Ôn Du Nhã tức muốn hộc máu: "Chị căn bản chính là cưỡng từ đoạt lý (*), đem khuyên tai của chính mình làm quà sinh nhật cho Từ Nhị thiếu, hành động ái muội như vậy, chị còn nói hai người không có quan hệ gì?"
(*) cưỡng từ đoạt lý: Cưỡng biện vô lý, không có lý nói thành có lý.
Ôn Hinh Nhã cười như không cười, nói: "Em gái, từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ em chưa từng đem đồ vật của bản thân đi tặng cho người khác?"
Ôn Du Nhã dậm chân nói: "Cái đó rõ ràng là không giống nhau."
Ôn Hinh Nhã ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, nói: "Có cái gì mà không giống nhau, theo ý của chị thì đều là giống nhau, điều duy nhất không giống nhau đó là, có người ngang bướng muốn khắc trên đầu chị là chị cùng Từ Nhị thiếu có mối quan hệ tình yêu nam nữ, cho nên mới vu oan giá họa viết ra những bài viết này, thanh giả tự thanh, đục giả tự đục (*). "
(*) thanh giả tự thanh, đục giả tự đục: Người ngay thẳng, không cần khuếch trương, không cần giải thích, người khác đã thấy ngay thẳng. Còn người giả dối thì dù có che lấp bao nhiêu, giải thích như thế nào thì vẫn có sâu mọt đục khoét trong lòng, trong việc làm của họ.
Ôn Du Nhã còn chuẩn bị nói cái gì nữa, thì Ninh Thư Thiến liếc cô ta một cái ngăn lại: "Từ Nhị thiếu trong thành phố nổi tiếng là ăn chơi trác táng, cháu cùng hắn chơi với nhau, cũng khó trách báo chí sẽ viết những lời khó nghe như vậy."
Ôn Hinh Nhã ánh mắt thâm trầm nhìn Ninh Thư Thiến: "Mấy năm nay, ai không phải cũng bị truyền thông nói móc mấy câu, năm đó thời điểm ba cùng dì Ninh kết hôn, truyền thông không phải cũng đem gia thế của dì Ninh viết bài, thậm chí còn có người nói dì Ninh thời điểm mẹ cháu mang thai thông đồng với ba cháu, nói những lời khó nghe như vậy, chẳng lẽ dì Ninh thật sự thông đồng với ba cháu lúc mẹ cháu mang thai cháu sao?"
Chân tướng sự thật của năm đó, người Ôn gia đều biết, Ôn Hinh Nhã lại nói ra chuyện đó lúc này, làm Ninh Thư Thiến trước mặt người Ôn gia nói chuyện lập tức mất lập trường. Ninh Thư Thiến giống như nuốt phải ruồi bọ, mặt hết sức khó chịu, ánh mắt ủy khuất nhìn về hướng Ôn Hạo Văn.
Ôn Hạo Văn sắc mặt lập tức đỏ bừng, chuyện gièm pha năm đó xác thật đã nháo lớn một khoảng thời gian, hiện tại lại bị người trẻ tuổi lấy ra nói, mặt mũi của hắn hết sức không thể trụ được, tức khắc thẹn quá thành giận: "Nghiệp chướng, mày nói bậy bạ cái gì đó?" Nói xong lại nhìn về phía ông cụ Ôn nói: "Ba, thừa dịp hiện tại chuyện gièm pha của Hinh Nhã còn chưa có nháo lớn, chúng ta mau chóng đem nó ra nước ngoài đi, như vậy thì mấy lời đồn đại vớ vẫn đó sẽ nhanh chóng bị người khác quên đi, sẽ bình ổn trở lại."
Ôn Hinh Nhã không thèm để ý nhìn Ôn Hạo Văn: "Con mới vừa trở lại Ôn gia, ánh mắt truyền thông đặt trên người con vốn dĩ là chuyện bình thường, bọn họ muốn mượn cơ hội con trở về Ôn gia để viết bài câu view thì là chuyện thường tình, ba cùng dì Ninh bởi vì chuyện nhỏ như vậy mà trách tội con, con thật sự không hiểu nổi, ba cùng dì Ninh cũng không có bởi vì đồn đãi vớ vẫn năm đó mà ly hôn, hôm nay lại muốn bắt con ra nước ngoài vì chuyện nhỏ nhặt này, ba, dì Ninh, hai người có phải hay không lấy chuyện nhỏ xé ra to, truyền đi ra ngoài mọi người sẽ nói Ôn gia chúng ta thấy lợi thì chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra xa."
Ôn Hạo Văn tức giận đến sắc mặt xanh mét, lại cố tình một câu cũng không thể nói nên lời.
Ninh Thư Thiến càng là sắc mặt đỏ bừng, muốn nói cái gì đó nhưng lại không có lập trường, cho nên cái gì cũng không thể nói.
Ông cụ Ôn một bên nhìn không khỏi cảm khái, con trai cùng con dâu đều xem thường Hinh Nhã, có thể nói ra những lời này, thì có thể hiểu tâm tư của Ôn Hinh Nhã đã sáng tỏ, hiểu hết mọi chuyện: "Hinh Nhã nói rất đúng, truyền thông chỉ nói bóng gió, không cần phải khẩn trương như vậy."
"Ba.." Ôn Hạo Văn không cam lòng nói.
Bà cụ Ôn cũng cảm thấy điều Ôn Hinh Nhã nói có chút đạo lý, cho nên cũng không buồn mở miệng.
Trong phòng không khí bắt đầu ngưng trọng.
"Lão gia, phu nhân, thiếu gia, thiếu phu nhân, Như Nhã tiểu thư đến." Lúc này người hầu dẫn Hạ Như Nhã đi vào phòng khách.
Ôn Hinh Nhã trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo, Hạ Như Nhã lúc xưa cũng tận dụng hết mọi thứ để hoàn thành mục đích của cô ta, tựa như ruồi bọ khi nhìn thấy tròng trứng gà. Chuyện gièm pha của cô đang tràn khắp thành phố, Hạ Như Nhã còn không thừa dịp cơ hội này mà chạy đến Ôn gia, đối với cô bỏ đá xuống giếng, cùng thể hiện bản thân mình cao quý ưu nhã cùng thiện lương thuần khiết như nào sao.
Nếu lấy ra so sánh, thì không phải chuyện gièm pha của cô sẽ chứng mình Ôn gia đại tiểu thư kém cỏi đến thế nào sao, bà nội vốn dĩ rất thích Hạ Như Nhã, cái này còn không phải hại cô đến tan xương nát thịt sao.
"Ông nội bà nội, ba.. Chú Ôn, dì Ninh, Hinh.. Hinh Nhã cũng ở đây a!" Hạ Như Nhã hoảng loạn đi vào phòng khách, sau khi nhìn thấy Ôn Hinh Nhã đang ngồi ở trong phòng khách kế bên ông cụ Ôn, thì cảm xúc trong lòng cô ta bắt đầu hoảng hốt, hoảng loạn.
Bà cụ Ôn nhìn thấy Hạ Như Nhã thì hết sức vui vẻ, đứng lên từ ghế sô pha đi đến bên người Hạ Như Nhã, kéo tay cô ta: "Như Nhã, cháu như thế nào lại đến đây?"
Hạ Như Nhã thuận tay đỡ lấy cánh tay của bà cụ Ôn, ôn nhu nói: "Bà nội, cháu nhìn thấy báo chí đưa tin, cháu lo lắng cho bà cùng ông nội, nên mới đến đây thăm hai người."
Bà cụ Ôn nghĩ, rốt cuộc là đứa cháu đã dưỡng bên cạnh mình mười hai năm, cùng đứa cháu lưu lạc bên ngoài mười lăm năm là không thể so với nhau, Như Nhã ở Ôn gia mười hai năm cũng chưa từng gây ra chuyện gièm pha nào: "Cháu đúng là có lòng, thế nhưng vì việc này mà đến thăm bà, không giống với người nào đó, chỉ biết làm mất mặt Ôn gia."
Sắc mặt Hạ Như Nhã xấu hổ trong nháy mắt, theo bản năng ánh mắt hướng tới Ôn Hinh Nhã nhìn, vội vàng đổi đề tài, nói: "Bà nội, thân thể của bà dạo này như thế nào rồi ạ?"
Bà cụ Ôn yêu thương nói: "Vẫn là dáng vẻ cũ, chỉ là từ khi cháu đi, liền không có ai giúp bà xoa ngực, ngực luôn cảm thấy đau."
"Bà nội, nếu như bà không chê, cháu sẽ thường xuyên tới đây giúp bà xoa ngực." Hạ Như Nhã thuận theo lời của bà cụ Ôn nói.
Bà cụ Ôn vui vẻ nói: "Được, không phiền, như vậy thì bà có thể thường xuyên gặp được cháu rồi."
Ông cụ Ôn ánh mắt liếc nhìn bà cụ Ôn: "Như Nhã hiện tại là con gái của Hạ gia, cũng muốn trước mặt ông bà Hà gia hiếu thảo, bà như vậy thì giống cái gì, nếu truyền ra ngoài, người ngoài không chừng sẽ nói Ôn gia chúng ta độc chiếm con gái của người khác."
Sắc mặt bà cụ Ôn có chút cứng đờ, hiển nhiên vừa rồi là những lời vô tình nói ra, sẽ không nghĩ tới chuyện khác: "Lòng tôi thích Như Nhã, muốn thường xuyên gặp cháu không được sao, rốt cuộc cũng là dưỡng bên người mười hai năm, cảm tình này sao có thể nói dứt là dứt được."
Ninh Thư Thiến ánh mắt mờ mịt nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, cười nói: "Ba, mẹ nói rất đúng, Như Nhã tuy rằng không phải là con cháu của Ôn gia, nhưng mà người ta nói ân nuôi dưỡng càng tốt hơn thân sinh, cảm tình mười hai năm sống chung, nơi nào có thể dứt được."
Ôn Du Nhã càng là cao hứng ngồi bên cạnh Hạ Như Nhã: "Chị Như Nhã phải thường xuyên tới đây thì mới tốt, bằng không em sẽ nhớ chị!"
Ôn Hạo Văn sắc mặt cũng hòa hoãn nói: "Về sau con phải thường xuyên đến đây chơi với bà con, miễn cho bà suốt ngày nhắc tới con."
Hạ Như Nhã hốc mắt đỏ ửng, nước mắt trong suốt ở trong mắt lập loè không chịu rơi xuống: "Là Như Nhã bất hiếu, đã phụ lòng sự yêu thích của bà nội, lâu như vậy cũng không có tới để thăm bà."
Ông cụ Ôn ánh mắt nhìn về phía Ôn Hinh Nhã, lại thấy cô lẳng lặng ngồi bên cạnh hắn, nhìn bà nội cùng Như Nhã yêu thương thắm thiết với nhau đến xuất thần, sâu trong đôi mắt là sự mất mát.
Ông cụ Ôn biết bà cụ Ôn là người rất cố chấp, nếu đã không thích Hinh Nhã, thì cũng đừng trông cậy bà sẽ thay đổi. Lúc này đối với sự làm trò của bà cụ Ôn khiến Hinh Nhã bị mất mặt, trong lòng ông đối Hinh Nhã tràn ngập hổ thẹn.
Hạ Như Nhã nhìn Ôn Hinh Nhã nói: "Hinh Nhã, mấy cuốn tạp chí đó đưa tin chị không cần phải để ở trong lòng, truyền thông từ trước tới nay đều thích nói bóng gió, vô văn cứ, chờ thêm một thời gian nữa thì tin tức sẽ tự nhiên lặn xuống thôi."