Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 79: Tôi bị người khác hãm hại..




Trong phòng thay quần áo, mùi gỗ kết hợp với mùi của dục vọng mờ ảo trong không khí, cộng với ánh đèn vàng chói mắt tạo thành một sự mập mờ ái muội.

Những mảnh quần áo rơi lả tả ở dưới đất, một nam một nữ đang dây dưa quấn quýt mờ ám với nhau trên nền đất.

Mắt Từ Thần Vũ trong phút chốc trở nên mơ hồ, mê mang. Trong tầm mắt chỉ có hình ảnh hai người đang chuyển động lên xuống không ngừng quấn lấy nhau. Cả người đột nhiên như rơi xuống hố băng, sự lạnh lẽo thấu tận xương cốt như ùn ùn kéo đến, cả thế giới của hắn như bị đóng băng lại.

Trái tim của hắn như bị ai đó nắm chặt, cảnh tượng hiện tại giống với cảnh trong cơn ác mộng kia thường xoay quanh ở trong đầu hắn không tan, tiếng kêu đau thấu xương gặm nhấm trái tim hắn, khiến hắn phải nắm chặt tay, cắn chặt hàm răng!

"A.." Đột nhiên trong phòng vang lên một tiếng hét chói tai.

Hai vị tiểu thư hốt hoảng từ trong phòng thay quần áo chạy như bay ra ngoài.

Mấy vị thiếu gia cũng đứng ngây ra như phỗng, không đoán được trong phòng thay đồ lại có một cảnh tượng đặc sắc như thế, thậm chí có người còn chảy máu mũi.

Này, rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra?

"Ôn.. Ôn Du Nhã!" Giang Vũ Thiến không thể tin được trợn to mắt nhìn hình ảnh trước mắt, cả người đều ngây ra vì sợ hãi.

Tiếng thét chói tai làm Ôn Du Nhã đang thẫn thờ lập tức tỉnh táo lại, cô ta lập tức theo bản năng điên cuồng thét chói tai rồi dãy dụa lên: "Đi ra ngoài, đi ra ngoài, đừng đến đây, cút.. không được đến đây.."

Ôn Du Nhã xoay đầu đi, cố gắng đem mặt của mình giấu đi, hoảng sợ, sợ hãi, nhục nhã, bất lực, tuyệt vọng, không cam lòng, phẫn hận, đủ các loại tâm tình chất cao như núi bất ngờ đổ ập đến, cả thế giới của cô ta chỉ có một mảnh tối đen tuyệt vọng, đen như mực, không có một tia ánh sáng, hoàn toàn không tìm được lối thoát.

Mọi người cũng không hề nghĩ tới cô gái này lại chính là cô con gái nuôi của Ôn gia, Ôn Du Nhã, có chút không thể tin nổi.

Ôn gia là đại gia tộc nổi tiếng trong giới thượng lưu, ngay cả con chó được nuôi cũng quý giá hơn so với người khác. Ôn Du Nhã mặc dù chỉ là đứa con gái của chồng trước Ninh Thư Thiến nhưng sau đó được Ôn gia nuôi dưỡng nhiều năm, mọi người trong giới tuy khinh thường xuất thân của cô ta chẳng đáng để qua lại, tuy nhiên thân phận con gái nuôi của Ôn gia bày ra trước mắt, mọi người cũng không dám nghĩ tới Ôn Du Nhã thế mà lại dám ngang nhiên ở trong bữa tiệc sinh nhật của Chu Thiên Du làm ra chuyện như thế.

"A a a a.. đi ra ngoài, các người đi ra ngoài hết cho tôi.." Ôn Du Nhã hét lớn, cả người đều chìm sâu trong cảm xúc điên cuồng, tựa như chỉ có như thế cô ta mới có thể phát tiết hết cảm xúc tuyệt vọng trong người ra.

Từ Thần Vũ từ trong cảm xúc điên cuồng đột nhiên tỉnh táo lại, ánh mắt dần nhìn rõ, bấy giờ mới nhìn đôi nam nữ đang dây dưa trên mặt đất, cô gái thế mà lại là Ôn Du Nhã, không phải là Ôn Hinh Nhã.

Trái tim đang co quắp của hắn đột nhiên được thả lỏng, cả người cảm thấy nhẹ nhõm như được giải thoát. Lúc này mới hoảng hốt nhận ra trước ngực mình đã dính một mảng **** ướt đẫm lạnh lẽo, quần áo ướt dính chặt vào ngực hắn, nhớp nháp, dính dính rất khó chịu.

(*) Cái chỗ mấy dấu sao, là do trong bản convert ghi vậy nên mình cũng không biết dịch sao, nhưng mà mọi người đọc tới đây cũng hiểu đó là gì rồi đúng không:))

Từ Thần Vũ tức giận nhìn Ôn Du Nhã: "Thật không biết xấu hổ, chưa trưởng thành đã làm chuyện này với đàn ông, muốn làm thì cũng nên làm ở nhà mình, chạy đến Chu gia để làm không sợ làm bẩn sàn nhà của Chu gia sao!"

Đồng tử của hắn không ngừng co rút, đôi mắt biến thành một màu đỏ như máu, hơi thở tàn bạo từng chút từng chút tỏa ra từ trên người, nếu.. người bên trong là Ôn Hinh Nhã, thì có phải hiện tại người nằm dưới thân người đàn ông kia là Ôn Hinh Nhã không?

Từ Thần Vũ không ngừng nhớ đến cơn ác mộng kia, trong mơ Ôn Hinh Nhã bị bọn người Ninh Thư Thiến, Hạ Như Nhã còn cả Ôn Du Nhã gài bẫy bị thất thân ở tuổi vị thành niên.

Âm thanh thét chói tai của hai cô gái lúc trước làm ảnh hưởng đến khách khứa ở dưới lầu. Mọi người sôi nổi tò mò đi lên lầu, lúc này trước cửa phòng thay đồ đã tụ tập không ít người, nhìn tình hình này đều có vẻ không thể tin nổi.

Hai mắt Từ Thần Vũ lạnh lùng hung ác truy tìm Hạ Như Nhã khắp nơi, lúc trước hắn có để ý thấy Hạ Như Nhã cũng không có mặt ở sảnh tiệc, Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã lúc nào cũng đi với nhau như hình với bóng. Nếu Ôn Du Nhã ở đây, thì Hạ Như Nhã nhất định cũng ở đây.

Ánh mắt sắc bén của Từ Thần Vũ nhìn chỗ tủ đựng quần áo đang khép hờ, bước một bước lớn đến, lấy tay kéo cánh cửa tủ đồ ra.

Sắc mặt của Hạ Như Nhã trắng bệch ngồi xổm trốn trong tủ đựng quần áo, ánh đèn chiếu lên mặt cô ta, cô ta khom người thu mình càng chặt hơn.

Cô ta khẽ ngẩng đầu, chiếc cổ dài mảnh khảnh như thiên nga, dưới ánh đèn càng toát ra ánh sáng như ngọc trắng, lại mang theo khuôn mặt thuần khiết mềm mại.

Cô ta cứ như vậy nhìn Từ Thần Vũ, đôi mắt to chứa đầy hơi nước mờ mịt, giống như đóa hoa thanh tú đang nở ra, hấp háy bên trong có chất lỏng trong suốt lấp lánh, đôi lông mi run rẩy như nhị hoa lộ ra trong sương lạnh, tái nhợt yếu ớt.

Một bộ dáng đáng thương yếu đuối, bất kể người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ nảy sinh sự thương tiếc.

Nhưng Từ Thần Vũ không giống như những người đàn ông khác, hắn vốn dĩ đã rất ghét Hạ Như Nhã rồi, lúc này thấy dáng vẻ giả vờ giả vịt của cô ta lại càng thêm chán ghét đến cực đỉnh, hắn kéo Hạ Như Nhã ra ngoài.

"Không cần, xin anh đừng như vậy.." Hạ Như Nhã thét chói tai, cả người lảo đảo ngã xuống sàn.

Quần áo trên người cô ta rách nát, cơ bản không che đậy nổi cơ thể đang phát dục ngây ngô, mà cơ hồ lại rất đẹp.

Sự non nớt xinh đẹp ấy đã thu hút sự chú ý của đám thanh niên mới lớn, bọn chúng thấy cổ họng khô khốc, máu huyết sôi trào, ánh mắt nhìn Hạ Như Nhã trở nên xúc động tràn đầy dục vọng.

Không biết ai đó hưng phấn hét lên: "Là Hạ Như Nhã, con gái lớn bị nhận nhầm của Ôn gia lúc trước."

Theo bản năng Hạ Như Nhã lấy tay che mặt, quên mất ngực và bên dưới của mình đang bị bại lộ ra ngoài.

Khương Nhược Nhân và Giang Vũ Thiến hoàn toàn ngơ ngác, cứ tưởng người bên trong là Ôn Hinh Nhã, ai ngờ lại là Ôn Du Nhã và Hạ Như Nhã. Lại nghĩ lúc trước mình còn cảm thấy Hạ Như Nhã là người có khí chất cao quý ưu nhã, thật sự là tiểu thư danh giá có giáo dưỡng nhưng không nghĩ đến cô ta lại không biết xấu hổ như vậy.

"Tôi bị người khác hãm hại, lúc nãy tôi đi vệ sinh ở tầng này nghe thấy trong phòng thay đồ có tiếng động nên cùng Du Nhã vào xem, không ngờ bị người ta nhốt lại, tôi bị người khác hãm hại.." Hạ Như Nhã hoảng loạn giải thích, nước mắt thi nhau rơi xuống, như một đóa hoa trong sương, mềm yếu nhưng lại kiên cường, mặc dù khuôn mặt hết sức tái nhợt nhưng vẫn vô cùng quyến rũ động lòng người.

Một vị thiếu gia nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của cô ta thì tỏ ra ga lăng lấy áo khoác của mình khoác lên người cô ta.

"Cảm ơn!" Nước mắt của Hạ Như Nhã rơi lã chã, nhanh chóng kéo áo khoác lên che đậy thân thể của mình.

"Giúp em.. Chị Như Nhã giúp em với!" Âm thanh yếu ớt như trong mộng của Ôn Du Nhã vang lên trong phòng thay đồ.

Hạ Như Nhã bấy giờ mới nhớ tới Ôn Du Nhã liền vội chạy đến. Người đàn ông kia đã hôn mê bất tỉnh nằm ở một bên, Ôn Du Nhã co rúm ngồi trong góc, hai tay ôm đầu gối thu mình thành một cục, cả người không ngừng run rẩy.

"Du Nhã! Du Nhã! Không sao có chị ở đây!" Hạ Như Nhã lấy áo khoác tây trang trên người mình cởi ra che lên người Ôn Du Nhã, quỳ một bên không ngừng nói nhỏ bên tai cô ta.

Một lúc sau, Chu Thiên Du mới cùng quản gia và mấy người hầu gái thong dong bước tới, dù sao cô ta cũng là trẻ vị thành niên, loại chuyện như thế này cũng không tiện ra mặt xử lý nên giao toàn quyền cho quản gia.