K' Hạnh ngồi nhìn chăm chú Hoa Bảo Ngân thật lâu, chống cằm, nghiền ngẫm một cách nghiêm túc, rồi hỏi, "Ê! Hình như mày không hợp với cuộc sống chốn thâm cung cổ đại này lắm hả? Sao từ lúc đến đây tới giờ cũng mấy ngày rồi, mà cổ mày vẫn cứ ngày một nhiều vết "muỗi cắn" vậy? Không hợp hoàn cảnh sống à?".
Nghe hiểu K' Hạnh cố tình trêu chọc các dấu vết tình yêu do Lý Thiên Hinh làm ra trên cổ của mình, Hoa Bảo Ngân lườm cô bạn, dọa, "Coi chừng đấy. Có ngày tao cắt cái miệng mày xuống đó nghe chưa". Cô hung hăng hâm dọa, tay vẫn không ngừng thao tác, bện các sợi dây chỉ màu đỏ vào những sợi tóc xanh rêu hơi ngã vàng của mình, với mục đích làm tặng cho người yêu mình một tín vật định tình.
"Hahaha! Mà công nhận luôn ấy, Lý Chiêu Hoàng thật sự có thừa nhiệt tình nha! Tao đoán dựa trên các bằng chứng dấu tích rõ ràng kia, thì hình như ngày nào nàng ta cũng ân sủng mày đều đều hả? Xem kìa! Vết cũ chưa tan, mà vết mới đã đỏ đến chói mắt "chó độc thân" như tao rồi", K' Hạnh dùng tay trỏ vào các vết cũ mới do hôn, cắn, bấu các kiểu trên cổ của Hoa Bảo Ngân. Trong lòng cô thầm cười bạn mình bị Lý Thiên Hinh "ăn" đến trầy da tróc vẩy vẫn không phản kháng được, dù trước đó cô nàng từng mạnh miệng tuyên bố nếu mình quen con gái sẽ là "kèo trên" cơ. Đúng là sự thật ở đời khó nói trước a.
"Ừ! Công nhận mày đúng. Tỷ ấy thật sự mãnh liệt hơn trong suy nghĩ của tao khá nhiều ấy. Hay tại tao phát ra khí chất khiến người ta muốn ngược đãi nên mới vậy mày?", Hoa Bảo Ngân thầm nghi ngờ trong người mình có hương khí "M" thu hút người khác đến ngược đãi.
"Ầy! Cái này thì đúng khỏi bàn. Đôi khi tao ở chung với mày còn muốn ăn hiếp mày một chút, nói chi là nàng ta đang cùng mày yêu đương. Mà quan trọng hơn nè! Mày cảm thấy thích hơm nè?", K' Hạnh cười gian với Hoa Bảo Ngân.
Dừng tay lại chút, Hoa Bảo Ngân thầm nghiêm túc nghĩ, rồi hơi ngượng ngùng đáp, "Thì cũng có thích chút. Dù sao cũng là tỷ ấy, nên tao vẫn cứ thích. Cơ mà, đôi khi cũng đau lắm luôn á! Mày biết mà, mấy chỗ nhạy cảm trên thân thể con gái mỏng manh cỡ nào. Vậy mà tỷ ấy toàn nhắm vào ngực của tao mà cắn, mà trêu đùa hoài. Làm tao thân có người yêu, mà lâu lâu tao còn tưởng mình là mẹ bỉm sữa, có con mọn luôn ấy chứ!".
K' Hạnh nghe xong nín cười đến nội thương, ngoài mặt chỉ khẽ lắc đầu, tỏ ra chán ngán, khuyên, "Thôi đừng nghĩ nữa. Tao tin mày máu "M" và Lý Chiêu Hoàng nhận ra bản chất đó của mày thôi. Hoặc là nàng ta cũng là máu "S" đích thực, mà mày là người khiến nàng ta nhận ra đó. Nên không cần nghĩ nhiều, hay biện hộ gì đâu. Tao biết mày cũng thích bị ngược mà. Không cần biện hộ, hay dối lòng đâu ha!".
"Đánh mày bây giờ á!", Hoa Bảo Ngân đưa tay lên nhá, dọa đánh K' Hạnh. Dù trong lòng cô cũng đang cảm thấy thật sự bạn mình nói cũng có phần đúng và đúng là lúc bản thân mình dính lấy Lý Thiên Hinh thật sự cái màu "SM" cũng hơn bị nhiều. Mà thể hiện rõ nhất chính là khi cả hai ân ái với nhau, cùng vết tích trên người mà nàng để lại trên người hiện tại.
"Đúng sự thật thôi chứ. Hahaha!", K' Hạnh cười thích thú khi trêu được Hoa Bảo Ngân. Sau cô lại nhìn chăm chú những thứ trên tay bạn mình làm, hỏi, "Mà mày đang định làm gì vậy? Vừa tóc vừa chỉ đỏ. Đừng bảo mày định chơi bùa yêu với chị tao nha!".
"Từ bao giờ tỷ ấy là chị mày vậy. Với lại tao cần chơi bùa yêu à! Tỷ ấy đã yêu tao rồi, cần gì chơi mấy trò trẻ con tổn hại đức phần đó chứ".
"Ui! Xem ai tự tin kia kìa. Không chơi bùa yêu thì mày làm cái gì mà tóc, mà dây đỏ các kiểu, chuẩn mùi tâm linh thế kia".
"Suỵt!", Hoa Bảo Ngân đưa một ngón tay lên môi, tỏ ra bí ẩn. Rồi nháy mắt tinh quái với K' Hạnh, nói, "Đây là bí mật của tình yêu cậu à!".
K' Hạnh trề môi, nhún vai, tỏ ra không quan tâm, nói, "Ờ! Hy vọng "bí mật của tình yêu" này sẽ thành công tốt đẹp. Chứ đừng như hồi trước bảo tổ chức sinh nhật cho mình kiểu Pháp, rồi cái thấp nến và cái kết là xém cháy nhà nha bạn". Cô vẫn nhớ rõ năm đó Hoa Bảo Ngân thấp nến tổ chức sinh nhật, làm giống kiểu trong mấy bộ phim, nói là lãng mạn các kiểu, nhìn hoành tráng vô cùng. Nhưng hệ quả là một cây nến trong đó bị ngã, rơi xuống gây ra đám cháy trong nhà, khói bay mù mịt, bà hàng xóm la ầm ĩ hồi lâu. May là sau đó dập kịp, không chắc là có "thịt nướng mọi", có vé một chiều đi gặp Diêm Vương rồi.
Bị trêu chuyện cũ, Hoa Bảo Ngân không những không xù lông nhím, hay chối bỏ, ngược lại còn bật cười, "Hahaha! Ai kêu mày bảo muốn có sinh nhật lãng mạn. Vừa có nến, vừa có cháy, có tiếng hàng xóm la, đủ lãng mạn, thừa nóng bổng, lắm sôi động luôn. Nhất mày luôn rồi còn gì!".
"Thôi, cho xin đi bà. Lần đó chưa chết cháy là may lắm rồi, chứ ở đó nóng với chả bỏng, sôi với chả động. Xém chết thì có, chứ vui vẻ gì".
"Đương nhiên sao chết được. Tao còn phải yêu đương nồng cháy với Thiên Hinh của tao mà. Định mệnh cả đấy cậu ây!".
"Eo eo! Nghe ghê chưa kìa. Đúng là "tấm chiếu chưa trải", nên yêu đương mơ mộng không ai bằng mà", K' Hạnh vờ thở dài, tỏ ra ngao ngán với những kẻ lần đầu yêu đương.
"Ủa chứ sao. Ai như cậu cô đơn chiếc bóng, ngừng yêu đương ạ!", Hoa Bảo Ngân lè lưỡi trêu K' Hạnh. Dù sự thật là cô mới yêu đương đây, còn cô bạn kia đã có mối tình đầu từ hồi mười lăm tuổi, trước hẳn hơn năm năm kia.
K' Hạnh chỉ cười, nói, "Tôi thích vậy đó cậu ạ! Yêu đương nhiều rồi, mệt rồi. Còn mấy đứa trẻ nào chưa yêu thì yêu đi, tôi lớn rồi cậu. Sau này cậu trưởng thành rồi sẽ hiểu cái gọi là hồng trần như mộng, nhân sinh như kịch, ái tình tựa cái chớp mắt. Mọi thứ đến đó rồi đi đó, thật thật giả giả, không sao lường được".
"Hớ! Nói ai trẻ con hả, đánh mày đó", Hoa Bảo Ngân giơ tay, dọa đánh. Sau lại nghiêm túc nói, "Mà chuyện của mày với Duy lâu rồi, mày vẫn không quên được à?".
"Duy? Duy là thằng nào?", K' Hạnh giả ngốc.
"Bớt bớt cái nét giả điên đó lại. Bộ còn đứa nào ngoài "chàng trai năm ấy", siêu cấp tra nam Lê Hữu Duy, tình đầu của cậu nữa hả?".
"Hahaha! Tính ra mày còn nhớ rõ nó hơn tao nữa đó. Mà cũng phải, nó ám mày còn hơn cả oan hồn cơ mà. Đúng "xu" luôn!".
"Ừ thiệt! Tao cũng được vài thằng để ý, nhưng mà "hãm" đến mức quen mày rồi mà còn nhắn tin muốn "thịt" tao, thì chắc mỗi thằng đó là đủ gan làm thôi. Mà năm đó tao nên đạp vào "cậu em" nó thêm mấy cái, cho nó triệt sản luôn mới đúng. Giờ nghĩ lại thấy tiếc ghê!", Hoa Bảo Ngân nắm chặt tay thành đấm, ánh mắt ngập phẫn nộ khi nghĩ đến tên tra nam Lê Hữu Duy.
Chuyện kể năm đó Lê Hữu Duy vốn quen K' Hạnh rồi, nhưng lại đi đồn là thật ra trong lòng thích Hoa Bảo Ngân, muốn thông qua mối quan hệ bạn bè thân của hai cô gái mà có được người trong lòng. Thêm nữa, còn cố ý nhắn tin qua lại, lời lẽ trêu chọc, thô tục, biến thái các kiểu nữa. Nên hậu quả không những không có bồ, mà còn bị hai cô gái đứa tán, đứa đấm, đạp cho tơi bời. Sau đó thanh niên chán sống này chắc do xấu hổ, hoặc sợ bị đấm nữa nên đã chuyển trường và để lại vết nhơ muôn đời cho bản thân, mà mỗi lứa thế hệ sau của trường đều nhắc về như một biểu tượng của sự dơ bẩn vô cực trong nhân cách của một con người. Con người mà, chứ phải con thú trên rừng đâu mà suy nghĩ bằng "cậu em", không biết dùng não.
Sau chuyện đó Hoa Bảo Ngân thành thật lo lắng K' Hạnh sẽ ghét mình, nhưng cơ bản cuối cùng nó cũng chỉ là sự lo lắng không có thật. Dù cô cũng bị mấy đứa con gái trong trường đồn là cướp người yêu bạn các kiểu con đà điểu, gặp phiền phức suốt một thời gian dài, thì mối liên kết của hai cô bạn vẫn cư nhiên vững vàng, đạp lên dư luận.
Còn K' Hạnh năm đó đúng là rất đau lòng, nhưng sau đó cũng chỉ thấy đó tựa như một sự ngu ngốc của tuổi trẻ, rồi thôi. Còn quan hệ với Hoa Bảo Ngân thì vẫn luôn tốt đều đều theo thời gian, dù đôi lúc chửi nhau như chó vậy. Nhưng họ chính là còn yêu thương thì còn chửi, còn yêu thương là còn nói nhau nghe, chứ im lặng, quay đi, cũng đồng nghĩa đó đã là mối quan hệ chết và cả hai đã lúc buông tha cho nhau, để cho đối phương tìm về vùng trời thật sự thuộc về mình.
Hoa Bảo Ngân hướng K' Hạnh, thật tâm nói, "Mà nếu không phải thằng tra nam đó, thì sao mày không kiếm ai đi. Cũng hai mươi tuổi rồi, cũng lấy chồng sinh con được rồi. Hay mày còn vì chuyện đó đau lòng à?".
K' Hạnh khẽ lắc đầu, nói, "Mày thật không biết gì hết. Ai nói mày sau thằng tra nam đó tao không có người khác vậy. Có chứ, làm sao không có được bạn tôi ơi!". Cô cười bí ẩn, cố ý khiêu gợi sự tò mò từ Hoa Bảo Ngân.
"Người khác sau Duy? Ai vậy?", Hoa Bảo Ngân tò mò ra mặt. Cô cố chú tâm lắng nghe, nhìn bạn mình bằng ánh nhìn dò xét sắc bén, khác hẳn với bộ dáng trẻ con khi bên cạnh Lý Thiên Hinh.
K' Hạnh hơi do dự, không muốn nói cho Hoa Bảo Ngân nghe tên người mình để ý khoảng hai năm trước. Nhưng nghĩ lại cũng không thấy có gì để giấu, nên thành thật đáp, "Thì là đệ nhất đối thủ của mày, người mà cùng mày được ban danh "Khanh Ngân Song Khuynh" đó".
"What the!", Hoa Bảo Ngân sốc cực độ. Cô nhìn K' Hạnh đầy kinh ngạc, hỏi lại, "Mày đùa tao à? Mày thích Khanh á? Tao còn tưởng mày phải lòng bà Thư cơ".
"Điên quá! Tao xem chị Thư là chị, là bạn, làm gì có việc yêu đương ở đây. Mà bộ tao thích Khanh lạ lắm à? Nó cũng đẹp, cũng xinh, học cũng ổn, lại chơi thể thao giỏi nữa. Hoàn hảo đó chứ nhỉ!".
"Nhưng nó là "fuckgirl". Trời ạ! Tao không tin mày phải lòng "fuckgirl" của khoa luôn đó. Với lại, tao cứ nghĩ chuyện mày thích nữ là mày nói vậy cho tao đỡ tủi thân chứ".
"Có gì đâu mà nói mày đỡ tủi, tao thích con gái thì nói thích thôi. Còn Khanh thì dù cũng biết nó ăn chơi "vờ cờ lờ" ra. Nhưng biết sao được, con tim đâu làm theo lý trí bao giờ và nó cũng "ngon" thật sự mày ạ! Mày thấy body của nó khi nó mặt đồ hai mảnh chưa. Hơi bị đỉnh luôn ấy!".
"Có thấy rồi. Cơ mà, không quan tâm. Tao mặc cũng đẹp, tao tự ngắm bản thân còn bổ mắt hơn", Hoa Bảo Ngân tự luyến ra mặt. Sau lại nói, "Hèn chi có một thời gian cứ thấy mày hay ở gần nó, thì ra là phải lòng nó. Tại sao hết Hương rồi lại mày đều phải lòng nó vậy. Nó tính nết xấu chết được. Cứ nói câu nào là lại móc họng người ta câu đó, đi với nó tổ tức ói máu chết ấy!".
K' Hạnh bật cười khúc khích, nói, "Tại tao và Hương quá quen với nết của mày á! Mày còn chịu được, thì Khanh có gì đâu. Mà mày nói tao với Hương có gì thích nó, thì tao và Hương lại chẳng hiểu tại sao nó thích mày".
"Thích tao á?", Hoa Bảo Ngân lần nữa bị sốc trong ngày. Bởi trong tư tưởng của cô, Hà Khanh với mình chính là không đội trời chung, bình thường chửi nhau còn nhiều hơn ăn cơm bữa. Nên chuyện được đối phương thích mình đúng là quá sức tưởng tượng rồi.
"Ừm! Nó thú nhận với tao vậy mà. Có lần nó đi uống với tao, Hương và cả mấy đứa nữa. Lúc cùng vào nhà vệ sinh nó đã hơi ngà ngà say nói lảm nhảm một chút, rồi nó bảo nó thích mày, nhưng mày ghét nó quá nên nó có dám nói đâu. Mà sau này nó với Hương lại có tai nạn tình một đêm, sau đó dây dưa với Hương thêm một thời gian, nên bây giờ không biết còn thích không nữa. Chứ trước đó nó bảo nó thích mày đó. Chán ghê! Bạn trai mình cũng thích bạn thân mình, đứa mình thích đi thú nhận với mình nó thích bạn thân mình. Đau vãi luôn. Không phải đau thường, mà đúng đau vãi luôn!", K' Hạnh vờ ôm ngực trái, tựa như đang đau lòng thật sự. Dù sự thật là cô chẳng quan tâm đến mấy chuyện đó lắm. Bởi mình thích người ta là chuyện của mình, còn người ta thích ai là chuyện của người ta và cơ bản là bạn thân mình là người người ta thích thì chịu thôi chứ sao.
Hoa Bảo Ngân vỗ vỗ vai K' Hạnh, dỗ, "Thôi! Có gì mà buồn, tao cũng có thích nó đâu. Nào tao quen nó, rồi ôm ấp dạo dạo trước mặt mày, thì hả buồn. Này tao với nó gặp là muốn chém nhau mấy cây, có gì mà buồn".
"Ờ! Mày mà thử quen xong dạo dạo trước mặt tao coi. Dao, mã tấu, súng đạn, lựu mìn gì tao cho hai đứa hưởng hết, chứ ở đó mà trêu".
"Eo! Sợ quá đi".
"Hớ! Mày mà biết sợ ai. Mà thật, mày không biết Khanh thích mày à? Lần nào nó cũng cố ý chọc mày, gây sự chú ý các kiểu mà mày vẫn không biết luôn á?".
"Ủa? Tao nghĩ nó không ưa tao nên gây sự đó chứ. Thêm nữa, mấy trò chọc ghẹo để người ta chú ý "trẩu" gần chết. Tao chưa giết nó là may rồi, chứ ở đó mà biết nó thích mình. Cơ mà, vụ tình một đêm là chuyện gì nữa, sao tao không nghe Hương kể gì hết trơn".
"Sao người ta kể được bà cô của tôi! Không lẽ đi bảo "Ngân ơi! Tao ngủ với con Khanh rồi nè" hả gì!".
Hoa Bảo Ngân bật cười, đáp, "Ờ! Vậy thì kỳ quá. Mà dù sao chuyện cũng của bọn nó, tao cũng tự dưng quan tâm làm gì không biết. Hahaha!".
K' Hạnh khẽ lắc đầu, tỏ ra ngao ngán nói, "Thì mày giờ còn biết ai ngoài Tiểu Tâm Can của mày đâu. Người gì mà mê gái thấy sợ. Trước đây có mấy đứa cứ dính dính mày, mà mày không chịu, tao còn tưởng mày vô cảm luôn rồi. Ai ngờ đâu tất cả chỉ là chưa phải đúng người mày chọn thôi. Giờ thì mỗi ngày "cơm chó" cứ hất vào mặt tao. Nghẹn chết người thật sự".
Bị K' Hạnh nói là "phát cơm chó" với Lý Thiên Hinh, Hoa Bảo Ngân không những không tỏ ra tội lỗi, hay giận, mà còn tự đắc, nói, "Ủa? Người ta là người chơi hệ có bồ, nên người ta mới được "phát cơm chó" cho người khác. Cậu muốn thì cậu kiếm bồ đi, ai kêu chơi hệ ế bền vững lâu quá thì cố chịu đi chứ".
"Ờ! Thì quen, rồi quen ai. Hay tao học theo mấy cuốn tiểu thuyết, đi vào hậu cung của Trần Cảnh vớt vài ba em ha!".
"Mày làm vậy tao cũng không ý kiến gì, chỉ cần đừng đụng tới Tiểu Tâm Can, Lý Thiên Hinh của tao là được. Không thì coi chừng cái mạng của mày đó nha!", Hoa Bảo Ngân đe dọa bạn mình. Cô làm động tác tay cắt cổ và trợn mắt lên, cố tỏ ra dáng vẻ đáng sợ, đậm mùi sát thủ nhất có thể. Nhưng tiếc là Husky vẫn là Husky, không thể làm sói được.
K' Hạnh nghe hâm dọa liền làm bộ sợ, lắc lắc đầu, làm hai tay thành dấu "X" trước ngực, nói, "Làm ơn đi ạ! Mình không có nhu cầu làm "phi công" đâu. Có quen cũng quen bằng, hoặc nhỏ hơn vài tuổi, chứ lớn hơn thì cho xin đi".
"Ủa có gì đâu. Quen người lớn hơn lợi lắm nha! Vừa được cưng, vừa được cho "ăn" nữa. Như tao và Tiểu Tâm Can nhà tao nè! Lúc đầu hơi ngược nhau một tí, nhưng bây giờ là happy together rồi. Ahihi!", Hoa Bảo Ngân cười tít mắt. Cô hạnh phúc khi nghĩ đến bản thân và Lý Thiên Hinh hiện tại đang vô cùng hạnh phúc bên nhau.
"Hứ! Đồ yêu đương mù quáng".
"Còn mày là đồ "chó độc thân" không có tình yêu", Hoa Bảo Ngân lè lưỡi trêu ngươi K' Hạnh.
K' Hạnh giơ hai ngón tay ra động tác cắt kéo, dọa, "Cắt lưỡi mày giờ à!".
"Eo! Hem sợ hem sợ. Ờ! Mà có người này mày quen được nè, tao giới thiệu cho".
"Ai bà cô của tôi?", K' Hạnh hơi dè chừng ra mặt. Bởi cô biết, với tính cách trẻ con, thích đùa của Hoa Bảo Ngân, thì khi nói chuyện đừng bao giờ quá nghiêm túc mà tin.
"Thì Lan Nhi đó. Giờ chia ra, tao hốt chủ thì mày hốt luôn tớ cho trọn một bộ. Chứ để dư dư, nhìn đội hình không thuận mắt gì hết trơn".
K' Hạnh bật cười, khẽ lắc đầu, "Ai chứ Lan Nhi cô nương thì vô vọng nha! Mày không thấy à?",
"Thấy gì?".
"Lúc tao mới đến đây, lúc Lý Thiên Hinh đề nghị cho tao mượn y phục. Chẳng phải mày và Lan Nhi có phản ứng rất tương tự hay sao. Nên tao nghĩ, chắc hẳn đã có chuyện tình chủ tớ ở đây rồi... À! Là tình cảm đơn phương của nàng ta dành cho Tiểu Tâm Can của mày thì đúng hơn. Mày không nhận ra thật à?".
Về vấn đề này Hoa Bảo Ngân đúng là có từng để ý, nhưng sau đó thấy Lý Thiên Hinh nhiệt tình với mình, cả hai lại yêu thương nhau, dính nhau như sam, nên cũng chẳng để ý vấn đề người khác có tình cảm với người trong lòng của mình hay không nữa. Như lần mượn y phục, thì do nó rõ ràng quá nên mới phản ứng, còn không ngầm ngầm, chẳng thể hiện nhiều như Lan Nhi thì cơ bản cô chẳng để tâm nhiều.
"Nếu vậy thì mày càng nên quen nàng ta đi. Là người của mày rồi, tao cũng không cần lo mất vợ. Hạnh hy sinh cho mình đi, nha nha!", Hoa Bảo Ngân cười ngọt ngào, dụ dỗ với K' Hạnh. Nhờ lợi thế là khuôn mặt kiều diễm, xinh đẹp không góc chết, lại đậm nét thanh xuân thanh thuần, dễ lay động lòng người, nên cô rất hay cười để dụ dỗ ai đó làm gì cho mình. Nói chung, tiểu nha đầu họ Hoa thật sự cũng biết tâm cơ a.
K' Hạnh nghiến răng, với tay đánh vào vai của Hoa Bảo Ngân một cái rõ đau, nói, "Hay quá ha! Biết lợi dụng ghê ha!".
"Ui! Đau đó", Hoa Bảo Ngân xoa xoa vai, khuôn mặt nhăn nhó vì đau. Da thịt của cô rất nhạy cảm, thêm nữa sức chịu đựng cơ bản cũng không tốt, nên bị đánh liền rất đau và thường cũng chẳng thích bị đánh. Nhưng với Lý Thiên Hinh thì cái gì cũng ngoại lệ. Từ cắn, đến bấu và đánh, muốn làm gì nàng đều được làm hết. Đó gọi là tiêu chuẩn kép trong truyền thuyết, mà người người nhà nhà đều đang nói đến a.
"Đáng! Ai kêu mày định bán tình duyên của tao để đổi lấy bảo hiểm tình yêu cho mình và Lý Chiêu Hoàng làm gì. Cơ mà, mày thật sự không lo đúng không? Tao cảm thấy mày khá thoải mái, trông khi Lý Chiêu Hoàng kia thì ghen với tao ra mặt nha!".
Hoa Bảo Ngân bật cười, nói, "Chính vì nàng ấy ghen với mày, nên tao cảm thấy việc ghen với Lan Nhi là chuyện không quan trọng đấy! Yêu bằng ghen, yêu nhiều bằng ghen điên cuồng. Nên nàng ấy cứ ghen, tao không cần ghen làm gì".
"Eo! Cái màu máu "M" của cậu nặng lắm nha cậu".
"Kệ mình nha cậu. Ai kêu mình có người yêu", Hoa Bảo Ngân cười đắc ý. Sau cô đứng dậy khỏi ghế, nói, "Tao làm xong rồi, tao đi tìm người yêu tao đây. Tạm biệt cậu nha, "cẩu độc thân" thân mến!".
"Ê! Bỏ đi vậy hả? Mày... Rồi chạy mất luôn rồi", K' Hạnh nhìn theo hướng Hoa Bảo Ngân chạy mất hút không khỏi bất lực trước sự mê gái của bạn mình. Cô nhớ bình thường nhỏ bạn mình không phải thi đấu cũng không vận động, vậy mà giờ vì Lý Thiên Hinh mà chạy còn nhanh hơn gió. Đúng là, thời thế thay đổi, lòng người đáng sợ. Mà sợ nhất trong những cái sợ là sợ mấy đứa mê gái.
Bạn đi rồi, K' Hạnh cũng không rảnh mà ngồi không một mình làm gì để trông như tự kỷ. Thế là liền đi dạo một vòng nơi được xem là lãnh cung giam lỏng Lý Thiên Hinh. Với tư cách là một sinh viên thuộc chuyên ngành Lịch sử Việt Nam thuộc khoa Lịch sử của trường đại học lớn nhất nhì Việt Nam, cô đương nhiên có cơ hội đến nơi cổ đại này phải tận dụng thăm thú ngay và luôn. Không thì thật xứng với danh xưng sinh viên khoa Lịch sử mất rồi. Tuy mấy hôm trước cũng có thăm thú qua, nhưng vẫn là đi xem lại vài lần cho tỉ mỉ là tốt nhất.
Đang lúc K' Hanh mải mê ngó nghiêng, quan sát từ gạch lát đến mái ngói, cột trụ... tỉ mỉ từng chút một, âm thầm ghi nhớ, kết hợp với kiến thức đã học ở môn "Kiến trúc nghệ thuật cổ Việt Nam" để thầm đưa ra những phán đoán, thì đột ngột một cánh tay chột lấy vai. Cô giật mình đến nỗi cứng cả người, nhất thời bất động không nói nên lời. Sau bình tĩnh chút quay lại, thấy đối phương là Lan Nhi thì mới thở phào nhẹ nhõm.
K' Hạnh nói, "Lan cô nương! Cô nương tìm ta?".
Lan Nhi lắc đầu, đáp, "Không có".
"Vậy...".
"Làm gì loanh quanh ở gần phòng ta?".
"Hả? Phòng cô nương?", K' Hạnh ngạc nhiên ra mặt. Sau cô quay lại nhìn tới lui một chút, mới phát hiện đúng là trong lúc không cẩn thận bản thân đã đi đến chỗ ở của Lan Nhi lúc nào chẳng hay.
Nhận ra mình là người vô ý, K' Hạnh cười dịu dàng, chân thành nhận lỗi, "Cô nương tha lỗi. Vừa rồi có chút say mê tìm hiểu xung quanh một chút, nên không cẩn thận vô lễ. Hy vọng Lan cô nương không nghĩ nhiều, ta thật sự không có ý xấu rình mò gì cả".
Tuy K' Hạnh đã nói vậy, nhưng Lan Nhi vẫn tỏ ý không tin, có chút đăm chiêu dò xét, nói, "Có gì để xem? Nơi này chẳng có gì gọi là tìm được kỳ trân dị bảo".
K' Hạnh bật cười, "Haha! Đúng là với cô nương những thứ này thấy bình thường, mỗi ngày chẳng thú vị. Nhưng ở chỗ chúng tôi, từng hòn đá, khúc gỗ, mảnh gốm, hay gạch của nơi đây đều rất có ý nghĩa đấy. Giống như cái này này!". Cô chỉ tay lên mái nhà, "Nó tuy nhìn chỉ đơn giản là miếng ngói, không có ý nghĩa gì. Nhưng sự thật qua loại hình gốm, cách lợp ngói, cùng với nguyên liệu trộn để nung, màu sắc, đều phản ánh kỹ thuật chế tác của thời đại này, cùng tín ngưỡng mà người dân tin tưởng. Gạch pha cát, hay gạch pha tro thực vật, hoặc tro sương đều khác nhau. Ngay cả nung ngoài trời, không qua nung, hay nung trong lò cũng khác biệt. Hay nguyên liệu làm, phong cách gốm, loại hình điều sẽ chỉ ra là có giao thương giữa các vùng hay không nữa. Nếu là gốm địa phương, chất liệu khai thác ở địa phương thì khác, còn nếu chất liệu không có trong vùng, thì đồng nghĩa có giao thương giữa các vùng khác, sự giao lưu qua lại giữa các nền văn hóa và từ đó cũng có thể tìm ra xu hướng đồng quy văn hóa trên bình diện chung nữa. Từng chút một, đều chỉ là những thứ nhỏ, tưởng chừng như trang trí thật ra đều có ý nghĩa và là nguồn sử liệu vật thật quý báu để hậu thế tìm hiểu, không đơn thuần là trang trí, hay một mảnh ngói đâu. Nó là cả tinh hoa, văn hóa, tư tưởng, nghệ thuật, tín ngưỡng, tri thức của cả một dân tộc, một thời kỳ và là xu hướng vận động chung của cả khu vực nữa cơ".
K' Hạnh nói thật nhiều, nhưng Lan Nhi hoàn toàn không hiểu nó là gì hết. Cơ bản thì mảnh ngói, phiến đá, hay cây cột đều chỉ là dùng để xây dựng nên nơi ở và tùy giàu nghèo thì sẽ đẹp hơn, hay nguyên liệu đắt tiền hơn thôi. Chứ còn nói đến từ thứ đều có ý nghĩ, hay chế tác gì đó, thì nàng hoàn toàn mù tịt, không hiểu một chút nào.
Lan Nhi nói, "Không hiểu gì hết".
K' Hạnh nghe xong chỉ cười khổ, nói, "Quên mất, ta sử dụng cách nói hơi chuyên ngành một chút. Nhưng mà, thật sự mỗi thứ đều có ý nghĩa, nên ta thật sự chỉ muốn tìm hiểu. Mong cô nương thứ lỗi vì sự vô ý nhé! Cơ mà, vết thương của cô nương thế nào rồi? Vẫn còn đau chứ?". Cô quan tâm đến vết thương của Lan Nhi vô cùng và trong lòng cũng cảm thấy thật tội lỗi vì do mình mà nàng ta bị thương tổn, chịu đau đớn.
Trước đây cha của Hoa Bảo Ngân, người vừa là thầy vừa là cha của K' Hạnh đã dạy là dù thế nào cũng không được chủ động làm tổn thương người khác, hoặc làm hại ai. Nên khi lớn lên, chỉ khi nào phòng vệ, hay như với bạn trai cũ là do nó quá đáng thì cô mới ra tay, còn không thì đều sẽ mặc nhiên vô hại. À! Riêng với con nhóc họ Hoa thích chọc người ta nổi điên và thích phát "cơm chó" thì vẫn lâu lâu "đánh yêu" vài phát, để "yêu cho roi cho vọt" tí.
Lan Nhi nói, "Coi như ổn. Đa tạ cô nương quan tâm".
"Ừm. Có gì đâu, là ta làm cô nương bị thương mà. Mà cô nương chưa thoa thuốc nhỉ?".
"Vừa rồi tính thoa, nhưng cô nương bên ngoài đi lại, ta có chút lo cho an nguy của chủ tử, muốn xem là kẻ nào liền xông ra. Thuốc vẫn trên bàn chưa kịp thoa lên".
"Vậy để ta giúp cô nương thoa thuốc. Dù sao để cô nương bị thương cũng là lỗi của ta, giờ để cô nương tự chật vật thoa thuốc nữa thì ta cảm thấy tệ lắm. Được chứ?", K' Hạnh chân thành muốn giúp đỡ. Cô cơ bản không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy đồng là con gái với nhau, thấy tí da thịt khi thoa thuốc cũng không vấn đề, nên đưa ra đề nghị cũng không nghĩ quá nhiều.
Dù thấy ý tốt của K' Hạnh, nhưng chuyện của Hoa Bảo Ngân vẫn làm Lan Nhi có chút do dự. Nhưng mà ánh mắt chân thành, nụ cười dịu dàng và thái độ nghiêm túc của cô sau đó đã thuyết phục được nàng. Khác với Hoa Bảo Ngân khó ưa, vừa nhìn đã muốn đánh, muốn ném đi, thì người trước mặt vẫn vừa mắt và khiến người ta dễ chịu, yên tâm hơn rất nhiều.
Lan Nhi nói, "Được rồi. Vậy đa tạ cô nương giúp đỡ trước". K' Hạnh có ý tốt, nàng với đối phương cũng không khắc chế, nên cũng không có lý do gì từ chối giúp đỡ. Với lại, hôm đi đến y viện, những người ở đó không tiện xem xét, nên cô cũng giúp đỡ xem xét một lượt và cũng thấy được không ít rồi. Còn gì để ngại hay bài xích nữa đâu, cái gì cần thấy cũng thật sự thấy cả.
"Không có gì". K' Hạnh cười dịu dàng. Khác với một Hoa Bảo Ngân sáng rực như mặt trời sớm mai, cô lại là dòng nước chảy dịu dàng, ấm áp và quyến rũ tựa ánh trăng đêm huyền bí.
Chính nhờ nụ cười dịu dàng của K' Hạnh, mà Lan Nhi cũng phần nào cảm giác được sự an toàn hơn đôi chút so với Hoa Bảo Ngân chỉ thích làm loạn kia. Nhưng dù vậy, thì trong lòng nàng vẫn còn phòng bị, vẫn không khỏi trong lòng nặng nhiều suy nghĩ. Thành ra nửa gần nửa xa, lúc thân lúc lạ trở thành hiện tượng thường xuyên trong quan hệ của cả hai.
Trong phòng của sau đó, K' Hạnh một tay kéo nhẹ áo của Lan Nhi, rồi đổ thuốc lên tay rồi bắt đầu nhắm vào vị trí vẫn còn sưng ở lưng của đối phương mà nhẹ nhàng xoa xoa. Vừa xoa thuốc, cô vừa quan tâm hỏi, "Có mạnh quá, hay làm đau cô nương không?".
Lan Nhi kiên cường đáp, "Vẫn ổn". Trong khi bản thân thật sự đang cố nén đau từ vết bầm gây ra. Cơ bản dù K' Hạnh nhẹ tay đến mấy, thì mấy vết thương kia là cũ thêm mới, nên mạnh thì đau nhiều và nhẹ thì đau ít, không có chuyện tránh được đau đớn.
Tuy Lan Nhi đã nói vậy, nhưng K' Hạnh vẫn quan sát thấy vai của nàng hơi cứng đi, trong lòng cũng liền âm thầm hiểu là đối phương chỉ đang cố gượng. Cô liền nhẹ tay hơn nữa, dịu dàng an ủi, "Không sao. Ta nhẹ tay chút nữa. Cô nương thấy chỗ nào không thoải mái thì cứ nói, ta cũng không muốn cô nương cố gượng đâu".
Bị K' Hạnh biết được là cố gượng, Lan Nhi không nói được lời nào biện hộ, chỉ khẽ gật đầu coi như là đồng ý. Nàng chẳng hiểu tại sao lúc này mình ngoan ngoãn nghe lời, nói cái gật đầu như vậy, trong khi bản thân bình thường vốn dĩ trong ngoài bất nhất, kiềm chế mọi thứ rất tốt.
"Hahaha! Cô nương cứng rắn thật đấy. Không như nha đầu kia, lần nào thoa thuốc cũng la inh ỏi thôi".
"Hoa cô nương?".
"Ừm! Nha đầu ấy chịu đau tệ lắm. Ngày nhỏ bị té trầy chân một chút thôi đã khóc mấy ngày liền rồi. Đã vậy mỗi lần thoa thuốc, là liên tục kêu nhẹ tay, rồi ấm ức này kia như ai ăn hiếp nữa chứ! Thật sự mỗi lần thoa thuốc, hay băng bó gì cho nó chỉ muốn ra sông gần nhà ném xuống cho khuất mắt", K' Hạnh cười khúc khích khi nhớ chuyện ngày nhỏ. Tay thoa thuốc cho Lan Nhi vẫn khống chế lực đạo tốt, đều đặn và dịu dàng, tâm tâm niệm niệm để đối phương chịu ít đau đớn nhất cỏ thể.
Lan Nhi nghe vậy cũng không nén cảm giác buồn cười, trên mặt xuất hiện ý cười, hỏi, "Nếu phiền thì sao cô nương còn làm bằng hữu?".
"Phiền thì phiền, nhưng nó cũng có những điểm tốt nữa. Trên đời này làm gì có ai hoàn hảo, nên chúng ta đôi khi phải nhìn vào thứ tốt của ai đó để biện hộ cho sự phiền phức của họ thôi. Với lại, Ngân thật sự rất tốt. Tuy tính tình trẻ con, thích trêu đùa người khác, có chút tính cách tiểu thư. Nhưng lại là người sẵn sàng trong lúc mình nguy cấp nhất chạy suốt mấy con đường để tìm tiệm mua thuốc, hay không ngủ chỉ để làm giúp người khác công việc, dù chính mình cũng đang mệt mỏi. Nên nói, đó thật sự là nha đầu phiền phức mà tốt bụng nhất ta gặp đến bây giờ".
"Vậy sao...", Lan Nhi thoáng trầm ngâm. Nàng âm thầm nghĩ về những gì K' Hạnh vừa nói, rồi tự hỏi người được kể trong cậu chuyện người tốt kia thật sự là Hoa Bảo Ngân hay gây phiền phức sao. Nhưng chính là sớm đã mang lòng không ưa, nên giờ nghe kể tốt trong lòng cũng không cách nào chấp nhận, hay từ bỏ ác cảm được.
K' Hạnh nói, "Có lẽ nói vậy cô nương sẽ cho là mèo khen mèo dài đuôi thôi. Nhưng với chính ta, có nha đầu phiền ấy trong đời, chính là một loại hạnh phúc. Cơ mà, cũng thật lòng xin lỗi cô nương. Hẳn nó đã gây phiền cho cô nương nhiều lắm".
"Đúng là rất phiền".
"Hahaha! Biết ngay mà".
"Nhưng ta không phải ghét nàng ta vì đều đó. Ta chỉ cảm thấy, từ lúc nàng ta đến đây, chủ tử đã thay đổi rất nhiều", Lan Nhi thoáng trầm buồn, khuôn mặt tràn đầy tâm sự. Nàng cũng chẳng biết tại sao mình lại trải lòng cùng K' Hạnh như vậy, dù cả hai vẫn chưa thật sự thân nhau, cũng như bản thân cũng cảm thấy mình với đối phương thật sự còn nghi kỵ.
"Vậy cô nương cảm thấy thay đổi đó tốt hay xấu?".
"Đương nhiên xấu. Nữ nhân cả, sao lại...".
Nói đoạn Lan Nhi cảm giác như mình đang quá mức xúc động mạnh, nên dừng lại trước khi nói ra những lời cảm tính không hay. Dù với suy nghĩ của bản thân, nàng cảm thấy những điều hai người kia làm thật sự không tốt và chẳng đúng với những gì được dạy bảo.
K' Hạnh bật cười khẽ, nói, "Không sao. Cô nương cứ nói đi, ta sẽ không kể lại đâu".
"Chỉ là thật sự chủ tử thay đổi quá nhiều", Lan Nhi buông tiếng thở dài.
"Ừm, ở lâu như vậy mà thấy đối phương thay đổi nhiều cũng không thể không có cảm giác gì. Nếu là ta, ta cũng sẽ thấy một Hoa Bảo Ngân trầm tính, ít nói là kỳ lạ mất. Haha! Cơ mà, cô nương thật sự cảm thấy chủ tử của mình hiện tại so với trước kia không tốt bằng sao? Bỏ qua chuyện thích nữ nhân, thì còn lại đều không tốt ư?".
Lan Nhi do dự, rồi đáp, "Bỏ qua chuyện thích nữ nhân, thì còn lại cũng không phải không tốt. Chủ tử đã nói nhiều hơn, thần sắc cũng tốt hơn, cười nhiều hơn và nụ cười cũng chân thật hơn trước rất nhiều...". Cũng vì vậy, mà nàng đã không ít lần do dự là sự xuất hiện của Hoa Bảo Ngân là tốt hay xấu. Tuy cô ta khiến Lý Thiên Hinh chuyển sang yêu thích nữ nhân, nhưng cũng đồng thời đã mang đến cho nàng ấy nụ cười chân thật, mà trước đây kẻ hậu cận lâu năm cũng chưa từng thấy qua dù chỉ một lần.
"Ừm, vậy thì bù qua đắp lại. Coi như không tốt không xấu, tỏ ra bình thường là được, không phải sao".
Lan Nhi không tán thành với cách nói đó, liền quay ngoắt lại, gay gắt nói, "Nhưng mà chuyện hai nữ nhân cùng nhau chẳng phải rất kỳ lạ sao. Đều đó không đúng với bình thường chút nào".
K' Hạnh cười dịu dàng, nói, "Vậy như thế nào mới là bình thường đây? Yêu một người cũng không gọi là bình thường, vậy là ở bên một người đã phụ lòng mình mới được xem là bình thường à? Cơ bản có những cái, tổn thương chính là tổn thương, dù cho sau này đối xử tốt hơn, thì cũng chẳng thay đổi gì. Bỏ qua cơ hội, chính là mất đối phương mãi mãi".
"Điều đó không đúng. Chủ tử và Bệ hạ mới là chân chính phu thê".
"Vậy có phu quân nào vừa lừa mất ngôi vị của thê tử mình, rồi lại lấy luôn tỷ tỷ của thê tử mình và để thê tử của mình sống cô quạnh như trong lãnh cung không? Mặc dù việc họ làm không đúng, khi làm chuyện này khi một trong hai đã là người có danh phận phu thê với người khác. Nếu không phải là yêu như một con người, vậy chẳng lẽ phải sống trong quy tắc để giống như con người ư?".
"Vậy nói thế là được quyền làm chuyện không đúng à?", Lan Nhi tức giận. Nàng thật sự không hiểu nổi lấy đâu ra chuyện chỉ cần làm sai sẽ sống giống con người hơn và việc lấy lỗi lầm của người khác ra làm bia đỡ cho việc làm sai của mình là đúng.
K' Hạnh thấy Lan Nhi tức giận đến vậy cũng không cố giải thích gì thêm, chỉ khẽ thở dài, nói, "Được rồi. Cô nương không cần giận đến vậy, ta cũng không nói cách nghĩ của cô nương sai. Mà chuyện này vốn cũng là chuyện của hai người họ, chúng ta ở ngoài bàn vào, phân định đúng sai cỡ nào thì tình cảm của họ cũng do họ thôi. Giờ thì quay lại nào, ta vừa rồi chưa thoa thuốc xong nữa".
Lan Nhi thở hắt một cái, ánh mắt nhìn K' Hạnh vẫn vô cùng tức giận, nhưng sau đó cũng tình nguyện ngoan ngoãn quay lại cho đối phương thoa thuốc giúp. Nhưng thay vì thoa thuốc ở lưng, cô ấy lại cố ý nhắm ngay cổ chạm tay vào, khiến nàng giật bắn người.
"Làm gì vậy?", Lan Nhi tức giận quát, quay ngoắt lại nhìn K' Hạnh với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống.
Trước ánh mắt đáng sợ của Lan Nhi, K' Hạnh có thể âm thầm hình dung ra Hoa Bảo Ngân mỗi lần bị dọa sợ bởi khuôn mặt và ánh mắt này. Cô bật cười, nói, "Xin lỗi, là ta vô ý chạm trúng. Nào! Quay lại đi, ta lần này sẽ cẩn thận hơn, không chạm nhầm lung tung. Được chứ?".
Tuy K' Hạnh đã nói sẽ cẩn thận, nhưng Lan Nhi vẫn tỏ ra không tin, nói, "Ngươi cố ý đúng không? Không thể nào mà nhầm giữa lưng và cổ được. Đừng nói là ngươi cũng đồng dạng thích nữ nhân?".
K' Hạnh không chút giấu đi, thật thà đáp, "Ừm, ta cũng có thể thích nữ nhân".
Lan Nhi nghe K' Hạnh bảo thích nữ nhân xong liền tỏ ra dè chừng, hơi ngã ra sau né đi, tỏ ý phòng bị.
K' Hạnh thấy vậy bật cười khúc khích, tỏ ra thích thú, nói, "Cô nương làm gì mà sợ vậy, cũng đâu phải ta nói sẽ thích cô nương như Bảo Ngân thích chủ tử cô nương đâu".
"Sao ta tin được ngươi. Nhất là vừa rồi ngươi còn cố ý đụng chạm nữa".
"Chậc! Oan quá đại nhân! Tiểu nhân thật sự không có ý xấu, chỉ là vô ý thôi. Mà cô nương thật sự sợ bị nữ nhân thích phải nhỉ?".
"Không phải sợ. Chỉ là ta không thích thôi. Cùng là nữ nhân với nhau, sao có thể như phu thê thông thường chứ", Lan Nhi tỏ ra ghét bỏ chuyện nữ nữ ra mặt.
Thấy Lan Nhi ghét bỏ như vậy, K' Hạnh cũng không nói được lời nào biện minh thêm. Đặt lại lọ thuốc trên bàn, cô nói, "Không sao, mỗi người có một ý nghĩ riêng mà. Thuốc để lại đây, cô nương tự mình hoàn hảo thoa thuốc cho nhanh lành. Ta đi trước. Cô nương yên tâm, ta không rình mò gì đâu. Cáo từ!".
Lan Nhi nhìn theo bóng lưng K' Hạnh rời đi, trong lòng thầm nghĩ lẽ nào đã chọc giận mất đối phương. Nhưng nghĩ lại một chút thì rõ ràng cô đã nói không sao mà, sao cuối cùng vẫn phải không vui như vậy, tức giận bỏ đi chứ. Thật khó hiểu. Nhưng lại không biết, người ta là bỏ đi để cho nàng cảm thấy thoải mái, chứ giận dỗi cái gì đâu.
Tính cách của K' Hạnh so với Hoa Bảo Ngân thành thật dễ chịu hơn rất nhiều, bình thường đều phi thường đơn giản hóa mọi thứ, cũng như chẳng gay gắt quá nhiều gì về tất cả. Nếu không đồng quan điểm, hay không khuyên được ai cô thường sẽ im lặng rời đi, hoặc nói sang chuyện khác, chứ không có chuyện sẽ giận và cố tình muốn thay đổi suy nghĩ của người khác làm gì. Chính vì có loại tính cách này, nên so với cô bạn của mình, bản thân cũng thường bị coi là nhạt nhòa hơn khá nhiều. Nhưng cơ bản vẫn là chính mình hoàn hảo sống tốt, không quan tâm miệng lưỡi thiên hạ thêm chi cho phiền lòng.
Ngược lại Lan Nhi không hiểu điều đó, cứ cho là K' Hạnh đang tức giận, nên cả ngày đều thấy khó chịu trong lòng và tự hỏi bản thân là mình thật sự sai hay đúng rất nhiều. Nếu là trước đó chỉ có hai người kia, nàng còn cho là hai người họ yêu đương nên đứng một phen, còn bây giờ thêm một người khác cảm thấy sai, thì thành thật phải suy nghĩ bản thân sai hay đúng rồi.
Ở phía bên kia, Hoa Bảo Ngân chờ cho Lý Thiên Hinh đọc sách xong liền đưa ra lễ vật định tình của mình, nói, "Tín vật cho tỷ. Muội không có tiền, nên chỉ có thể tặng cho tỷ tấm lòng của mình thôi. Hy vọng là tỷ sẽ yêu thích nó". Cô nói rồi lại kéo tay nàng, cẩn thận đeo vào vòng tay màu đỏ được thắt từ dây đỏ và có tóc của chính mình. Do đã cố tình giấu tóc ở giữa, nên thoạt nhìn qua chỉ thấy đó là một chiếc vòng dây màu đỏ rất đẹp và đậm chất dây đeo tình yêu nồng thắm.
Đợi đeo dây đỏ xong, Lý Thiên Hinh liền giơ lên xem một chút, mỉm cười tươi như hoa, nói, "Ta không nghĩ muội cũng có thể khéo tay như vầy. Cái này, thật sự rất đẹp, tỷ rất thích. Đa tạ muội, Tiểu Bảo Bối!". Nàng ghé mặt của người thương hôn một cái, xem như là quà đáp lễ của mình. Sau lại hỏi thêm, "Mà muội cắt tóc mình à? Nhìn ngắn hơn rồi này".
"Tỷ nhận ra à?", Hoa Bảo Ngân kinh ngạc, sờ sờ nơi tóc bị cắt ngắn đi chút. Vốn dĩ cô đã cẩn thận cắt đi, cố tình không để Lý Thiên Hinh nhận ra, mà ai ngờ vẫn bị nhận ra. Chẳng lẽ là nàng thật sự có siêu năng lực kiểu "Người camera", nhìn phát liền ghi nhớ toàn bộ, thay đổi chút liền có thể nhìn ra a.
Lý Thiên Hinh cười dịu dàng, xoa xoa đầu của Hoa Bảo Ngân, nói, "Đương nhiên nhìn ra. Đêm nào tỷ cũng xoa đầu muội, ngay cả sợi ngắn sợi dài, bao nhiêu sợi cũng đều âm thầm nhớ kỹ. Thiếu, hay nhiều, ngắn, hay dài làm sao nhìn không ra được. Với lại gần đây còn biết tóc muội thay đổi cả màu, từ xanh như cỏ biến thành có cháy hơi vàng rồi này!". Nàng vuốt vuốt các sợi tóc của người thương, trong lòng vô cùng thích thú với mái tóc kỳ lạ của đối phương, dù cho ban đầu chính mái tóc vừa ngắn và màu lại không giống ai từng khiến bản thân khá dè chừng. Bởi ta nói, yêu vào rồi cái nhân sinh quan của thay đổi ngay.
"Wow! Lý Thiên Hinh âm trầm, lãnh tính muội từng biết đây ư? Trước đây một nụ cười còn mang đậm tính cho có, cho hữu lễ, không chút chân thật. Vậy mà giờ có thể lãng mạn đến mức đếm từng sợi tóc của muội luôn rồi a! Thật vinh hạnh quá rồi", Hoa Bảo Ngân vờ cảm động sắp khóc, đưa tay chấm chấm nước mắt, dù thật sự có khóc miếng nào đâu. Hay nói đúng hơn, là đang giả vờ để cà khịa người yêu mình đấy. Cơ mà, thật sự thì trong lòng cô cũng cảm thấy rất vui và hạnh phúc, khi được Lý Thiên Hinh yêu thương, quan tâm nhiều đến đếm cả từng sợi tóc.
"Muội để ý à? Ta còn tưởng muội thích sự dịu dàng đó. Nhưng hóa ra sớm bị nhìn thấu rồi".
"Nói sao nhỉ! Đúng là muội có nhìn ra, nhưng lại cảm thấy ai đó chịu giả vờ cười với mình cũng là rất tốt rồi. Cũng cảm thấy tỷ dịu dàng và ngầu nữa. Nên thích kinh khủng luôn ấy. Vừa gặp là thích ngay. Ở chỗ muội gọi là tiếng sét ái tình, còn trong tiểu thuyết thì là nhất kiến chung tình á! Hihihi!", Hoa Bảo Ngân cười ngọt ngào như một đứa trẻ.
Lý Thiên Hinh dù nhìn Hoa Bảo Ngân hơn ngàn lần, từ thức đến ngủ, hay cả lúc cả hai ân ái. Nhưng phải âm thầm công nhận, cô thật sự khi cười đều rất xinh đẹp. Dù là tinh ganh, ngọt ngào, hay cười buồn, đều trở một cách hoàn hảo và khiến nàng thật sự chết mê.
Đưa tay đến dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của Hoa Bảo Ngân, Lý Thiên Hinh thâm tình nói, "Muội thật sự khiến người ta không thể không yêu thích. Đôi lúc như hài tử, đôi lúc lại là một đại mỹ nhân. Vừa đáng yêu, vừa câu dẫn, khiến ai cũng yêu, ai cũng thích muội được. Ta thật sự yêu thích muội mất rồi, làm sao đây?".
Đột ngột nghe Lý Thiên Hinh thú nhận thâm tình như vậy, Hoa Bảo Ngân trong lòng như nở hoa, vô cùng vui vẻ và hạnh phúc. Cô ôm lấy nàng, nói, "Muội cũng thật lòng rất yêu tỷ. Tiểu Tâm Can! Chúng ta sẽ không bao giờ buông tay, mãi mãi ở cạnh nhau, được không?".
"Được".
"Tỷ hứa sẽ mãi mãi yêu muội chứ?".
"Ta hứa".
"Dù là chuyện gì cũng sẽ như hiện tại nhé!".
"Ừm, chuyện gì đi nữa cũng sẽ như hiện tại. Lòng của ta, có trời đất chứng giám", Lý Thiên Hinh giơ tay lập lời thề. Nàng nói, "Dù cho núi sông cạn, hạ có tuyết, đông có mưa, thiên địa đảo nghịch, ta cũng nguyện ở cạnh Hoa Bảo Ngân, nửa bước chẳng rời. Muội cũng cam nguyện ở cạnh ta chứ?".
"Muội cam nguyện. Một ngàn lần, một vạn lần đều cam nguyện".
"Đa tạ muội, vì đã đến", Lý Thiên Hinh ôn nhu hôn lên tai của Hoa Bảo Ngân. Tựa như tất cả sự yêu thương trên đời này, ngay thời khắc này đều đặt lên người của đối phương vậy. Trước đây nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình yêu ai, thương ai nhiều đến vậy, nhưng hiện tại thì thật thì không cần nghĩ nữa. Vì người cần yêu thương và trao tâm đã ở ngay trong vòng tay rồi.
Được yêu thương, Hoa Bảo Ngân cười hạnh phúc như một đứa trẻ. Cô có mơ cũng không nghĩ, có ngày chỉ cần được ôm và hôn bởi một người con gái khác cũng khiến mình hạnh phúc như bay lên chín tầng mây như vậy. Bởi trước đây, cũng lắm lần bản thân ôm ấp, hôn má với mấy đứa bạn nữ khá nhiều, nhưng chưa bao giờ lại có cảm giác vui vẻ như hiện tại. Thậm chí chính bản thân còn nghi ngờ mình là người vô cảm, không hứng thú với chuyện yêu đương, dù cho miệng thì vẫn luôn bảo yêu ai cũng được cơ. Hóa ra, chỉ cần là chưa đúng người thôi.
Thầm nghĩ, nếu lúc này cha mẹ Hoa Bảo Ngân ở đây, nhìn thấy con mình hạnh phúc và vui vẻ như vậy, chắc hẳn cũng thật yên lòng. Dù cho đối tượng là nữ đi nữa, thì chỉ cần là con họ hạnh phúc, chuyện giới tính và đối tượng không phải là vấn đề.
Ôm ấp được một lúc, Lý Thiên Hinh đột ngột đẩy Hoa Bảo Ngân ra, rồi dùng ngón tay đánh nhẹ lên mũi của cô, nói, "Mà sau này muội có thể gọi ta là Hinh nhi cũng được, không cần mỗi tiếng đều "tỷ tỷ" hoài đâu. Ta biết trước đây muội né gọi đi là vì nghe Trần Cảnh gọi ta như vậy, sợ gọi sẽ khiến ta không vui. Nhưng giờ thì không sao nữa, một tiếng gọi "Hinh nhi" kia ta sẽ luôn mặc định nhớ đến người gọi là muội. Với lại, gọi Tiểu Tâm Can nghe cảm giác như muội có thể gọi ta như vậy, hay ai như vậy cũng được. Ta không vui đâu".
Trước một Lý Thiên Hinh bá đạo và chiếm hữu đến mức muốn sửa luôn cách gọi tên, khiến cho Hoa Bảo Ngân cảm thấy không những không phiền, mà ngược lại còn cảm giác đối phương vô cùng đáng yêu. Cô cười vui vẻ nói, "Được. Sau này sẽ gọi là Hinh nhi. Được không, Hinh nhi à!".
"Được", Lý Thiên Hinh bật cười. Nàng trong lòng thật sự hy vọng, mỗi lần nhớ đến tiểu danh "Hinh nhi" của mình, thì đều là nghe thấy giọng của Hoa Bảo Ngân, thay vì Trần Cảnh. Từng chút một, muốn loại bỏ tất cả những điều khiến bản thân không vui và chỉ giữ lại cô, người mà bản thân yêu thương nhất.
Thấy Lý Thiên Hinh vui vẻ, Hoa Bảo Ngân liền lớn mật trêu, gọi, "Hinh nhi! Hinh nhi ơi! Hinh nhi à! Hinh nhi ơi à! Hinh nhi...".
Lý Thiên Hinh dùng tay che miệng của Hoa Bảo Ngân lại, không cho gọi nữa, nói, "Được rồi. Đừng gọi vậy, nghe như gọi hồn ta vậy. Gọi tên ta như vậy đủ rồi".
Hoa Bảo Ngân gỡ tay Lý Thiên Hinh ra, cười tinh quái, nói, "Vậy bây giờ không gọi nữa. Đêm nay thì gọi nha! Giọng của muội vào ban đêm, thật sự nghe hay hơn a!". Cô nháy mắt với nàng, ý đồ xấu xa rõ ràng, không chút ngượng ngùng, câu dẫn người thương.
Hiểu ý Lý Thiên Hinh cũng cười theo, nháy mắt đáp lại, "Được thôi. Đêm nay để ta nghe xem giọng của muội rốt cuộc là hay cỡ nào. Cơ mà, ta sợ lại như mấy lần trước, có người qua ba bốn lần liền chịu không nổi, muốn chạy trốn thôi".
"Là tại mấy người chứ ai. Người ta còn chưa nghỉ ngơi đủ đã tiếp tục rồi. Thân thể muội nhạy cảm, nên mới chịu không được thôi. Thử cho nghỉ ngơi xem, hầu hạ đến sáng hôm sau luôn còn được", Hoa Bảo Ngân mạnh miệng, không chút sợ hãi mà khiêu chiến với Lý Thiên Hinh. Đương nhiên, cô không muốn thừa nhận mình trên giường thật sự không ổn, rất nhanh sẽ bị làm cho tơi tả, đến nỗi sáng sớm xuống giường còn nhũn cả chân và chuyện làm đến sáng nếu thật sự diễn ra nó sẽ là cơn ác mộng thật sự.
"Do muội nói đó nha!", Lý Thiên Hinh cười tà ác. Nàng thật sự muốn xem Hoa Bảo Ngân bị "ăn" từ tối đến sáng hôm sau sẽ có biểu hiện gì nha.
Lỡ phóng lao thì phải theo lao, Lý Thiên Hinh đã nói vậy thì Hoa Bảo Ngân đâu còn cách nào ngoài cố tỏ ra mạnh mẽ, "Được thôi. Ai sợ ai. Chỉ là sợ tỷ không chịu được, dừng lại giữa đường thôi nha!".
"Ừm, ta cũng muốn xem là ai dừng lại giữa đường, là ai chịu không nổi", Lý Thiên Hinh cười nhếch mép đầy đe dọa.
Hoa Bảo Ngân thầm kêu không xong, mắng bản thân thật chơi dại, khi không lại đi chọc Lý Thiên Hinh, để rồi chính bản thân bị "ăn" đến tơi tả. Mặc dù cùng làm chuyện đó rất vui, nhưng sức người thật có hạn a. Cô thật sự hối hận rồi.
Lý Thiên Hinh nhìn ra sự hối hận của Hoa Bảo Ngân, nên trong lòng liền âm thầm cười đối phương ngốc nghếch và nảy sinh ý muốn trêu ghẹo một chút. Nàng túm lấy áo của người yêu, ghé tai, ám muội nói, "Hay là ngay bây giờ luôn nhỉ? Giờ cũng đã là giữa giờ thân, trời cũng sắp tối rồi. Từ đây đến ngày mai, cũng rất nhanh chóng sẽ tới nha!".
Hoa Bảo Ngân rùng cảnh mình khi nghĩ đến cảnh tượng bị "ăn" từ giờ đến ngày mai, nhưng mặt khác cũng không phải không có mong đợi về một cuộc đắm say ân ái đến quên trời đất.
Trong lúc Hoa Bảo Ngân còn lưng chừng giữa sợ và thích thú, thì K' Hạnh cũng quay về. Chưa hiểu chuyện gì, nhưng nhìn hình ảnh trước mắt cô cũng bị nguyên "tô cơm chó" ụp thẳng vào mặt rồi.
K' Hạnh nói, "Hình như ta quay về không đúng lúc rồi nhỉ?".
Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh đồng loạt nhìn K' Hạnh với biểu hiện "đương nhiên rồi", khiến cho "chó độc thân" như cô không khỏi chạnh lòng, muốn biến xa khỏi nơi "khói lửa loạn lạc" này. Nhưng vừa quay đi đã đụng phải Lan Nhi vội vàng đi vào với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng và thiếu hơi ấm.
Cảm giác được có chuyện không ổn, Lý Thiên Hinh liền hỏi, "Có chuyện gì rồi?".
Lan Nhi không vòng vo, báo, "Bệ hạ đến rồi". Nói xong nàng còn nhìn đến Hoa Bảo Ngân, tỏ ý e ngại.
Hoa Bảo Ngân hiểu chuyện, không để Lý Thiên Hinh khó xử, liền tách ra, nói, "Muội và Hạnh tạm lánh trước".
Lý Thiên Hinh cười buồn, vỗ vỗ đầu Hoa Bảo Ngân, nói, "Khổ cho muội rồi".
Sau đó dù rất quyến luyến nhau, nhưng Hoa Bảo Ngân và Lý Thiên Hinh vẫn phải tách nhau ra. Nàng thì ở lại, còn cô thì rời đi cùng K' Hạnh và Lan Nhi.
Trong suốt đoạn đường rời đi, Hoa Bảo Ngân không hề nói một lời nào không vui, hay có biểu hiện tức giận gì. Tất cả những gì cô thể hiện, cũng chỉ là ánh mặt cô đơn và buồn bã đến nao lòng.
K' Hạnh từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng thấy Hoa Bảo Ngân đau lòng đến trưng ngoài mặt như vậy. Cô vỗ vai bạn mình, an ủi, "Không sao. Trần Cảnh sẽ không làm khó nàng ấy đâu. Mày nhớ không, trong phần sử ký lưu truyền trong nhân gian, có thuyết đã nói Trần Cảnh vì muốn Lý Chiêu Hoàng hạnh phúc nên mới gả nàng ấy cho Lê Phụ Trần. Nên nhất định, dù không còn tình, thì hắn vẫn có nghĩa với nàng và sẽ không làm khó nàng ấy đâu. Đừng lo lắng".
Hoa Bảo Ngân khẽ lắc đầu, nói, "Không phải tao lo Trần Cảnh không tốt. Mà chính tao nhận ra mình thật sự không đủ tốt với nàng ấy thôi. Nghĩ đến mỗi lần gặp Trần Cảnh đều phải trốn như thế này, tao cảm giác nàng ấy làm Bảo Văn Hầu phu nhân quang minh chính đại vẫn tốt hơn mày ạ! Thật ngu ngốc...". Lòng cô nặng trĩu nỗi sầu, cùng lo lắng về tương lai sau này, khi bản thân không thể cho Lý Thiên Hinh danh phận danh chính ngôn thuận, xuất đầu lộ diện trước mặt người khác.
Hơn ai hết, Hoa Bảo Ngân thật sự hiểu chính mình hiện tại ngoài yêu thương Lý Thiên Hinh rất nhiều ra, thì cái gì cũng không thể cho nàng cả.
K' Hạnh đi bên cạnh tán vào đầu của Hoa Bảo Ngân không chút nương tay, nghiêm khắc, mắng, "Nếu từ đầu không cảm giác bảo vệ được người ta thì còn yêu làm gì? Còn lỡ yêu rồi thì phải bảo vệ người ta cho tốt vào. Đâu ra cái suy nghĩ mà người mình yêu yêu người khác tốt hơn vậy? Dù biết là đôi khi yêu ai đó chúng ta cũng phải buông tay họ ra để họ được hạnh phúc, nhưng mà trường hợp này thì có chút không đúng. Mày muốn chạy trốn bây giờ, sau khi cả hai chuyện gì cũng làm rồi, thì mày chẳng khác gì mấy thằng tra nam khốn nạn đâu".
"Tao biết. Tao cũng không muốn chạy trốn, nhưng tao thật sự càng lúc càng cảm thấy mình vô dụng rồi", Hoa Bảo Ngân cười buồn trong sự bất lực của bản thân.
"Vậy mày còn hai tay, hai chân không? Còn chứ gì. Vậy mày có yêu nàng ta không? Đương nhiên là yêu đúng không! Vậy nghĩ gì nhiều nữa, tương lai đâu lúc nào bảo đảm đâu. Sao không thử một lần làm đảo lộn mọi thứ xem", K' Hạnh mỉm cười tự tin nhìn Hoa Bảo Ngân. Cô hy vọng đứa trẻ ngốc nghếch kiêm bạn thân kiêm luôn người chị em này sẽ thật sự hiểu ý của mình.
Hoa Bảo Ngân thật sự hiểu những gì K' Hạnh muốn truyền đạt, nhưng nỗi lo âu trong lòng thật sự khó lòng phai đi. Cô không muốn buông tay, nhưng cũng không muốn Lý Thiên Hinh chịu khổ. Giữa một đời phiêu bạc vô định và một vị trí Bảo Văn Hầu phu nhân sống trong vinh hoa, bản thân vẫn hy vọng nàng sẽ chọn cuộc sống vui vẻ không lo nghĩ hơn.
Nói đến sau cùng, thì vẫn là Hoa Bảo Ngân thật sự muốn mưu cầu những điều tốt nhất cho Lý Thiên Hinh, dù cho điều đó cũng chính là tổn thương chính mình đi nữa. Nhưng cô thật ngốc nghếch, thật chẳng biết nghĩ và cũng chẳng thật sự hiểu người mình yêu chút nào. Khi không nhận ra điều mà nàng cần nhất, luôn luôn nói đến và hy vọng nhất, chính là cả hai mãi mãi vẫn sẽ bên nhau. Còn vinh hoa phú quý, vốn đã thật sự bỏ từ rất lâu rồi.
Bên này Hoa Bảo Ngân lo lắng trăm điều cho người thương, bên kia Lý Thiên Hinh cũng bận nghĩ người trong lòng đến mức không lắng nghe những gì Trần Cảnh đang nói.
Trần Cảnh không vui ra mặt, hỏi, "Nàng có thật sự nghe trẫm nói không, Hinh nhi?".
Lý Thiên Hinh ghét cái cách Trần Cảnh gọi mình là "Hinh nhi" như vậy. Không như Hoa Bảo Ngân gọi nghe rất êm tai và yêu thương, thì hắn gọi như vậy trông ra nghe như một sự mỉa mai về quá khứ trước đây của cả hai vậy. Mặc dù rất không vui, không vừa lòng, nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra bình ổn đáp, "Thần thiếp luôn lắng nghe Bệ hạ".
"Luôn lắng nghe? Nàng thật sự nghe sao?", Trần Cảnh thái độ đầy mỉa mai nhìn Lý Thiên Hinh.
Thấy biểu hiện của Trần Cảnh, Lý Thiên Hinh âm thầm cảm nhận được hẳn hắn đã biết điều gì. Nên không dám đắc tội, dịu dàng giả tạo nói, "Bệ hạ nghĩ nhiều rồi. Thần thiếp luôn lắng nghe người nói, một chút cũng chẳng dám lơ là".
"Được rồi. Vậy vừa rồi ta hỏi nàng điều gì?".
Lý Thiên Hinh nhất thời không sao đáp lời làm sao, do bản thân vốn dĩ mải nghĩ đến Hoa Bảo Ngân, nên không hề nghe Trần Cảnh nói, hay hỏi gì cả. Nhưng nàng cũng không như vậy trực tiếp thừa nhận mình không nghe, giả vờ đau đầu nói, "Thần thiếp gần đâu có chút không khỏe, đầu cũng hơi đau. Nên có lẽ đã thật sự chẳng nghe đầy đủ những lời Bệ hạ nói. Mong Bệ hạ tha tội!".
Trần Cảnh thấy Lý Thiên Hinh giả vờ, chỉ cười lạnh, nói, "Là đau đầu không nghe thấy ta nói thật sao? Hay nàng đang bận nghĩ về tiểu cô nương trong lòng mình vậy?".
Trong một thoáng, Lý Thiên Hinh hoàn toàn đứng hình trước lời nói vạch trần mối quan hệ của mình và Hoa Bảo Ngân. Nàng trước đây đã từng lo đến có ngày bị phát hiện, nhưng không nghĩ nhanh như vậy đã bị Trần Cảnh tìm ra. Đúng là làm chuyện xấu, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện.
Lý Thiên Hinh trong lòng nổi bão, ngoài mặt tỏ ra bình ổn, muốn nói dối cho qua chuyện, thì lời còn chưa kịp nói đã phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Trần Cảnh.
Trần Cảnh đập mạnh tay xuống bàn, tức giận nói, "Đủ rồi. Nàng cảm thấy xứng đáng với ta sao Lý Thiên Hinh!".
Ánh mắt của Trần Cảnh như lửa nhìn thằng Lý Thiên Hinh, khiến nàng trong lòng thầm cảm thấy bất an cho chính mình và Hoa Bảo Ngân. Nếu trước đó vốn dĩ chỉ là cơn bão cuồn cuộn trong lòng, thì giờ đây khi mọi thứ bị vạch trần, sự khủng hoảng thật sự mới nổi dậy trong lòng của nàng.
Lý Thiên Hinh chết trân nhìn Trần Cảnh, không nói được lời nào, chờ đợi sự phán quyết tiếp theo đến từ người từng là chân chính phu thê của mình kia.