Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 11




Gỡ ma chủng xuống, không có thứ bí bảo này, Lược Ảnh vệ chỉ là những phàm nhân ở cảnh giới Luyện thể. Vậy nên, họ mới có thể sống dưới vỏ bọc mà không bị phát hiện.



Ai mà ngờ, kẻ lẫn trong biển người mờ mịt, tầm thường không có gì đáng lưu ý lại có thể là một Lược Ảnh giết người không chớp mắt.



Khi náu mình trong vỏ bọc, Quỳ Mão cũng giống những Lược Ảnh khác, gỡ ma chủng của mình xuống, cất tạm trong một pháp khí « không gian chứa đồ » bí mật.



Không gian chứa đồ là loại pháp khí thông thường nhất tại thế giới tu chân, chúng thường mang hình dạng như túi, nhẫn, vòng tay, đai lưng. Những thứ này quá bắt mắt, không phù hợp với thân phận cần tính bảo mật cao như Lược Ảnh.



Không gian chứa đồ của mỗi Lược Ảnh luôn được mang theo bên người, càng không gây chú ý càng tốt. Thứ này của người thanh niên là một cúc áo, đã được khâu trên y phục.



Nhưng là, dù ngụy trang kỹ lưỡng thế nào, nó dầu gì cũng là vật ngoài thân. Kiếp trước, một tên đạo tu tinh ý đã phát hiện ra và cướp đi. Sau, vì đoạt lại cúc áo này, Quỳ Mão phải trải qua bao gian khổ.



Mà giờ, khi được quay về quá khứ, ngay lúc tỉnh lại, Quỳ Mão giật không gian khỏi vạt áo, gắn vào nơi mình vẫn cất chứa trong lúc chạy trốn đuổi giết.



Hiện ma chủng đã được đặt tại đó, hắn có thể trang bị bất cứ lúc nào.



Vỏ bọc của Quỳ Mão không chỉ tầm thường, mà cảnh giới của hắn cũng chỉ dừng lại ở Luyện Thể như những phàm tu khác.



Tên tiểu đệ kia của Ất Vị kêu gọi thêm tay sai, kéo được hơn hai mươi tạp dịch.



Bấy giờ, ưu thế về thân phận của Ất Vị liền hiển hiện, những phàm tu muốn nịnh hót gã nghe lệnh ngay tắp lự, họ cắt cử nghiêm chỉnh như Lược Ảnh, luân phiên theo dõi Quỳ Mão.



Kẻ xuất thân từ Lược Ảnh như Ất Vị đương nhiên biết làm thế nào để vừa tránh khỏi tầm mắt của những đồng nghiệp cảnh giác, vừa có thể tìm đến manh mối.



Tập hợp thông tin hơn hai mươi người thu thập được trong suốt hơn nửa tháng, Ất Vị không phát hiện ra được điều gì kỳ lạ. Hoạt động của Quỳ Mão rất có tính quy luật. Sáng sớm dùng cơm, sau đó dọn dẹp khu góc chết của pháp trận, làm việc đến trưa thì đi ăn, chiều về nhà gỗ tu luyện, sau bữa tối liền đi nghỉ.



Không hề có chút điểm khả nghi nào, hoàn toàn phù hợp với hình tượng của một tên tạp dịch chất phác, không thường giao lưu với mọi người. Quả thực có thể trở thành giáo trình ngụy trang cho chúng Lược Ảnh học tập.



Ất Vị ngồi trong căn nhà gỗ của mình, tay lật giở những tin tức đó. Gã giận dữ quăng quyển vở trong tay xuống mặt bàn, đi qua đi lại không ngừng.



Sao có thể không có điểm gì kỳ lạ ? Chẳng nhẽ hắn nhận ra mình đang theo dõi, điều tra ? Ất Vị thầm nghĩ. Sau rồi, gã lắc đầu phủ định. Quy trình theo dõi đã vạch ra vô cùng bí mật, gã tin rằng, dù là Thiên Càn cũng không thể phát hiện.



Vậy có nghĩa là, Quỳ Mão thực sự không làm gì cả.



Sau rồi, Ất Vị bỗng nhiên nhận ra, không làm bất cứ điều gì, đây chẳng phải là điều kỳ lạ nhất sao! Gã thầm trách sao mình lại ngu ngốc thế, sơ hở rõ rành rành như vậy mà không nhận ra.



Giả như, Quỳ Mão không hề đi điều tra gian tế, hoặc có lẽ, hắn vốn không cần phải điều tra! Hắn có được những thông tin ấy, vì hắn cũng giống chúng, hắn là một kẻ trong số chúng, vậy nên không cần điều tra, chỉ cần chấp hành nhiệm vụ!



Ất Vị hưng phấn đến run rẩy vì điều mình vừa phát hiện ra.



Chuyện này đúng là giật gân. Ra Quỳ Mão chính là tên gian tế ẩn núp kín kẽ như thế, còn vì nguyên cớ gì mà những kẻ đó tự giết lẫn nhau, điều này còn phải nghĩ sao? Nhất định là để che mắt người khác, hoặc là để Quỳ Mão có thể bò lên được vị trí cao trong Lược Ảnh vệ.



Tổ chức Lược Ảnh vô cùng bí ẩn, cơ hồ có thể sở hữu mọi tin tức của Ngục Thiên tông. Bao gồm mọi đường, ty, bàng phong (1), chủ phong, thậm chí là Cửu Cực phong của Kỳ Thí Phi!



Trời ạ, gã vừa phát hiện ra một âm mưu khủng khiếp!




Càng nghĩ càng hưng phấn, Ất Vị tự cho rằng mình đã lột trần bộ mặt thật của Quỳ Mão.



Phát hiện này, không chỉ có thể kéo Quỳ Mão xuống, khiến hắn chết không chỗ chôn, mà còn lập được công lớn!



Nhớ tới cảnh Quỳ Mão ăn Đoạt thiên đan, Ất Vị ghen tị không thôi. Có công tố giác Quỳ Mão, hẳn gã cũng sẽ được thưởng một viên Đoạt thiên đan chứ?



Tháng mười, trời chuyển lạnh, mưa lắc rắc mấy hôm rồi tạnh, cơn bấc thổi qua, lá ào ào cuốn theo chiều gió.



Khung cảnh ấy khiến chủ phong như ảo mộng, như tiên cảnh. Lá vừa đáp đất, chỉ chốc sau liền được thu dọn sạch sẽ. Tiếc rằng, cái vẻ sạch sẽ ấy được đánh đổi bằng hàng giờ tăng ca của đám tạp dịch.



Ngay tại một ngày chúng tạp dịch bận tối mắt tối mũi, tiểu đệ của Ất Vị đột nhiên tới báo cáo, Triệu Tam Mãn nhân lúc rối ren liền lẩn mất, không biết đã đi đâu.



Trong đầu Ất Vị nảy ra một suy đoán. Gã có chút cuống lên.



Quỳ Mão ra tay!



Gã phải hủy kế hoạch của hắn, không thể để hắn tiếp tục che mắt thượng cấp.



Ất Vị vận bộ y phục sẫm màu của mình, rời khỏi Khởi Ngạn đường, chạy về hướng thiên giản sơn mạch để tìm kiếm.



Các Lược Ảnh vệ rất thích kéo người qua đó, hoặc mai phục gần đấy rồi động thủ. Trời cao đất xa, lại ít dấu chân qua lại, quả là chốn lý tưởng để giết người cướp của.




Bóng Ất Vị vút qua một cái, lại một cái sơn cốc, nhưng vẫn chưa phát hiện được mục tiêu. Ngay lúc gã ngỡ rằng mình phải về tay không thì thành quả đến.



Đó là một đầm lầy thâm cốc đầy khí độc. Toàn thân Quỳ Mão không có nơi nào lành lặn, chằng chịt vết thương, đối thủ của hắn cũng thế. Có thể thấy rõ, cả hai không còn sức chiến đấu.



Ngay giây phút người nọ sắp chết bởi pháp thuật của Quỳ Mão, Ất Vị đột nhiên xen vào, hóa giải pháp thuật của hắn, rồi khống chế tên ma tu kia.



Chân nguyên của Quỳ Mão gần như đã cạn, thấy Ất Vị khống chế tên ma tu, không chỉ không thả lòng mà còn điều động linh lực, nhìn gã đầy cảnh giác.



“Là ngươi?” Quỳ Mão quệt vệt máu lăn xuống mí mắt, hắn thả chậm hô hấp, khiến nó không còn dồn dập, rồi buông giọng trào phúng mà khinh bỉ: “Ngươi định làm gì? Muốn hưởng không sao?”



Ất Vị nghe vậy, không giận mà còn cười: “Ha ha, Quỳ Mão! Hôm nay ta đã tóm được nhược điểm của ngươi rồi!”



Quỳ Mão lấy lại bình tĩnh, nhìn vẻ mặt mừng rỡ bất thường của Ất Vị, khẳng định: “Ngươi điên rồi.”



Ất Vị cười lạnh một tiếng, hét lớn: “Quỳ Mão! Ngươi không cần phải làm bộ trước mặt ta! Bộ mặt thật của ngươi ta đã biết. Ta không rõ kẻ nào đứng sau lưng ngươi, cũng như việc làm cách nào ngươi có thể lọt qua sự sàng chọn của Lược Ảnh. Nhưng đừng hòng dùng tính mạng của đồng bạn để đổi lấy công huân, leo lên địa vị cao, dò hỏi bí mật tông môn rồi bán đi!”



Quỳ Mão sững sờ. Hắn không hiểu nổi cái suy đoán của Ất Vị, sao có thể đưa ra kết luận rằng hắn là gian tế chứ.



Quỳ Mão giận dữ nói: “Không biết đầu óc ngươi làm bằng gì, chuyện thái quá như vậy mà cũng có thể nói ra!”



Ất Vị hừ lạnh, sau đó nhéo chặt tên ma tu đã bị đánh cho gần chết trong tay, quát hỏi: “Ta hỏi ngươi, kẻ này có phải đồng lõa của ngươi không?! Chỉ cần ngươi thú nhận chuyện các ngươi đồng mưu, ta sẽ cho ngươi ra đi thanh thản!”




Máu chảy tòng tòng từ mũi tên ma tu, mặt mày nhếch nhác, hắn xì một tiếng khinh miệt: “Ra các ngươi chính là đám Lược Ảnh trong tin đồn! Giám sát nội bộ cơ đấy, bỗng nhiên vô cớ vu tội cho người tốt!”. Đam Mỹ H Văn



Ất Vị không kiềm nổi cơn giận: “Đừng có giấu giếm cho hắn, mau ngoan ngoãn cung khai, chẳng nhẽ ngươi muốn hưởng bộ hình vấn (2) của Hình luật ti?!”



Sắc mặt tên ma tu khẽ đổi, cười mỉa mai: “Tưởng ông nội mày sợ sao? Huống chi ta không biết gã này là ai, cũng không biết sao hắn lại lần tới. Ông nội mày vốn trong sạch, không hề vi phạm môn quy, sao lại bị đám sát thủ các ngươi để mắt tới?! Nếu không giải thích rõ ràng, đây chính là tội sát hại đồng môn!”



Ất Vị không phải chưa từng gặp tên gian tế nhất quyết không chịu thừa nhận thế này, nhưng trước giờ họ vẫn ra tay ngay lập tức, rất ít khi dùng miệng lý sự. Không cãi thắng được, Ất Vị liền phát ra một pháp thuật, truyền từ bàn tay đang khống chế đối phương, chui vào cơ thể hắn.



Cốt tủy của tên ma tu vỡ nát đầy đau đớn, hắn kêu lên thảm thiết.



Ất Vị bâng quơ nói: “Đừng tưởng Lược Ảnh chúng ta không biết hình vấn. Nếu ngươi không muốn nói, thì cứ từ từ hưởng thụ đi. ”



Ất Vị dẫn theo tên ma tu, định đi. Chân nguyên trong người Quỳ Mão đã cạn sạch, khó khắn lắm hắn mới theo kịp tốc độ của gã: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”



Ất Vị nhe răng cười với hắn: “Tố giác tên gian tế nhà ngươi!”



Mọi ác ý của gã như hóa thành thực thể, gã vồ đến. Chân nguyên đột nhiên nghẽn lại, hắn bị Ất Vị quăng ngã.



Quỳ Mão đổ rạp xuống đất, miệng phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt.



Hắn không ngờ, Ất Vị lại làm chuyện điên cuồng như thế, nên mới không chuẩn bị tinh thần trước.



Điều khiến người thanh niên cảm thấy buồn rầu là bị bắt gặp khi xử lý tên ma tu này. Nếu là đạo tu, hoặc những kẻ huyết luyện, hồn tế thì đã khác, vì e sợ bị ma tu trả thù nên quá trình điều tra cần phải vô cùng tỉ mỉ. Dạo gần đây, một là do dưỡng thương, hai là để tích lũy chân nguyên nên hắn không ra vẻ đi thăm dò nhiều. Nhất định là Ất Vị đã chộp được sai sót đó.



Quỳ Mão nhắm chặt mắt, chuyện này đột nhiên xảy đến, quả thực rắc rối.



Việc tố giác đồng nghiệp chưa từng xảy ra ở Lược Ảnh vệ, Thiên Càn và những lãnh sự khác đều vô cùng trọng thị.



Quỳ Mão không có thời gian chuẩn bị, vừa đến tiểu phong liền phải đối mặt với tam đường hội thẩm (3).



___________



Ngáo:



(1) bàng phong : những phong/ ngọn núi bên cạnh, xung quanh chủ phong



(2) hình vấn: thẩm vấn bằng hình phạt



(3) tam đường hội thẩm (三堂会审) : tức là ba người đứng đầu của ba bộ ngành cùng xem xét, thẩm tra và xử lý một vụ án. Ngày nay, ba ngành đó là: công an, kiểm sát, pháp viện. Những vụ án này đều là trọng án, hoặc có đề cập tới vấn đề nhạy cảm (vụ án hoàng tộc).



Mọi người phải nhớ Ất Vị nhé, bạn ấy còn nhảy suốt mấy chương nữa đó. Coi như là bà mối đi.