Trọng Sinh Hào Môn: Thiên Kim Ác Ma Trở Về

Chương 78: Không lẽ có người bị nhốt trong phòng thay quần áo?




"Từ Nhị, cậu thật sự muốn vào quân đội sao?" Hàn Mặc Phong thật vất vả mới tìm được cơ hội, không nhịn được hỏi.

"Là Ôn Hinh Nhã nói cho các cậu." Từ Thần Vũ cầm ly rượu nho thơm ngọt, ngón tay thon dài mảnh khảnh lắc nhẹ rượu trong ly, đây là loại rượu nho được kết hợp với nhiều loại trái cây khác, uống vào có vị ngọt thơm của hoa cỏ, không dễ say, rất thích hợp cho những chàng trai và cô gái, rượu được sản xuất bởi một nhà máy rượu dưới tên của Cố Quân Lân, ngày trước nhìn thấy Ôn Hinh Nhã thích nó, sau đó anh tới chỗ Cố Quân Lân lấy về một ít cho cô.

"*, Từ nhị, chuyện lớn như vậy cậu cũng không bàn bạc với bọn tớ, nếu như không phải Ôn Hinh Nhã nói ra, đám bạn bè chúng tôi còn không biết bị ném ở cánh đồng nào, cậu thật đúng là người trọng sắc khinh bạn, đúng là không có đạo lý mà." Lăng Thanh Hiên nói chuyện với giọng điệu đặc biệt nghiêm trọng, nhưng là nhịn không được phải trêu chọc hắn một phen.

Từ Thần Vũ dửng dưng nói: "Cũng không có gì to tát, nhà tớ vốn dĩ là gia đình quân nhân chính trị, nhưng mà cả cha và anh tớ đều đã làm chính trị, gia tộc nhất định cần một người để kế thừa, tớ đi quân đội sớm hơn dự định một chút cũng tốt."

~Từ Thần Vũ và Hàn Mặc Phong và Lăng Thanh Hiên và Cố Quân Lân là bạn bè thân thiết, nên xưng cậu tớ, chứ đừng tôi nghe lạnh lùng lắm.

Hàn Mặc Phong với ánh mắt phức tạp nhìn hắn: "Không phải lúc trước cậu không muốn nhập ngũ sao? Vì chuyện này mà cậu còn náo loạn với ông nội rất nhiều lần."

Từ sau vụ bê bối của Ôn Hinh Nhã, dường như Từ nhị thiếu đã trưởng thành hơn rất nhiều, cả lời nói và hành động đều có vẻ kì quái. Lúc trước ngày nào cũng là dáng vẻ vừa cười vừa mắng chửi, nếu không phải gương mặt này chính là Từ nhị thiếu, hắn dường như không nhận ra đây chính là Từ nhị thiếu gia.

Trên thực tế, Hàn Mặc Phong đã đoán đúng, Từ Thần Vũ thay đổi nhiều như vậy là do bị ảnh hưởng không nhỏ từ giấc mộng kia. Những hình ảnh trong giấc mơ kia chân thực sống động đến mức giống như đấy chính là cuộc sống thật sự.

"Suy nghĩ của mọi người luôn luôn thay đổi, không biết khi nào, lúc nào các cậu sẽ bị người ta ném lại phía sau. Mọi người dần trở nên bận rộn, tớ và các cậu không có chung tiếng nói, tớ nghĩ là các cậu đang dần thay đổi, nhưng mà sau sự việc của Ôn Hinh Nhã, tớ mới hiểu được, thật ra các cậu không hề thay đổi, chẳng qua là tớ và các cậu cơ bản không phải cùng một loại đẳng cấp."

Hàn Mặc Phong cổ họng có chút khô khốc: "Cậu vào quân đội cũng tốt, tương lai tớ vẫn sẽ giao cho cậu nắm quyền nhóm này."

Lăng Thanh Hiên cũng cười cười vỗ vào vai hắn: "Ông nội tớ cũng không còn làm trong giới chính trị, hiện tại cả nhà tớ cũng không còn ai làm chính trị, tương lai tớ sẽ tiếp quản công ty của gia đình, có người quen làm trong quân đội cũng dễ dàng làm việc nha!"

Lúc này, Cố Quân Lân cũng đi tới, nhìn sắc mặt của bọn họ có chút kì quái nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy, sắc mặt của các cậu sao lại khó coi đến vậy?"

Hàn Mặc Phong nói: "Không có việc gì, Từ nhị thiếu gia dự định đi quân đội, bọn tớ đang thay cậu ấy vui mừng."

Cố Quân Lân nghe xong cũng bị sửng sốt, chuẩn bị mở miệng hỏi, nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy vẻ vui mừng của Hàn Mặc Phong và Lăng Thanh Hiên, hắn đánh nhẹ một cái vào vai của Từ Thần Vũ: "Từ Nhị, cuối cùng cậu cũng đã nghĩ thông suốt, tớ quả thật đã lo lắng cậu sẽ ăn chơi quậy phá cả đời."

Từ Thần Vũ không nhịn được đạp vào chân anh ta một cái: "Ai cả đời ăn chơi quậy phá, cậu không đi theo Thiên Du người ta làm hộ hoa sứ giả, chạy đến chỗ bọn tớ làm cái gì."

Cố Quân Lân lúc này mới nghĩ tới việc chính: "Lúc nãy có nhân viên phục vụ không cẩn thận làm ướt váy của Ôn Hinh Nhã, tớ đã bảo người phục vụ đó đưa Hinh Nhã lên tầng hai để thay quần áo, có vẻ cũng được một khoảng thời gian rồi, tớ và Thiên Du bận quá không thể phân thân ra được, muốn nhờ cậu đi lên xem thử."

Ánh mắt của Từ Thần Vũ quét qua đại sảnh phát hiện Hạ Như Nhã và Ôn Du Nhã cũng không có ở đây, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu: "Tớ sẽ đi lên xem thử."

Từ Thần Vũ đặt ly rượu nho vào khay của người phục vụ rồi bước nhanh qua sảnh tiệc đi lên tầng hai.

Sau khi tìm được phòng thay quần áo, Từ Thần Vũ đưa tay gõ cửa: "Ôn Hinh Nhã, em thay quần áo xong chưa?"

Trong phòng im lặng không có một chút động tĩnh.

Từ Thần Vũ cảm thấy kỳ quái, lại dùng sức gõ hai tiếng: "Ôn Hinh Nhã, em thay quần áo sao lại lâu đến thế, Thiên Du cùng mọi người đều đang ở dưới tầng chờ em đấy."

Trong phòng vẫn không có động tĩnh, hắn áp tai vào cửa phòng, ai ngờ bên trong đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa dữ dội, mơ hồ có giọng nói kêu cứu, bởi vì cửa cách âm quá tốt, nhưng hắn mơ hồ nghe thấy giọng nói ấy hình như là giọng nói của Ôn Hinh Nhã.

Máu trong cơ thể Từ Thần Vũ chợt đông cứng lại, đầu óc hỗn loạn, hắn đưa tay định mở cửa bước vào, nhưng dường như cánh cửa bị khóa từ bên ngoài, căn bản không thể mở ra được.

"Ôn Hinh Nhã, bên trong đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho anh biết." Từ Thần Vũ cảm thấy không ổn, tiếng gõ cửa bên trong càng ngày càng dữ dội, "thùng thùng thùng thùng" tiếng đập cửa dồn dập như dội thẳng vào trong lòng hắn vậy.

Hắn áp lỗ tai lên tấm cửa, nhưng không nghe được tiếng trả lời, chỉ có một tiếng động đập mạnh vào cửa, cánh cửa chấn động, âm thanh mãnh liệt như muốn xuyên thủng màng nhĩ hắn.

"Ôn Hinh Nhã, em đừng sợ, lùi lại một chút, anh sẽ phá cửa!" Hô hấp của Từ Thần Vũ trở nên dồn dập, thân thể lùi về phía sau rồi lao đến đập mạnh vào cửa, va chạm khiến cho nửa người hắn cảm thấy tê dại mất đi cảm giác nhưng cánh cửa không một chút di chuyển.

Đúng lúc này có một vài thiếu gia và tiểu thư trong thế gia đi lên lầu, trong số đó có Giang Vũ Thiến và Khương Nhược Nhân, nhìn thấy Từ Thần Vũ đang đập cửa liền vội vàng chạy tới hỏi: "Vũ ca ca, đã xảy ra chuyện gì, sao anh lại phá cửa!"

Từ Thần Vũ không để ý đến cô ta, lùi lại vài bước rồi lại xông lên phá cửa, một cước này đập lên cửa, cánh cửa giống như đã bắt đầu lung lay một chút.

Khương Nhược Nhân nhìn vẻ mặt vừa xấu hổ vừa muốn khóc của Giang Vũ Thiến liền tiến lên ôm lấy cánh tay của Từ Thần Vũ: "Anh Vũ, yến hội này nhàm chán chết đi được, vừa nãy Thiên Du đã chuẩn bị xong cho chúng ta phòng chơi bài (tú lơ khơ), chúng ta cùng đi chơi bài đi!"

Từ Thần Vũ vung tay hất cánh tay Khương Nhược Nhân ra, cả thế giới của hắn bây giờ chỉ thu lại vào cánh cửa này, giống như ngay lúc này cánh cửa chính là chúa tể đang thống trị toàn bộ thế giới của hắn.

Khương Nhược Nhân vì động tác của hắn mà ngã mạnh xuống sàn nhà được lát gạch men trong suốt.

Giang Vũ Thiến vội vàng đỡ cô ta dậy: "Nhược Nhân, cậu có sao không?"

Cái mông của Khương Nhược Nhân đau đến suýt rơi nước mắt, nhưng lại xấu hổ không nói nên lời, chỉ đành lắc đầu với Giang Vũ Thiến.

Giang Vũ Thiến cũng nghe thấy bên trong có tiếng đập cửa, ánh mắt chợt lóe: "Bên trong hình như có người đang đập cửa, anh Vũ, anh có biết bên trong đã xảy ra việc gì không? Là ai đang đập cửa vậy?"

Từ Thần Vũ không thèm để ý đến cô ta.

Nhận thấy vẻ lo lắng của Từ Thần Vũ, trực giác nói cho Giang Vũ Thiến biết người ở bên trong chính là Ôn Hinh Nhã, nghĩ đến điều này, cả người cô ta tràn ngập phấn khích, lập tức kích động muốn xông vào bên trong.

Khương Nhược Nhân cũng cảm thấy có gì đó không ổn, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ có người bị nhốt trong phòng thay đồ? Thật kỳ lạ, đang dự yến hội sao lại có người bị nhốt trong phòng thay quần áo?"

Giang Vũ Thiến giả vờ vô tội nói: "Nếu là bị nhốt trong phòng thay đồ, thì sao không tìm Chu tiểu thư để mượn chìa khóa?"

"Bùm!" Một tiếng động lớn, cánh cửa bị Từ Thần Vũ đá văng ra.

Từ Thần Vũ là người đầu tiên vọt vào phòng quần áo, khi nhìn thấy tình hình bên trong cả người hắn như bị sấm sét đánh vào đầu, cả người chợt lảo đảo, trong chốc lát hắn cảm thấy máu toàn thân trở nên đông cứng trong phút chốc, lồng ngực ngột ngạt, đau đớn như bị ai đó siết chặt, giống như có vô số sợi tơ mỏng quấn quanh, vướng víu đột nhiên siết chặt khiến hắn phải co rụt lại vì đau đớn!

Ôn Hinh Nhã, Ôn Hinh Nhã, dù ở trong mộng hay trong hiện thực anh đều không có cách nào để bảo vệ em!