Ôn Hinh Nhã mặc một bộ đồ ngủ màu xanh lam nhạt đi ra khỏi phòng tắm, lại phát hiện Tư Diệc Diễm đang ngồi ở trong phòng cô, trên tay còn đang cầm lấy quyển "Mộng Khê Bút Ký" mà cô thường xuyên xem, nghiêm túc lật xem.
Trên người hắn cũng mặc một chiếc áo sơmi màu lam nhạt, phía dưới thì phối với một chiếc quần màu vàng nhạt, ngồi yên lặng trên ghế xem sách, dáng người của hắn hết sức tuấn tú, đẹp như ngọc, thân hình gầy nhưng không yếu ớt đứng sừng sững giữa trời và đất, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh, cả người toát ra khí chất thanh tao và ưu nhã.
Ôn Hinh Nhã bất giác liếc nhìn bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh lam nhạt trên người cô, cảm thấy ở chỗ nào đó mơ hồ ám muội khó giải thích và cũng không thể giải thích được quanh quẩn ở trong phòng cô, khuôn mặt cô vô cớ liền đỏ bừng lên, trừng mắt Tư Diệc Diễm rồi nói: "Sao anh lại ở trong phòng tôi? Anh mau đi ra ngoài đi, tôi muốn đi ngủ."
Tư Diệc Diễm thản nhiên lấy đồ kẹp sách ở trên bàn kẹp lại trang mà Ôn Hinh Nhã đã đọc trước đó, đặt cuốn sách lên trên bàn, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cô, cô khoác lên người một chiếc váy ngủ hai dây bằng lụa màu lam nhạt lên người, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần xinh đẹp, đường nét mỏng manh và xinh đẹp như ngọc khiến hắn không khỏi thấy kinh ngạc, khung xương nhỏ nhắn khiến cho dáng người của cô trông rất mảnh mai nhưng không kém phần gợi cảm, như thể là một kiệt tác hoàn mỹ của ông trời, trước ngực hơi nhô lên với làn da trắng nõn, ở dưới ánh đèn toát ra ánh sáng trắng đẹp như ngọc.
Ánh mắt của hắn dời xuống, dừng lại trước khẽ hở giữa hai cái bánh bao nhỏ của cô, ý cười trong mắt chợt tăng lên không ít.
"Anh nhìn cái gì mà nhìn, đồ lưu manh!" Cảm nhận được ánh mắt của hắn dừng lại trước ngực cô, khuôn mặt non nớt của cô đỏ bừng lên, theo bản năng duỗi tay che lại ngực của mình, rồi trừng mắt nhìn hắn: "Tuy rằng hiện tại còn nhỏ, nhưng tôi còn đang trong quá trình phát triển, về sau sẽ được 34B."
Đời trước, cô chính là 34B, tuy rằng không thể cùng những cô nàng người mẫu ngực to so sánh với nhau, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng.. Khoang đã.. Cô đang nói cái gì vậy! Vì cái gì lại nói với hắn những chuyện này!
Khuôn mặt nhỏ non nớt của Ôn Hinh Nhã lập tức đỏ bừng, trong lòng có loại cảm giác xấu hổ muốn tìm cái lỗ để chui vào nhưng trong phòng lại không có, hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của chính mình. Cô thật sự quá mất mặt, mặt mũi đều bị ném hết ở nhà ngoại.
"Ừ! Tôi biết, em còn nhỏ, đang trong quá trình phát triển, tranh thủ phấn đấu đến 34D." Bên môi Tư Diệc Diễm hiện lên nụ cười, trong mắt cũng tràn đầy ý cười vui vẻ, mang theo tia cưng chiều nhìn Ôn Hinh Nhã.
Đối với phụ nữ, 34 là con số thể hiện nét đẹp gợi cảm, thần bí lại ưu nhã, nhưng không kém phần quyến rũ, 34D là con số thể hiện đường cong hoàn mỹ nhất của thân thể. Vẻ đẹp của cơ thể người phụ nữ không dùng kích thước để nói mà là dùng sự hoàn hảo để cân nhắc.. Cô có khung xương đang phát triển rất hoàn hảo, có thể dự đoán được dáng người cô sẽ rất duyên dáng và hoàn hảo trong tương lai.
"Tôi có được 34D hay không thì có liên quan gì đến anh?" Ôn Hinh Nhã thẹn quá hóa giận, âm dương quái khí nói: "Này, Từ thiếu gia cũng biết 34D ở phương đông là nói về dáng người phụ nữ có tỉ lệ hoàn hảo nhất à, xem ra anh đối với phương điện này nghiên cứu rất sâu nha!" Sau đó, ánh mắt cô tràn ngập vẻ chế nhạo nhìn hắn nói: "Đồ háo sắc, lưu manh!"
Ánh mắt Tư Diệc Diễm tràn ngập ý vị nghiền ngẫm nhìn Ôn Hinh Nhã, cười nói: "Tôi chưa từng nghiên cứu người nào cả, nhưng em thì.." Vừa nói, vừa nhìn cô từ trên xuống dưới, đánh giá cơ thể cô: "Từ ngày đầu tiên quen biết nhau, tôi vẫn luôn nghiên cứu."
"Phi! Hạ lưu!" Ôn Hinh Nhã tức giận đến mức phải giậm chân, sắc mặt cũng đỏ bừng. Cô cảm thấy bản thân mình bị điên rồi, mới có thể cùng người hạ lưu háo sắc như Tư Diệc Diễm, cô nam quả nữ ở trong cùng một phòng thảo luận về vấn đề phát triển thân thể của nữ giới: "Anh mau đi ra ngoài, ai cho anh cái quyền tùy tiện vào phòng của tôi như vậy?"
Tư Diệc Diễm thấp giọng cười ra tiếng: "Tôi đâu có tùy tiện đột nhập vào phòng em, là mẹ Hà bảo tôi bưng điểm tâm ngọt lên cho em."
Sự thật là mẹ Hà định bưng điểm tâm ngọt lên cho cô, nhưng hắn vừa đúng lúc đi ngang, cho nên mới tiếp nhận việc này trong tay của mẹ Hà.
Ôn Hinh Nhã không khỏi nâng trán, mẹ Hà luôn thích làm bữa khuya cho cô, hết lần này đến lần khác đều làm điểm tâm ngọt cho cô. Cô mới tới Mạc gia có hai tháng, mà thịt trên người cô cũng đã tăng một vòng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cô sẽ chết vì béo mất.
Thấy cô ảo não trừng mắt nhìn dĩa điểm tâm ngọt trên bàn, Tư Diệc Diễm cũng đại khái hiểu được cô đang nghĩ gì, thật ra hắn cũng không tán thành việc con gái ăn bánh ngọt vào buổi tối, không phải vì sợ cô mập lên, mà chỉ là cảm thấy nếu vào buổi tối ăn quá nhiều đồ ngọt thì sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ: "Mẹ Hà đã tốn không ít công sức làm ra, nếu như em không ăn, thì mẹ ấy sẽ không vui, nhưng mà.."
Ôn Hinh Nhã hỏi: "Nhưng cái gì?"
Tư Diệc Diễm cười nói: "Nếu như em thật sự không muốn ăn, thì tôi có thể giúp em ăn hết chỗ này, dù sao thì khi ăn hết rồi, mẹ Hà cũng sẽ không biết ai là người ăn."
Ánh mắt Ôn Hinh Nhã khẽ sáng lên, vội vàng nói: "Được, nếu như anh thật sự ăn hết mấy cái bánh ngọt này, thì tôi sẽ tha thứ cho anh cái tội dám tùy tiện đột nhập vào phòng tôi vào tối nay."
"Được!" Tư Diệc Diễm cầm lấy đĩa tráng miệng trên bàn, ăn ba bốn miếng liền xử lý xong đĩa tráng miệng.
Ôn Hinh Nhã thật ra biết Tư Diệc Diễm không quá thích đồ ngọt, ngày thường mẹ Hà làm món tráng miệng, hắn rất ít khi đụng tới.
Tư Diệc Diễm nhìn tóc sau gáy cô vẫn còn đang nhỏ nước, đứng dậy cầm lấy máy sấy tóc nói: "Lại đây ngồi, tôi giúp em sấy khô tóc!"
"Ồ! Được!" Nghe hắn nói xong, Ôn Hinh Nhã liền cảm giác được một trận ớn lạnh từ trên ngực, tóc sau gáy có chút ẩm ướt khó chịu, hắn nguyện ý giúp cô sấy tóc, cô tự nhiên cũng nguyện ý lười biếng.
Tư Diệc Diễm mở ra máy sấy, điều chỉnh nhiệt độ, sau đó mới vén phần tóc ướt sau gáy của cô lên, cẩn thận giúp cô sấy khô tóc.
Tuy rằng không gian rất tĩnh lặng, nhưng tiếng máy sấy truyền vào tai cô chỉ là những thanh âm nhỏ như đang nức nở bên tai cô, giống như cơn gió màu hạ, mang theo cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, hết sức thoải mái.
Cô có thể cảm nhận được ngón tay của Tư Diệc Diễm di chuyển trên tóc mình, động tác nhẹ nhàng giống như sợ cô đau, khiến cô có cảm giác được anh đang nhẹ nhàng cưng chiều cô.
Suy nghĩ ấy khiến cô giật mình, nhanh chóng đem ý nghĩ đó trong đầu xua đi.
Không gian tràn ngập ấm áp, Tư Diệc Diễm thấp giọng nói: "Lần sau nhớ kĩ gội đầu xong phải sấy tóc khô, để tóc ướt đi ngủ không tốt cho sức khỏe, nhẹ thì cảm lạnh, nặng hơn sẽ làm da đầu nặng nề gây choáng váng, đau đầu."
Ôn Hinh Nhã theo bản năng giải thích: "Tôi cũng không có thường xuyên để tóc ướt đi ngủ, chỉ là thỉnh thoảng quên mất thôi."
Tư Diệc Diễm lạnh mặt nói: "Thỉnh thoảng cũng không được."
Ôn Hinh Nhã bĩu môi nói: "Này! Anh sao lại bá đạo như vậy, anh nói không được thì là không được sao!"
Tóc cô đã được sấy khô, ngón tay của Tư Diệc Diễm nhẹ nhàng vuốt tóc đằng sau gáy cô, từng sợi tóc đen mềm mại len lỏi trong lòng bàn tay hắn, trơn mát, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay khiến hắn mê mẩn, trái tim của hắn như vô thức bị những sợi tóc đen của cô trói buộc.
"Tóc khô rồi sao?" Ôn Hinh Nhã thấp giọng hỏi.
"Ừ, khô rồi! Khuya lắm rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút." Bàn tay Tư Diệc Diễm rời khỏi tóc cô, nhìn thấy lòng bàn tay của mình bỗng trống không, khiến hắn có cảm giác mất mát.
Ôn Hinh Nhã ngẩng đầu nhìn hắn, hít sâu một hơi cười nói: "Cảm ơn!"
Tư Diệc Diễm gật đầu, xoay người đi ra khỏi phòng cô, khi đi đến gốc cây quỳnh hoa trong vườn, nhìn thấy phòng cô đột nhiên tắt đèn, trái tim của hắn như hẫng một nhịp, theo bản năng ngẩng đầu nhìn căn phòng chăm chú, chợt đưa tay lên ngửi thử, hương thơm từ tóc cô vẫn còn đọng lại trong lòng bàn tay hắn, thơm mát lại thanh nhã như chính cô vậy.