Một người đàn ông mặc tây trang đen đưa một tập tài liệu cho Tư Diệc Diễm: "Chín thiếu, tôi đã kiểm tra thông tin của những người có liên hệ với Dương Sùng Quang, nhưng không phát hiện người nào khả nghi dính líu đến cái chết của Dương Sùng Quang hết."
Tư Diệc Diễm trầm mặc, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trái tim của người đàn ông mặc tây trang đen đột nhiên nhảy dựng, trên trán mồ hôi thi nhau túa ra: "Vào đêm Dương Sùng Quang chết, chúng tôi đã kiểm tra toàn bộ camera giám sát của tòa nhà Khánh Phong, nhưng không phát hiện người nào khả nghi ra vào tòa nhà cả."
Ngón tay Tư Diệc Diễm gõ nhẹ vào tách trà trên bàn, giọng nói trầm thấp mang theo tia sát khí khiến người khác cảm thấy trịnh trọng, nghiêm nghị: "Đã tra ra được tin tức gì ở bên Ninh Thư Thiến chưa?"
Tinh thần của người đàn ông mặc tây trang đen bỗng chốc căng thẳng không rõ lý do, thân hình cao lớn càng thêm căng cứng: "Tạm thời vẫn không có tin tức gì, chúng tôi đã kiểm tra tất cả hồ sơ cuộc gọi, tài khoản ngân hàng, và các khoản chi tiêu trong tháng này của Ninh Thư Thiến, cũng như những người có lui tới với bà ta, nhưng lại không tra ra được dấu vết gì."
Tư Diệc Diễm khẽ cau mày, có vẻ như không hài lòng với kết quả điều tra của người đàn ông mặc tây trang đen.
Vẻ mặt của người đàn ông mặc tây trang có chút căng thẳng, khẩn trương, thân hình cao lớn càng thêm căng cứng: "Chín thiếu, người của tôi tra ra được vào ngày Dương Sùng Quang chết, Ninh Thư Thiến có cầm mấy bộ trang sức quý giá của bà ta đi đến tiệm cầm đồ, cầm được 50 vạn, tôi suy đoán cái chết của Dương Sùng Quang không có liên quan gì đến Ninh Thư Thiến."
Ngón tay Tư Diệc Diễm gõ nhẹ vào tách trà trên bàn đột nhiên dừng lại, dư âm nặng nề vừa ngắn ngủi vừa trầm trọng, giọng điệu sắc bén nói: "Tôi có thể khẳng định cái chết của Dương Sùng Quang, nhất định có liên quan đến Ninh Thư Thiến, anh tiếp tục đi điều tra đi."
Cái chết của Dương Sùng Quang chỗ nào cũng cho thấy cảm giác kỳ lạ, ngay cả hắn cũng không tra ra được bất kỳ dấu vết nào để lại, xem ra người đứng sau lưng Ninh Thư Thiến có thế lực không hề nhỏ, Hinh Nhã muốn đối phó với Ninh Thư Thiến, chỉ sợ cũng không giống với lúc trước đơn giản như vậy.
"Vâng! Chín thiếu, tôi sẽ tiếp tục điều tra người này!" Người đàn ông mặc tây trang đen đột nhiên hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người sải bước rời đi. Chín thiếu rõ ràng là một người đàn ông tao nhã, nhã nhặn như tre, nhưng khí chất trên người hắn lại hết sức kinh người.
Đôi mắt phượng xinh đẹp của Tư Diệc Diễm khẽ nheo lại, lóe lên một tia sáng lạnh lùng hấp dẫn, hắn sẽ không bao giờ cho phép bất cứ ai có ý đồ đe dọa đến sự an toàn của Hinh Nhã.
Tư Diệc Diễm đứng dậy đi ra khỏi phòng khách, thì phát hiện Ôn Hinh Nhã đang ngồi ở trên bàn trà, trên vành tai phải của cô có đeo chiếc khuyên tai dài của hắn tặng, trong tay thì đùa nghịch viên ngọc trai mà lần trước đi ăn hải sản ăn ra được, cô có vẻ rất thích viên ngọc trai này, hắn thường xuyên nhìn thấy cô lấy viên ngọc trai này ra thưởng thức.
"Em thích viên ngọc trai này như vậy, sao không tìm người mài giũa lại để làm thành một món trang sức có thể đeo ở bên người." Tư Diệc Diễm nhìn viên ngọc trai tròn dẹp trong tay cô, cảm thấy không đồng đều, không hề mang theo nửa điểm xinh đẹp nào.
Ôn Hinh Nhã đặt viên ngọc trai vào trong lòng bàn tay: "Tại sao lại phải đi mài giũa? Tôi cảm thấy như vậy rất tốt. Ngọc trai không được mài giũa thì không thể coi là ngọc trai thật được, như vậy mới có thể lúc nào cũng nhắc nhở tôi, chỉ có mài giũa mới có thể nở ra ánh sáng tươi đẹp chân thật nhất."
Ý cười trong mắt Tư Diệc Diễm càng sâu, Ôn Hinh Nhã thật sự giống như viên ngọc trai trong tay cô vậy, sinh mệnh của cô bây giờ mới chính thức bắt đầu.
Ôn Hinh Nhã cầm lấy lá trà chuẩn bị pha trà, tài nghệ pha trà của cô càng ngày càng lưu loát, tuy rằng vẫn còn chút chưa chuyên nghiệp, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến cảnh đẹp ý vui linh động cùng hàm súc thú vị.
Tư Diệc Diễm nhịn không được cười nói: "Bên ngoài đã nháo đến ồn ào, huyên náo, nhưng em ở đây lại có tâm tình thưởng thức trà, chẳng trách ông cụ Mạc lại nói em là một người có trí tuệ cùng bình tĩnh, quả nhiên ông cụ không có nhìn sai người."
Ôn Hinh Nhã thay hắn rót một tách trà ngon, không chút để ý nói: "Chuyện bên ngoài nháo đến ồn ào thì có liên quan gì đến tôi, tôi chỉ cần yên tâm ngồi đợi ngày tòa án mở phiên tòa là được."
Tư Diệc Diễm cười nói: "Chiêu rút củi dưới đáy nồi này của em thật sự rất cao tay nha! Những tờ báo, tạp chí trước nay đều đăng bài thuận buồm xuôi gió hiện giờ đều gặp khó khăn trong tay em."
Cô làm việc lúc nào cũng kỹ lưỡng và cẩn thận, ngay từ đầu đã chuẩn bị tốt hai phương án để giải quyết.
Dùng Dương Sùng Quang là để đối phó với Ninh Thư Thiến. Cô mặc kệ truyền thông viết và đăng bài như thế nào về cô, chỉ để chuẩn bị giáng cho giới truyền thông một đòn tấn công trực diện. Hắn quả nhiên vẫn còn đánh giá thấp về cô, cô là người có thù tất báo, người đã làm thương tổn đến cô thì một chút cô cũng không có ý định buông tha, hành động dứt khoát và quyết đoán, nhưng không kém phần mạnh mẽ và bá đạo.
Ôn Hinh Nhã thản nhiên ngồi uống trà: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người đã phạm ta, thì ta sẽ trả lại người gấp trăm lần."
Tư Diệc Diễm hỏi: "Em tính toán xử lý Ninh Thư Thiến như thế nào?"
Ôn Hinh Nhã khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên tia buồn bực cùng hận ý: "Hiện tại, đành phải bỏ qua cho bà ta lần này, ngồi chờ thời cơ tiếp theo."
Sắc mặt Tư Diệc Diễm trở nên nghiêm túc: "Em biết bao nhiêu về Ninh Thư Thiến?"
Ôn Hinh Nhã ngẩn ra, khẽ nhíu mày hỏi lại: "Ý của anh là gì?"
Tư Diệc Diễm trầm giọng nói: "Tôi đã phái người đi điều tra Ninh Thư Thiến. Tuy rằng chưa có phát hiện gì, nhưng tôi có thể khẳng định, phía sau lưng bà ta tồn tại một thế lực không hề nhỏ."
Ôn Hinh Nhã sắc mặt lập tức biến sắc: "Tin tức này là thật sao?"
Tư Diệc Diễm nhàn nhạt giải thích: "Là thật. Từ khi Dương Sùng Quang qua đời, tôi đã huy động toàn bộ người có thể huy động ở thủ đô đi điều tra việc này. Cho đến nay vẫn không có manh mối nào, cho nên chỉ có khả năng là như vậy."
Năm ngón tay đang cầm tách trà của Ôn Hinh Nhã đột nhiên siết chặt, trước đây cô đoán có thể có người đứng đằng sau Ninh Thư Thiến giúp đỡ bà ta, nhưng không ngờ sự việc còn nghiêm trọng hơn những gì cô nghĩ. Mặc dù không biết thân phận thật sự của Tư Diệc Diễm, nhưng từ vẻ thần bí khó lường đó của hắn cô có thể đoán được thân phận và địa vị của hắn hẳn cao hơn Ôn gia, nên cô tự nhiên tin những lời hắn nói.
Tư Diệc Diễm tiếp tục nói: "Nếu như nói như vậy, thì thân phận của Ninh Thư Thiến có rất nhiều điểm đáng ngờ. Đầu tiên là việc bà ta gả vào Ôn gia có mục đích gì? Thứ hai là cái chết của mẹ em có thật sự là đơn giản như vậy không?"
Từ khi còn là một đứa trẻ, hắn đã sống trong một môi trường tranh đoạt và lục đục của gia tộc, cho nên hắn rất mẫn cảm trong việc nhận ra những dấu hiệu âm mưu, và tính kế của người khác.
"Ý của anh là Ninh Thư Thiến không phải là ngẫu nhiên gả vào Ôn gia, và có chuyện uẩn khuất nào đó đằng sau cái chết của mẹ tôi?" Lời nói của Tư Diệc Diễm đột nhiên dấy lên một ngọn sóng trong lòng cô, những chuyện đã xảy ra với cô vào đời trước, cô có thể lý giải và xử lý nó, nhưng Ninh Thư Thiến ở đời này đối với nhận thức của cô về bà ta thì đáng sợ hơn nhiều so với Ninh Thư Thiến ở đời trước.
Tư Diệc Diễm gật đầu nói: "Đây chỉ là suy đoán của tôi, vẫn chưa chắc chắn nó có phải là sự thật hay không, cho nên những chuyện này cần phải nhờ em đi chứng thực."
"Ninh Thư Thiến, người đàn bà độc ác này!" Ôn Hinh Nhã nghiến răng nghiến lợi. Mặc dù Tư Diệc Diễm nói như vậy, nhưng trong lòng cô đã mơ hồ tin tưởng, nghĩ đến cái chết của mẹ cô không phải đơn giản như vậy, bên trong còn có âm mưu nào đó, thì trong lòng cô không nhịn được nổi lên tia hận ý.
Tư Diệc Diễm đột nhiên vươn tay nắm lấy tay cô, cảm giác được giữa các ngón tay cô cứng lại, trong lòng không khỏi đau lòng nói: "Bình tĩnh một chút, Ninh Thư Thiến càng khó đối phó, thì em càng phải học được cách kiên nhẫn ẩn nấp, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Em là con gái nên có thể có thêm mười năm nữa, ngẫm kỹ lại thì năm nay em chỉ mới có mười lăm tuổi, việc cần làm bây giờ là tích lũy kiến thức, làm giàu cho bản thân, làm cho bản thân càng ngày càng mạnh mẽ hơn, chỉ có mạnh mẽ mới có thể cùng những người đó giao đấu."
Ôn Hinh Nhã hít một hơi thật sâu, thoát khỏi tay của Tư Diệc Diễm: "Anh nói rất đúng, với năng lực hiện tại của tôi, tôi không thể chống lại Ninh Thư Thiến."