Trùng Ly

Chương 7: Hôn Hôn




Giữa đêm tối lặng ngắt, Lý Thiên Hinh bỗng giật mình thức dậy khỏi giấc ngủ, người đổ mồ hôi đầm đìa, ánh mắt hoang mang, lo sợ quay sang tìm kiếm Hoa Bảo Ngân. Và khi thấy cô vẫn ở đó, bên cạnh mình, nàng mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dịu đi thật nhiều.

Lý Thiên Hinh khẽ thầm, "Thật may, vì muội ấy vẫn còn ở đây". Nàng khẽ vuốt ve khuôn mặt say ngủ bình yên của Hoa Bảo Ngân, thầm cảm thấy an tâm, tự trấn an chính mình tất cả những gì vừa mơ thấy cũng chỉ là cơn ác mộng không hơn không kém và cô sẽ luôn ở đây, mãi mãi đều sẽ ở đây, không biến mất, hay đi đâu rời xa mình.

Hoa Bảo Ngân nghe động tĩnh liền thức giấc, lấy tay dụi dụi mắt, mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, thuận tay ôm lấy Lý Thiên Hinh, giọng ngáy ngủ hỏi, "Sao vậy? Tỷ còn muốn "vận động" à?". Tay cô không tự chủ, vô thức lại mò mẫm trên người nàng làm loạn.

Kết quả, Hoa Bảo Ngân bị Lý Thiên Hinh tán nhẹ vào tay, dịu dàng mắng, "Hư hỏng".

"Ưm...".

"Sao dậy rồi? Ta làm muội dậy à? Mau ngủ ngoan đi nào!", Lý Thiên Hinh dịu dàng dỗ Hoa Bảo Ngân. Hướng lưng cô vỗ nhè nhẹ, dỗ dành như dỗ trẻ nhỏ đi ngủ.

Hoa Bảo Ngân thoáng nghe ra giọng nói khác thường của Lý Thiên Hinh, liền nhanh chóng tách người ra, để nhìn thật kỹ khuôn mặt mỹ nhân. Thấy trán nàng còn đọng mồ hôi, ánh mắt sót lại dư âm bất an, cô liền không khỏi lo lắng, hỏi, "Sao vậy? Sao lại nhiều mồ hôi thế này? Tỷ mơ thấy ác mộng à, Tiểu Tâm Can? Kể muội nghe xem nào, là chuyện gì vậy?".

"Ừm, là một giấc mộng cũ thôi".

"Hả? Mộng cũ á? Liên quan đến Trần Cảnh à?", Hoa Bảo Ngân tỏ ra không vui ra mặt. Cô đoán chuyện cũ, khiến Lý Thiên Hinh không vui, cũng không gì ngoài Trần Cảnh – người vừa là bằng hữu, vừa là phu quân của nàng.

Lý Thiên Hinh bật cười vì Hoa Bảo Ngân giận ra mặt như hiện tại, hỏi, "Lại ghen nữa rồi à?".

"Thì giống tỷ thôi. Ai yêu mà không ghen đâu. Nói muội nghe xem, tỷ mơ thấy gì về hắn?".

"Hả? Kể à?".

"Ừm! Kể người ta nghe mau. Không là không cho tỷ "ăn" người ta nữa đó!", Hoa Bảo Ngân bá đạo muốn "cấm thực" Lý Thiên Hinh. Dù thật ra, nếu "cấm thực", thì cô còn đau khổ, khó chịu hơn cả nàng.

"Cũng được".

"Ể! Đừng vậy mà. Kể người ta nghe đi mà! Tỷ mơ thấy ác mộng phải kể muội nghe chứ. Nếu muội không biết, thì làm sao yêu thương tỷ đây. Năn nỉ đó, cho người ta biết đi mà!".

Hoa Bảo Ngân lại bắt đầu giở trò nũng nịu, làm cho Lý Thiên Hinh cuối cùng không còn cách nào khác người việc thật lòng kể ra cơn ác mộng kỳ lạ của mình.

Hoa Bảo Ngân có thể biết về Lý Thiên Hinh như một nhân vật lịch sử, về sự ra đời, hay biến cố về sau. Nhưng cô nào biết, nhiều năm nay vẫn có một cơn ác mộng luôn đeo bám lấy nàng dai dẳng. Cơn ác mộng mà chưa bao giờ được tiết lộ cho ai biết, cho đến bây giờ.

Trong giấc mộng ấy, Lý Thiên Hinh nhìn thấy bản thân của những năm tháng thuở nhỏ cùng Trần Cảnh vui vẻ chơi đùa với nhau, cùng nhau làm tất cả những trò ngốc nghếch mà với tính cách trẻ con ngày ấy có thể nghĩ ra được. Họ Trần khi ấy, trong mắt nàng là một hài tử hiền lành và có phần ngốc nghếch, khiến người ta vô cùng muốn trêu chọc, mà cũng thật dễ yêu thích, khác hẳn với những người lớn xung quanh thật nhiều. Có lẽ vì vậy, mà Nữ đế năm ấy đã thật lòng đối đãi với đối phương, vui vẻ đến mức quên cả khoảng cách vị trí quân – thần của cả hai.

Rồi một ngày nọ, Trần Cảnh cùng Trần Thủ Độ đến trước mặt Lý Thiên Hinh, nói rằng cả hai đã thành thân với nhau, chân chính danh nghĩa phu thê, ngôi vị cũng sẽ chuyển dời lại cho phu quân là thích hợp nhất. Nàng đã ngây ngốc không hiểu gì, hết nhìn người đàn ông gian xảo trước mắt, lại nhìn đến bằng hữu thân thiết của mình cầu cứu. Nhưng hắn đã núp đi, chẳng thèm nói giúp một tiếng, cứ vậy im lặng cho đến ngày Lý triều chấm dứt Trần thị xưng Vua, mở ra Trần triều thiên thu vạn đại.

Lý Thiên Hinh năm tháng ấy thật ngốc, rõ đã bị Trần Cảnh bỏ rơi, lợi dụng. Vậy mà đêm tân hôn, lần đầu của cả hai, chỉ một lời ngọt ngào và dỗ dành của hắn, nàng liền tin sau này đối phương sẽ là phu quân tốt của mình. Nhưng sự thật thì sao? Đến cuối cùng, vẫn là lần nữa bị phản bội, bị bỏ lại phía sau.

Ngày con đầu lòng của họ chết, Trần Cảnh ở thư phòng ưu tư đọc sách, trong khi Lý Thiên Hinh khóc thương thấu tận tâm can, đến nỗi mấy hôm sau bị bệnh nằm liệt trên giường hắn cũng chỉ cho người đến thăm hỏi rồi thôi.

Hôm Trần Thủ Độ ép Trần Cảnh phế hậu, hắn nói với Lý Thiên Hinh sẽ không để nàng chịu thiệt, rồi chạy đi cầu cứu. Nhưng kết quả thì sao? Ngày gặp lại, cũng chỉ là một câu muộn màng "Ta phụ nàng", rồi cứ vậy quay lưng bỏ đi, như chưa từng hứa hẹn một điều gì.

Cả đời Lý Thiên Hinh, người mà từng xem là bằng hữu nhất chính là Trần Cảnh và người tin tưởng nhất cũng chỉ có hắn. Nhưng lần này đến lần khác, cũng chính là bị người mà nàng tin tưởng nhất phản bội, làm tổn thương. Để rồi sau này, ngay cả khi Hoa Bảo Ngân đến với trái tim chân thành nhất, thì cơn ác mộng ngày bé vẫn chưa bao giờ thật sự nguôi, mà thậm chí nó còn len lỏi trong từng giấc ngủ mỗi đêm, tựa như mãi mãi cũng chẳng bao giờ chấm dứt.

Hiện tại cũng là giấc mộng đó, vẫn là sự phản bội và bóng lưng xa dần ấy. Nhưng lần này không là Trần Cảnh nữa, mà thay vào đó trước mắt Lý Thiên Hinh là Hoa Bảo Ngân mỉm cười buồn, nói, "Ta phụ nàng". Rồi cứ vậy rời đi, mặc cho nàng chạy theo gọi lớn cỡ nào, đối phương vẫn như vậy bước đi xa dần, chẳng thèm quay đầu, chậm rãi biến mất mãi mãi trong giấc mơ tàn.

"Tỷ đã rất lo lắng. Tỷ chẳng biết từ bao giờ lại sợ hãi việc muội sẽ bỏ lại tỷ như vậy. Dù biết muội không như hắn đâu. Nhưng mà...", Lý Thiên Hinh thoáng run rẩy, sợ hãi. Nàng sau cùng, cũng là một nữ nhân, cũng sợ tổn thương như bao nhiêu người khác, cho dù đã cố tỏ ra mạnh mẽ cỡ nào đi nữa, thì vẫn biết tổn thương như ai ai.

Hoa Bảo Ngân nghe xong cười dịu dàng, kêu, "Ngốc ghê!". Cô ghé sát mặt Lý Thiên Hinh, đặt lên môi một nụ hôn ngọt ngào. Rồi trán áp trán, thầm hỏi, "Trước mặt tỷ là ai? Muội tên gì? Người trong lòng tỷ là ai?".

"Là muội, là Hoa Bảo Ngân, là Tiểu Tâm Can của tỷ".

"Vậy đúng rồi. Muội không phải Trần Cảnh, không phải bạn thuở nhỏ của tỷ, vậy có gì để lo chứ! Nếu muội nói mình là người yêu tỷ nhất trên thế gian này, thì đó là lời nói thiếu căn cứ. Nhưng muội có thể khẳng định người muội yêu nhất trên thế gian này chính là tỷ, Lý Thiên Hinh! Cả đời này muội cũng chỉ yêu một mình tỷ, nên trừ khi tỷ chán ghét muốn đuổi muội đi, còn không dù cho có bất chuyện gì muội cũng sẽ mãi mãi không bỏ rơi tỷ. Mãi mãi một đời này, muội đều dành cả cho tỷ hết. Nên chẳng có gì để sợ cả, muội ở đây rồi, ở ngay bên cạnh tỷ đây này!", Hoa Bảo Ngân chân thành, ôn nhu, tựa như mọi đều ngọt ngào dành hết cho Lý Thiên Hinh. Dù sơn hà vạn dặm, thiên địa tận diệt, thì cô vẫn sẽ luôn như vậy, luôn yêu nàng hơn bất cứ một ai trên thế gian này.

Nhìn vào mắt của Hoa Bảo Ngân, Lý Thiên Hinh thấy được sự chân thành và yêu thương. Nhưng chính vì đối phương chân thành và yêu thương như vậy, nàng lại càng thêm sợ một ngày nào đó không còn nữa, thì chính mình sẽ không chống đỡ nổi sự trống rỗng trong tim của mình.

Tựa đầu vào vai Hoa Bảo Ngân, Lý Thiên Hinh thú nhận, "Tỷ thật sự phải lòng muội rồi, làm sao đây? Nếu một ngày nào đó muội suy nghĩ lại thì làm sao đây? Lúc ấy tỷ có thể vờ vô tâm, vờ lãnh đạm được nữa không đây?". Nàng chính là đã thật lòng yêu, nên lại càng thêm lo sợ. Dù cho tận sâu trong lòng, đã sớm biết đối phương nhất định sẽ không bỏ rơi mình. Loại cảm giác sợ hãi này, chính là vì vết thương quá khứ để sót lại, mà bản thân cố gắng bao nhiêu năm cũng không cách nào cho biến mất được.

"Tỷ sẽ không bao giờ buông tha cho tỷ đâu, tỷ đừng có mơ. Muội sẽ mãi mãi yêu tỷ như bây giờ, giữ tỷ bên cạnh mình thật chặt, cho dù khi đã là bà lão trăm tuổi đi nữa, cũng không bao giờ buông tha cho tỷ. Dù cho tóc bạc, da mòi, thì muội cũng sẽ chỉ cần tỷ, một mình tỷ mà thôi. Tỷ không tin muội sao?".

"Tỷ tin. Nhưng...".

Hoa Bảo Ngân thoáng chẳng biết làm gì với nỗi lo của người mình yêu, nhưng cũng ngay sau đó liền nảy sinh một ý tưởng vô cùng xấu xa cho trường hợp này. Cô kéo Lý Thiên Hinh vào lòng mình ôm chặt, hôn nhẹ lên vành tai, cố tình câu dẫn, "Nếu tỷ lo lắng nhiều vậy, sao ta không giúp cho nỗi sợ này biến mất một cách đầy vui vẻ nhỉ!".

"Đừng nói là muội lại muốn làm...", Lý Thiên Hinh cảm nhận được một điều chẳng lành từ lời của Hoa Bảo Ngân nói. Rõ ràng cô nhóc này trước đó còn kêu dừng không ngừng, vậy mà thoáng cái lại đi trêu ghẹo nàng rồi. Đúng là tiểu nha đầu kỳ là và khó hiểu. Mà như vậy cũng thật quá đáng yêu a.

"Wow! Tỷ đoán được luôn này. Nếu tỷ đã lo như vậy, sao chúng ta không cùng nhau "vận động" đến khi nào tỷ hoàn toàn an tâm về muội nhỉ! Xem nào... Lần đầu và trước khi ngủ đã làm phiền tỷ hao tốn tâm sức rồi, nên lần này muội sẽ cẩn thận "phục vụ" tỷ một chút, đáp lễ. Tiểu Tâm Can! Tỷ muốn muội dừng lại hay không đây?", Hoa Bảo Ngân cười quyến rũ, tay bắt đầu len lỏi vào trong trung ý của Lý Thiên Hinh.

"Khoan đã. Không phải trước lúc ngủ chúng ta đã làm rồi sao?".

"Thì đó là lúc đó. Còn bây giờ là bây giờ. Giờ muội sẽ lấy lại vị trí của mình, tỷ chuẩn bị đón nhận đi, Tiểu Tâm Can à!".

"Nè khoan! Á!".

Hoa Bảo Ngân như linh cẩu, dứt lời liền lao vào Lý Thiên Hinh, rồi tiếp đó là cảnh tượng trung y bị ném ra tán loạn và những tiếng thở cùng âm thanh nhạy cảm đan xen lẫn nhau, tạo thành một đêm hỗn loạn, cuồng nhiệt khó quên cho cả hai. Mặc dù không phải là lần đầu cùng nhau, những cảm giác chỉ có ngày càng mãnh liệt hơn, chứ không có sự chậm rãi nào giữa hai con người mang đầy máu chiếm hữu, khao khát đối phương như cả hai.

Sáng hôm sau, khi đang đứng bên cạnh chờ hầu hạ (trong khi hai người kia dùng bữa cùng nhau) Lan Nhi để ý một chút liền thấy ngoài vết đỏ lẫn vết cắn trên cổ, thì hôm nay trên người Hoa Bảo Ngân còn có cả vết bấu móng tay rải đều khắp nơi trông vô cùng chói mắt; từ cổ đến mu bàn tay, hay cổ tay, không nơi nào là không có dấu. Không phải nói, nàng cũng biết người bấu móng được vào người của nha đầu khó ưa, cũng chỉ có Lý Thiên Hinh là làm được.

Lan Nhi cũng đã tập dần quen, nên thấy dấu vết họ làm ra cũng chỉ còn biết làm ngơ cho qua chuyện. Dù sao, Lý Thiên Hinh của là chủ tử của nàng, nên cơ bản muốn làm gì cũng không cản được. Thêm nữa, Hoa Bảo Ngân kia thật sự đã làm cho nàng ấy cười rất nhiều, nên còn gì không thể không thể cho qua đây. Cơ bản chỉ cần chủ tử vui, thì chính mình cũng vui, nên dù không thích thì cũng đành thôi.

Hoa Bảo Ngân hôm nay vốn định giữ khoảng cách với Lý Thiên Hinh như hôm trước, để tránh cho người thương khó xử. Nhưng không ngờ, vừa định ngồi xuống đối diện đã bị nàng lườm cho một cái. Nên cuối cùng, cô đành tự giác vác ghế sang ngồi bên cạnh. Rồi tiếp theo sau đó là một màn "phụ xướng phụ tùy", gắp thức ăn cho nhau vô cùng chướng mắt và đậm chất "phát cơm chó" cho bàn dân thiện hạ. Khiến Lan Nhi ở đó nhịn không nổi, mấy lần thở dài âm thầm.

Múc một miếng đậu hũ được hấp với nấm thơm mềm, Hoa Bảo Ngân đưa đến bên miệng Lý Thiên Hinh, kêu, "Tỷ nói "a" đi!". Cô làm động tác há miệng, dỗ người thương ăn như dỗ trẻ con ăn.

Lý Thiên Hinh hơi né đi, bảo, "Đủ rồi. Hôm nay ta ăn hơi nhiều hơn bình thường rồi. Muội ăn đi, nãy giờ cứ mải lo cho ta thôi. Mau ăn đi!".

"Không đâu. Người ta lấy cho tỷ mà. Nó là cả tấm lòng của người ta đó, mau ăn đi. A!".

"Ha! Là muội kêu ta ăn tấm lòng của muội, hay nước miếng của muội vậy. Muỗng này, vừa rồi chẳng phải muội dùng rồi à?".

Hoa Bảo Ngân nghe Lý Thiên Hinh nói vậy liền giả ngốc, nói, "Ủa! Có những cái tỷ "ăn" rồi, đây chỉ một tí nước miếng của muội thì có nghĩa lý gì đâu. Còn gì để ngại nữa à?". Cô nói xong liền hướng nàng cười gian, nháy mắt. Thái độ vừa mờ ám, vừa đáng yêu, khiến ai ai cũng muốn cắn một miếng.

Nghe hiểu lời trên ám chỉ điều gì, Lý Thiên Hinh liền mạnh tay véo vào đùi của Hoa Bảo Ngân, cả gương mặt đều trở nên có chút đỏ ửng vì xấu hổ. Nàng khẽ thầm nói đủ cả hai nghe, dọa, "Muội mà còn dám nói lung tung, thì đừng có mà trách tỷ không nương tay. Nghe chưa!".

"A! Tỷ nói không lại là liền đe dọa người ta. Ghét! Biết vậy tối qua không cho tỷ "lật" rồi", Hoa Bảo Ngân phồng má, chu môi đầy giận dỗi. Cô vốn dĩ nửa kiều diễm, sắc xảo, nửa đáng yêu tỏa nắng, nên khi làm vẻ mặt nũng nịu, giận dỗi lại càng thêm vô cùng đáng yêu, khiến người ta không thể không yêu thích.

Vốn dĩ đêm qua Hoa Bảo Ngân nhào đến, xác định sẽ "nằm trên", vậy mà chỉ một lời Lý Thiên Hinh bảo "Tỷ muốn ở "trên" muội", thì liền ngay lập tức nhường vị trí cho. Để rồi sau đó cô bị "ăn" cho nhừ tử, trầy vi tróc vảy, toàn thân lưu ấn ký, đến gần sáng mới thôi. Đến nỗi bây giờ còn vô cùng nhạy cảm, ở nơi trọng yếu vẫn nhớ dư vị của ân ái và sự mềm mại của nàng vô cùng rõ ràng.

"Đó là do muội, đâu phải do ta".

"Do muội khi nào? Bộ người của muội sinh ra khí chất khiến người ta muốn đè, "ăn" và ngược đãi lắm vậy khồng bằng".

"Ừm", Lý Thiên Hinh xác nhận. Nàng thành thật cảm thấy Hoa Bảo Ngân có khí chất khiến người ta vừa yêu thích, vừa muốn ngược đãi và vô cùng muốn ở trên giường từ từ dày vò. Nhất là khuôn mặt vừa quyến rũ, vừa gợi cảm khi cô ấy cao hứng, lại càng khiến người ta thêm say mê và thích thú hơn cả.

"Tỷ quá đáng. Chỉ toàn ăn hiếp muội thôi. Đêm qua còn vừa cắn, vừa bấu móng tay vào người người ta nữa. Biết vậy trước khi ngủ đã cắt móng tay cho tỷ rồi. Tại lỡ dại quên cắt, nên giờ toàn thân khác gì con báo đốm đâu", Hoa Bảo Ngân ai oán nhìn Lý Thiên Hinh. Đêm qua bị đánh dấu một phen, cộng thêm vết tích cũ, nên bản thân cô bây giờ thật sự tương tự như chú báo hoa, nơi đâu cũng thấy dấu đỏ chói mắt.

"Do muội đáng yêu, nên ta mới không kiềm chế được. Lần sau, ta sẽ nhẹ tay hơn chút", Lý Thiên Hinh dỗ dành Hoa Bảo Ngân. Đêm qua thành thật đúng là nàng không kiềm chế được mình, nên ra tay có chút thô bạo, quên luôn cả mình đang thật sự dày vò người mình yêu thương từng chút một. Nhưng mà, thật sự cô là quá thu hút, khiến người ta muốn dày vò, yêu thương thật nhiều a.

"Thật chứ?".

"Thật".

"Vậy cũng không cắn vào ngực muội nhé! Đau lắm đó", Hoa Bảo Ngân rưng rưng.

"Cái này thì không", Lý Thiên Hinh lắc đầu.

"Ể! Sao vậy?".

"Tại vì chúng đáng yêu, với lại ai kêu chúng to hơn của ta làm gì. Cắn cho bỏ ghét!", Lý Thiên Hinh cười thích thú. Nàng thật sự đặc biệt dành sự yêu thích cho ngực của Hoa Bảo Ngân, nên thoạt đầu còn nhát tay thì chỉ sờ tí, sau nồng nhiệt thì liên tục nhắm vào mà cắn. Đến nỗi sau mấy lần "vận động", ở nơi căng tròn trắng mịn, mềm mại ấy đã in hằng dấu răng chằng chịt đỏ chói cả mắt.

Mỗi lần bị cắn, Hoa Bảo Ngân đều đau đến muốn khóc, nhưng do người làm là Lý Thiên Hinh, nên dù lý trí kêu đau, con tim lại kêu lên thích thú. Nhưng yêu mà, đôi khi tự mâu thuẫn vậy, kêu đau vậy, thì cuối cùng cô vẫn để đối phương tùy ý chà đạp, trêu ghẹo thân thể mình.

"Tỷ quá đáng ghê á! Không tin được đây là mỹ nữ thanh nhã, mà dịu dàng muội phải lòng tước đây luôn. Lầm ghê gớm luôn á!".

"Sao? Thất vọng à? Nếu thất vọng thì cũng không còn cách nào nữa rồi, muội đã là người của ta rồi. Từng dấu từng dấu một, ta đánh dấu cẩn thận hết rồi. Muội muốn thoát, cũng không thoát được nữa đâu, Tiểu Bảo Bối!", Lý Thiên Hinh bá đạo tuyên bố chủ quyền, xác nhận Hoa Bảo Ngân là người của mình, không cách nào thoát được khỏi. Nàng vốn không nghĩ mình sẽ có ngày bá đạo chiếm hữu như vậy, nhưng mà cảm giác này không tệ chút nào. Có ai đó thuộc về mình, khiến mình muốn giữ lấy, cuộc sống ít nhất cũng có giá trị và ý nghĩa hơn rất nhiều.

Hoa Bảo Ngân bật cười hạnh phúc. Cô thật lòng yêu thích dáng vẻ bá đạo chiếm hữu của Lý Thiên Hinh, dù rằng nó thật khác với những gì ban đầu bản thân biết về nàng. Nhưng không sao, yêu một người chính là chấp nhận sự thay đổi của họ và con người thật của họ. Thêm nữa, một nữ nhân lãnh tính nếu không thật lòng yêu, nhất định sẽ không chiếm hữu mạnh như vậy. Nên còn gì để không hài lòng, khi đối phương thật lòng yêu mình đây.

"Nè! Muội muốn hôn tỷ quá à! Được không?", Hoa Bảo Ngân u mê cười, chu chu môi mời gọi.

Lý Thiên Hinh hiểu ý, liền ra lệnh cho Lan Nhi lui ra ngoài trước.

Lan Nhi vừa khuất bóng, hai người liền nhanh trao nhau nụ hôn mãnh liệt, tràn đầy yêu thương. Lúc hôn xong, Lý Thiên Hinh bật cười, kêu, "Miệng của muội có vị y như cải xanh vậy".

"Còn của tỷ thì là vị nấm hương".

Cả hai sau đó bật cười lớn vì nụ hôn có kèm theo dư vị đồ ăn họ vừa ăn xong, đồng thời có cả dư vị tình yêu trong từng món họ gắp cho nhau ăn. Có nhiều người nghĩ như vầy thật kỳ, thậm chí thiếu lãng mạn chết được. nhưng với họ, thì những thứ như vậy lại là một câu chuyện thú vị khiến họ có thể nghĩ về nhau mãi đến tận sau này.

Có những điều nhỏ nhặt nhất, đơn giản nhất và kỳ cục nhất, lại chính là viên kẹo ngọt tình yêu của những kẻ có đang yêu.

Trong lúc Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh còn vui vẻ, trò chuyện yêu đương với nhau, thì bên ngoài đột nhiên có một âm thanh lớn phát ra, cùng với đó là tiếng hét của ai đó.

Lý Thiên Hinh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tưởng là thích khách nên có chút kích động đứng dậy, đi đến che chắn cho Hoa Bảo Ngân. Trong khi đó, cô nhóc sau một hồi nghĩ ngợi đã nhận ra giọng hét kia là của ai.

Hoa Bảo Ngân đứng dậy ôm lấy tay Lý Thiên Hinh, reo mừng, nói, "Tiểu Tâm Can à! Bên ngoài có thể là người quen của muội đó. Chúng ta cùng ra ngoài xem nha!".

Do an toàn của cả hai, nên Lý Thiên Hinh vẫn có chút do dự, hỏi, "Muội có chắc không? Nếu đối phương đến là thích khách thì không hay đâu. Thêm nữa, cũng không nghe giọng Lan Nhi. Sợ là có nguy hiểm".

"Thì muội bảo vệ tỷ. Không sao đâu, muội tuy không giỏi võ như mẫu thân mình, nhưng những động tác phòng vệ cơ bản cũng rất tốt. Chúng ta ra ngoài xem nhé, giọng nói này muội nhất định không nhớ sai đâu. Đi xem nhé!".

"Được rồi. Muội muốn thì đi. Nhưng đi sau ta, được chứ?", Lý Thiên Hinh kiên định muốn bảo vệ Hoa Bảo Ngân. Nàng không phải không sợ chết, hay sợ đau, nhưng lại sợ người mình thương yêu bị tổn hại hơn cả.

Hoa Bảo Ngân hiểu được tấm lòng của Lý Thiên Hinh, nên trong lòng vô cùng hạnh phúc, mỉm cười tươi như hoa, ngoan ngoãn gật đầu, nói, "Đời này được tỷ chăm sóc, bảo vệ như vậy, còn mong cầu gì hơn. Trong tim ngọt đến muốn xỉu, hãnh diện đến chết đi được luôn ấy!".

"Muội miệng lưỡi đúng là không ai bằng", Lý Thiên Hinh đánh khẽ vào má của Hoa Bảo Ngân, tâm tình tràn ngập yêu thương.

"Hihihi! Có đâu, người ta thật tâm lắm á!".

"Ừ! Thì thật. Giờ đi ra xem, nhưng nhớ là đứng sau ta đó", Lý Thiên Hinh cẩn thận dặn lại lần nữa cho chắc. Nàng sợ lúc nguy hiểm ập đến, nha đầu Hoa Bảo Ngân lại không nghe lời nhào lên trước thì nguy.

"Người ta biết rồi. Đi nào đi nào!".

"Ừm".

Lý Thiên Hinh dù không muốn, nhưng dưới sự thúc ép của Hoa Bảo Ngân thì vẫn phải đi ra ngoài xem xét một chút. Suốt quá trình di chuyển không lúc nào là nàng không cẩn thận để cô ở phía sau, chu toàn bảo hộ cẩn thận từng li từng tí, không để người mình yêu tổn thương dù chỉ một chút.

Vừa ra ngoài, cảnh tượng đập vào mắt của hai người chính là Lan Nhi đang nằm trên đất bất tỉnh, trong khi bên cạnh còn có một nữ nhân đang ra sức lay người dậy. Khỏi nói cũng biết, thủ phạm làm người bất tỉnh là ai. Và trong khi Lý Thiên Hinh hơi chút phòng bị, do dự muốn kéo Hoa Bảo Ngân lại, thì cô nhóc lại vui vẻ hét lớn khi nhận thấy người quen.

"Hạnh à!", Hoa Bảo Ngân mừng rỡ khi thấy K' Hạnh. Cô tuy mới xuyên không một thời gian ngắn, nhưng khi gặp lại bạn thân vẫn có cảm tưởng như đã cách rời ba thu, trong lòng vô cùng mừng rỡ và có chút xúc động.

K' Hạnh nghe giọng của Hoa Bảo Ngân cũng liền quay lại. Khi thấy người bạn thân lâu ngày không gặp ngay trước mặt, cô liền quên tất cả, mừng rỡ chạy đến ôm. Nhưng còn chưa kịp ôm, thì người bên cạnh đã đưa tay cản lại.

Do vừa rồi quá vui, nên K' Hạnh xém nữa quên mất bạn mình giờ đã là hoa có chủ, nên sau đó liền tự động lùi lại giữ khoảng cách, mỉm cười, nhìn Lý Thiên Hinh rồi lại nhìn Hoa Bảo Ngân, hỏi, "Đây có phải là?".

Hoa Bảo Ngân gật đầu xác nhận dự đoán của K' Hạnh, rồi ôm lấy tay Lý Thiên Hinh, dõng dạc giới thiệu, "Đây là Tiểu Tâm Can của tao, Lý Thiên Hinh, hay Lý Chiêu Hoàng cũng là nàng ấy. Mà cũng là thần tượng của mày luôn đó!".

"Thật sự là Lý Chiêu Hoàng sao? Tuyệt thật. Tỷ ấy người đời còn đẹp hơn trong tưởng tượng của tao nữa. Xin chào! Muội là K' Hạnh, phát âm là "Cờ Hạnh", là bằng hữu kiêm tỷ muội chung nhà với nha đầu Hoa Bảo Ngân. Rất vui được gặp Lý cô nương!", K' Hạnh tỏ ra lịch thiệp với Lý Thiên Hinh. Khác với Hoa Bảo Ngân có chút ngốc nghếch, hay trẻ con, thì cô lại chín chắn và trông trưởng thành hơn hẳn.

Không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Lý Thiên Hinh không trả lời K' Hạnh, mà thay vào đó nhìn Hoa Bảo Ngân, hỏi, "Vị này...".

"A! Nó là vị bằng hữu ở cùng từ khi còn nhỏ với muội, mà trước đó đã kể đó. Nó tên là K' Hạnh, tỷ có thể gọi Hạnh, hay Hạnh cô nương đều hoàn hảo. Và chắc nó cũng như muội, bị rơi vào dòng thời gian rồi xuyên đến đây rồi. Tiên nữ rơi xuống đất, trở thành tiểu cô nương "răng trắng như răng chó" cả đôi".

"À! Chào Hạnh cô nương. Ta họ Lý, hiệu gọi Chiêu Thánh công chúa", Lý Thiên Hinh tỏ ra thân thiện với K' Hạnh. Nhưng ngoài mặt thì thân thiện vậy thôi, chứ trong lòng lại âm thầm ghim nữ nhân trước mặt vì chuyện từng tắm chung với Hoa Bảo Ngân của mình. Nàng chính là kiểu người càng tỏ ra cao cao tại thượng, trầm tính các kiểu bao nhiêu, khi yêu lại ghen tuông mất mờ lý trí đến bấy nhiêu.

"Tỷ không cần khách sáo với nó vậy đâu. Giới thiệu tí cho tỷ biết, vị cô nương này trước đây còn yêu thích tỷ hơn cả muội đấy. Thậm chí còn vì tỷ mà học Lịch sử Việt Nam luôn nha!", Hoa Bảo Ngân tinh quái, khui luôn bí mật (ai cũng biết) của bạn mình ra. Cô vẫn nhớ rõ trước đây, hể cứ nhắc đến Lý Chiêu Hoàng là mắt K' Hạnh liền sáng rực lên, rồi sau đó còn ngồi phân tích về cuộc đời người ta như đúng rồi nữa. Nói không biết, thật sự còn nghĩ cô ấy phải lòng nàng cơ.

K' Hạnh lườm Hoa Bảo Ngân, mắng, "Nhiều chuyện". Sau lại nhìn Lý Thiên Hinh, mỉm cười, nói, "Lý cô nương đừng nghe nha đầu này nói nhảm. Thật ra chỉ là muội có chút ngưỡng mộ tỷ thôi à!".

Lý Thiên Hinh cũng chẳng nghĩ nhiều về lời kìa, do cơ bản cũng chỉ xem K' Hạnh là đối tượng ghen tuông, nên cũng chẳng quan tâm đối phương yêu thích mình không cho lắm. Nàng khẽ mỉm cười dịu dàng, dùng thái độ lịch sự, khiêm tốn đáp, "Đa tạ cô nương đã ngưỡng mộ, ta thành thật cũng chỉ là một nữ nhân bình thường thôi".

"Dạ...", K' Hạnh cười ngượng trước thần tượng của mình. Khác hẳn với bản thân bình thường thừa trưởng thành, bình thường dịu dàng, hiểu chuyện thật nhiều. Nhưng cũng phải thôi, ai trước thần tượng của mình mà không ngốc nghếch. Nên cô cũng là như số đông người hâm mộ ngoài kia cả thôi.

"Mà đúng rồi, Lan Nhi sao thế kia?", Lý Thiên Hinh chú ý đến Lan Nhi đang bất tỉnh trên đất. Tình cảnh này, nàng thật sự đã nhìn qua rồi, nhưng vẫn muốn hỏi lại đôi chút cho có.

Nghe Lý Thiên Hinh nhắc, K' Hạnh mới nhớ lại vừa rồi chính mình xuyên không đến, chính là không cẩn thận đè người ta đến ngất đi. Vừa rồi còn rất lo lắng, nhưng sau do gặp lại Hoa Bảo Ngân, vui đến quên mất mọi thứ. Giờ nhớ rồi, liền nhanh chân chạy lại đỡ người đã ngất, hai tay bế lên nhẹ nhàng, hướng hai người kia hỏi, "Cô nương này bị muội không cẩn thận đè trúng lúc đến. Lý cô nương! Phiền cô nương giúp muội chỉ đường đến nơi cần đến, có thể giúp cô nương này chữa trị thương tích được không?".

"Ta cũng không rành lối đi ở đây. Nơi này thành thật chỉ có Lan Nhi đi lại thường xuyên, cũng chính nàng ta là rõ nhất. Cơ mà, cô nương cũng đừng lo quá. Lần trước Bảo Ngân đến cũng rơi xuống trúng nàng ta một lần, cũng đã ngất tạm một chút. Thêm chút nữa hẳn sẽ liền tỉnh, không sao đâu".

"A! Vậy tạm thời có thể mang cô nương này đi đâu nằm nghỉ đây?".

"Vào trong đi. Bên trong có đặt một trường kỷ cạnh cửa sổ, có thể để nằm tạm một chút".

"Vậy nhờ Lý cô nương dẫn đường nha! Làm phiền rồi".

"Không sao. Đi theo ta".

Sau đó Lý Thiên Hinh dẫn đường, trong khi K' Hạnh thì hai tay bế Lan Nhi theo kiểu công chúa vô cùng vững vàng, đi theo sau. Suốt dọc đường, lưng cô luôn thẳng tấp, không tỏ ra chút mệt mỏi hay cố sức, càng không cử động tới lui, mạnh mẽ đến đáng ngưỡng mộ. Để được như vậy, cũng là suốt cả tuổi thơ theo mẹ của Hoa Bảo Ngân học hỏi rất nhiều, luyện tập không ít mới có được. Khác hẳn với tiểu nha đầu họ Hoa chỉ toàn ăn no ngủ kỹ, lâu lâu tập vài ba kỹ năng phòng vệ, bình thường lúc mạnh lúc yếu kia vô cùng.

Hoa Bảo Ngân không bám lấy Lý Thiên Hinh, đi cạnh K' Hạnh thì thầm, bảo, "Ô kìa kìa! Xem ai đang bế gái kìa trời. Nghe đồn K' Hạnh nhà chúng ta hai mươi năm giữ thân như ngọc, chưa từng vì ai mà hạ mình, cớ sao giờ lại ra sức bế người vậy ta?".

K' Hạnh lườm Hoa Bảo Ngân, cảnh cáo, "Coi chừng tao dùng kim may miệng mày lại đấy, nói lắm. Với lại ai nói tao chưa từng hạ mình vì ai. Vậy ở nhà chung ai phơi đồ, ai lau nhà, ai nấu cơm cho mày vậy hả?".

"Thì mày. Nhưng tao đi chợ mua đồ, tao vệ sinh nhà cầu và nhà tắm, tao chở mày đi làm chứ bộ. Đó gọi là trao đổi ngang giá, còn này là mày hạ mình vì gái. Khác nhau lắm nha!".

"Khác nhau gì chứ. Nói kiểu đó thì cô nương này cũng đỡ tao lúc xuyên không đến mà. Đừng có mà nói linh tinh. Thời này là cổ đại, chuyện đó nói ra miệng để người ta nghe được không hay đâu".

"Hơ hơ! Để tao xem linh tinh, hay là một chuyện tình cẩu huyết đây. Nói cho biết, đa số mấy cặp trong truyện đều sẽ mở đầu với cảnh bồng bế như vầyy, trước khi chuyện tình nồng cháy diễn ra đó nha!".

"Ờ! Vậy trong mấy quyển mày đọc, có quyển nào nói "công" mà bị hickey, cắn, bấu đầy cổ không vậy?", K' Hạnh cười ẩn ý trêu Hoa Bảo Ngân. Không nói nhiều quá, hay hỏi thêm, cô sớm cũng hình dung ra được bạn mình nhất định là bị người ta "thượng" rồi. Nhìn dấu tích đỏ chói mắt, đủ kiểu đủ loại kai trên người đối phương là biết ngay.

Hoa Bảo Ngân thấy đã bị phát hiện, cũng liền không giấu làm gì, cười tự hào nói, "Đây là dấu vết của tình yêu đó. "Chó độc thân" như cậu không hiểu, mãi mãi cũng không hiểu đâu. Hớ!".

"Đương nhiên là không hiểu. Mình ăn hiền ở lành, nên bình thường đâu dám đi trêu chị Thư "thụ" đâu. Không như ai kia, cứ trêu chị miết, để giờ mình có khác gì đâu. Vừa bị "ăn" lại bị "ngược", mà cũng chỉ có thể u mê không lối thoát, đội người ta lên đầu. Lạ lùng há cậu!".

"Nói gì vậy. Không biết gì hết", Hoa Bảo Ngân giả điên. Cô cãi không lại K' Hạnh liền giả ngây, rồi mau chóng chạy đi, ôm lấy Lý Thiên Hinh làm bình phong cho mình.

Lý Thiên Hinh vốn dĩ đang không hài lòng vì Hoa Bảo Ngân chỉ lo mải mê nói chuyện với K' Hạnh mà quên cả mình. Giờ thấy người chạy đến ôm lấy, còn dùng vẻ mặt nũng nịu như bị ức hiếp nhìn, khiến cho giận gì cũng liền bị nàng ném đi mất, mỉm cười ngọt ngào, hỏi, "Sao vậy?".

"Hạnh ức hiếp muội kìa!", Hoa Bảo Ngân nũng nịu, vờ ấm ức để được Lý Thiên Hinh cưng chiều.

"Ức hiếp thế nào?".

"Thì Hạnh bảo muội bị tỷ "đè" á!".

"Đè?".

"Thì là tỷ "ở trên", muội "ở dưới" á! Chuyện đó đó", Hoa Bảo Ngân động tay loạn xạ, cố giải thích cho Lý Thiên Hinh hiểu điều mình muốn nói.

"À! Cái này đúng mà, đâu sai lệch đâu. Đâu thể xem là ức hiếp. Cô nương ấy nói sự thật mà".

"Ể! Nhưng mà...".

Hoa Bảo Ngân còn chưa kịp tiếp tục diễn nét hài tử bị ức hiếp, khóc lóc kể lể, cầu tình thương từ Lý Thiên Hinh, thì cũng đã đến bên trường kỷ. Nàng theo phép tắc liền tạm lờ cô đi, quay lại hướng K' Hạnh nói chuyện.

"Hạnh cô nương! Cứ đặt tạm nàng ta ở đây là được".

Lý Thiên Hinh bận hướng dẫn K' Hạnh đặt Lan Nhi lên trường kỷ, lơ luôn cả Hoa Bảo Ngân, khiến cô nàng đứng đó nhìn không khỏi chu mỏ lại phồng má tỏ ra giận dỗi.

Cơ bản ai yêu vào cái ai cũng trở thành trẻ con, còn đứa tính cách vốn trẻ con ngầm thì mức độ trẻ con nó lại ở một cái tầm to lớn hơn cả và Hoa Bảo Ngân chính là như vậy. Bình thường cô đã trẻ con rồi, mà yêu rồi còn hành động trẻ con hơn gấp một ngàn lần. Cơ mà, may là Lý Thiên Hinh thật sự rất thích tính cách này của người yêu, chứ như yêu phải Võ Nguyệt Hằng nổi tiếng hay phũ, hay K' Hạnh sống với tư duy yêu cho roi cho vọt thì thôi rồi.

Sau khi đặt Lan Nhi lên trường kỷ xong, ba người còn lại tụ nhau ngồi lại trên bàn và bắt đầu nói chuyện với nhau, không khí vô cùng thoải mái. Nhưng nói thoải mái ở đây, là nói Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh cơ, còn Lý Thiên Hinh thì chủ yếu là cười phụ họa, hay nói vài câu đáp lời một cách lịch sự là chủ yếu. Thêm nữa, do nha đầu ngốc họ Hoa sợ nàng ngại, nên cả hai đã âm thầm thống nhất sẽ không ngồi kế nhau và tránh làm ra hành động thân mật quá mức.

Hoa Bảo Ngân lâu ngày gặp lại K' Hạnh, luôn miệng cười nói vui vẻ, "Thật luôn á! Tao không tin sẽ có ngày gặp lại mày luôn đó, Hạnh à!". Cô vui vẻ lắc lắc tay bạn mình, thái độ y hệt hài tử sau ngày chủ nhật gặp lại bạn vào thứ hai ở trường mẫu giáo vậy.

K' Hạnh cũng bật cười theo, nói, "Còn tao gặp lại mày là chỉ thấy phiền thôi, nói nhiều quá trời. Hồi lúc ở nhà không mày, ta nói nó bình yên lắm luôn".

"Hớ! Đừng có mà xạo chó. Tao thừa biết vắng tao mày sẽ cô đơn lắm mà. Nói nghe coi, những ngày qua mà đã khóc vì nhớ tao đúng không nè!", Hoa Bảo Ngân cười đắc ý.

"Không hề. Và có cái này vui hơn chuyện mày ảo tưởng tao khóc đó".

"Hả?".

"Thầy Thanh, giảng viên chính môn Lịch sử Đông Nam Á của mày, vừa mới thông báo là thời hạn nộp tiểu luận còn năm ngày. Mày không nộp kịp thì xác định năm sau học lại môn thầy, khỏi nói nhiều. Mà môn đó có bốn chỉ à, mỗi chỉ cũng có tầm một triệu hơn, nên chắc Ngân lo được mà. Lo gì trời ơi!".

"What the!", Hoa Bảo Ngân chấn động. Cô mấy ngày nay lo chuyện yêu đương, quên luôn cả ở hiện đại mình còn chưa nộp bài tiểu luận môn chuyên ngành. Khác với đại cương mở lại mỗi học kỳ, thì môn chuyên ngành chỉ mở cố định một học kỳ nào đó, nên rớt cái là chờ một năm mới được học lại. Vậy nên rơi môn Lịch sử Đông Nam Á rồi, thì đừng có mà mơ học hoàn thành chương trình đại học ba năm rưỡi như dự tính ban đầu mà khoa đưa ra và hơn nữa, cũng đừng mơ có chuyện cha mẹ gửi học phí dư để "cắn" được nữa a.

"Ai kêu mày chỉ lo chơi làm gì. Bài không chịu làm, giờ rớt môn cũng đáng. Tự mà nữa lo kiếm tiền học lại đi, chứ cô chú cảnh cáo rồi, không cho mày tiền học lại môn đâu. Học lại thì tự kiếm tiền mà học đi nha cô gái trẻ".

"Ầy! À mà rơi thì rơi thôi chứ!".

"Hửm? Đây là lời của người luôn xem trọng điểm số và có chấp niệm với chuyện rớt môn và tiền đây à?".

"Vâng! Chính là mị đây. Và mị cơ bản giờ cũng không còn đi học nữa. Mị sẽ ở nơi này thành gia lập thất, không màng chuyện đời nữa rồi. Tao bây giờ có người nuôi rồi a!", Hoa Bảo Ngân đắc ý. Cô mỉm cười tươi như hoa, nhìn Lý Thiên Hinh như ngầm nói nàng chính là người sẽ nuôi mình. Dáng vẻ u mê, tự đắc, mặt dày đến mức một chút liêm sỉ cũng chẳng thèm giữ lại làm vốn.

Đáp lại sự mong đợi ấy, Lý Thiên Hinh chỉ khẽ cười, lắc đầu, không nói lời nào. Từ đầu đến cuối đều kiên định kiệm lời, nhàn nhã ngồi nhìn là chủ yếu. Nhưng sâu bên trong nội tâm, nàng thật sự có chút khó chịu khi Hoa Bảo Ngân thân thiết vui vẻ với K' Hạnh, mặc dù bản thân biết hai người họ chỉ là bằng hữu chi giao.

Cũng nhờ một khoảng lặng này, Lý Thiên Hinh cũng âm thầm đánh giá được K' Hạnh không ít. So với Hoa Bảo Ngân rạng rỡ như nắng, vui vẻ đáng yêu, lại kiều diễm tuyệt trần, là đóa hoa mẫu đơn tươi thắm nhất, thì người bạn kia thì ngược lại. Ở cô ấy có một nét đẹp kiểu truyền thống, êm đềm, mà mặn mà, cùng trưởng thành, tương tự như ánh trăng đêm êm đềm, như đóa bạch hoa trà đoan trang mềm mại. Nhưng dù đối nghịch là vậy, khi ở cạnh họ lại khá phù hợp, bù đắp lẫn nhau một cách vô cùng hoàn hảo. Chính vì vậy, nên mối quan hệ bằng hữu chi giao đó càng khiến kẻ đang yêu, đầy máu chiếm hữu như nàng lại càng không vui nhiều hơn khi quan sát hai người họ chuyện trò vui vẻ cùng nhau, mà bản thân không có lý do nào tách ra được.

K' Hạnh liền nhân cơ hội hướng Lý Thiên Hinh, tỏ ra như đồng cảm nói, "Chắc Lý cô nương thời gian qua phải chung đụng với nha đầu phiền phức này cũng không ít mệt mỏi. Ta đồng cảm cho cô nương vô cùng".

Bị nói xấu, Hoa Bảo Ngân liền hướng Lý Thiên Hinh làm nũng, kêu, "Tỷ! Hạnh nói xấu muội kìa! Muội đâu có phiền phức đâu đúng không? Muội dễ thương, đáng yêu mà". Cô chớp mắt, chu chu mỏ, tỏ ra đáng yêu với người yêu của mình.

Nhưng không như mong đợi của Hoa Bảo Ngân, Lý Thiên Hinh lại thở dài, bình ổn nói, "Đúng là lúc đầu cảm thấy có chút phiền và bây giờ cũng lâu lâu vẫn thấy vậy".

"Ể! Tiểu Tâm Can à!".

"Hahaha!", K' Hạnh bật cười vì Hoa Bảo Ngân bị phũ. Nhưng câu nói tiếp theo của Lý Thiên Hinh, lại khiến cô không khỏi bất ngờ.

"Nhưng ta quen rồi. Phiền phức một chút cũng không sao, muội ấy thấy ổn là được".

"Tiểu Tâm Can à!", Hoa Bảo Ngân cảm động, mắt rưng rưng nhìn Lý Thiên Hinh.

"Hửm? Ta nói sai gì à?".

Hoa Bảo Ngân lắc đầu, rồi không nói thêm lời nào đã nhào đến ôm chặt lấy Lý Thiên Hinh, mặc kệ luôn K' Hạnh ở đấy, và hành động của mình có thể làm cho người thương với bạn của mình ngại ngùng. Nhưng yêu cái là lú, làm gì cũng không nghĩ, nên làm gì có chuyện sợ ai ngại, ai ngượng.

Bị ôm bất ngờ trước mặt người khác, Lý Thiên Hinh vô cùng ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại không trách nha đầu Hoa Bảo Ngân của mình. Ngược lại vô cùng ôn nhu, vỗ vỗ vào lưng người thương, khẽ giọng dỗ dành, "Sao vậy Tiểu Bảo Bối?".

"Không gì. Muội chỉ muốn ôm tỷ thôi".

"Ừm! Nhưng mà để Hạnh cô nương ngồi như vậy, có chút không ổn không?".

"Hả?".

Hoa Bảo Ngân mới nhận thức lại được vấn đề, liền nhẹ nhàng buông Lý Thiên Hinh ra, rồi nhìn K' Hạnh đang ở đối diện nhìn sang.

K' Hạnh ở đối diện khuôn mặt tỏ ra bình thản đến vô cùng, chỉ khẽ lắc nhẹ đầu với Hoa Bảo Ngân, như muốn nói là bản thân đã sớm đoán trước được sẽ có hành động vừa rồi diễn ra. Cô cơ bản quá hiểu tính bạn mình, nên không ngạc nhiên lắm khi có đôi lúc đối phương lại cảm tính làm bừa như vậy. Chỉ là, thật lòng có chút ngạc nhiên là Lý Thiên Hinh lại yêu chiều nha đầu đó đến vậy. Rõ là trước đó nha đầu ấy còn khóc như mưa, đau tâm phế liệt các kiểu, giờ thì được sủng đến tận mây xanh. Đúng là nhân sinh khó đoán, càng khó đoán lòng người qua những gì biết qua sử sách và lời kể. Một Lý Chiêu Hoàng bao thế hệ điều nghĩ thanh thanh thoát tục, dịu dàng mà băng lãnh, tính tình cao lãnh tựa gần tựa xa, cuối cùng gặp rồi mới biết khi yêu cũng u mê và mất hình tượng như thường.

"Này, mày nhìn vậy là ý gì hả?".

"Ý gì đâu. Chỉ cảm thấy chính mình thật bình ổn giữa dòng đời tấp nập này thôi".

"Hả?".

"Thì vậy đó".

"Nói gì vậy? Mà mình tự hỏi bộ cậu không thấy ghen à? Một là thần tượng, một là tri kỷ, đến cuối chỉ còn cậu một mình. Chắc cậu cô đơn lắm nhể? Nhưng thôi, tại duyên số đó cậu à!", Hoa Bảo Ngân cố tình trêu chọc K' Hạnh. Cô thừa biết bạn mình yêu thích Lý Thiên Hinh rất nhiều, thậm chí còn từng có biểu hiện như tương tư, nên hiểu bây giờ thật sự trong lòng cô ấy nhất định cũng không dễ chịu a. Chính vì đối phương là bạn mình, mà trong lòng còn không dễ chịu, nên càng phải trêu đến cùng mới hả dạ.

"Có gì đâu, thần tượng có người trong lòng thì có thôi. Chỉ tiếc cho Lý cô nương đụng phải một nha đầu phiền phức như mày thôi à! Thành thật, tao thấy tội lỗi với Lý cô nương lắm!", K' Hạnh vờ cảm thương. Cô nhìn Lý Thiên Hinh bằng ánh mắt thông cảm, tựa như bà mẹ gả con đi, biết tính con gái không tốt, nên đồng cảm với con rể, sợ con gái phiền lòng nhà chồng vậy.

Lý Thiên Hinh hoàn toàn hiểu là K' Hạnh đang trêu Hoa Bảo Ngân, nên cũng không chấp nhất chuyện người yêu bị trêu. Nhưng mà, nàng thật sự chỉ muốn mình là người duy nhất được trêu vào nha đầu đáng yêu của mình, còn người khác thì không thích lắm.

"Không sao. Mà cô nương hẳn thân thiết với Bảo Ngân lắm nhỉ! Ta nghe kể lại hai người là sống chung nhà từ nhỏ", Lý Thiên Hinh nói sang chuyện khác. Mục đích rõ ràng là có chút muốn dò xét về quan hệ của Hoa Bảo Ngân và K' Hạnh.

"À! Đúng là như vậy. Bố... Phụ thân của nha đầu này là sư phụ của muội, kiêm luôn nghĩa phụ, nên từ năm mấy tuổi đã được đưa về sống cùng với nha đầu này. Ban đầu cũng chỉ nghĩ sống cùng một thời gian, nhưng thoáng cái ở cùng nha đầu phiền phức này hơn mười năm rồi. Hahaha!", K' Hạnh thoải mái nói ra chuyện ngày bé, còn vô cùn vui vẻ cười. Cô trong lòng cũng phần nào đoán được, Lý Thiên Hinh là muốn hiểu thêm về Hoa Bảo Ngân – người nàng ta yêu, nên cảm thấy cũng chẳng có gì cần câu nệ, cần che giấu.

"Vậy hai người cũng được xem là tỷ muội thân thiết. Hẳn thời gian đầu cả hai cũng khó khăn với nhau trong việc ở gần nhau lắm à?".

"Cũng không khó khăn gì. Chủ yếu là thời gian đó muội sống ở cao không khí lạnh hơn, nên khi về đồng bằng sống chung với Ngân thì có chút không quen khí hậu là trước hết. Sau đó mới là chuyện ngôn ngữ và giọng nói không giống các bạn cùng trang lứa thôi. Cũng không phiền phức gì nhiều, ngoại trừ việc phải nghe ai đó thích hát, nhưng giọng hát siêu dở mỗi ngày thôi", K' Hạnh cố tình đá xéo chuyện Hoa Bảo Ngân hát không hay, hoặc đúng hơn chính là hát siêu dở, dù cho giọng nói rất hay.

Hoa Bảo Ngân lúc này đã chuyển sang ngồi bên cạnh Lý Thiên Hinh, bị nói hát dở còn hay hát, liền lên tiếng phân trần, "Cái đó gọi là chăm chỉ rèn luyện nha! Người ta nói "có công mài sắt có ngày nên kim", có công ngồi hát có ngày thành ca thần".

"Vậy hả? Vậy mời cậu hát một bài nghe xem nào. Dù sao cũng luyện hơn mười năm, chắc được ca thần rồi".

"Cái này...", Hoa Bảo Ngân nhất thời không thể phản kháng. Sự thật thì cô đúng là hát rất tệ, dù cho giọng nói có phần dễ nghe, đến nỗi mỗi lần thuyết trình đều khiến cả lớp vỗ tay ầm ầm.

Hoa Bảo Ngân nhìn Lý Thiên Hinh cầu cứu, nhưng đáp lại nàng nói, "Ta cũng muốn nghe thử".

"Ngay cả Lý cô nương cũng muốn nghe. Mày lẽ nào muốn phụ lòng cô nương ấy đây? Hát đi nào!".

Bị ép vào đường cùng, Hoa Bảo Ngân không còn cách nào ngoài hát. Nhưng cô khá thông minh khi biết chọn lời bài hát để bù vào giọng hát không ra gì của mình, để rồi kết quả phiên bản vô số lỗi của bài "Hơn cả yêu" của ca sĩ Đức Phúc đã ra đời.

Hát xong rồi, Hoa Bảo Ngân muốn độn thổ vì giọng hát lạc tông hoàn toàn của mình. Cô gục đầu vào vai Lý Thiên Hinh, nhõng nhẽo kêu, "Người ta hát không được mà". Nhưng trái với suy nghĩ là nàng sẽ cười mình hát dở, thì đối phương lại cười vô cùng hạnh phúc.

Từng lời hát trong bài "Hơn cả yêu" do Hoa Bảo Ngân hát tuy hát không ra gì, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều như chạm đến lòng của Lý Thiên Hinh. Một tình yêu đẹp, cao lớn hơn tất cả mọi thứ, cũng tương tự tình yêu của cô, khiến nàng cảm động và hạnh phúc vô bến bờ.

Vỗ nhè nhẹ vào lưng của Hoa Bảo Ngân an ủi, Lý Thiên Hinh mỉm cười khó xử với K' Hạnh. Nàng cũng không muốn trước mặt người khác mà làm ra hành động thân mật như bây giờ, trong lòng cũng có không ít xấu hổ, nhưng lại càng không nỡ và không thể đẩy cô ra. Nên đành có lỗi với người khác vậy.

K' Hạnh cũng chỉ cười trừ, tỏ ra hiểu cho Lý Thiên Hinh, hoài niệm nói, "Nhưng mà năm đó, cũng chỉ có mình Ngân là thật lòng tốt bụng. Khi mấy người chê về màu da đậm, chê giọng kỳ, trêu là khỉ núi, thì cũng chỉ có Ngân là luôn đứng ra bảo vệ và giúp kết gaio bằng hữu. Có thể Ngân không hoàn hảo, đôi khi phiền phức và cứng đầu, nhưng lại là người bạn kiêm người chị em tốt, mà cả đời này sợ là dù đi đến đâu cũng không tìm được một người thứ hai tương tự. Một nha đầu tốt như vậy, bây giờ chính thức giao cho Lý cô nương chăm nhé!".

Nghe K' Hạnh nói vậy, Lý Thiên Hinh phần nào thấu hiểu được hẳn cô ấy đã trải qua những gì và càng hiểu tại sao lại cùng Hoa Bảo Ngân thân thiết đến mức tắm chung. Mặc dù nhắc đến chuyện họ từng tắm chung, ngủ chung, thậm chí đã ôm nhau, nàng thật sự không vui lắm trong lòng. Nhưng mà biết sao được, hai người họ gặp nhau trước và cơ bản thì cũng chỉ là tình bằng hữu, tỷ muội, tình thân thuần túy.

Đồng lúc này, Lan Nhi cũng đã tỉnh dậy sau khi nghe giọng hát "trời phú" của Hoa Bảo Ngân. Nói vậy hẳn ai cũng biết giọng hát của cô nàng có "mị lực" và tầm "đỉnh cao" cỡ nào rồi a.

Lan Nhi mở mắt, khẽ cử động, nhưng toàn thân loại vô cùng đau đớn. Chỉ cần nàng cử động tí liền sẽ đau đến tận xương tủy, so với lần trước còn đau đớn hơn rất nhiều.

Thấy Lan Nhi cử động, K' Hạnh liền để tâm chạy đến xem, hỏi thăm, "Cô nương! Cô không sao chứ?".

Chẳng biết người trước mặt là ai, nhưng nhìn y phục kỳ lạ y hệt Hoa Bảo Ngân lần đầu đến thì Lan Nhi cũng đoán ra ít nhiều kẻ này chính là người đã hại mình bất tỉnh. Nhìn lại xung quanh, thấy đây là nội cung của Lý Thiên Hinh, lại thấy đối phương tự do đi lại, nàng nhất thời lo lắng, muốn lập tức ngồi dậy phản ứng. Nhưng vừa nhích người cái là liền đau đến nhíu mày, khuôn mặt cũng trở nên vô cùng khó coi.

"Khoan cử động đã, từ từ thôi. Nếu cô nương lo lắng về Lý cô nương, hay thân phận của ta thì không sao. Ta và "Hoa ngốc nghếch" là bằng hữu chi giao, nên không hại đến chủ tử nhà cô nương đâu. An tâm nhé!", K' Hạnh cười dịu dàng, trấn an Lan Nhi. Tình cảnh kiểu này cô thường thấy trên phim, trên truyện nhiều, nên vừa thấy đối phương có ý muốn nhỏm dậy thì liền biết là muốn gì, liền có cách đối phó nhanh gọn ngay.

Tuy đối phương nói vậy, nhưng Lan Nhi vẫn chưa tin, muốn dậy xem tình hình hiện tại thế nào. Nhưng quả thật thương tích lần này có chút nặng, nên toàn thân đau đớn chẳng cách nào dậy nổi.

Tuy nhiên, nhanh chóng sau đó Lý Thiên Hinh cùng Hoa Bảo Ngân cũng đi đến và cả hai vẫn bình an vô sự, nên tảng đá lớn trong lòng Lan Nhi nhất thời cũng rơi xuống.

K' Hạnh thấy Lý Thiên Hinh đến liền quay lại, hướng nàng hỏi, "Lý cô nương! Có vẻ vị cô nương này không ổn lắm. Ta muốn mang cô nương ấy đến y viện một chuyến, cô nương có cách nào không?".

"Cái này ta cũng lực bất tòng tâm. Vốn dĩ nhiều năm nay ta chỉ lui lại nơi ở của mình, đường đi nước bước thật sự chẳng biết. Bình thường mọi thứ đều là Lan Nhi thay ta đi đi về về cả".

"Chậc!", K' Hạnh có chút đăm chiêu, nhất thời không biết cách nào cứu người.

Hoa Bảo Ngân đứng gần đó thấy K' Hạnh và Lý Thiên Hinh không nghĩ được cách, liền góp ý, "Sao không kêu nàng ta chỉ đường. Mày bế nàng ta trên tay, nàng ta giúp mày chỉ đường. Vô cùng đơn giản mà".

"À! Đơn giản vậy mà quên mất", K' Hạnh cười vì sự ngốc nghếch của mình. Sau cô quay lại hướng Lan Nhi hỏi, "Cô nương! Liệu cô nương chỉ đường đến y viện, hay nơi nào giúp cô nương trị thương, được không? Ta mang cô nương đến đó".

Lan Nhi khẽ nuốt khan, lấy lại giọng một chút, miễn cưỡng đáp, "Được".

"Vậy được rồi. Vậy ta lập tức...".

"Khoan đã! Mày mặc đồ vầy đi à? Không sợ cái gọi là khác biệt văn hóa thời kỳ hả?", Hoa Bảo Ngân cười khổ. Cô tưởng tượng đến K' Hạnh mặc y phục hiện đại đi đi lại lại, rồi bị bắt lại không khỏi có chút thầm mắng bạn mình lâu lâu ngốc nghếch.

K' Hạnh bị nhắc cũng bật cười bẽn lẽn, nói, "Thì quên mất. Nhưng mà y phục làm sao...".

"Lấy của nàng ta á!", Hoa Bảo Ngân trỏ Lan Nhi đang nằm bất động trên trường kỷ.

Lan Nhi nằm bất động cảm thấy thật oan ức. Y phục thì có mấy bộ, mà lần nào cũng là y phục của nàng bị mượn đi. Nhưng mà như vậy còn tốt hơn là lấy đồ của Lý Thiên Hinh cho người khác mặc, nên miễn cưỡng thì không sao.

"Vậy phải nhờ Lan Nhi cô nương hướng dẫn đến chỗ cô nương lấy y phục mượn rồi. Cô nương ổn chứ?", K' Hạnh tỏ ra dịu dàng với Lan Nhi. Loại tính cách này cô với ai cũng vậy, luôn dịu dàng và dễ chịu là vậy. Nhưng Hoa Bảo Ngân thì là ngoại lệ, phải đánh nhiều, mắng nhiều cho nên.

Bị thương nằm một chỗ đã đành, giờ còn bắt Lan Nhi đi lấy y phục cho mượn nữa thì đúng ngược đãi quá rồi. Nhưng nàng vẫn đành đồng ý, đáp, "Được".

"Được thật à? Cô nương trông còn yếu quá, ta thật sự không nỡ để cô nương di chuyển tới lui, đặt lên đặt xuống lắm. Còn cách nào không ta? Hay cô nương hướng dẫn hướng ta cần đi. Dù sao hẳn cô nương cũng ở gần đây mà nhỉ?".

"Ừm. Vậy...".

"Nếu phiền vậy thì lấy y phục của ta mượn tạm đi. Ta cũng có nhiều y phục. Bình thường Bảo Ngân mặc cũng vừa, thì cô nương chắc sẽ ổn thôi", Lý Thiên Hinh tỏ ý tốt cho mượn y phục. Nhưng lòng tốt của nàng không được tán thành cho lắm.

Trước lòng tốt của Lý Thiên Hinh, cả Lan Nhi và Hoa Bảo Ngân đều tỏ ý không hài lòng, đồng thanh lớn tiếng kêu, "Không được!".

Cả K' Hạnh và Lý Thiên Hinh đều bị giật mình bởi sự hung dữ của hai người kia, đồng lòng chia ra mỗi người nhìn một người chết trân.

Lý Thiên Hinh hơi nhíu mày, tỏ ý không hài lòng với Hoa Bảo Ngân, nói, "Chỉ là mượn y phục, muội có cần hung dữ vậy không!".

"Không là không. Y phục của tỷ, chỉ mình muội mặc là được rồi. Bạn bè, bằng hữu cũng không ngoại lệ đâu", Hoa Bảo Ngân bá đạo chiếm hữu, ôm chặt lấy Lý Thiên Hinh, giữ làm của riêng mình.

Còn K' Hạnh thì chỉ cười dịu dàng với một Lan Nhi đang dùng thái độ gay gắt nhìn mình, nói, "Nếu cô nương không muốn vậy ta tự tìm đường đi đến nơi cô nương để y phục vậy. Phiền cô nương hướng dẫn nhé!". Cô tỏ ra hiểu chuyện, biết Lan Nhi và Hoa Bảo Ngân sẽ không vui, nên cũng không muốn lấy y phục của Lý Thiên Hinh làm gì. Thêm nữa, "hoa có chủ" tốt nhất vẫn không nên dính đến thì tốt hơn.

Thấy K' Hạnh biết điều, lại thân thiện, có chút không đáng ghét như Hoa Bảo Ngân, Lan Nhi cũng dịu hơn đi chút, nói, "Không cần cực vậy đâu. Cô nương cứ mang ta theo, ta sẽ hướng dẫn luôn. Đường đi có chút khó khăn, nên có người đi cùng vẫn tốt hơn".

"Nếu cô nương nói vậy thì vậy đi. Đa tạ Lý cô nương nhé! Muội và Lan Nhi cô nương đi trước".

K' Hạnh hơi gật đầu cảm tạ lòng tốt của Lý Thiên Hinh, rồi hơi dũi người ra một chút, bẻ khớp, vận động cho dẻo người và chỉ bằng đôi tay khỏe mạnh của mình, đã thành công bế Lan Nhi lên dễ dàng. Cô mỉm cười với người nằm trên đôi tay của mình, nói, "Nếu cô nương đau hãy nói nhé! Ta sẽ nhẹ nhàng nhất có thể".

Lan Nhi gật đầu, đáp, "Được". Rồi sau đó được K' Hạnh bế trên tay rời đi mất. Tính từ khi bản thân thật sự hiểu chuyện, đó là lần đầu có ai bế nàng một cách cẩn trọng như cô hiện tại.

Ở lại, Hoa Bảo Ngân vẫn ôm chặt lấy Lý Thiên Hinh, bá đạo nói, "Tỷ chỉ là của muội thôi. Dù chỉ là sợi tóc, hay mảnh vải của tỷ cũng chỉ là của muội. Dù là ai cũng không cho đâu nha!".

Trước một Hoa Bảo Ngân bá đạo chiếm hữu, Lý Thiên Hinh chỉ cười không thôi, nói, "Được rồi. Của muội, cái gì cũng là của muội hết. Được chưa nào?".

"Được. Hihihi!", Hoa Bảo Ngân bật cười rạng rỡ. Rồi sau đó cùng Lý Thiên Hinh môi chạm môi, hôn nhau vô cùng ngọt ngào, ngầm xác nhận lần nữa chủ quyền dành cho nhau.

Sau đó nữa thì bọn họ nhàn nhã cùng nhau đánh cờ, đọc sách, rồi lại tìm vài trò chơi cùng nhau, viễn cảnh vô cùng vui vẻ và hạnh phúc, đến quên cả trời đất. Nhưng họ không biết, khi viễn cảnh hạnh phúc đang diễn ra, thì đồng thời cơn ác mộng đáng sợ cũng đang tiến gần với họ hơn bao giờ hết.

***

Ở đâu đó trong hoa viên vắng người của hoàng cung, Trần Cảnh nghiêm mặt nhìn Trần Quốc Khang đang cúi đầu nhận lỗi, trầm giọng hỏi, "Nàng ta và Hinh nhi là quan hệ gì?".

Trần Quốc Khang ngậm chặt miệng không dám nói một lời, dù chính bản thân biết dù mình không nói thì câu chuyện của hai nữ nhân kia cũng sớm bị phát giác và mọi thứ chỉ còn là vấn đề thời gian.