Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 67: Tòa tuyên án




Vào ngày 22 tháng 5, Ôn Hinh Nhã đã khởi tố tòa soạn Thiên Dương và mười tòa soạn báo tạp, chí khác vì đã xâm phạm nghiêm trọng đến danh dự và lợi ích của cô bằng những lời lẽ vũ nhục xúc phạm.

Các vị luật sư bào chữa cho Ôn Hinh Nhã đều là những kim bài luật sư của văn phòng luật sư Siêu Phàm. Cố Quân Lân, Từ Thần Vũ, và Chu Thiên Du đều tham dự phiên tòa với tư cách nhân chứng, ngoài ra ông cụ Mạc cùng ông cụ Ôn đều lấy thân phận người nhà đến tham dự.

Trong quá trình biện luận, luật sư của Ôn Hinh Nhã đầu tiên đã chỉ ra những bài báo xúc phạm đến Ôn Hinh Nhã của tòa soạn Thiên Dương và mấy tòa soạn khác, sau đó lại chỉ ra những bài viết vu khống nghiêm trọng không đúng sự thật, có ác ý muốn hãm hại đến thanh danh của Ôn Hinh Nhã. Lúc sau luật sư của Ôn Hinh Nhã trình lên thẩm phán một bản báo cáo kiểm tra sức khỏe của Ôn Hinh Nhã trước khi trở về Ôn gia, trong bản báo cáo có viết biểu hiện sức khỏe của Ôn Hinh Nhã hết sức bình thường và cô ấy chưa bao giờ dùng đến bất kỳ loại thuốc kích thích nào. Ngoài ra, còn có một phần tài liệu mà văn phòng luật sư Siêu Phàm đã cho người điều tra mười lăm năm Ôn Hinh Nhã sinh sống ở bên ngoài, thông tin điều tra cho thấy mặc dù Ôn Hinh Nhã là đứa trẻ đầu đường xó chợ nhưng cô ấy không có làm điều gì sai trái như những gì mà báo chí và tạp chí đã đề cập đến.

Mặt khác, luật sư của Ôn Hinh Nhã dùng tình cảm để đả động, dùng những lý lẽ để thuyết phục hội đồng xét xử, dùng những lời lẽ hợp tình hợp lý chỉ ra Ôn Hinh Nhã chỉ là một đứa trẻ chưa thành niên, tất cả những hành động của cô không đáng để giới truyền thông đem ra vũ nhục và lăng mạ, đều đó là vô căn cứ, sau khi nói ra những lời này đã khiến cho tất cả mọi người có mặt trong phiên tòa ngày hôm nay lần lượt cảm động.

Thẩm phán cùng các vị bồi thẩm đoàn thảo luận và nghiên cứu các chứng cứ mà luật sư của Ôn Hinh Nhã đã trình lên. Thẩm phán yêu cầu bên bị đơn đưa ra chứng cứ mới, chứng minh các bài báo mà các tòa soạn đã đăng là sự thật, không có ác ý vu khống. Bên bị đơn đương nhiên là lấy không ra chứng cứ để chứng minh.

"Tòa tuyên án, nguyên đơn Ôn Hinh Nhã khởi tố tòa soạn Thiên Dương cùng mười mấy tòa soạn khác với hành vi xúc phạm nghiêm trọng, có những lời lẽ ảnh hưởng đến thanh danh và lợi ích của nguyên đơn. Do bị đơn không đưa ra được chứng cứ mới chứng minh mình vô tội, nên cuối cùng tòa tuyên án, nguyên đơn thắng kiện."

"Theo quy định của luật pháp nước Z, tại điều 120 và điều 134, tòa án yêu cầu bị đơn ngừng đăng bài xâm phạm đến uy tín và thanh danh của nguyên đơn, khôi phục lại uy tín đã bị ảnh hưởng của nguyên đơn, và tòa án sẽ phái người giám sát việc này cho đến khi nó hoàn thành."

"Luật sư của nguyên đơn đưa ra kiến nghị bồi thường vì bên bị đơn đã có hành vi xâm phạm uy tín cùng thanh danh của nguyên đơn, về hành động đăng những lời lẽ xúc phạm nghiêm trọng, không chính xác. Yêu cầu bên bị đơn bồi thường cho bên nguyên đơn 500 nghìn vạn. Bởi vì điều này đã gây ra thiệt hại nghiêm trọng đến uy tín và lợi ích của nguyên đơn và hậu quả mà nạn nhân phải gánh chịu. Vì đã gây ra nỗi đau tinh thần cho nạn nhân nên kiến nghị bồi thường 500 nghìn vạn đã được tòa án chấp thuận. Bị đơn phải bồi thường khoảng tiền này trong vòng ba tháng, việc thu khoản bồi thường sẽ được thực hiện bởi tòa án và văn phòng luật sư của nguyên đơn."

Bồi thẩm đoàn đem phần tài liệu quy tắc chi tiết về bồi thường cho tòa soạn Thiên Sương cùng mười mấy tòa soạn khác.

Sau khi phiên tòa kết thúc, việc đầu tiên Ôn Hinh Nhã làm chính là bắt tay với các vị luật sư của văn phòng luật sư Siêu Phàm, cô không ngờ rằng các vị luật sư của văn phòng luật sư Siêu Phàm lại nhạy bén, sắc xảo như vậy, người ta nói pháp luật không màng đến nhân tình, nhưng họ lại nói đủ tình và lý, đem cô trở thành đứa trẻ chưa vị thành niên lại bị mọi người trong xã hội công kích, chỉ trích tạo thành nỗi đau tinh thần, đưa tới trước mặt các vị bồi thẩm đoàn, cho nên bây giờ cô mới có khoảng tiền bồi thường kếch xù như vậy.

Ông cụ Ôn không ngờ rằng lần này ông không nhúng tay vào, nhưng cô lại có thể xử lý mọi chuyện một cách hoàn hảo như vậy: "Tốt! Tốt! Tốt! Hinh Nhã, cháu quả nhiên không có làm cho ông nội thất vọng."

Sau đó, Ôn Hinh Nhã cùng ông cụ Mạc và ông cụ Ôn cùng nhau đi ra khỏi tòa án, đám phóng viên canh giữ ở bên ngoài khi nhìn thấy họ thì đi lên như thủy triều, vây quanh đoàn người Ôn Hinh Nhã, đèn flash liên tục nhấp nháy.

"Ôn tiểu thư, cô vui lòng phát biểu cảm nghĩ của mình về vụ bê bối lần này?"

Ôn Hinh Nhã lẳng lặng đứng ở giữa đám người, ở độ tuổi còn chưa trưởng thành, nhưng cô lại có một tư thái nghiêm nghị không thể xâm phạm, ánh mắt của cô đảo quanh các phóng viên đang đứng xung quanh mình, đôi mắt sáng lấp lánh như những vì sao trên bầu trời, tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhưng không kém phần lạnh lùng: "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người đã phạm ta, thì ta sẽ trả lại người gấp trăm lần, đây là nguyên tắc ứng xử của tôi."

Sự kiêu ngạo và bình tĩnh vô song của cô khiến giới truyền thông không khỏi kích động: "Ôn tiểu thư, chuyện bê bối lần này của cô đã làm liên lụy đến vụ việc năm đó của cha cô Ôn Hạo Văn cùng mẹ kế Ninh Thư Thiến lại một lần nữa bị lôi ra ngoài, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về việc này?"

"Chuyện của đời trước không đến phiên người con gái như tôi bình luận."

"Ôn tiểu thư, trên vành tai trái của cô còn đeo khuyên tai kim cương màu đỏ của Từ Thần Vũ, xin hỏi cô cùng Từ Thần Vũ rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào?"

Sắc mặt Ôn Hinh Nhã trở nên lạnh lẽo và trầm trọng, đôi mắt tràn ngập sự lạnh lùng đến kinh ngạc, giống như những viên đạn băng bắn về phía người phóng viên mời vừa đặt câu hỏi này: "Anh là phóng viên của tòa soạn nào?"

"Tôi.. Tôi là phóng viên của tạp chí mỗi ngày.." Người phóng viên kia bị ánh mắt của Ôn Hinh Nhã làm cho sợ đến mức run rẫy, không ngờ lại bị khí chất của cô làm cho sợ chết khiếp, lắp bắp khai tên tòa soạn mình đang làm việc.

"Anh hãy nghe cho kỹ, tôi đeo khuyên tai mà Từ Thần Vũ tặng, chỉ bởi vì chúng tôi là bạn tốt của nhau, à đúng rồi.. Anh hiện tại đã già đến mức ký ức cũng dần trở nên mơ hồ, nơi nào còn có thể hiểu thế giới tình cảm của trẻ vị thành niên là như nào."

Với giọng điệu hài hước khi nói của cô, đã khiến nhiều người có mặt ở đây không nhịn được bật cười, bầu không khí lập tức trở nên thoải mái hơn. Vị phóng viên của tạp chí mỗi ngày vì những lời nói của Ôn Hinh Nhã mà mặt bỗng chốc đỏ bừng, hắn rõ ràng mới có 35 tuổi, 35 tuổi mà thôi.

Ôn Hinh Nhã nghiêm mặt nói: "Tôi không hy vọng lại có ai lợi dụng Từ Thần Vũ để thổi phồng tin tức của tôi một cách ác ý. Như ông ngoại tôi đã nói, công việc của người làm truyền thông chính là phổ biến văn hóa và tin tức, có trách nhiệm với xã hội, đồng thời truyền năng lượng tích cực đến mọi người thay vì dựa vào công việc của mình để nói bóng gió, đầu cơ trục lợi."

Mọi người đều là người thông minh, vì Từ Thần Vũ mà Ôn Hinh Nhã lại bị tạo ra một vụ bê bối tai tiếng như vậy, vụ kiện vừa mới kết thúc, đây chính là lúc thanh danh của cô đang nổi bật, nơi nào còn có người dám vuốt râu cọp, sôi nổi chuyển đề tài.

"Ôn tiểu thư, cô đã lưu lạc ở bên ngoài mười lăm năm, cuối cùng cũng đã trở lại Ôn gia, sao Ôn gia lại không có đăng báo công khai thừa nhận thân phận của cô, mà cô lại chuyển đến sống chung với ông ngoại, ông cụ Mạc. Sao lại có chuyện như vậy?"

Trong vụ bê bối này, Ôn gia từ đầu đến cuối đều không có ra mặt, nên không có gì lạ khi mọi người có những phán đoán như vậy.

Ôn Hinh Nhã đang định trả lời, thì ông cụ Ôn đã nghiêm nghị trả lời: "Hinh Nhã là huyết mạch duy nhất của Ôn gia, và là người thừa kế của Ôn gia. Đây là điều không thể chối cãi. Về chuyện sao Ôn gia không đứng ra công bố thừa nhận thân phận của Hinh Nhã, vì tôi đã định vào ngày 28 tháng sau sẽ tổ chức yến hội cho Hinh Nhã, chính thức giới thiệu con bé với mọi người và truyền thông, trước đó không có công khai ra bên ngoài, vì con bé mới vừa trở lại Ôn gia, cần quá trình để thích ứng, tôi không muốn vì sự chú ý từ người bên ngoài mà tạo áp lực cho cháu tôi. Kính mong mọi người không cần vì chuyện này mà phỏng đoán lung tung."

Ông cụ Ôn là người đứng đầu của Ôn gia, lời nói của ông đương nhiên có uy tín, trong lúc nhất thời khiến đám phóng viên và quần chúng xúc động phẫn nộ, đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Bên môi Ôn Hinh Nhã xuất hiện nụ cười lạnh lùng, nhưng nó nhanh chóng biến mất: "Lý do tại sao tôi chuyển đến Mạc gia, một mặt là vì bây giờ ông ngoại chỉ còn người thân duy nhất là tôi, tôi muốn thay người mẹ đã khuất của tôi hiếu thảo với ông, mặt khác là vì tôi đã ở bên ngoài mười lăm năm, việc học bị chậm trễ nên muốn đi theo ông ngoại tích lũy thêm kiến thức, để làm sao xứng với thân phận đại tiểu thư của Ôn gia."

Ông cụ Ôn nhìn Ôn Hinh Nhã bị đám phóng viên vây quanh ở bên người, mỗi hành động đều toát lên khí thế uy nghiêm, mỗi lời nói đều khéo léo không chút sơ hở, con bé.. So với những gì ông nghĩ thì ưu tú hơn nhiều.