Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 74: Tiệc sinh nhật




Chu gia là một gia tộc nổi tiếng về làm chính trị ở thủ đô. Ông cụ Chu là lãnh đạo cấp cao quan trọng trong chính quyền nhà nước, cha của Chu Thiên Du cũng đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong nhà nước, còn mẹ cô là bộ trưởng bộ giáo dục. Chu Thiên Du với thân phận là đại tiểu thư của nhà họ Chu, tất nhiên sẽ thu hút nhiều sự chú ý.

Lúc trước Chu Thiên Du nói sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ vào ngày sinh nhật của cô ấy, nhưng khi chính thức tham dự, Ôn Hinh Nhã mới nhận ra đây là một buổi yến tiệc nhỏ.

Hầu hết những người được mời đều là những chàng trai cô gái cùng tuổi nhau trong giới thượng lưu, nên bầu không khí khá thoải mái và nhẹ nhàng.

Ôn Hinh Nhã vừa liếc qua đã thấy Chu Thiên Du, cô ấy mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt hở một bên vai, tay cầm ly rượu nho màu đỏ tím đứng giữa đám người. Dù người xung quanh có nịnh nọt hay lấy lòng thế nào cô ấy vẫn giữ nguyên nụ cười nhẹ trên môi, tác phong khéo léo, cẩn thận, đây mới là hào quang thuộc về công chúa nhà họ Chu.

Chu Thiên Du nhìn thấy Ôn Hinh Nhã đứng cách đó không xa, nở nụ cười chào đón: "Đến rồi sao không gọi tớ?"

Chu Thiên Du cẩn thận quan sát Ôn Hinh Nhã, cô mặc một chiếc váy lụa màu xanh nhạt, giống như bông hoa sen nhỏ vừa nhú ngọn, duyên dáng yêu kiều, còn có vài phần trẻ trung trong sáng. Trên vành tai vẫn đeo chiếc khuyên kim cương màu đỏ ngày thường, kèm theo đó là một chiếc khuyên dài màu trắng đen, ngoài ra trên người không đeo thêm bất cứ phụ kiện nào khác. Trang điểm tuy không quá long trọng, nhưng ngược lại rất đoan trang lịch sự.

Ôn Hinh Nhã cười nói: "Tớ muốn chiêm ngưỡng vầng hào quang của công chúa nhà họ Chu từ xa ấy mà!"

"Con nhóc chết tiệt này, cậu muốn ăn đòn hả?" Chu Thiên Du làm bộ chuẩn bị cù nách cô.

Ôn Hinh Nhã bật cười, vội vàng lùi về sau một bước, ôm chặt cánh tay mình rồi nhắc nhở: "Cậu là nhân vật chính của yến tiệc ngày hôm nay đấy, lát nữa mà thất lễ thì đừng có trách tớ."

Chu Thiên Du không để bụng bĩu môi: "Hôm nay mời đến đều là những thiếu gia tiểu thư cùng độ tuổi với chúng ta, bây giờ cậu thấy bọn họ nghiêm túc, nghiêm chỉnh vậy thôi, một hồi nữa uống chút rượu nho vào kiểu gì chả lộ ra, có thất lễ cũng không có gì."

Ôn Hinh nhã đảo mắt nhìn buổi tiệc nói: "Không biết là ai lúc trước nói chỉ tổ chức một buổi tiệc nhỏ, kết quả thiếu chút nữa làm hại tớ xấu hổ vì trang phục không phù hợp."

Chu Thiên Du cười rồi đoạt lấy món quà từ trong tay cô: "Mấy năm nay tớ không có tổ chức sinh nhật cho nên năm nay đều do một tay mẹ tớ tổ chức, ai ngờ lại thành ra như vậy, từ một buổi tiệc sinh nhật đơn giản trở thành một buổi yến tiệc, tớ cũng không muốn." Vừa nói vừa nhìn chăm chú vào món quà trên tay Ôn Hinh Nhã: "Cậu tặng cho tớ quà gì vậy, tớ mở ra xem bây giờ luôn được không."

Chỉ có những người bạn thân thiết mới mở quà trực tiếp ngay ngày sinh nhật của họ, hành động này của Chu Thiên Du làm Ôn Hinh Nhã thấy hơi cảm động: "Cậu cũng mở nó ra rồi còn hỏi tớ làm gì nữa."

Chu Thiên Du cầm hộp quà được đóng gói tinh xảo đẹp mắt trong tay, lấy tay gỡ lớp bọc bên ngoài ra, một chiếc hộp tỏa ra mùi gỗ được điêu khắc tinh xảo hiện ra trước mắt, cô đưa tay mở hộp, một cuộn giấy liền xuất hiện trước mặt cô, tản ra mùi mực nhàn nhạt, mùi hương nhẹ ấy dường như còn có thêm mùi xạ hương, rất dễ ngửi.

"Cái này là.." Tay của Chu Thiên Du đột nhiên có chút run rẩy, cả người lập tức trở nên kích động.

"Giống như cậu đang nghĩ đấy." Ôn Hinh Nhã cười nói.

Chu Thiên Du vội vàng đưa cái hộp trong tay cho Ôn Hinh Nhã, cẩn thận lấy ra cuộn giấy, chậm rãi mở ra, quả nhiên là bức tranh thư pháp thể chữ Nhan do chính ông cụ Mạc đề bút, là chương cuối cùng trong quyển sách có tên là "Đừng Từ Bỏ" được xuất bản từ đời Đường, là tác phẩm tự khuyên răn con cháu nhớ về tổ tiên, công lao cha mẹ, cần cù, nghiêm khắc với bản thân.

Ôn Hinh Nhã chậm rãi nói: "Là phận con cháu thì nên nhớ ơn tổ tiên. Là thái tử thì phải nhớ công ơn của cha, cần cù mà hoàn thành trách nhiệm của mình, tận tâm tận lực lập nên hoài bão.. Nếu như không phải do tình huống bắt buộc, trở thành bù nhìn, ông ta không thất bại, thì con cháu sẽ không bị nhục nhã bao vây."

Chu Thiên Du nhìn nét bút mực như móc sắt bạc hùng vĩ trên cuộn giấy, từng nét chữ và từng bức tranh đều vô cùng sống động, từng nét chữ thẳng đứng vuông vắn, đơn giản nhưng không kém phần uy nghiêm, hào quang rạng rỡ, giống như một bức họa sinh động, khắc họa vào trái tim cô.

"Hinh Nhã, cảm ơn cậu! Đây là món quà tốt nhất mà tớ nhận được cho đến giờ." Chu Thiên Du xúc động nói, vươn tay ôm cô một cái.

Ôn Hinh Nhã cười nói: "Ông ngoại tớ nghe nói cậu có học viết thể loại chữ Nhan, nên đã nói nếu như cậu có thời gian thì có thể đến chỗ ông ngoại tớ, ông có thể chỉ dạy cậu vài điều.. Cậu biết tớ học viết thể chữ Liễu nên trước đó cũng làm ông ngoại vô cùng thất vọng."

Chu Thiên Du vui vẻ không ngớt: "Có thể được ông cụ Mạc chỉ dạy thực sự là phúc ba đời của tớ."

Ôn Hinh Nhã giả vờ không vui nói: "Phúc ba đời của cậu chính là quen biết được tớ."

"Dạ dạ! Ôn đại tiểu thư, lát nữa tớ mời cậu cùng tớ cắt bánh sinh nhật như vậy đã được chưa!" Chu Thiên Du vội vã cười lấy lòng.

"Vụ cắt bánh sinh nhật thì không cần! Cái người kia đang vội vàng giúp cậu chiêu đãi khách mời, cắt bánh sinh nhật cậu cũng nên tìm người ta chứ." Ôn Hinh Nhã đưa mắt nhìn Cố Quân Lân đang tiếp đãi khách khứa cách đó không xa.

Chu Thiên Du không lưu tâm càu nhàu: "Không sao anh ấy là thanh niên khỏe mạnh, thật là chán ghét khi nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt của tên đó suốt ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt."

"Mùi dấm chua từ đâu thế này, chà sao lại chua như vậy!" Ôn Hinh Nhã bật cười ra tiếng, Cố Quân Lân lớn lên quả thật mang dáng vẻ gợi cảm và tà mị, bình thường đứng ở những nơi công cộng cũng có thể nhận được nhiều sự chú ý từ các cô gái, thế nhưng bản thân Cố Quân Lân lại biết tự giác giữ mình trong sạch, suốt ngày chỉ vây quanh một mình Chu Thiên Du.

Chu Thiên Du không rõ nguyên nhân, cái mũi ngửi ngửi trong không khí: "Trừ bỏ rượu nho cùng thực phẩm khác thì tớ không ngửi được mùi hương nào khác."

Ôn Hinh Nhã không cầm lòng được cảm thấy đồng cảm sâu sắc với Cố Quân Lân: "Cố Quân Lân thật sự rất đáng thương."

"Phi!" Chu Thiên liền phỉ nhổ nói: "Hắn có gì đáng thương, có thể phục vụ cho bổn cô nương, đó là vinh hạnh của hắn."

Ôn Nhã Ninh không khỏi tối mặt, đẩy cô nói: "Được rồi.. cậu mau đi chiêu đãi khách mời khác đi, tớ sẽ không trách cậu việc cậu tiếp đón tớ không chu đáo đâu."

Chu Thiên Du hết sức cẩn thận đem cuộn giấy cất kỹ, lúc này mới nói lời tạm biệt Ôn Hinh Nhã để đi chiêu đãi những vị khách mời khác.

Lúc này, Cố Quân Lân cầm ly rượu nho đi tới: "Từ Nhị và Hàn Mặc Phong còn chưa tới, Lăng Thanh Hiên thì đã rơi vào tay của đám tiểu thư, Thiên Du đặc biệt kéo anh tới đây để làm chàng trai nói chuyện cùng với em."

Ôn Hinh Nhã nhịn không được cười nói: "Vậy anh chẳng phải là rất bi thương sao?"

Cố Quân Lân vội vàng nói: "Đâu có đâu có, có thể cùng nói chuyện với đại mỹ nhân như em, là vinh hạnh của anh, làm sao anh có thể bi thương được."

"Tính anh thật thức thời." Ôn Hinh Nhã nghiêng mắt liếc Chu Thiên Du một cái, rồi lại liếc qua hắn, trong giọng nói mang theo ý tứ uy hiếp hết sức rõ ràng.

Cố Quân Lân cười khổ không thôi, luôn bị người khác nhìn ra hắn có tâm tư với Thiên Du, nhưng chính nha đầu đó lại vô tâm không có mắt nhìn, luôn xem hắn là người anh em, hắn không dễ dàng gì từ nhỏ luôn bên cạnh trông coi cô, kết quả từ thanh mai trúc mã lại biến thành anh em, cái cảm giác bức bối khó chịu ấy, rõ ràng bị Ôn Nhã Hinh nhìn thấy rõ ràng.

"Thiên Du muốn học viết thể loại chữ Nhan với ông ngoại em, đến lúc đó anh cũng đi theo cùng nhau học đi!" Ôn Nhã Hinh liếc mắt nhìn hắn một cái, xoay người đi vào bữa tiệc.

Cố Quân Lân có tình cảm với Chu Thiên Du là điều không thể nghi ngờ, chỉ cần nơi nào có Thiên Du, thì trong mắt hắn trước nay đều không có hình bóng của người khác, cười hì hì hay tức giận cũng chỉ đối với một mình Chu Thiên Du, loại tình cảm cố chấp và độc nhất này, khiến Ôn Nhã Ninh cảm thấy rất cảm động, tự nhiên muốn thành toàn cho hắn.

Trên mặt Cố Quân Lân lập tức xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết, vội vàng cảm kích đuổi theo: "Hinh Nhã, vô cùng cảm ơn em."