Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 51: Cô còn có mặt mũi trở lại Ôn gia sao?




Chuyện đã xảy ra như vậy, thì Ôn Hinh Nhã cũng phải cho Ôn gia một lời giải thích, cho nên sau khi cùng Từ Thần Vũ nói chuyện điện thoại xong, đem tài liệu mà Tư Diệc Diễm đã điều tra được giao cho hắn xử lý, nói cho hắn biết chuyện cần làm, sau đó liền đi đến Ôn gia.

"Ôn gia bên kia có khả năng là sẽ không nghe cháu giải thích, ông đưa cháu qua đó nhé!" Ông cụ Mạc khi nhắc tới Ôn gia, sắc mặt có chút không vui, hiển nhiên là rất không thích người của Ôn gia.

"Ông ngoại, chuyện của Ôn gia, cháu đều muốn tự mình đối mặt, cho nên cháu đã chuẩn bị cách để ứng phó." Ôn Hinh Nhã biết, từ khi mẹ cô sinh khó dẫn đến qua đời, sau khi cô mất tích, ông ngoại đã không còn bước vào cửa Ôn gia một lần nào nữa. Sau đó ba liền cưới Ninh Thư Thiến, ông ngoại càng không muốn có quan hệ gì với Ôn gia.

Tuy rằng ông cụ Mạc cảm thấy cao hứng vì cô có thể tự chủ trương mọi chuyện, nhưng mà cô như vậy chuyện gì cũng tự gánh vác làm ông không vui vẻ lắm: "Cháu không được quên, cháu cũng chỉ là một thiếu nữ chưa thành niên mười lăm tuổi, chuyện xảy ra đến mức này, trốn tránh dưới cánh chim của gia đình là điều bình thường."

"Ông ngoại, cháu đã biết, cháu cũng không phải là loại người không biết tự lượng sức mình, cháu tới Ôn gia, cũng chỉ muốn nhìn xem thái độ của ông nội đối với cháu như thế nào mà thôi. Thái độ của ông nội sẽ quyết định cháu nên xử lý chuyện này như thế nào." Ôn Hinh Nhã nói ra mục đích của chính mình.

Ông cụ Mạc không khỏi than thầm trong lòng, rốt cuộc quan tâm nhiều quá sẽ bị rối loạn, đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ nhưng tâm tư lại vô cùng kín đáo, nơi nào còn cần hắn lo lắng nữa chứ: "Một khi đã như vậy, ông bảo ông Trương đưa cháu đi."

"Dạ!" Ôn Hinh Nhã gật gật đầu.

Ông Trương đưa cô đến cửa Ôn gia, từ lúc rời khỏi Ôn gia đến ở nhà ông ngoại tới nay đã được một tháng, đây cũng là lần đầu tiên sau khi cô ở nhà ông ngoại về lại Ôn gia, một cảm giác xa lạ làm tâm tình của cô càng thêm lạnh nhạt, thâm trầm.

Ôn Hinh Nhã bước vào phòng khách, ông nội đang ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí, Ninh Thư Thiến ngồi bên cạnh bà cụ Ôn nói chuyện, Ôn Du Nhã cùng ba cô ngồi trò chuyện.

"Ông nội, bà nội, ba, dì Ninh con đã trở về." Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt hướng tới bọn họ chào hỏi.

Ninh Thư Thiến dẫn đầu nói: "Hinh Nhã đã trở lại!"

Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt gật đầu, hơi thâm ý liếc nhìn bà ta một cái, rồi dời ánh mắt đi.

Bà cụ Ôn bất mãn nhìn cô: "Mới đi Mạc gia có mấy ngày, liền nháo đến chuyện gièm pha như thế, quả thật làm mất hết mặt mũi của Ôn gia, cô còn có mặt mũi trở lại Ôn gia sao."

Ông cụ Ôn ánh mắt sắc bén trừng hướng bà cụ Ôn: "Hinh Nhã như thế nào lại không có mặt mũi trở về Ôn gia? Ôn gia chẳng lẽ không phải là nhà của Hinh Nhã sao? Chẳng lẽ Hinh Nhã không phải là người của Ôn gia?"

Bà cụ Ôn nhìn thấy ánh mắt sắc bén của ông cụ Ôn, cũng không dám chống đối nữa, chỉ là trong miệng lầm bầm nói: "Ôn gia chúng ta không dám có đứa cháu gái mang nhiều tai tiếng như vậy."

Ông cụ Ôn mặc kệ bà cụ Ôn, ôn hòa nhìn về phía Ôn Hinh Nhã cười nói: "Hinh Nhã tới ngồi bên cạnh ông nội này."

Từ lần hắn đến Mạc gia xem cô cho tới nay cũng đã được một khoảng thời gian, cô dường như đã thay đổi một ít, cả người có vẻ càng thêm thảnh thơi và thong dong.

Ôn Hinh Nhã cười đi qua ngồi cạnh ông cụ Ôn.

Ngẩng đầu liền nhìn thấy đối diện ánh mắt như muốn ăn thịt người của Ôn Hạo Văn, cô chậm rãi dời mắt, ý cười bên môi nhạt dần.

Ôn Hạo Văn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, đem tờ báo trong tay ném tới trước mặt cô: "Mày đã trở lại Ôn gia, lúc trước mày là con nhóc trà trộn đầu đường xó chợ, tao không quan tâm nhưng bây giờ mày đã trở lại Ôn gia, mọi nhất cử nhất động của mày đều sẽ đại biểu cho danh dự của Ôn gia, mày thế nhưng lại không biết kiểm điểm, làm cho người ta viết khó coi như vậy, thanh danh của Ôn gia đều bị mày làm cho liên lụy."

Ôn Hinh Nhã duỗi tay lấy tờ báo chí xuống, sắc mặt lạnh nhạt tới cực điểm.

Ông cụ Ôn nghiêm khắc nói: "Mày làm cái gì vậy? Hinh Nhã đang ngồi ở chỗ này, mày không thèm nghe con gái mày giải thích một câu nào, mày liền nhận định và nói những lời khó nghe như vậy với con gái mày, mày xem mày còn là một người cha nữa không?"

Ôn Hạo Văn sắc mặt xanh mét nói: "Ba, vào buổi sáng khi con bước vào công ty, người trong công ty đều đang thảo luận sôi nổi về chủ đề này, ngay cả việc lúc trước nhận sai Như Nhã cũng bị người ta đem ra nói, Ôn gia chúng ta chưa đủ mất mặt sao? Những điều này hết thảy đều là vì ba, nếu như lúc trước không phải ba kiên trì muốn đem cái thứ nghiệt chướng này tìm trở về, thì sẽ không có sự tình như ngày hôm nay, ba thương tiếc cho huyết mạch Ôn gia, đem nó tìm trở về thì không nói, con đề nghị đưa nó ra nước ngoài học tập ba không chịu, hiện tại nháo đến trình độ này, làm cho toàn bộ Ôn gia chúng ta theo nó cùng nhau mất mặt."

Bà cụ Ôn phụ họa nói: "Hạo Văn nói không sai, Hinh Nhã từ nhỏ đã lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm đã ăn không ít khổ, là Ôn gia chúng ta có lỗi với nó, nhưng chính là nó cũng không thích hợp làm một đại tiểu thư chân chính, không bằng chúng ta đưa cho Hinh Nhã một số tiền, rồi đem nó tống ra nước ngoài, cũng coi như đã báo đáp cho huyết mạch Ôn gia.". ngôn tình hoàn

Ông cụ Ôn tay đập mạnh xuống bàn trà, mấy cái ly trên bàn trà đều bị chấn động run lên: "Bà có thể nói ra những lời táng tận lương tâm như vậy sao?"

Bà cụ Ôn không phục nói: "Tôi như thế nào mà táng tận lương tâm, tôi đây cũng vì muốn tốt cho Hinh Nhã, nó đã bị truyền thông công kích như vậy, đối với nó tốt sao? Nó còn muốn hay không làm một người luôn bị người khác chỉ trỏ."

Ôn Hinh Nhã mắt lạnh nhìn một nhà Ôn gia sắc mặt xu lợi tỵ hại (*), trong lòng rốt cuộc kích không dậy nổi nửa điểm gợn sóng, có lẽ là sau khi trọng sinh trở về, cô đối với mọi thứ như cảm tình đều trở nên lạnh nhạt.

(*) xu lợi tỵ hại: Thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác.

Ông cụ Ôn hít sâu một hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ôn Hinh Nhã đang ngồi bên cạnh: "Chuyện trên tạp chí là như thế nào?"

Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt nói: "Lúc trước ông ngoại đi thành phố phía Nam tham gia hội nghị giao lưu, cháu đi sân bay để đón ông thì ngẫu nhiên gặp được Từ Thần Vũ, ngày hôm qua là sinh nhật của hắn, Từ Thần Vũ bao một phòng ở Cửu Trọng Thiên, hẹn bạn của hắn đến cùng nhau ăn cơm, lúc ấy cháu cũng ở đó, lúc bữa tiệc tàn thì mọi người ai cũng uống say, cháu đành phải giúp đưa Từ Thần Vũ trở về, chuyện chỉ có như vậy."

Ôn Hạo Văn phẫn nộ đem quyển tạp chí đưa đến trước mặt cô: "Nói năng bậy bạ, trên ảnh chụp chúng mày thân mật như vậy, còn nói không phải sao?"

Ôn Hinh Nhã tính tình tốt đem quyển tạp chí bày biện chỉnh tề trên bàn trà: "Ba cùng truyền thông giao lưu với nhau lâu như vậy rồi, cũng nên biết giới truyền thông quen dùng thủ đoạn quay chụp ảnh góc độ có vấn đề để tin tức có thể nóng hơn, Từ Thần Vũ uống không ít rượu, con đỡ hắn lên xe taxi tuy rằng có hơi thân mật, nhưng mà ba, người hình như đã quên mất rằng Từ Thần Vũ vẫn là vị thành niên."

Ôn Hạo Văn nhất thời nghẹn lời, Ninh Thư Thiến lại nhìn chằm chằm vào vành tai của Ôn Hinh Nhã: "Hinh Nhã, báo chí nói chiếc khuyên tai màu đỏ trên tai con là do Từ Nhị thiếu tặng cho con, dì thấy chiếc khuyên tai này giá trị xa xỉ, liền nói giữa bạn bè với nhau tặng cho nhau món quà xa xỉ như vậy cũng không tốt."

Quanh co lòng vòng cuối cùng cũng muốn nói cô cùng Từ Thần Vũ có loại quan hệ kia, Ôn Hinh Nhã nhàn nhạt cười nói: "Chiếc khuyên tai màu đỏ này là do Từ Thần Vũ thiếu con một nhân tình, cho nên mới tặng cho con, mọi người đều biết nợ nhân tình thì khó trả, hắn đưa cho con một chiếc khuyên tai giá trị xa xỉ, thì cũng là điều đương nhiên thôi."

Ôn Du Nhã lại cả giận nói: "Vậy chị đưa cho Từ Nhị thiếu khuyên tai của chính mình thì sao đây, chị sẽ không nói cho mọi người rằng, chiếc khuyên tai đó không phải là của chị đi! Em biết đó là chiếc khuyên tai được thiết kế riêng để phối hợp với trang phục của cửa hàng Saint Roland của Ôn thị, chị tưởng muốn chối thì sẽ chối được sao!"

Ôn Hinh Nhã nhìn thẳng vào hai mắt của Ôn Du Nhã: "Khuyên tai xác thật là của chị, bất quá chị đưa cho Từ Thần Vũ bởi vì đó là quà sinh nhật."