Editor: Jenny Thảo
Ôn Hinh Nhã thoải mái ăn hết một bàn hải sản, vốn dĩ cho rằng hai người bọn họ sẽ không thể ăn hết số hải sản trên bàn, nhưng kết quả cô cùng Tư Diệc Diễm đã chiến đấu hăng hái, cuối cùng tất cả món ăn đều được giải quyết sạch sẽ.
Sau khi ăn cơm xong, Tư Diệc Diễm mang theo cô đi dạo trong trấn nhỏ, trấn nhỏ phần lớn đều là bán hải sản, còn có rất nhiều cửa hàng làm đặc sắc hải sản hương vị, nhìn thấy nhiều quán ngon như vậy, Ôn Hinh Nhã liền sờ sờ bụng nhỏ của chính mình, đành phải chờ đến lần sau thôi.
Sau khi Ôn Hinh Nhã đi vào một cửa hàng bán trang sức, trong tiệm có một ít trang sức được làm bằng hải sản, cô nhìn trúng một cổ chuông gió được làm bằng nhiều loại vỏ sò, gió nhẹ nhàng thổi qua, vỏ sò một trận lay động, phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.
Tư Diệc Diễm thấy cô thích, liền mua tặng cho cô.
Buổi tối Tư Diệc Diễm mang cô đi ăn một nhà hàng bán hải sản ngon nữa, Ôn Hinh Nhã tự nhiên ăn đến cao hứng.
Thời điểm hai người trở lại biệt thự Mạc gia thì đã 9 giờ rưỡi tối.
Ngày thứ hai, chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã càng diễn ra kịch liệt, đem ảnh chụp lúc trước cô trà trộn đầu đường xó chợ đăng lên, còn có ảnh đánh nhau, cãi lộn, mấy cái này không tính là gì, còn có ảnh chụp cô cùng những tên côn đồ vào quán bar uống rượu, có lẽ Ôn gia đối với chuyện này không quan tâm, không đè nén lại tin tức, cũng không đứng ra nói giúp cho cô, cho nên truyền thông đưa tin càng không kiêng nể gì, dùng từ ngữ càng thêm không đố kỵ.
Ôn Hinh Nhã chỉ đọc được mấy tờ báo hay tạp chí mà cô mua về, còn những tờ khác đều bị mẹ Hà bắt được đem về phòng bếp tiêu hủy.
Tới ngày thứ ba, trên các bìa tạp chí đưa tin càng ngày càng thái quá, thậm chí còn nói Ôn Hinh Nhã ăn ****** thuốc viên có tác dụng nâng cao tinh thần trợ hứng.
Mấy cái tin tức này vừa được đưa ra, cổ phiếu của tập đoàn Ôn thị đã bị ảnh hưởng, người dân sôi nổi bán tháo cổ phiếu Ôn thị ra bên ngoài, cổ phiếu Ôn thị trong một ngày đã xuống tới 2%, mà theo phóng viên đưa tin, cổ phiếu Ôn thị còn có thể tiếp tục xuống dốc.
Tới ngày thứ tư, báo chí đưa tin trọng điểm từ chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã làm liên lụy đến cổ phiếu của tập đoàn Ôn thị xuống dốc không phanh. Thời điểm vào buổi sáng Ôn Hạo Văn mới đến cửa Ôn thị thì các phóng viên đã tập trung ở đó, muốn phỏng vấn Ôn Hạo Văn.
Ôn Hạo Văn tuy rằng chán ghét Ôn Hinh Nhã nhưng mà vẫn xem trọng mặt mũi, đối với chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã, ở trước mặt truyền thông hắn tự nhiên là chọn cách tránh né không nói.
Đến ngày thứ năm, chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã dẫn tới rất nhiều chuyện năm xưa của Ôn gia bị đưa tin ra bên ngoài, tỷ như thời điểm Mạc Văn Dao mang thai, Ôn Hạo Văn cùng Ôn phu nhân hiện tại Ninh Thư Thiến thông đồng ở bên nhau, tạp chí còn nói ngày Mạc Văn Dao vào bệnh viện để sinh thì Ôn Hạo Văn đang bồi bên cạnh Ninh Thư Thiến đi bệnh viện siêu âm, truyền thông thậm chí còn chỉ ra Ôn Du Nhã chính là con gái riêng của Ôn Hạo Văn.
Những tấm ảnh này khi được báo chí đăng lên, càng làm cho dân chúng phải ồ lên, cư dân mạng sôi nổi lên án hành vi của Ôn Hạo Văn cùng Ninh Thư Thiến, cổ phiếu của Ôn thị liên tục bị xuống giá.
Ôn Hinh Nhã sắc mặt lạnh lẽo nhìn tiêu đề của quyển tạp chí, hình ảnh Ôn Hạo Văn cùng Ninh Thư Thiến ra vào bệnh viện, làm cho người ta càng thêm châm chọc chính là bệnh viện Ninh Thư Thiến đi khám thai chính là bệnh viện Mạc Văn Dao sinh đẻ, cô đã tìm người giám định bức hình này, bức ảnh này là thật, chưa từng qua chỉnh sửa!
Ôn Hinh Nhã như bị điên đem quyển tạp chí trong tay xé bỏ, tức giận nói: "Đúng là cầm thú, ngay cả chó cũng không bằng!"
Ninh Thư Thiến quả nhiên đủ tàn nhẫn, vì muốn làm cô trở thành phế vật, đến cả hủy hoại thanh danh của chính mình cũng dám làm.
Ôn Hạo Văn bị thua nặng, bản thân không thể tự đảm đương, ảnh chụp bị người đăng lên, hắn tất nhiên là muốn đem trách nhiệm đẩy hết lên người cô, là chuyện gièm pha của cô mới dẫn đến truyền thông đưa những tin tức này ra ngoài, làm hắn mất hết thể diện, không còn mặt mũi nào để đứng trước giới truyền thông.
Kể từ đó, hắn tự nhiên sẽ càng thêm ra sức chèn ép cô.
Cùng lúc đó, vào sáng sớm khi Ôn Hạo Văn vừa mới bước tới cổng công ty liền bị một đám phóng viên chặn lại, thật vất vả mới tránh thoát được để tiến vào đại sảnh tập đoàn, vừa mới bước vào liền vội vàng bảo trợ lý thông báo với các vị cổ đông khẩn cấp mở cuộc họp đại hội cổ đông.
Mở cuộc họp cổ đông để thảo luận biện pháp giải quyết chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã liên lụy đến danh dự của tập đoàn Ôn thị làm cổ phiếu liên tục hạ giá.
Quyết định cuối cùng, đem Ôn Hinh Nhã trục xuất ra nước ngoài, các vị cổ đông trong tập đoàn sẽ ra mặt thuyết phục ông cụ Ôn.
Ôn Hạo Văn mục đích đã đạt được, liền vội vàng rời công ty trở về Ôn gia.
Lúc này, trong phòng khách Ôn gia, Hạ Như Nhã ngồi bên người bà cụ Ôn ủy khuất tự trách nói: "Bà nội, lúc trước cháu không nghĩ đến chuyện gièm pha lần này của Hinh Nhã sẽ làm lớn đến như vậy, cháu nghĩ chuyện chỉ nháo một hai ngày rồi thôi, cho nên mới kiến nghị Hinh Nhã không cần để ý tới, ai mà biết sự tình lại phát triển đến mức mất khống chế như vậy, bà nội, tất cả là lỗi của cháu, nếu như lần trước cháu không phải kiến nghị như vậy, thì sự việc sẽ.."
Bà cụ Ôn nắm tay cô ta tức giận nói: "Chuyện này sao có thể trách cháu được? Rõ ràng là do cái con rắc rối Ôn Hinh Nhã kia gây ra, lúc trước bà đã biết nó chính là một đứa oan nghiệt, ngôi sao chổi, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ của mình, thời điểm tìm được cô ta, bà đã không đồng ý đem cô ta trở về, cô ta quả nhiên là con quỷ đòi nợ, mới trở lại Ôn gia có mấy ngày, đã nháo cho Ôn gia không yên ổn, gà bay chó sủa!"
Hạ Như Nhã vội vàng vỗ vào tay bà cụ Ôn, trấn an nói: "Bà nội, bà đừng nóng giận, thân thể của bà không thể kích động được, hiện tại vấn đề mấu chốt chính là giải quyết chuyện này như thế nào, ngàn vạn lần bà không thể tức giận, sẽ hại đến thân thể."
Bà cụ Ôn sắc mặt càng thêm khó coi: "Còn có thể làm sao bây giờ, chỉ có thể đem cô ta ra nước ngoài cho xong chuyện."
Ông cụ Ôn sắc mặt lạnh lùng đến cực điểm, trừng mắt nhìn bà cụ Ôn: "Tôi thấy là bà đã bị mỡ heo làm cho mờ mắt, toàn là nói hươu nói vượn."
Bà cụ Ôn thấy biểu tình của ông cụ Ôn như muốn ăn thịt người, bà sợ hãi nhảy dựng, bả vai rụt lại, miệng giật giật, không dám nói gì thêm nữa.
"Như Nhã, gần đây Ôn gia chúng ta không yên ổn, cháu không cần phải đến đây, lưỡi của bà cháu không tới bốn lượng thịt, nói không lựa lời, toàn là nói hươu nói vượn, cháu không nên nói chuyện này ra bên ngoài, cháu nếu như đã về lại Hạ gia, thì hãy yên ổn ở bên đó đi, cả ngày chạy đến Ôn gia, còn ra thể thống gì, làm Hinh Nhã thấy cũng không được tự nhiên." Thời điểm ông cụ Ôn nói ra những lời này, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô ta.
Có lẽ Hạ Như Nhã đã từng là đứa cháu mà ông cảm thấy kiêu ngạo và yêu thương nhất, thậm chí yêu thích đến nổi sau khi đem Hinh Nhã trở về Ôn gia, cũng không hề để ý đến cảm nhận của Hinh Nhã, cũng sẽ không đem Hinh Nhã trở thành cháu gái ruột.
Là khi nào, trong lòng ông dần dần hướng về phía Hinh Nhã? Đại khái là vào ngày đó dưới táng cây quỳnh hoa, trong đôi mắt Hinh Nhã hàm chứa nước mắt ủy khuất cùng quật cường hướng tới ông kể ra những chuyện bất công đối với cô, một khắc đó, ông rõ ràng cảm nhận được máu mủ tình thâm không ngừng ràng buộc.
Sau đó, thái độ của ông đối với Hạ Như Nhã tự nhiên thay đổi, dần dần phai nhạt, cảm tình dần phai mờ, thời điểm ông thấy Hạ Như Nhã, liền nhìn ra mỗi hành động, mỗi lời nói của cô ta đều chứa đầy tâm cơ cùng tính kế, nghĩ đến Hinh Nhã vừa mới trở về Ôn gia, mọi chuyện còn chưa quen, gần đây lại bị liên lụy đến mấy chuyện gièm pha, Hạ Như Nhã lại mỗi ngày chạy đến Ôn gia, ở trước mặt bà cụ Ôn bày ra vẻ săn sóc hiểu chuyện. Như vậy liền nhìn ra được tâm cơ của cô ta không nhỏ.
Hạ Như Nhã ngạc nhiên đôi mắt trừng lớn, hốc mắt hàm chứa nước mắt ủy khuất, đem dung nhan của cô ta trở nên xinh đẹp đáng thương: "Ông nội.. Ông không cần cháu nữa sao? Cháu tuy rằng không phải là con cháu của Ôn gia, nhưng cũng đã sinh sống bên cạnh ông mười hai năm, tục ngữ có câu, ân nuôi dưỡng trọng như núi, cháu một khắc cũng không dám quên Ôn gia đã chăm sóc thương yêu cháu như thế nào, ông nội.. Cháu chỉ là không có biện pháp cắt đứt tình cảm đối với Ôn gia, cho nên không thể khống chế bản thân mình, vài ngày lại chạy đến Ôn gia thăm mọi người. Nếu như vì chuyện này mà Hinh Nhã cảm thấy bất mãn đối với cháu, thì cháu.."