Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 58: Con nhất định phải đưa Hinh Nhã ra nước ngoài




Đôi mắt bà cụ Ôn trừng to, đánh gãy lời Hạ Như Nhã nói: "Lão Ôn, ông nói như vậy là có ý gì, có phải Ôn Hinh Nhã ở trước mặt ông đã nói cái gì hay không, tôi liền biết cô ta chính là người suốt ngày chỉ biết gây chuyện, sinh sự, đúng là nghiệp chướng, Như Nhã nơi nào phải e ngại cô ta, nếu như cô ta không vừa mắt Như Nhã thì liền không cho Như Nhã đến Ôn gia sao, cô ta cho rằng cô ta là ai!"

"Hinh Nhã ở trước mặt tôi không có nói cái gì cả, nếu như có nói thì không được sao?" Ông cụ Ôn ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Hạ Như Nhã, ngoài mặt cô ta nói những lời này như vô tâm, nhưng thật ra lại đáng để nghiền ngẫm, bằng không vợ của ông như thế nào lại xúc động như vậy, khẳng định Hinh Nhã ở trước mặt ông đã nói cái gì đó.

Hạ Như Nhã bị ánh mắt của ông cụ Ôn nhìn đến trong lòng cảm thấy hoảng loạn, lo sợ, theo bản năng gục đầu xuống: "Ông nội.. Cháu đã biết, ông tìm được cháu gái ruột của mình, liền không cần cháu, cháu.. Cháu đã biết, về sau cháu sẽ để ý ít chạy đến Ôn gia, sẽ không làm cho Hinh Nhã cảm thấy mất hứng, cháu.. Chỉ là cháu rất nhớ bà nội, muốn đến thăm bà, bà nội.. Vẫn luôn rất yêu thương cháu."

Nếu như Ôn Hinh Nhã ở chỗ này, trong lòng nhất định sẽ thầm mắng cô ta mặt dày vô liêm sỉ, ông cụ Ôn đã nói rõ ràng như vậy, nhưng cô ta còn có thể da mặt dày nói sẽ đến Ôn gia ít lại..

Quả nhiên, Hạ Như Nhã vừa mới nói xong, bà cụ Ôn nhịn không được liền tức giận nói: "Tôi không đồng ý, Như Nhã là đứa cháu tôi nuôi dưỡng bên người đã mười hai năm, ông không cần Như Nhã thì tôi cần, dựa vào cái gì mà Ôn Hinh Nhã không vui vẻ thì Như Nhã không thể chạy tới Ôn gia, tôi đây là bà nội của nó chẳng lẽ còn phải xem sắt mặt của nó sao?"

Ông cụ Ôn đã biết, chỉ cần Hạ Như Nhã còn ở đây, lời nói sẽ càng ngày càng thái quá, đến cuối cùng mặc kệ là chuyện gì thì Hạ Như Nhã đều sẽ lấy Ôn Hinh Nhã ra để nói chuyện, vợ ông đều sẽ trách lên đầu của Hinh Nhã, cho nên hắn cũng lười nói lý với cô ta: "Tôi không phải là không cho Như Nhã tới, chẳng qua là muốn nó ít đến một chút mà thôi, bà cũng biết truyền thông gần đây lợi hại như thế nào, ai biết tiếp theo họ sẽ không hất nước bẩn vào người Như Nhã."

Quả nhiên vừa mới nói như vậy, bà cụ Ôn nghĩ liền biết lời này có lý, vội vàng phối hợp bảo Hạ Như Nhã gần đây đừng tới Ôn gia nữa, Hạ Như Nhã như người câm có khổ nhưng không thể nói.

Lúc này đây, sự kiện gièm pha đều do Ninh Thư Thiến chủ đạo, cô ta từ bên trong trợ giúp thổi gió thêm củi, kết quả giới truyền thông sẽ không tự nhiên đem nước bẩn hất lên người cô ta, cô ta muốn mượn chuyện Ninh Thư Thiến và Ôn Hinh Nhã đánh nhau, để ở bên cạnh ông cụ Ôn cùng bà cụ Ôn để dỗ dành, chăm sóc, chỉ cần Ôn Hinh Nhã trở thành đứa cháu bị Ôn gia vứt bỏ, thì bọn họ tự nhiên sẽ nghĩ đến cô ta một đứa cháu gái tốt đã nuôi dưỡng bên người mười hai năm, nếu chuyện cứ tiếp diễn như những gì cô ta nghĩ, thì kế hoạch của cô ta sẽ thành công.

Hạ Như Nhã trong lòng đầy tâm sự rời khỏi Ôn gia.

Lúc này, điện thoại bỗng vang lên, ông cụ Ôn nhận điện thoại, là điện thoại của cổ đông trong tập đoàn, những lão cổ đông này phần lớn đều là những người đã từng giúp ông tranh giành thiên hạ khi ông còn trẻ, tình cảm tự nhiên sẽ không tầm thường.

"Lão Ôn, tôi cũng không có ý gì khác, ông đã trăm cay nghìn đắng tìm huyết mạch duy nhất của Ôn gia trở về, làm bạn bè tôi tự nhiên sẽ vì ông mà cảm thấy vui vẻ, nhưng ông cũng đừng trách tôi nhiều chuyện, có đứa cháu gái không biết cố gắng, lại có quá khứ như vậy, vô luận là hiện tại hay tương lai đó đều là vết nhơ của Ôn gia, ông nha! Nghĩ đến cảm giác máu mủ tình thâm, nuôi dưỡng đứa cháu gái đó cũng thôi, nhưng không thể vì chuyện đó mà làm ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn Ôn thị, tập đoàn Ôn thị là do một tay ông thành lập, là tâm huyết cả đời, dốc hết tâm huyết mới có thành tựu như ngày nay, như thế nào có thể vì một đứa cháu gái mà liên lụy đến tập đoàn, không bằng đem cháu gái ông ra nước ra ngoài, dù sao.."

"Lão Trương, Hinh Nhã chỉ mới mười lăm tuổi, tuổi còn nhỏ, tính tình còn non nớt chưa định hình được, tục ngữ nói rất đúng: Ngọc không mài không sáng, tốt xấu gì thì cũng là huyết mạch duy nhất của Ôn gia tôi, nếu như đem nó ra nước ngoài, truyền thông sẽ nói người Ôn gia chúng tôi thấy việc lợi thì hâm hở chạy tới, thấy việc hại thì tránh ra chỗ khác, làm thương tổn đến máu mủ tình thâm." Trong lòng ông cụ Ôn đã hiểu rõ, cổ đông có tư cách làm những điều này, là do con trai của ông ở sau lưng kích động.

Ôn Hạo Văn vội vàng chạy về Ôn gia, nhìn thấy ông cụ Ôn thì liền xông tới nói: "Ba, con đã thay Hinh Nhã mua xong vé máy bay đi Mỹ vào trưa nay, con cũng đã chuẩn bị xong hộ chiếu cho nó."

Ông cụ Ôn tắt điện thoại, nhàn nhạt liếc Ôn Hạo Văn một cái: "Ai nói muốn đem Hinh Nhã ra nước ngoài?"

Ôn Hạo Văn không thể tin được nhìn ông cụ Ôn: "Ba, chuyện gièm pha của Hinh Nhã đã nháo đến tình trạng này, ba thế nhưng còn bao che cho nó, ba có biết cổ phiếu Ôn thị hôm nay đã hạ xuống bao nhiêu hay không, nếu như còn hạ xuống như vậy thì Ôn thị tổn thất sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, quyết định đưa Hinh Nhã ra nước ngoài, tất cả cổ đông trong tập đoàn đều đã đồng ý, ba không thể cố chấp như vậy được, tổn hại đến danh dự Ôn gia cùng ích lợi của cổ đông tập đoàn."

Ông cụ Ôn uống trà nói: "Cổ phiếu tập đoàn Ôn thị giảm mạnh như vậy, là do chuyện năm đó của anh và Ninh Thư Thiến làm cho ảnh hưởng, lúc trước tuy rằng cổ phiếu có giảm xuống nhưng cũng không có ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn."

Sắc mặt Ôn Hạo Văn lúc xanh lúc trắng, táo bạo tăng cao âm lượng: "Ba, nếu như không phải chuyện gièm pha của Ôn Hinh Nhã làm cho liên lụy, thì những chuyện cũ năm xưa như thế nào lại bị truyền thông đào ra."

"Nếu như năm đó, anh không làm ra những chuyện hoang đường như vậy, thì hiện tại cũng sẽ không bị truyền thông đào ra." Ông cụ Ôn giương mắt nhìn Ôn Hạo Văn, trong mắt tràn ngập thất vọng, ông biết đứa con trai này của ông chí lớn nhưng tài mọn, năm đó cũng là dựa vào đứa con dâu trước ở sau lưng ra chủ ý mới tạo ra thành tích ở trong tập đoàn, thuận lợi ngồi vào vị trí tổng giám đốc, chỉ là ông không ngờ tới, vào lúc ấy thằng con trai của ông không lo chăm sóc cho gia đình, lại ra ngoài làm ra chuyện hoang đường như vậy, bị người truyền ra ngoài, lại đổ hết lên đầu con gái mình.

Ôn Hạo Văn nhất thời á khẩu không trả lời được, sắc mặt hết xanh lại trắng, trừng mắt nhìn ông cụ Ôn: "Ba, con mặc kệ ba nói như thế nào, tóm lại con nhất định sẽ đem Hinh Nhã ra nước ngoài."

Ông cụ Ôn xua tay: "Anh quyết định như thế nào thì tôi không có quyền ngăn cản, Hinh Nhã bây giờ đang ở Mạc gia, nếu anh muốn thì anh có thể tự mình qua đó!"

Ôn Hạo Văn không khỏi nghĩ tới đôi mắt lạnh nhạt kia của cha vợ hắn, thời điểm nhìn người khác giống như có thể làm cho người đó tâm hoảng ý loạn, trong lòng liền phát sinh sợ hãi, hắn từ trước đến nay đều không dám giao tiếp với cha vợ, bởi vì hắn có cảm giác cha vợ hắn lúc nào cũng có thể ăn thịt người: "Ba.. ba biết con cùng cha vợ.."

Chính mình không dám ra mặt, muốn kêu hắn ra mặt giùm, trong lòng ông cụ Ôn đối với Ôn Hạo Văn càng thêm thất vọng, nếu như không phải vì chột dạ, nếu như không phải vì sợ hãi trong lòng, thì như thế nào lại không dám đối mặt với cha vợ, thế nhưng hắn vẫn không chịu thay đổi, vẫn cứ cố chấp bảo thủ: "Ba chưa từng có ý định sẽ đem Hinh Nhã ra nước ngoài, nếu như đó là quyết định của anh, thì tự anh đi giải quyết."

Ôn Hạo Văn giọng nói mềm mỏng xuống: "Ba, năm đó Vân dao vì khó sinh mà qua đời, cha vợ vẫn luôn trách ở trên đầu con, ông ấy khẳng định sẽ không muốn thấy con, ba giúp con lần này đi!"

Nhắc tới đứa con dâu trước, trong lòng ông cụ Ôn tràn ngập tức giận: "Vân Dao qua đời năm đó không nên trách tội trên đầu anh sao? Nếu như không phải chuyện anh cùng Ninh Thư Thiến có tư tình bị Vân Dao phát hiện, thì Vân Dao sẽ không chịu kích thích sinh non trước nửa tháng?"

Ôn Hạo Văn chột dạ, thẹn quá thành giận đổi đề tài: "Ba, ba quá ích kỷ rồi, ba đây là đang làm tổn hại đến lợi ích của tập đoàn."

Ông cụ Ôn đứng dậy chuẩn bị đi lên lầu: "Chỉ có một đứa như Ôn Hinh Nhã, thì sẽ không dao động được đến ích lợi của Ôn gia." Nói xong liền xoay người rời đi.

Ôn Hạo Văn tức giận một chân đá vào bàn trà, gào thét: "Ôn Hinh Nhã, suốt ngày chỉ Ôn Hinh Nhã, ba cho rằng con không biết ba muốn đem nó bồi dưỡng thành người thừa kế của Ôn gia sao, con sẽ không cho ba thực hiện được điều đó đâu."

Ôn gia hết thảy đều chỉ có thể là của một mình hắn!