Trùng Ly

Chương 6: Quyến rũ




Buổi sáng đầu tiên trong đời Lý Thiên Hinh ngủ dậy muộn và bên cạnh có một ai đó ôm chặt lấy mình. Trước đây nàng đều dậy rất sớm, cũng nhanh chóng liền rời giường, bình thường đời sống đều rất theo quy củ, nhiều năm nay dù bệnh cũng không đổi. Nhưng lần này, vì một đêm ôm ấp ngủ với Hoa Bảo Ngân lại vô tình khiến trình tự của chính mình biến đổi. Cái này, cũng không biết nên gọi là bản thân không đủ kiên định để duy trì thói quen, hay nói là nha đầu ngốc bên cạnh đã thật sự đã khiến một Lý Chiêu Hoàng luôn nghiêm khắc với chính mình thay đổi a.

Khi Hoa Bảo Ngân ngủ, hàng mi dày dài cong vút càng lộ rõ, chiếc mũi cao xinh xắn tựa một tác phẩm hoàn hảo dưới tia nắng soi rọi, cặp môi anh đào khẽ lay động theo từng nhịp thở đầy quyến rũ, khiến cô vốn đã kiều diễm lại càng thêm quyến rũ làm sao. Làm cho trong lòng Lý Thiên Hinh nhất thời có ý muốn cắn một lấy một ngụm, thưởng thức một phen hương vị ngon lành và câu dẫn ấy.

Nhìn thật lâu, rồi Lý Thiên Hinh đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu đang say ngủ của Hoa Bảo Ngân, trong lòng ngàn lời khó tả, cùng sự nhen nhóm hạnh phúc, vui vẻ mà bản thân chưa từng trải qua. Rõ ràng chỉ là một nha đầu ngốc, thích khóc, dễ tổn thương, hay bám lấy, vậy mà thật sự khiến nàng bị thu phục và trao tâm mất rồi.

Lý Thiên Hinh muốn hôn Hoa Bảo Ngân, muốn nhiều hơn ở đối phương, nhưng chính mình lại chẳng thể chủ động tiến đến. Nàng cũng chẳng hiểu đó là do bản thân ngại ngùng, hay thật sự bản thân không đủ thích đối phương nhiều đến muốn chủ động làm ra hành động thân mật; dù bản thân cũng thật sự thích cảm giác môi chạm môi cùng đối phương và trong lòng có những cảm xúc mạnh liệt dâng trào. Dù đêm qua, chính mình đã cố ý đợi người ta ngủ rồi tiến đến chạm môi, thì sáng vẫn cứ do dự không dứt.

Một dao động và do dự, Lý Thiên Hinh không để ý Hoa Bảo Ngân đã thức từ lúc nào.

Hoa Bảo Ngân tỉnh giấc, nhưng không mở mắt, thay vào đó vờ như bản thân đang mộng du, như chú chó nhỏ vùi đầu vào cổ của Lý Thiên Hinh, không ngừng hôn hít, tựa như muốn tất cả mọi thứ trên người đối phương đều là của mình. Yêu thích nàng đến điên cuồng, muốn chiếm hữu hết mọi thứ, dù một chút cũng điều muốn chính là của mình. Loại cảm giác này, đứa trẻ buộc phải hiểu chuyện từ nhỏ như cô cũng chưa từng trải.

Khác với một Lý Thiên Hinh vẫn e dè với những thứ mới lạ, nửa cuồng nhiệt, nửa thận trọng, thì Hoa Bảo Ngân lại rất tận hưởng mọi thứ. Cô dù chưa từng có cảm giác muốn chiếm hữu ai đó, hay điên cuồng ích kỷ giữ người. Nhưng khi xuất hiện cảm giác này cơ bản cũng chẳng hỏi bản thân quá nhiều tại sao lại như vậy, mà thay vào đó là giải thích mọi vấn đề bằng hai chữ "tình yêu" một cách đơn thuần nhất.

Lý Thiên Hinh với sự tiếp xúc của Hoa Bảo Ngân không hề chán ghét, thậm chí còn có chút thích. Nhưng bây giờ đã là buổi sáng, mọi thứ điều rõ ràng, khiến nàng thật lòng không khỏi có chút ngại ngùng.

"Đừng có quấy", Lý Thiên Hinh vỗ vào lưng Hoa Bảo Ngân dỗ dành. Nàng không muốn mới sáng sớm đã dính thành một cục, ôm ôm ấp ấp. Thêm nữa, lỡ Lan Nhi vào thấy cảnh này thì đúng là quá mức xấu hổ.

Hoa Bảo Ngân không nghe Lý Thiên Hinh, cố chấp dụi dụi vào cổ nàng, ra sức hôn hít không muốn rời, kêu, "Tiểu Tâm Can à! Tiểu Tâm Can ơi! Muội thật sự thích tỷ chết đi mất a!". Cô thật sự không thể khống chế tình cảm của mình, muốn âu yếm thật nhiều người mình yêu; tình cảm dành cho đối phương giống như con nghiện thuốc, thiếu một chút liền chịu không nổi, say mê đến quên lối về.

"Ta hiểu. Nhưng đó không phải là lý do chính đáng cho muội vừa sáng ra đã quấy ta như vầy đâu", Lý Thiên Hinh yêu thương lý trí. Nên dù cũng thích đối phương quấy, trong lòng thành thật rung động với những lời yêu thương của Hoa Bảo Ngân, cũng không sẽ để cho làm loạn tùy ý. Yêu là phải cho roi cho vọt, cứng tốt mềm hư, nàng chính là muốn yêu thương cô một cách đúng nhất.

"Không muốn đâu. Người ta thương yêu tỷ. Người ta không muốn buông ra đâu. Tiểu Tâm Can à!", Hoa Bảo Ngân tỏ ra nũng nịu.

Hoa Bảo Ngân thực sự lớn mật, dù cho Lý Thiên Hinh đang thị uy vẫn cố chấp muốn hưởng thụ thêm cảm giác ân ái tuyệt vời hiện tại. Loại tình cảm và khao khát này, cô chính là cũng chỉ dành cho nàng và sẽ chẳng một ai được hưởng sự yêu thương này ngoài trừ nữ nhân trước mặt hiện tại.

Lý Thiên Hinh bị Hoa Bảo Ngân làm cho thầm cười trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn nghiêm khắc, bảo, "Hoa Bảo Ngân!". Nàng vì muốn cô ngoan hơn, nên cố ý dùng ngữ khí nghiêm khắc gọi thẳng họ tên nhắc nhở.

Hoa Bảo Ngân giật mình, khẽ cứng người, lòng thầm kêu không xong khi Lý Thiên Hinh dùng ngữ khí lạnh tanh kêu thẳng đầy đủ họ tên của mình. Cô dịch đầu ra khỏi cổ nàng, muốn dùng sự đáng yêu của mình cho đối phương thôi giận. Nhưng rồi mắt chạm mắt.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, cả hai vốn dĩ một lớn tỏ ra nghiêm khắc, một nhỏ rưng rưng nhận lỗi, lại thành mắt bắn ra tia chớp đùng đùng và rồi cái gì tới cũng tới. Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh đều không cưỡng nổi lại trái tim của mình, tình cảm dành cho nhau, cùng khao khát mãnh liệt, lao vào quắn lấy môi nhau, hôn nhau đến quên cả những gì bản thân muốn thể hiện cho đối phương thấy trước đó. Ném cả lý trí, họ chạm vào nhau bằng chính con tim và tình yêu của mình.

Mãnh liệt, điên cuồng, họ quắn lấy nhau lâu đến lúc không còn dưỡng khí mới luyến tiếc rời nhau, kéo một sợi chỉ bạc lấp lánh, khiến Lý Thiên Hinh không khỏi xấu hổ đỏ mặt, trong khi Hoa Bảo Ngân thì bật cười vô cùng thích thú. Cả hai người hai sắc thái khác biệt, nhưng tận sâu trái tim nhịp đập lại đồng điệu qua từng khoảnh khắc một khi họ bên nhau.

Hoa Bảo Ngân ôm Lý Thiên Hinh, để đầu của nàng áp cổ của mình, che giấu đi khuôn mặt đang đỏ hồng như quả gấc, bật cười trêu, "Lý cô nương! Cô nương đáng yêu như vầy thật làm tại hạ muốn phi lễ a!".

"Muội dám không!", Lý Thiên Hinh vờ hung dữ, cắm răng vào cổ của Hoa Bảo Ngân. Khi rời ra để lại trên đó in hằng dấu răng ửng đỏ vô cùng chói mắt. Nàng nhìn dấu vết do mình tạo ra, trong lòng cảm giác như đã đánh dấu chủ quyền thành công, vô cùng hài lòng bật cười. "Nhìn vết đỏ này thật đẹp mắt".

"Tỷ thích à? Cái này được gọi là hickey, là đánh dấu chủ quyền đó".

"Đánh dấu rồi thì thế nào?", Lý Thiên Hinh say mê vuốt ve vết đỏ do mình tạo ra trên cổ của Hoa Bảo Ngân. Nàng chưa từng nghĩ chỉ việc đánh dấu trên người cô thôi cũng khiến bản thân cảm thấy vui vẻ và say mê như hiện tại.

"Thì người đánh dấu phải có trách nhiệm cả đời này với người bị đánh dấu. Cũng như, người đánh dấu sẽ chỉ yêu người đánh dấu thôi. Tiểu Tâm Can à! Muội chính là người của tỷ rồi. Sau này tỷ muốn thoát, cũng không thoát được đâu nha!".

"Cũng không tệ".

"Không tệ?".

"Ừm! Không tệ".

"Tại sao?".

"Tại vì...", Lý Thiên Hinh khẽ cười quyến rũ. Nàng hướng tai của Hoa Bảo Ngân, thổi vào chiếc tai đáng yêu hơi thở ấm nóng, khẽ thầm, "Nếu như vậy muội sẽ không chạy thoát tay ta nữa, cũng không sợ muội thân thiết với kẻ nào khác nữa. Muội dám cùng nữ nhân khác chung đụng thân mật, ta liền khiến muội hối hận cả đời này. Rõ chưa!".

Lý Thiên Hinh bình thường ôn nhu, âm trầm như mặt hồ không đáy, hiện tại bá đạo chiếm hữu khiến Hoa Bảo Ngân không khỏi thích thú, cười gian ra mặt. Cô thầm kêu thời cơ đã đến, liền kéo mặt nàng lại gần, đối mặt mình, câu dẫn nói, "Vậy tỷ muốn thật sự khiến muội là của tỷ không? Chỉ một chút chạm khẽ, một chút quên đi mọi sự mệt mỏi ngoài kia. Chạm vào muội, muội sẽ là của tỷ mãi mãi. Tiểu Tâm Can! Tỷ dám không nào?".

Hoa Bảo Ngân không chút kiêng kỵ, trực tiếp mời gọi như vậy Lý Thiên Hinh muốn giả ngu không hiểu cũng không giả nổi. Thêm nữa, nàng thật sự trong lòng cũng có suy nghĩ muốn tiến xa hơn, thân mật hơn với cô.

Lý Thiên Hinh đột ngột nhỏm dậy, rồi leo lên đè Hoa Bảo Ngân đang nhỏm dậy xuống, không cho cô cử động. Rồi trong khi đối phương vẫn còn bất ngờ ra mặt, nàng lại mỉm cười bí ẩn, đưa tay vuốt ve má người thương, nói, "Chẳng phải muội muốn ta làm như vầy sao? Sao lại tỏ ra kinh ngạc thế kia? Sợ à?".

Hoa Bảo Ngân đương nhiên không sợ, mà ngạc nhiên là đột ngột bị Lý Thiên Hinh đè xuống như hiện tại có chút không như dự tính. Cô vốn muốn lần đầu mình ở vị trí "công" kia mà, sao giờ lại biến thành bị đè rồi.

"Không phải sợ. Nhưng người ta muốn ở trên mà!", Hoa Bảo Ngân làm nũng với Lý Thiên Hinh. Mục đích chính là muốn được lên "trên", giành phần tấn công trong mối quan hệ. Mà cô thật ra muốn lật liền lật được, chỉ là sợ không cẩn thận làm nàng đau, nên mới thôi. Cái gì cái, vẫn ưu tiên bảo vệ người mình yêu là trên hết.

"Không cho. Cứ như hiện tại thôi".

"Đừng mà! Muội muốn ở "trên" mà. Cho người ta "nằm trên" đi mà!".

"Không".

"Đi đi mà!".

"Không cho".

"Tỷ không thương muội à?", Hoa Bảo Ngân vờ thút thít để được Lý Thiên Hinh nhường cho "kèo trên".

Lý Thiên Hinh thấy Hoa Bảo Ngân đáng yêu như vậy trong lòng có chút sụp đổ, bật cười, nói, "Ngốc tử! Muội thật sự chấp nhất với chuyện trên dưới nhỉ?".

Đương nhiên Hoa Bảo Ngân phải chấp nhất rồi. Từ trước tới nay cô đã luôn nghĩ mình "kèo trên", vậy mà đột ngột bị "kèo dưới". Coi có tức, có chấp nhất hay không. Mặc dù Lý Thiên Hinh "kèo trên" chắc cũng không tệ, nhưng mà vẫn là chấp nhất là chấp nhất a.

"Đương nhiên rồi. Người ta luôn nghĩ người ta "trên" mà".

"Hahaha! Vậy được rồi".

"Tỷ cho muội lên "trên" hả?".

"Không", Lý Thiên Hinh cười bí ẩn với Hoa Bảo Ngân. Rồi nàng ngồi dậy, rời giường và cho gọi Lan Nhi mang nước vào hầu hạ.

Hoa Bảo Ngân nhìn cả quá trình từ lúc Lý Thiên Hinh rời đi, cho đến khi nàng chu toàn vệ sinh cá nhân xong, không khỏi há hốc mồm. Rõ ràng cả hai đã tiến gần đến chuyện kia, vậy mà thoáng cái lại như giấc mộng, gần chạm đến rồi lại biến mất. Cô thật sự sốc đến không nói nên lời, ngơ ra thật lâu vẫn khó lòng thông suốt.

Trong đầu Hoa Bảo Ngân bây giờ, Lý Thiên Hinh chính là như nam tử hoa hoa, trêu gái rồi chạy vậy. Rõ ràng là vừa rồi còn nồng nàn, đậm mùi tư vị câu dẫn đến thế. Vậy mà, quay đi cái nàng liền khôi phục dáng vẻ ôn nhu, trầm ấm bình thường. Không chút để tâm đến cô vừa rơi từ Thiên đường xuống Địa ngục trong một khoảnh khắc mơ hồ đã qua.

"Nữ nhân xấu xa", Hoa Bảo Ngân thì thầm những lời ai oán.

Lý Thiên Hinh đang được Lan Nhi giúp chải tóc, qua gương nhìn thấy Hoa Bảo Ngân thì thầm liền đoán ra được một chút nội dung hẳn là lời ai oán. Nàng thầm cười trong lòng vì trêu được cô, lại nói, "Lan Nhi! Ngươi đi chuẩn bị bữa sáng đi".

"Dạ! Để nô tì chải xong rồi đi cũng được", Lan Nhi tỉ mỉ, cẩn thận muốn chải tóc cho Lý Thiên Hinh xong. Nhưng ngay sau đó nhìn thấy ánh mắt thiếu hài lòng của đối phương, nàng liền giật mình, nhanh chóng buông lược, cúi người lui ra chuẩn bị bữa sáng theo như chủ tử mình muốn.

Đợi Lan Nhi đi rồi, Lý Thiên Hinh mới nhìn Hoa Bảo Ngân qua gương đồng, kêu, "Tiểu Bảo Bối! Lại đây".

Hoa Bảo Ngân nghe gọi liền như chú chó nhỏ chạy lại, mặc kệ trước đó bản thân vừa ai oán, mắng Lý Thiên Hinh là "xấu xa". Ai kêu cô yêu nàng nhiều như vậy, nên bây giờ dù giận, dù tức thì cũng phải nuốt vào trong.

"Sao vậy?", Lý Thiên Hinh dịu dàng dùng tay chạm mặt Hoa Bảo Ngân, thể hiện sự quan tâm yêu thương dành cho cô. Dù biết chính mình là người làm nha đầu nhỏ hụt hẫng, khi sắp tiến xa hơn thì ngừng lại. Nhưng nàng chính là muốn giả vờ không biết như vậy một chút, trêu đùa người mình thương một chút như hiện tại. Chính bản thân cũng chưa từng nghĩ mình thật sự là người hay đùa như vậy, hoặc chính là tiểu nha đầu kia quá đáng yêu rồi.

Hoa Bảo Ngân phồng má, chu môi như một tiểu hài đang làm nũng, đáp, "Tỷ biết rồi mà còn hỏi người. Tỷ chỉ giỏi làm người ta mừng hụt thôi à!". Cô thật sự chấp nhất chuyện "miếng ăn tới miệng còn mất" vô cùng.

"Hahaha! Muội thật sự thích thú với chuyện đó nhỉ? Hoa cô nương! Cô nương thật sự có chút thiếu thu liễm a!", Lý Thiên Hinh trêu đùa, tán nhè nhẹ vào má Hoa Bảo Ngân, ánh mắt đầy cưng trìu và yêu thương.

"Không phải người ta thật sự kiềm chế không nổi, cũng không phải thật sự thích chuyện đó nhiều gì. Chỉ là người ta thật sự muốn lần đầu của người ta là dành cho người người ta thật lòng thương yêu cơ. Nhưng mà tỷ lại không chịu hợp tác gì hết. Tỷ là đồ xấu xa, chỉ biết ghẹo cho vui, làm người ta mừng hụt thôi à!".

"Ta có hợp tác mà. Là muội không phối hợp, cứ muốn theo ý mình làm ta mất cảm giác đó chứ", Lý Thiên Hinh vờ vô tội, cố ý trêu chọc Hoa Bảo Ngân. Nhưng sự thật thì trong lòng nàng lại vô cùng cảm động, khi cô thừa nhận muốn giao tấm thân xử nữ cho mình.

Đời người con gái quan trọng nhất vẫn là tấm thân xử nữ, Hoa Bảo Ngân lại nhất mực muốn giao cho Lý Thiên Hinh, thì nói xem đây không phải là thật lòng yêu thì còn là gì nữa. Mặc dù, thời hiện đại đã thay đổi quan niệm, chuyện trinh tiết không đặt quá mức nặng nề như cổ đại nữa. Nhưng thời nào cũng vậy, nữ nhân cũng chỉ dành lần đầu cho người mình thật lòng yêu thương mà thôi.

"Là tỷ chứ bộ. Người ta muốn ở "trên" mà tỷ không cho gì hết".

"Vậy muội tự cố gắng đi chứ. Ta không nhường, muội vẫn có thể thử đổi. Muội còn khỏe hơn ta, mà có vấn đề gì".

"Thì vấn đề là người ta biết người ta khỏe hơn, nên sợ không cẩn thận làm tỷ đau. Nên thôi, năn nỉ bằng lời, bằng lời không được thì chịu thiệt "nằm dưới" cũng được. Miễn là tỷ, thì sao cũng không quá quan trọng".

Lý Thiên Hinh lần nữa lại bị lời nói của Hoa Bảo Ngân làm cho thật lòng cảm động. Nàng tự hỏi không biết tiểu nha đầu này tại sao lại yêu mình đến như vậy, đến nỗi chuyện gì cũng chẳng nghĩ cho bản thân trước như hiện tại. Đúng là một nha đầu ngốc nghếch đến khiến người ta lo lắng mà.

"Ngốc tử!", Lý Thiên Hinh mắng yêu, khẽ gõ trán Hoa Bảo Ngân. Nàng nhìn cô đầy yêu thương, lại nói, "Muội cho ta nhiều như vậy, chịu hạ mình vì ta nhiều như vậy, không sợ sau này thiệt à? Ta không như muội, ta chẳng còn gì để mất cả. Muội còn có cả tương lai ở phía trước, muội không lo à?".

"Giữ làm gì. Đúng người thì trao thôi. Để lâu thành hóa thạch còn ghê hơn. Với lại, nếu bây giờ không, thì còn khi nào đây. Lỡ ngày mai tỷ suy nghĩ khác, cảm thấy muội phiền phức không cần muội nữa thì sao. Mà ai nói tỷ không có gì để mất. Tỷ có muội nè. Hehehe!", Hoa Bảo Ngân nũng nịu đáng yêu. Cô là đứa trẻ nhỏ mới biết yêu, trái tim tương đối mỏng manh, nên với chuyện tình cảm này với Lý Thiên Hinh thành thật vẫn luôn trùng trùng lo sợ, nghĩ đến một ngày nào đó nàng không cần mình nữa và đồng thời cũng cố chấp muốn yêu đến tận cuối cùng.

Thật ra Hoa Bảo Ngân có suy nghĩ lo sợ về Lý Thiên Hinh không phải chỉ là cảm giác ngốc nghếch, mà còn là nỗi sợ có căn cứ. Cơ bản dựa trên những gì cô từng biết, nàng sẽ gả cho người ta sau này. Nên dù đã cố thay đổi mọi thứ, nhưng biết đâu sẽ chẳng thay đổi được thì sao. Thêm nữa, nữ nhân như nàng ấy đôi khi hành động cũng rất lý trí và hơi vô tâm. Nên dù cả hai đã hôn, hay làm những hành động thân mật, cũng khó lòng xóa nhòa đi nguy cơ vốn luôn tồn tại ngay từ ngày đầu gặp nhau đã có của mối quan hệ này.

Lý Thiên Hinh hiểu Hoa Bảo Ngân lo sợ như vậy chính là vì mình mập mờ dây dưa, nên không trách. Nàng khẽ cười dịu dàng, nói, "Nếu đã sợ, sao còn dính vào ta làm gì? Một nha đầu tốt như muội, ai cũng yêu ai cũng thích. Không là ta, thì muội vẫn có thể bên người khác tốt hơn ta. Sao vẫn nhất định là ta?".

"Vì muội thật sự yêu thích tỷ. Sao phải quan tâm người khác tốt hơn hay không chi, trong khi tỷ mới là người muội phải lòng. Tỷ tốt, hay tỷ xấu xa, muội đều sẽ vẫn chỉ yêu thích tỷ nhất. Tiểu Tâm Can! Loại tâm trạng này của muội, tỷ còn không hiểu à?".

Hoa Bảo Ngân thật không hiểu, tại sao bản thân mình đã rõ ràng đến vậy mà Lý Thiên Hinh vẫn như vờ không thấy vậy cơ chứ. Loại tình cảm yêu một người đến nỗi yêu từng chút một của họ chẳng phải vô cùng cơ bản sao.

Một thoáng Lý Thiên Hinh đã im lặng, khuôn mặt vốn dĩ cười dịu dàng xuất hiện một thoáng do dự. Nàng chính là đang bắt đầu lo sợ, âm thầm nhận ra tình cảm mơ hồ của mình thật sự khó đáp lại tình cảm to lớn của Hoa Bảo Ngân đang bỏ ra cho mối quan hệ này.

"Tỷ thật ra không...".

Lý Thiên Hinh vốn định nói gì đó, nhưng còn chưa kịp hoàn thành câu thì Lan Nhi đã quay trở lại. Nên nàng – con người vốn da mặt mỏng, khó lòng trước người ngoài thể hiện tình cảm của mình, chẳng thể nào hoàn thành điều muốn nói cho Hoa Bảo Ngân nghe. Cứ vậy lờ đi, điều trong lòng liền giữ lại sâu trong tim mình không nói.

Hoa Bảo Ngân biết Lý Thiên Hinh trước mặt người khác nhất định sẽ không nói lời thật lòng cho mình nghe, nên cô chỉ đành cười trấn an nàng, nói, "Có lẽ muội cần ra ngoài vệ sinh cá nhân một chút. Tỷ đợi nhé!".

"Ừm", Lý Thiên Hinh khẽ gật đầu. Nàng của hiện tại cơ bản chính là bản thân của trước đây, tỏ ra âm trầm và có chút dịu dàng ngoài mặt cho có. Chẳng như khi bên cạnh Hoa Bảo Ngân thể hiện sự bá đạo, chiếm hữu và nhiệt tình ra ngoài.

Lan Nhi nhìn tình huống có vẻ căng thẳng thầm hiểu bản thân đã đến không đúng lúc. Nhưng cũng không thể rời đi khi chưa được phép của Lý Thiên Hinh. Nên lại như mọi ngày, dọn cơm xong rồi đứng sang bên chờ đợi, hầu hạ chủ tử mình.

Hoa Bảo Ngân ra ngoài một lúc, rất nhanh cũng quay lại. Thấy cô quay lại, Lý Thiên Hinh mới yên lòng thả lỏng một chút. Sau đó mới bắt đầu cũng nhau dùng bữa trong yên bình. Nói là yên bình ở đây chính là bảo không như thông thường xảy ra tình huống nàng bị bám lấy, gây ra đủ chuyện nữa.

Chẳng như thông thường, hôm nay Hoa Bảo Ngân có chút giữ khoảng cách với Lý Thiên Hinh. Bình thường hay ôm lấy, hay cố tình kéo ghế ngồi sát lại, đến nỗi có chút phiền phức, thì hiện tại khoảng cách của cả hai lại là cả bàn ăn. Họ ngồi đối diện nhau, cô gắp thức ăn cho nàng, quan tâm chăm sóc bằng cách dặn ăn thêm, hay ăn món này món kia. Nhưng nhìn chung vẫn so với bình thường vẫn là có chút khoảng cách và thận trọng hơn. Tình cảnh này, tựa như hai người lần nữa quay lại quan hệ ban đầu, xa lạ đến khiến người ta không khỏi khó chịu trong lòng.

Lý Thiên Hinh suốt bữa ăn ngoài mặt bình ổn, trong lòng lại không vui. Nàng trước đây còn nghĩ bị Hoa Bảo Ngân bám thật phiền, vậy mà bây giờ khi đã có khoảng cách thì trong lòng lại không chịu nổi, không hài lòng với thái độ xa cách của đối phương dành cho mình. Đúng là khi yêu, mọi điều sẽ có cách thay đổi riêng của nó và có những thứ tưởng chừng phiền phức, thì có lẽ nó đã là thói quen mặc định tự bao giờ chính bản thân cũng không hay.

Sau khi dùng bữa xong, Lan Nhi vừa rời đi, Lý Thiên Hinh ôm sự khó chịu trong lòng suốt bữa ăn vội tóm lấy Hoa Bảo Ngân lại, nhíu mày, tỏ ra tức giận nói, "Muội bị gì vậy? Là giận ta cái gì? Muốn gì thì cứ nói, đừng có mà thái độ như hiện tại với ta. Nó không vui đâu!".

"Giận?", Hoa Bảo Ngân thoáng ngơ ra, rồi lại bật cười. Cô ôm lấy Lý Thiên Hinh, hôn nhẹ lên thái dương, trấn an, "Không có giận. Muội làm sao mà giận tỷ được. Người ta yêu tỷ còn không hết, có gì đâu mà giận. Chỉ là vừa rồi nhìn thấy tỷ có chút ngại trước Lan Nhi, nên muội mới tìm cách cho mình không nổi điên thôi".

"Nổi điên? Ý gì đây? Chẳng phải bình thường muội vẫn dính lấy ta à?".

"Thì cái đó là khi trước thôi. Còn bây giờ người ta hôn được, ôm được cả rồi. Nên người ta sợ khi ở cạnh sát quá lại không khống chế tốt, làm ra chuyện mất mặt người trong lòng mình thì lại không hay. Vậy nên tốt nhất vẫn là né xa một chút, để tỷ khỏi bị khó xử vẫn hơn. Nhưng không nghĩ như vậy khiến tỷ nghĩ nhiều rồi. Tha lỗi cho muội nha!".

Hoa Bảo Ngân không nghĩ đến chỉ là mình thận trọng hơn, lại khiến Lý Thiên Hinh trở nên lo lắng. Xem ra tình cảm này, cũng không phải chỉ là cô đơn phương như vẫn luôn nghĩ, hay chính mình là bị kéo xuống vũng lầy tình yêu không lối thoát này, mà cả nàng cũng thật sự bị kéo xuống chung mất rồi. Cái này cũng là một loại hạnh phúc, đến từ một tình yêu có được từ hai phía.

Lý Thiên Hinh trong lòng buông xuống được nỗi lo, khẽ thở dài, nói, "Ta thật sự chưa từng nghĩ đến, thứ trước đây ta luôn tâm niệm có chút phiền, nay lại khiến ta thật sự nghĩ nhiều đến vậy. Ta thay đổi rồi đúng không, Tiểu Bảo Bối?".

Hoa Bảo Ngân cười hạnh phúc, đáp, "Nhưng mà đôi khi thay đổi cũng tốt mà. Vì một ai đó mà thay đổi, cũng có nghĩ là người đó có vị trí rất quan trọng trong lòng mình. Cũng có nghĩa nói, Lý Thiên Hinh của hiện tại thật sự đã phải lòng Hoa Bảo Ngân mất rồi. Tiểu Tâm Can à! Tỷ thật sự phải lòng muội rồi a!". Cô thổi nhẹ vào tai Lý Thiên Hinh đầy thân mật, để rồi kết quả là bị nàng đánh yêu vào vai, đẩy ra.

"Hư hỏng!".

"Người ta có hư hỏng. Cái này gọi là tình đến lúc nồng cháy, lửa đốt hoài không tắt mới đúng a!".

"Ai nồng, ai đốt lửa với muội chứ!", Lý Thiên Hinh lại đánh yêu Hoa Bảo Ngân thêm mấy cái, bề ngoài vờ nghiêm khắc. Trong khi trong lòng lại thầm cười vì những lời ngon ngọt, lại có vài phần như lừa gạt dân nữ của đối phương.

Một đứa trẻ ngốc mới biết yêu, vừa chân thành vừa ngốc nghếch và đôi khi cũng phúc hắc gọi tên Hoa Bảo Ngân. Không biết kỹ năng bao nhiêu, chứ độ mồm mép thì thượng thừa không ai bằng.

Cười "hehe" một cách gian xảo và cũng trông vô cùng ngốc nghếch, Hoa Bảo Ngân chu chu môi, dùng tay chỉ môi mình, nũng nịu, "Mất vị rồi nè. Cho muội miếng hôn đi nà!". Cô ném bỏ liêm sỉ, thể hiện rõ sự u mê bất chấp ra ngoài.

"Không cho. Ai kêu vừa rồi làm ta khó chịu. Từ đây đến tối, ta không cho muội chạm vào nữa. Muội mà dám tấn công ta, ta ném muội đi", Lý Thiên Hinh nghiêm khắc cảnh cáo. Cho bỏ tội Hoa Bảo Ngân chơi dại, chọc ai không chọc lại đi chọc vào nàng – nữ nhân hiểu chuyện, nhưng lại có máu thích trêu chọc người khác cực kỳ cao.

Trước đây thì Trần Cảnh tám tuổi cũng từng có một chút trải nghiệm loại tính cách này của Lý Thiên Hinh, còn hiện tại thì Hoa Bảo Ngân một mình "hưởng thụ". Chẳng biết nên gọi là vinh hạnh, hay là khóc không thành tiếng a.

"Ể! Đừng vậy mà. Cho muội hôn tí thôi mà!", Hoa Bảo Ngân nắm tay áo Lý Thiên Hinh lắc lắc, nũng nịu năn nỉ. Cô rõ ràng chỉ là nghĩ cho nàng thôi mà, sao lại thành bị "bỏ đói" mất rồi. Không được đâu a.

"Không".

Lý Thiên Hinh nói xong cũng không đợi Hoa Bảo Ngân giải thích nữa, cứ vậy quay lưng đi, thầm cười trong lòng. Bỏ lại phía sau là tiểu nha đầu ngốc nghếch mặt méo xẹo, khóc không thành tiếng.

Suốt khoảng nửa ngày sau đó là tình cảnh Hoa Bảo Ngân như chú chó nhỏ, hướng đôi mắt long lanh, mong chờ nhìn Lý Thiên Hinh bình yên ngồi họa tranh, lâu lâu lại đọc sách. Nhưng dù làm gì, thì nàng tuyệt nhiên chẳng để ý đến cô, cứ như vậy mà lãnh đạm bỏ qua, xem như không thấy.

Hoa Bảo Ngân hiểu sao Lý Thiên Hinh lại thái độ như vậy, càng hiểu hẳn không phải là đang giận thật đâu. Nhưng cuối cùng là giận hay không, thì cũng là cô bị "bỏ đói" mất rồi.

Thở dài, Hoa Bảo Ngân nằm ngồi chờ nửa ngày sau cùng cũng chán nản rời đi, tìm vui một mình nơi khác. Chứ cứ ở đó được ngắm, không được "ăn" thì còn khó chịu hơn.

"Nên làm gì đây ta?", Hoa Bảo Ngân lơ ngơ, chân muốn đi lại chẳng biết đi đâu, tự hỏi bản thân hồi lâu. Sau cô lại ngửi ngửi chính mình một chút, cảm thấy bản thân chưa thật sự có mùi hôi lắm. Nhưng do hai ngày rồi chưa tắm, thêm nữa hôm trước còn quay cuồng đổ mồ hôi, nên cô vẫn cảm thấy bản thân nên tắm một chút vẫn tốt hơn.

Đi đến chỗ Lan Nhi mặt lạnh như tiền đang đứng canh cửa, Hoa Bảo Ngân cười tỏ ra thân thiện và ngoan ngoãn hỏi, "Lan Nhi tỷ tỷ! Tỷ có thể cho ta mượn bộ y phục khác nữa không? Ta cần tắm rửa một chút, nhưng cũng chỉ có một bộ hiện tại tỷ cho mượn thôi. Nên nếu tỷ không phiền thì cho ta mượn nha!".

Thành thật thì với ấn tượng không tốt từ ngày đầu gặp cùng định kiến nảy sinh ngày một nhiều, Lan Nhi thành thật rất không ưa Hoa Bảo Ngân. Nhưng cô lại mập mờ có quan hệ với Lý Thiên Hinh. Khẳng định chắc chắn không phải tỷ muội đơn thuần, nên cơ bản nàng "vuốt mặt phải nể mũi", dù không ưa thì cũng phải ưa cho được. Đặc biệt ở tình huống hiện tại, dùng câu "yêu chim yêu cả lồng" làm châm ngôn sống là đúng nhất.

"Lát ta mang đến cho cô nương sau. Hoa cô nương cứ đi trước đi", Lan Nhi xuống, đặc biệt nói năng nhỏ nhẹ và có phần khách sáo với Hoa Bảo Ngân. Nhưng tất cả cũng là vì Lý Thiên Hinh, chứ không phải thật lòng ưa gì tiểu nha đầu khó ưa trước mặt.

Hoa Bảo Ngân phần nào cũng hiểu tại sao Lan Nhi lại khách sáo với mình, nên cũng không chấp nhất gì nhiều, chỉ mỉm cười, khẽ gật đầu nhẹ, đáp, "Vậy đa tạ cô nương trước nha!".

Nói xong Hoa Bảo Ngân liền ba chân bốn cẳng chạy đi đến chỗ hồ nước được xây cất biệt lập sau lãnh cung.

Hồ nước này vốn dĩ xây dựng làm cảnh, nhưng sau Trần Cảnh đã cho người tu chỉnh một chút làm thành hồ tắm được dẫn nước từ suối nhân tạo bên ngoài vào cho Lý Thiên Hinh muốn tắm rửa cũng tiện bề. Nhưng đáng tiếc, do nàng bình thường đều chỉ ngâm nước ấm trong bồn tắm bằng gỗ lớn trong nội cung của mình, nên nơi này cũng chỉ để bỏ phí một góc. Cho đến khi Hoa Bảo Ngân đến, thì Lan Nhi mới bất đắc dĩ chỉ ra nơi này dùng tạm. Thành ra hiện tại nơi hồ nước ngày đêm nước suối dẫn vào thoát ra róc rách, khung cảnh xung quanh xanh mát nên thơ này chỉ dành độc nhất cho cô sử dụng.

Nhanh chóng giải khai y phục ra ngoài, Hoa Bảo Ngân nhảy vào hồ nước, thoải mái bơi lội mình giữa nước suối lạnh không ngừng chảy róc rách êm tai. Bơi một lúc thấm mệt, cô mới dừng lại, tựa mình vào thành hồ, khẽ nhắm mắt dưỡng thần, thầm nghĩ chẳng biết đã bao lâu rồi bản thân mới có thể thoải mái như hiện tại.

Trước đây, vừa mới đến chỗ lạ này thứ gì cũng không có, lại cả người bị thương, Hoa Bảo Ngân đúng là phiền lòng không ít. Sau nữa thì vì chuyện tình cảm với Lý Thiên Hinh mà quay cuồng hồi lâu. Đến hiện tại, khi mọi thứ đã đi vào quỹ đạo tốt hơn, thành thật cô buông xuống không ít mệt mỏi. Nhưng mà, khi trái tim bình ổn hơn, chẳng còn nỗi lo về chuyện yêu đương, thì những nỗi lo khác luôn giấu kín lại âm thầm trổi dậy trong tâm hồn cô gái trẻ đôi mươi.

"Không biết ba mẹ mình biết mình biến mất chưa nhỉ? Mà với sự thông minh của mình, kiểu gì con Hạnh nó cũng "lươn" được giúp. Nhưng mà sau này, khi chẳng "lươn" được nữa, thì ba mẹ mình phải làm sao đây...", Hoa Bảo Ngân muộn phiền khi nghĩ về cha mẹ mình. Trong một thoáng, nước mắt lại lần nữa tuôn rơi, nhưng lần này chẳng vì Lý Thiên Hinh nữa. Lần này, cô là vì chữ "hiếu" mà bật khóc như một đứa trẻ.

Bên này Hoa Bảo Ngân ngốc nghếch khóc khi nghĩ đến cha mẹ, bên kia Lý Thiên Hinh ngồi đọc sách một lúc vẫn chưa thấy tiểu nha đầu của mình trở lại trong lòng nhất thời không khỏi lo lắng. Nàng suy nghĩ một chút, định đi tìm người, thì Lan Nhi đi vào.

Lan Nhi cúi đầu cung kính trước Lý Thiên Hinh, tay ôm y phục sạch chuẩn bị cho Hoa Bảo Ngân mượn, nói, "Chủ tử! Nô tì muốn xin rời đi một lúc".

"Ừm... Mà khoan đã. Hoa cô nương đâu rồi?".

"Dạ! Hoa cô nương đang tắm ở hồ phía sau rồi, thưa chủ tử!".

"Vậy y phục kia là ngươi mang cho nàng ta à?".

"Dạ!".

"Đổi đi. Vào trong lấy y phuc của ta đưa cho cô nương ấy", Lý Thiên Hinh nghiêm túc ra lệnh. Nàng thật sự trong lòng khó chịu khi nghĩ đến Hoa Bảo Ngân mặc y phục của người khác.

Dù y phục chỉ là vải trên da, nhưng trong lòng Lý Thiên Hinh lại cứ tưởng tượng thành Lan Nhi đang ôm lấy Hoa Bảo Ngân. Cái này chính là ghen tuông sinh ra ảo giác, mà trong nhân gian vẫn hay nói đến. Cuối cùng, nàng cũng chân chính thật sự hiểu.

Đối với Lan Nhi đã tập cho bình thường hóa mọi thứ, sống theo câu "mắt không thấy tim không đau", vẫn không khỏi có chút sốc khi Lý Thiên Hinh vốn băng lãnh và trầm lặng đến mức hơi vô cảm nay vì Hoa Bảo Ngân mà thể hiện thái độ chiếm hữu ra ngoài như vậy. Nhưng nàng đã không thể hiện nó ra mặt, mà thay vào đó phục tùng làm theo, đáp, "Dạ! Nô tì đi lấy ngay".

Lan Nhi đi vài bước thì Lý Thiên Hinh lại gọi lại, "Khoan đi. Quay lại".

"Dạ?", Lan Nhi dừng bước, quay lại, chờ Lý Thiên Hinh sai bảo.

"Để ta đi chọn y phục cho cô nương ấy".

Lý Thiên Hinh rời ghế, đi mở tủ gỗ, tỉ mỉ chọn y phục phù hợp nhất cho Hoa Bảo Ngân trước ánh mắt bình tĩnh đến thiếu cảm xúc của Lan Nhi.

Có lẽ trong một lúc này, Lan Nhi chính là thật sự hiểu, tình cảm Lý Thiên Hinh dành cho Hoa Bảo Ngân thậm chí còn hơn cả cái gọi là "rung động nhất thời" mà mình từng nghĩ đến để biện hộ cho quan hệ của hai người họ. Bởi một người như chủ tử nhà nàng, sẽ chỉ thật lòng đi chọn y phục cho lang quân của mình và dù đối phương hiện tại cũng đồng là nữ nhân, thì ý nghĩa đó hẳn cũng sẽ chẳng sai lệch. Quá rõ ràng, tình cảm này là thật và hai người họ cũng chính là chân chính có quan hệ "đoạn tụ" với nhau.

Hẳn là chủ tử Lan Nhi từng biết đã thay đổi, hay người của hiện tại mới là Lý Thiên Hinh thật. Nàng cũng không phân biệt được, càng không cách nào nghĩ ra được câu trả lời mà mình muốn.

Lý Thiên Hinh chọn xong một bộ thanh y khá dài của mình, màu xanh thanh tựa trúc vừa đúng phù hợp với màu tóc của Hoa Bảo Ngân, rồi vui vẻ ôm y phục mang đi. Để lại Lan Nhi vẫn đứng đó, chân chẳng cách nào bước theo.

Lan Nhi không bước theo Lý Thiên Hinh, là vì hiểu nơi đó chỉ vừa đủ cho hai người họ và chỉ cần hai người họ bên nhau là quá đủ. Nàng thật lòng cũng muốn chủ tử của mình thoải mái, dù cho đối phương là Hoa Bảo Ngân mà bản thân rất chán ghét đi nữa. Biết sao được, "yêu chim thì yêu cả lồng" thôi.

Bên kia, Lý Thiên Hinh đi một chút là đến chỗ hồ nước Hoa Bảo Ngân tắm.

Xung quanh bốn bề cây xanh che phủ chẳng dễ thấy bên ngoài, nếu không phải nghe tiếng nước chảy thì cũng chẳng biết sau đó có một hồ nước to ngày đêm được tiếp nước từ suối nhân tạo dẫn nước từ bên ngoài vào.

Lý Thiên Hinh vén cây, đi vào, dự định đưa y phục rồi rời đi, mặt luôn né đi tránh cho bản thân vô ý phi lễ nhìn thấy vài thứ nhạy cảm. Nhưng mà với tâm tình của một kẻ đang yêu, lại chẳng nghe thấy tiếng của Hoa Bảo Ngân hay tiếng động, nên nàng cuối cùng vẫn là mắt không chút ngoan ngoãn, ngó nghiêng một chút.

Trong dòng suối nước mát lạnh trong suốt, Hoa Bảo Ngân mắt nhắm nghiền tựa như say ngủ, ngã người tựa vào thành bờ gần chỗ suối nhân tạo chảy nước, thân thể chẳng một tấc vải bại lộ dưới ánh sáng mặt trời ấm áp, tựa như tiên nữ lạc chốn nhân gian; xinh đẹp và quyến rũ, câu dẫn vạn nhân. Khiến cho Lý Thiên Hinh nhất thời vô thức nuốt khan, không khống chế được nhìn lâu một chút lần lượt từ đầu đến chân, trong lòng vô thức nảy sinh ý đồ xấu xa. Nhưng nàng vốn lý trí khá mạnh, nên vừa cảm thấy sự đen tối nhen nhóm trong lòng liền tự an ủi dập tắt, để lại y phục bên bờ, quay lưng lại muốn rời đi.

Lý Thiên Hinh còn chưa kịp đi, Hoa Bảo Ngân vốn nhắm mắt dưỡng thần đến ngủ quên bị trượt xuống nước, bị ngộp nước đến tỉnh cả ngủ. Lúc đã ngoi đầu lên, cô vẫn không ngừng ho vì sặc nước, mắt cũng trở nên cay xè vì vô tình bị nước vào lúc mở mắt tỉnh dậy dưới nước. Đúng là khó chịu chết đi được.

"Muội không sao chứ?", Lý Thiên Hinh lo lắng cho Hoa Bảo Ngân. Nàng vốn định đi, nhưng vừa nghe thấy tiếng động liền dừng bước quay lại. Vừa lúc là nhìn thấy cô bị sặc nước, nên không nghĩ nhiều nhảy luôn cả xuống nước, định cứu người thương. Nhưng xem ra, lại hóa thành đẩy bản thân vào thế khó xử mất rồi.

Khi Hoa Bảo Ngân đã ổn hơn, nhìn lại đã thấy trước mặt là Lý Thiên Hinh lo lắng ra mặt nhìn mình, thân thể liền kề và cái gì cần đụng chạm cũng đều đụng chạm. Tình cảnh ám muội đến nỗi ai nhìn vào cũng không thể không ngượng ngùng, đỏ mặt.

Hoa Bảo Ngân đỏ mặt, lắc lắc đầu, nói, "Không sao". Tuy nói vậy, nhưng tim cô lại đang đập loạn, trong lòng như có ngọn lửa hừng hực đốt đến nóng cả người.

"Thật không sao chứ?".

"Thật. Mà tỷ làm sao lại ở đây? Với lại...", Hoa Bảo Ngân nói lưng chừng thì ngó mắt xuống dưới thân thể không mảnh vải che chắn của mình đang chạm sát thân thể ướt sũng của Lý Thiên Hinh. Cô có chút không tin được là nàng sẽ có lúc táo bạo đến mức canh mình tắm mà đến nhìn trộm, nhưng quả thật tình huống hiện tại dù nói người ta không nghĩ gì cũng khó.

Lý Thiên Hinh lúc này mới phát giác vấn đề, trong lòng ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, tim đập mạnh liền hồi. Nàng nhanh chóng quay người muốn chạy, vì cảnh tượng hiện tại. Nhưng vừa quay người, chưa kịp di chuyển đã bị Hoa Bảo Ngân từ đằng sau ôm lại và áp sát chỗ mềm mại lên lưng mình.

Nhìn đôi tai đã đỏ ửng cả lên của Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo Ngân cười quyến rũ, ghé sát môi mình đến, ám muội thổi một hơi, khẽ nói, "Chạm vào muội đi".

"Nhưng... nhưng mà...", Lý Thiên Hinh tỏ ra do dự, dù rằng trong lòng đã bốc hỏa và không ngừng gào thét muốn chạm vào thân thể mềm mại của Hoa Bảo Ngân. Nàng thật sự đã động lòng từ lâu, sớm cũng có ý muốn đi xa hơn với nha đầu ngốc của mình, nhưng mải mê do dự. Nên hiện tại, thành thật là dồn nén lâu ngày, chỉ thêm chút nữa nhất định sẽ không kiềm chế được mà xảy ra chuyện.

"Không sao đâu, tỷ muốn làm gì cũng được. Tỷ nghĩ ra thứ gì, thì cứ làm thứ ấy. Tiểu Tâm Can à! Mau chà đạp muội đi...".

Hoa Bảo Ngân xoay người Lý Thiên Hinh lại, mặt đối mặt, mắt đối mắt. Cô dùng tay kéo tay nàng áp lên ngực trần của mình, ám muội hỏi, "Thích không?".

Như ma sai quỷ khiến, Lý Thiên Hinh gật đầu đáp, "Thích". Tay khẽ động, nàng cảm nhận được sự mềm mại của Hoa Bảo Ngân, cùng cả trái tim chân thành đang không ngừng đập liên hồi vì mình, tương tự trái tim trong lòng ngực mình cũng đang đập không ngừng vì đối phương.

Hoa Bảo Ngân mỉm cười với Lý Thiên Hinh, cổ vũ. "Không sao. Tiếp tục đi. Hãy cứ làm những gì tỷ thích, nếu đau muội sẽ kêu dừng. Nên trước khi muội kêu dừng, thì cứ tiếp tục và làm những gì tỷ thích là được". Cô cố ý kích động, tay dời đi, giúp nàng giải khai y phục. Nhưng vừa mới cởi thắt lưng, tay đã bị nắm lại.

Lý Thiên Hinh lòng nhiều suy tư, sợ hãi không dám tiếp tục. Dù tay đặt ở ngực Hoa Bảo Ngân vẫn không nỡ dời đi.

"Không có gì đâu. Muội sẽ chịu mọi trách nhiệm về chuyện này".

"Được không?", Lý Thiên Hinh bắt đầu hơi dao động.

"Được. Chỉ cần là tỷ, thì đều được cả. Tỷ không thích muội sao?".

"Có".

"Thích cảm giác chạm vào muội không?".

"Thích".

"Vậy chạm vào muội đi. Làm tất cả những gì tỷ thích đi, Tiểu Tâm Can à!".

Hoa Bảo Ngân cắn nhẹ vào vành tai của Lý Thiên Hinh, người áp sát vào người nàng, thành công không để người chạy thoát.

Lý Thiên Hinh cuối cùng cũng không lo nghĩ nhiều nữa, để mặc mọi thứ cho con tim mình dẫn lối, bắt đầu lả lướt trên cơ thể mềm mại của Hoa Bảo Ngân. Để rồi kết quả là cả hai có lần đầu với nhau một cách mãnh liệt.

Hôm ấy khi trở về, người cả hai đều ướt sũng nước, trong khi thanh y vẫn còn nguyên vẹn mà cả hai không ai mặc. Và nếu tinh ý một chút, ta dễ dàng thấy được trên người Hoa Bảo Ngân đầy chi chít dấu đỏ như muỗi cắn và dấu cắn răng người rõ ràng. Không phải hỏi, chủ nhân những dấu đó không ai khác ngoài Lý Thiên Hinh bình thường mọi người đều nghĩ lạnh nhạt đến vô cảm kia.

Sau đó cả hai đã cùng ngâm mình tắm trong nước ấm để tránh bị cảm, Hoa Bảo Ngân như chú chó nhỏ ôm chặt Lý Thiên Hinh, ghé tai người yêu khẽ thầm, "Tỷ nên cắt móng tay đi, Tiểu Tâm Can à! Dù cũng rất vui, nhưng cũng đau lắm a!".

Lý Thiên Hinh hiểu ý liền đỏ cả mặt, trong khi Hoa Bảo Ngân thì bật cười khúc khích đầy khoái trí. Để rồi, đêm đó có một tiểu nha đầu bị người yêu cắn mấy phát lên người, cho bỏ cái tội nham nhở, đen tối của mình. Nhưng nàng đâu biết, làm vậy chẳng những cô không sợ mà còn thích nữa cơ.

Xui cho Lý Thiên Hinh cả đời nghiêm túc, nghiêm khắc hơn người, lại ôm ngay tiểu nha đầu có máu "M" ngầm như Hoa Bảo Ngân vào lòng. Đúng là chẳng biết nên cười, hay nên khóc cho phải a.