Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 50: Ông đây đánh chết đám chó chết này




Đêm qua Từ Thần Vũ đã say đến lợi hại, ngủ đến quên trời quên đất. Sáng sớm lại bị tiếng chuông điện thoại như truy hồn đoạt mệnh làm ồn ào đến bực bội, hắn không chút do dự đem điện thoại tắt máy, tiếp tục ôm đầu ngủ say.

Chỉ tiếc người gọi điện thoại cũng không có dễ dàng buông tha cho hắn, thấy di động tắt máy liền gọi đến điện thoại bàn trong phòng, tiếng chuông điên cuồng vang lên, Từ Thần Vũ đầu đau muốn nứt ra, duỗi tay đem ống điện thoại lấy ra, trong phòng rốt cuộc cũng được thanh tịnh.

Cho rằng chính mình có thể tiếp tục ngủ ngon, ai biết chẳng được bao lâu, cửa phòng đã bị người gõ: "Thịch thịch thịch." vang lên, Từ Thần Vũ bực bội một tay đem chăn xốc lên, vọt tới trước cửa phòng mở ra, mắng to: "Ai hắn *** mẹ như vậy thiếu đạo đức, mới sáng sớm tinh mơ đã phá giấc mộng của tôi, ngươi còn muốn sống nữa hay không!"

Hàn Mặc Phong đem một chồng tạp chí, báo chí ném vào trong lòng ngực Từ Thần Vũ: "Chính cậu nhìn xem một chút, coi đã xảy ra chuyện gì, xem cậu còn có thể ngủ được hay không."

Từ Thần Vũ vẻ mặt sửng sờ, đầu óc có chút mờ mịt, nghi hoặc liếc nhìn Hàn Mặc Phong một cái, lúc này mới duỗi tay cầm lên một tờ báo: Thiếu gia ăn chơi nổi tiếng thành phố VS tiểu thư hào môn bất lương mất tích mười lăm năm.

Trên bìa tạp chí đăng đầy ảnh chụp của hắn cùng Ôn Hinh Nhã ngày hôm qua sau khi rời khỏi Cửu Trọng Thiên, bởi vì góc chụp có vấn đề, mỗi một ảnh đều hết sức thân mật, dường như muốn nói mối quan hệ giữa hai người họ đã đi tới bước cuối cùng, không còn điều cấm kỵ nào. Nội dung cuốn tạp chí nói hắn ăn chơi quậy phá như thế nào, còn đăng rất nhiều ảnh trước kia của hắn, nói hắn ăn chơi như vậy thì sẽ chơi với người ngưu tầm ngưu, mã tầm mã (*), ám chỉ Ôn Hinh Nhã có hành vi bất lương, đức hạnh yếu kém, phẩm chất bại hoại.

(*) ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: Những kẻ xấu thì thường hay tìm đến những kẻ xấu khác, để cùng giao du hay mưu đồ làm những việc mờ ám.

Sắc mặt Từ Thần Vũ trở nên cực kỳ khó coi, xem từng quyển tạp chí, xem xong lại hướng tới các tờ báo khác tiếp tục xem, hầu như các tờ báo đều có nội dung giống nhau, lợi dụng thanh danh ăn chơi trác táng của hắn mà hãm hại Ôn Hinh Nhã.

"Mấy cái này đều đang nói bậy." Từ Thần Vũ tức giận đem mấy tờ báo cùng tạp chí trong tay hung hăng ném xuống mặt đất, dùng chân dẫm đạp, lại nổi giận đùng đùng đem cuốn tạp chí nhặt lên điên cuồng xé nát: "Những người phóng viên đó căn bản là bẻ cong sự thật, ác ý hãm hại, Hinh Nhã rốt cuộc đã đắc tội gì với bọn họ, thế nhưng bọn họ lại dùng những lời lẽ ác độc như vậy để miêu tả Hinh Nhã?"

Hàn Mặc Phong vội vàng trấn an nói: "Từ Nhị thiếu, cậu bình tĩnh một chút, tức giận cũng không giải quyết được vấn để."

"Cậu kêu tớ bình tĩnh như thế nào, Hinh Nhã rốt cuộc em ấy đã làm sai cái gì, phải bị mấy người như vậy nói xấu, lão tử đây đánh chết bọn chó đó, không thể để cho bọn chúng.." Từ Thần Vũ hướng tới cầu thang như một cơn gió phóng xuống.

Hàn Mặc Phong vội vàng đuổi theo, giữ chặt cánh tay của hắn lại: "Từ Nhị thiếu, cậu đừng xúc động, trước tiên hãy gọi điện thoại cho Hinh Nhã."

Từ Thần Vũ lúc này mới phản ứng lại, lấy điện thoại trong tay Hàn Mặc Phong gọi đi, điện thoại vẫn luôn trong đường dây bận, hắn vẫn luôn không ngừng gọi đi..

Hàn Mặc Phong cùng Từ Thần Vũ lôi lôi kéo kéo trong nháy mắt kinh động đến người Từ gia, mẹ Từ vội vàng đi tới nói: "Làm sao vậy, mới sáng sớm tinh mơ, đã nóng nảy như vậy?"

Tin tức buổi sáng người Từ gia cũng đã thấy được, chẳng qua hắn hai ba ngày lại nháo lên bìa tạp chí, nên điều này cũng không có gì hiếm lạ, tuy rằng cảm thấy lần này nháo lên có chút lớn, nhưng người Từ gia lại thấy mấy người đó chỉ mượn danh của Từ Thần Vũ để hãm hại Ôn Hinh Nhã, nên cũng không để ý.

Hàn Mặc Phong bất đắc dĩ nói: "Ngày hôm qua Từ Nhị thiếu có tổ chức sinh nhật, hẹn chúng con tụ hội ở Cửu Trọng Thiên, vị đại tiểu thư Ôn gia mất tích mười lăm năm kia cũng có đi qua, Từ Nhị thiếu hình như có cảm tình với em ấy, buổi tối mọi người đều uống say, Hinh Nhã giúp Thiên Du đưa mọi người về nhà, lúc này mới một mình đưa Từ Nhị thiếu về, ai ngờ.."

Hàn Mặc Phong nói ra làm người Từ gia hai mặt nhìn nhau.

Từ Thần Vũ không ngừng gọi điện thoại cho Ôn Hinh Nhã, điện thoại vẫn luôn thông báo máy chủ bận, hắn bực bội đi tới đi lui trong phòng khách, không ngừng xoa xoa, kéo tóc mình.

Hơn nửa ngày, điện thoại rốt cuộc cũng đả thông, nghe được giọng nói của Ôn Hinh Nhã truyền đến, cổ họng của Từ Thần Vũ như bị tắt nghẽn lại, muốn nói cái gì đó nhưng cuối cùng lại nói không nên lời.

Ôn Hinh Nhã vì thanh danh của hắn làm cho liên lụy, cho nên mới bị giới truyền thông công kích như vậy, hắn chưa từng nghĩ đến vì hành vi ăn chơi của chính mình mà sẽ liên lụy đến người khác, hơn nữa lại còn là người mà hắn đang để ý.

Nghe Ôn Hinh Nhã trong điện thoại quan tâm dò hỏi, hắn thế nhưng có một loại cảm giác tự biết xấu hổ, giống như trước mặt cô hắn không còn thể diện nữa, hắn đột nhiên thở hổn hển một hơi, rồi đem cuộc gọi cắt đứt.

Hàn Mặc Phong quan tâm hỏi: "Điện thoại không có ai nghe máy sao?"

Từ Thần Vũ xoa mạnh đầu hắn một cái rồi nói: "Có người nghe!"

Hàn Mặc Phong kỳ quái hỏi: "Như thế nào lại không nói gì, Hinh Nhã tức giận nên có mắng cậu sao?"

"Không có, đều không có, em ấy ngược lại còn an ủi tớ, nói tớ không cần để ý, còn nói bản thân có cách để giải quyết, nói tớ không cần phải lo lắng, yên tâm ngồi ở trong nhà chờ tin tức tốt từ em ấy, không cần tùy tiện ra cửa." Từ Thần Vũ đột nhiên gào rống lên, chợt từ ghế sô pha đứng lên, dùng chân đá mạnh vào mặt bàn trà trước mặt làm cho nó ngã lăn.

Ông cụ Từ tức khắc giận dữ nói: "Cháu nổi điên cái gì, xảy ra chuyện như vậy, không tự mình tỉnh táo lại còn tức giận đá đồ lung tung, cháu cũng chỉ có năng lực làm những việc này. Một tiểu cô nương mười lăm tuổi còn biết cách để giải quyết chuyện này, cháu nhìn xem cháu hiện tại là dáng vẻ gì, có tiền đồ không?"

Từ Thần Vũ cả người đều bị mắng tới ngốc, ngơ ngẩn đứng yên ở nơi đó!

Vẻ mặt của ông cụ Từ hận sắt không thành thép, dáng vẻ đau đớn nói: "Cháu nhìn xem cháu đã làm chuyện tốt gì, tiểu cô nương người ta vì cháu mà bị liên lụy, cho nên mới bị giới truyền thông nói những lời vũ nhục."

Đúng vậy! Đều là bởi vì hắn, nếu không phải bởi vì có người chụp được ảnh hắn cùng Hinh Nhã ở bên nhau, thì Hinh Nhã sao có thể xảy ra tai họa bất ngờ, bị người ta viết thành như vậy?

Là hắn đã liên lụy đến Hinh Nhã, liên lụy đến thanh danh của em ấy!

Từ Thần Vũ đột nhiên nhắm phía ngoài cửa chạy đi.

Hàn Mặc Phong biết hắn lại xúc động, vội vàng tiến lên kéo lấy cánh tay hắn: "Từ Nhị thiếu, cậu bình tĩnh một chút đi có được không?"

"Tớ là kẻ vô tích sự, không có năng lực, xảy ra chuyện này, tớ cũng chỉ có thể trốn sau lưng của con gái, tớ không thể vì Hinh Nhã đứng ra, nhưng tớ có thể đến những tòa soạn báo nói xấu Hinh Nhã xả giận cho em ấy!" Từ Thần Vũ giận dữ một phen hất tay Hàn Mặc Phong ra.

Ông cụ Từ tức giận đến sắc mặt xanh mét: "Cháu quay lại cho ông, đúng là cái đồ óc heo, cũng không nghĩ đến nếu như cháu làm vậy thì có tác dụng gì, ngược lại đem nha đầu Ôn gia kia đẩy đến đầu ngọn sóng gió, cháu muốn hại chết cô nhóc đó sao?"

Quả nhiên, khi nghe thấy lời ông cụ Từ nói, Từ Thần Vũ bực bội dừng lại bước chân, ngoan cố chống cự gầm nhẹ: "Này cũng không được, cái kia cũng không được, cháu như thế nào mới có thể giúp được Hinh Nhã?"

Ông cụ Từ thở dài một hơi nói: "Chuyện này cũng không thể trách cháu, là có người muốn đối phó Ôn Hinh Nhã, cho nên mới mượn thanh danh của cháu viết ra nội dung như vậy, cháu chỗ nào cũng không cần đi, càng không cần phải đi tìm cô nhóc ấy, việc này chỗ mấu chốt là ở Ôn Hinh Nhã, xem cô nhóc ấy xử lý như thế nào. Ông sẽ điện thoại cho chủ biên quen biết, làm cho bọn họ đem tin tức này biến mất đi."

Từ Thần Vũ vừa mới chỉ là quá tức giận, cho nên mới không nghĩ đến việc này, lúc này bị ông nội thức tỉnh, liền biết bên trong chuyện này còn có ẩn tình: "Cảm ơn ông nội, cháu sẽ gọi điện thoại cho Hinh Nhã, hỏi một chút dự tính của em ấy, nhìn xem có thể hỗ trợ chỗ nào không."

Ông cụ Từ vừa lòng gật gật đầu, cuối cùng đầu óc cũng đã minh mẫn trở lại, nhưng mà hắn đối với đại tiểu thư Ôn gia lưu lạc bên ngoài mười lăm năm kia nổi lên tia hứng thú, Mặc Phong là một đứa nhỏ có tâm tư tỉ mỉ, lúc nhắc đến Ôn Hinh Nhã lại mang theo ngữ điệu thân cận, có thể tưởng tượng được cô nhóc kia cũng không kém.