Ôn Hinh Nhã chính thức đi vào sảnh tiệc, cả người cô toát lên khí chất tao nhã như một cây quỳnh hoa, lẳng lặng nở ra nét đẹp thuộc về chính mình, vừa non nớt lại rực rỡ lại mang theo vẻ băng thanh ngọc khiết (*). Đèn thủy tinh trên trần nhà chiếu rọi xuống đại sảnh mang theo một loại hào quang rực rỡ và vô cùng mạnh mẽ, nhưng lại không đoạt đi được vẻ đẹp phong phú và thuần khiết trong cô.
(*) Băng thanh ngọc khiết: Ý nghĩa: Trong sạch; trong giá trắng ngần; cao thượng; thuần khiết; trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc.
Đây có thể nói là lần đầu tiên cô tham gia một buổi tiệc trong giới thượng lưu, tất cả ánh mắt của mọi người đều mang theo vẻ kinh ngạc dừng ở trên người Ôn Hinh Nhã, trong lòng cảm thấy hết sức tò mò đối với vị đại tiểu thư của Ôn gia này.
Lúc trước, khi cô mới vừa trở lại Ôn gia, trong vòng này có người phóng tin đồn nói cô là một người con gái thô lỗ, kiêu ngạo lại độc đoán, là một cô tiểu thư vô cùng ngốc nghếch, sau đó sự kiện bê bối của cô huyên náo đến mức tất cả mọi người trong giới này đều biết, cô dùng thủ đoạn cường ngạnh để bảo vệ thanh danh bản thân, được nhận tiền bồi thường từ các tòa soạn báo đăng bài vu khống cô. Bắt đầu hung hăng lộ diện trong vòng này, ấn tượng của tất cả mọi người đối với cô đều dừng lại ở lời nói mà cô đã nói ở trước mặt các phòng viên: "Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu như người đã phạm ta, thì ta sẽ trả lại người gấp trăm nghìn lần!"
Lời nói vô cùng kiêu ngạo và bá đạo, kết hợp với sự nổi tiếng của việc cô vừa mới thắng kiện, cho nên không một ai dám tỏ ra khinh thường cô như trước nữa!
Mà lời nói của ông cụ Ôn khi đối mặt với đám phóng viên, cũng mơ hồ tạo cho cô một chỗ dựa vững chắc, cũng làm cho tất cả mọi người phải tập trung chú ý về bữa tiệc giới thiệu cô sắp tới.
Vị đại tiểu thư của Ôn gia này tuyệt đối không đơn giản!
Đây là nhận thức mà người trong vòng thống nhất khi nhắc về cô.
Ôn Hinh Nhã không để bụng khi thấy ánh mắt vừa tò mò vừa đánh giá mình từ những người xung quanh, cầm một ly rượu nho lên từ khay trên tay người phục vụ, sau đó liền nhìn thấy Hàn Mặc Phong và Lăng Thanh Hiên đang cùng nhau đi về phía cô.
"Anh cho rằng em sẽ tới đây cùng với Từ Nhị." Hàn Mặc Phong vừa mới đến liền nói. Thấy Ôn Hinh Nhã lẻ loi đứng một mình, liền biết Từ Thần Vũ còn chưa đến. Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên Hinh Nhã tham gia hoạt động trong vòng này, trong trường hợp này tốt nhất là nên có người quen ở bên cạnh nói chuyện với cô.
"Em lúc trước có hẹn với Từ Nhị, nhưng mà anh ấy nói có việc, chậm một chút mới đến được, cho nên em chỉ có thể đi trước một mình." Ôn Hinh Nhã mơ hồ biết được Từ Thần Vũ đối với chuyện bê bối lúc trước vẫn còn canh cánh trong lòng, cho nên mới ở những trường hợp tụ tập nhiều người như vậy tránh tỏ ra thân cận với cô.
Lăng Thanh Hiên tiện tay tiếp nhận ly rượu nho đã thấy đáy từ trong tay cô, đặt vào khay trên tay người phục vụ, lại thay cô đổi một ly rượu mới: "Không cần phải đợi cậu ấy, chẳng phải lần yến hội nào cậu ta cũng đợi đến gần kết thúc mới tới hay sao?"
Ôn Hinh Nhã tiếp nhận ly rượu, rượu nho ngọt ngào mang theo men say, hết sức dễ uống, cô thật ra cảm thấy không tồi: "Lúc trước Từ Nhị nói muốn đi quân doanh, chuyện này các anh có biết không?"
Hàn Mặc Phong kinh ngạc nói: "Anh chưa từng nghe cậu ta nhắc gì về chuyện này?"
Lăng Thanh Hiên cũng cảm thấy khiếp sợ không thôi: "Sao có thể chứ, lúc trước ông cụ Từ có nói muốn đưa cậu ta đi quân doanh, cậu ta chết sống không chịu đi, sao bây giờ lại đột nhiên thay đổi ý định?"
"Các anh nên bỏ chút thời gian nói chuyện với anh ấy, em chỉ sợ tâm huyết của anh ấy nhất thời dâng trào, không suy nghĩ chu đáo, quân doanh cũng không phải là địa phương có thể tùy tiện ra vào, nếu như không có quyết tâm, thì không đi còn hơn." Ôn Hinh Nhã cho rằng bọn họ ai cũng biết, cho nên mới thuận miệng nhắc một chút, không nghĩ tới hắn ngay cả Hàn Mặc Phong cũng chưa từng nói qua.
Hàn Mặc Phong gật đầu, ánh mắt hơi phức tạp nhìn Ôn Hinh Nhã, hắn và Từ Thần Vũ lớn lên cùng nhau, từ sau sự kiện gièm pha kia cả người lẫn tinh thần của Từ Thần Vũ đều trở nên sa sút, hiện giờ lại nghe nói cậu ta muốn đi quân doanh, rõ ràng hết thảy chuyện này đều có liên quan đến Ôn Hinh Nhã.
Lăng Thanh Hiên ngược lại không có nghĩ nhiều như vậy: "Từ Nhị có thể đi quân doanh đương nhiên là chuyện tốt, cậu ấy cũng không còn nhỏ nữa, làm sao có thể tiếp tục ăn chơi trác táng như trước, lúc trước anh vẫn lo lắng, sợ hắn càng ngày càng lún sâu."
Hàn Mặc Phong cùng Lăng Thanh Hiên đều có cùng một suy nghĩ, nhìn Ôn Hinh Nhã nói: "Em cũng không cần lo lắng, tính tình của Từ Nhị bọn anh hiểu rất rõ, một khi đã có quyết định thì sẽ không dễ dàng từ bỏ. Cố Quân Lân cũng luôn cười bảo, Từ Nhị chính là cái người cố chấp nhất trong bọn anh."
Ôn Hinh Nhã gật đầu.
Lăng Thanh Hiên nói: "Đi, anh mang em đi làm quen với mấy người bạn."
Đây là lần đầu tiên Ôn Hinh Nhã tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, có rất nhiều người cô không quen biết, cho nên hắn có ý định giúp cô làm quen với một vài người.
Ôn Hinh Nhã cảm kích không thôi: "Cảm ơn!"
Hàn Mặc Phong đi theo bên cạnh Lăng Thanh Hiên và Ôn Hinh Nhã đi dạo ở giữa yến tiệc, thỉnh thoảng giới thiệu những người này cho cô làm quen và nói cho cô nghe bối cảnh, gia thế của bọn họ.
Ôn Hinh Nhã cũng coi như chính thức gia nhập, bắt đầu lăn lộn trong giới thượng lưu này.
"Đó là đại thiếu gia của Tiêu gia Tiêu Thừa Vũ, là người thừa kế của Tiêu gia. Tiêu gia giống với Ôn gia đều là thế gia danh môn nổi tiếng trong giới kinh doanh. Trong thành phố liền lưu truyền về bốn đại gia tộc." Hàn Mặc Phong ra hiệu cho Ôn Hinh Nhã nhìn về hướng chỗ cách sảnh tiệc không xa.
Ôn Hinh Nhã ngước mắt lên, cô nhìn thấy đại thiếu gia của Tiêu gia Tiêu Thừa Vũ. Thật ra, đối với vị Tiêu Thừa Vũ này, cô cũng không quá xa lạ. Đời trước, tuy rằng cô không cùng anh ta tiếp xúc qua, nhưng vì người đàn ông kia, cô đối với Tiêu Thừa Vũ cũng biết một ít.
Ôn Hinh Nhã nghĩ đến đời trước, vài năm sau sự kiện Tiêu gia chiếm đoạt tài sản. Cuối cùng Tiêu gia cũng rơi vào trong tay của đứa con trai ngoài giá thú, Tiêu Thừa Vũ bị tai nạn xe cộ và trở thành người thực vật.
"Bốn đại gia tộc, trừ bỏ Ôn gia cùng Tiêu gia, còn có hai nhà nào nữa?" Ôn Hinh Nhã có chút tò mò, thật ra cô mơ hồ đã đoán được hai nhà còn lại.
"Cố gia và Khương gia." Lăng Thanh Hiên đáp.
Quả nhiên không sai, từ mấy năm trước ông cụ Lăng đã dần lui xuống trong giới chính trị, gia tộc thì lại chú tâm phát triển về hướng giải trí điện ảnh và truyền hình. Nhưng nghiêm khắc mà nói thì Lăng gia chính là một gia tộc lâu năm làm về chính trị trong thành phố.
"Trong bốn đại gia tộc, thì Ôn gia xếp thứ mấy?" Ôn Hinh Nhã hỏi.
Hàn Mặc Phong nói: "Xếp thứ ba! Thế lực lớn nhất là Cố gia, không chỉ có mối quan hệ thân thiết với Cục An Ninh quốc gia, mà họ còn có thế lực ở hắc bạch lưỡng đạo. Họ chủ yếu kinh doanh về khách sạn, những khu nghỉ dưỡng và trung tâm giải trí, Cửu Trọng Thiên chính là sản nghiệp của Cố gia, nhưng mà mấy năm gần đây Cố gia rất phát triển ở mảng đầu tư bất động sản. Tiêu gia thì chủ yếu kinh doanh về mảng điện tử, khoa học kỹ thuật, những đồ điện sử dụng trong nhà, cơ hồ là nắm trong tay ba phần tư thị trường trong nước, ngoài ra sản phẩm điện tử của Tiêu gia ở nước ngoài cũng phải làm cho các thương gia tránh né ba phần, ngoài ra họ còn rất phát triển ở mảng nông nghiệp. Còn Ôn gia thì không cần phải nhiều lời, chủ yếu kinh doanh vào các thương hiệu có giá trị xa xỉ, còn Khương gia thì chủ yếu là làm về thực phẩm cùng đồ dùng hằng ngày."
Ôn Hinh Nhã gật đầu, vào năm 2004, một năm oanh liệt chấn động cả thế giới khi các công ty đầu tư của nước ngoài muốn xâm nhập vào thị trường điện tử ở trong nước, có ác ý muốn thu mua ngành sản xuất điện tử ở trong nước. Tập đoàn Liên Hiệp Quốc của Tiêu gia cố gắng chống đỡ ngành sản xuất điện tử từ những nhà đầu tư nước ngoài có ác ý muốn thu mua.
Đánh xong trận này cũng phải mất ba năm, cái giá phải trả cho trận này vô cùng lớn, ở mảng kỹ thuật và số lượng sản phẩm bán ra không ngừng giao chiến với nhau giữa hàng trong nước và nước ngoài. Hiện tại sản phẩm điện tử trong nước cơ hồ là đứng thứ nhất trên thế giới, những tập đoàn nước ngoài khi thấy sản phẩm điện tử của nước ta cũng phải né ra ba mét.
Mà chuyện này cũng giúp Tập đoàn của Tiêu thị càng thêm kiên cố vững chắc. Việc Tiêu thị bất chấp lợi ích để chống lại các công ty đầu tư ở nước ngoài cũng đã nhận được sự ủng hộ đông đảo từ người dân trong nước. Tiêu thị với thái độ mạnh mẽ và độc đoán của chính mình đã gần như chiếm lĩnh ba phần tư thị trường điện tử trong nước. Vừa có kỹ thuật, vừa có thực lực và tấm lòng nhân đạo, việc Tiêu gia trở thành gia tộc đứng thứ hai trong bốn đại gia tộc là điều dễ hiểu.
Lăng Thanh Hiên nói: "Lúc trước trong bốn đại gia tộc thì Ôn gia của em đứng thứ hai, nhưng sau khi ông nội em lui xuống để cha em trở thành chủ tịch của tập đoàn, thì vẫn luôn không có thành tựu lớn nào, cho nên bây giờ mới rớt xuống hạng ba."
Ôn Hinh Nhã đương nhiên biết Ôn Hạo Văn là người chuyên quyền độc đoán, bảo thủ. Có chí lớn nhưng không có sức làm. Ôn thị ở trong tay ông ấy sẽ không có tiền đồ phát triển trong tương lai.