tôi chỉ có thể điều tra được nhiêu đó, hy vọng đối với em có chỗ hữu dụng."

Kỳ thật nếu có cơ hội, hắn hy vọng hắn có thể thay mặt cô giải quyết chuyện này, hắn không muốn nhìn thấy người con gái của mình cùng người con trai khác truyền ra tai tiếng. Nhưng mà cô lại không cho hắn cơ hội này, cô muốn bản thân trở nên mạnh mẽ, cô không muốn một người đàn ông giúp cô che mưa chắn gió, mà là cô muốn bản thân cô có thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình.

Trong lòng Ôn Hinh Nhã đã có chủ ý, thu hồi tài liệu nói: "Cảm ơn anh, tư liệu anh tra ra được đã trợ giúp tôi rất lớn."

Vốn dĩ trong lòng cô còn chưa có biện pháp giải quyết, nhưng khi nhìn thấy phần tư liệu này, trong lòng liền có cách để giải quyết, lúc này đây cô nhất định phải kéo xuống một miếng thịt của Ninh Thư Thiến.

"Tôi giúp em một việc lớn như vậy, em có phải hay không hướng tới tôi giải thích một chút em cùng Từ Thần Vũ có quan hệ như thế nào?" Cô là một người con gái thông minh, hắn chỉ cần hoàn thành thỏa đáng yêu cầu của cô lúc cô cần, thì từ đó cô có thể xử lý hết tất cả mọi chuyện một cách hoàn mỹ.

Tư Diệc Diễm nhìn chăm chú vào sườn mặt của cô đến xuất thần, trên vành tai của cô có mang khuyên tai của Từ Thần Vũ, trên vành tai của Từ Thần Vũ cũng mang khuyên tai của cô, giữa hai người bọn họ phảng phất có sự ăn ý trời sinh, hắn như thế nào cũng không chen chân vào được.

Ôn Hinh Nhã không ngờ hắn thế nhưng lại nói như vậy, theo bản năng bật thốt lên nói: "Anh.. đang ghen sao?"

Lời vừa nói ra, Ôn Hinh Nhã thiếu chút nữa hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của chính mình, sao cô có thể nói ra lời ám muội như vậy.

Tư Diệc Diễm đi đến trước mặt cô, duỗi tay kéo cô ôm vào trong lòng ngực, giọng nói mát lạnh, nhưng lại mang theo tia ngưng trọng cùng nặng nề: "Ôn Hinh Nhã, em là một người con gái thông minh, đôi mắt này của em.." Hắn duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve mí mắt của cô: "Có thể nhìn thấu tâm tư của người khác."

Cho nên, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra tâm tư của hắn.

Trên mí mắt mang theo một xúc cảm nóng rực, làm tim Ôn Hinh Nhã vô cớ đập rối loạn nửa nhịp, cô hơi nghiêng đầu tránh đi ngón tay của hắn, trái tim cô mềm mại khẽ rơi xuống: "Tôi và Từ Thần Vũ không phải là cái loại quan hệ đó."

Cô không biết vì cái gì mà mình phải giải thích với hắn, nhưng mà hắn đã giúp đỡ cô rất nhiều, về lý hay tình thì hắn có thể hướng cô muốn một lời giải thích, cô phát hiện chính mình không có cách nào có thể cự tuyệt hắn.

Sâu trong mắt Tư Diệc Diễm giấu kín muôn vàn mỹ lệ, tất cả tia sáng lộng lẫy giống như pháo hoa trên bầu trời đêm, tại thời điểm hoang vu và bất an, thì lại nở lộ ra tia sáng đẹp tuyệt trần: "Em nói gì, tôi đều tin cả!"