Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập - Chương 12




Thiên Càn tin tưởng Quỳ Mão, nhưng chuyện lần này quá đỗi nghiêm trọng, không thể không xử lý nghiêm minh.



“Quỳ Mão, ngươi có gì biện giải sao?”



Quỳ Mão bình tĩnh đối đáp: “Lời này chắc chắn là vu tội. Khởi bẩm thống lĩnh, Ất Vị và thuộc hạ tiến vào Lược Ảnh cùng một đợt. Trong số những người bị loại có em trai hắn. Thuộc hạ được chọn, mà em trai hắn lại không, vậy nên trong lòng Ất Vị vẫn luôn canh cánh.”



Thiên Càn nhíu mày, trầm giọng nói với Ất Vị: “Vậy nên lần này, ngươi cố tình gây chuyện vì hận thù cá nhân sao?”



Bị đâm trúng vết thương trong lòng, Ất Vị lớn giọng phản bác: “Không, không phải vậy. Em trai của thuộc hạ tuy rằng không được lựa chọn, nhưng đó là vì tài nghệ không bằng người khác. Thuộc hạ chưa từng cừu hận Quỳ Mão. Việc lần này chẳng qua là để hoàn thành chức trách của một Lược Ảnh vệ. Nhiệm vụ của Lược Ảnh chẳng phải là diệt trừ dị kỷ, không cần biết kẻ này là ai, có địa vị thế nào sao? Ta hoài nghi Quỳ Mão nên mới tố cáo hắn!”



Khóe miệng Thiên Càn khẽ giật giật: “Nói thế nghĩa là, ngươi thực sự tận tâm với công việc của mình sao?”



Ất Vị ngỡ rằng được khích lệ, cúi đầu nói: “Thuộc hạ chẳng qua là làm đúng bổn phận.”



Thiên Càn nghẹn họng, đợi chút rồi lên tiếng: “Nếu ngươi đã dám tố cáo, cũng phải dám gánh chịu hậu quả của việc này. Giả như kết quả điều tra chứng minh rằng ngươi sai, ngươi sẽ đón nhận sự trừng phạt!” Cứ thế này, chẳng nhẽ bất cứ ai hoài nghi đồng nghiệp đều đi tố giác, giữa các Lược Ảnh với nhau còn đâu sự tin tưởng nữa?



Ất Vị vụt ngẩng đầu, nhìn vào gương mặt không chút biểu tình của Thiên Càn, nói: “Ta tin tổng lĩnh sẽ giải quyết công bằng, tuyệt không nể tình riêng!”



Lòng Thiên Càn giận lắm, ý này là nói ông không công bằng sao?!



Sắc mặt ông trầm xuống, đầy lạnh lẽo: “Nếu Quỳ Mão là gian tế, ta ngay lập tức xử tử hắn. Nếu hắn không phải gian tế, với tội vu hãm đồng môn, ngươi nên chịu hình phạt gì?”



Ất Vị ngẩng đầu ưỡn ngực: “Nếu Quỳ Mão may mắn không phải, ta cam nguyện bị giáng cấp.”



Thiên Càn hừ lạnh, cảm thấy chán ghét kẻ này vô cùng. Không chỉ nhỏ nhen, ghen ghét người tài, thậm chí còn giở thủ đoạn. Không thể trọng dụng!



Nghi ngờ Quỳ Mão đến vậy, đẩy hắn vào tình thế nghiêm trọng, có thể mất mạng; vậy mà kẻ này lại cho rằng, nếu mình sai, chỉ cần giáng cấp là thoát tội. Nằm mơ!



Ông buông lời lạnh băng: “Nếu Quỳ Mão được chứng minh là trọng sạch, Ất Vị sẽ bị đoạt đi cấp Nhị phẩm, tước ma chủng, đẩy về trại huấn luyện, huấn luyện lại từ đầu.” Sắc mặt Ất Vị tái xanh, Thiên Càn giáng thêm một câu: “Khởi điểm từ việc vào núi dã huấn!”



Ất Vị run lên. Cơn lạnh thấm vào tim gan. Em gã chết khi đang tham gia dã huấn trong núi!



Ất Vị nuốt nước miếng. Hậu quả quá đỗi nghiêm trọng, gã chưa từng lường tới. Giọng gã run run yếu ớt: “Quỳ Mão chắc chắn là gian tế.”



Nói rồi, Ất Vị liền trình lên những tin tức mình điều tra được suốt mấy ngày này cho Thiên Càn và các lãnh sự khác.




“Khi nảy ý nghi ngờ, ta liền âm thầm theo dõi Quỳ Mão. Đây chính là hoạt động của hắn trong những ngày qua, ” Ất Vị cố tình nhấn mạnh, “Ta phát hiện ra, Quỳ Mão không hề đi thăm dò tin tức, hôm nay lại đột nhiên mai phục để giết người này.”



Thiên Càn lật xong cuốn tập, ông từng là Lược Ảnh, đương nhiên hiểu được ý nghĩa của cuốn nhật trình này. Theo như kết quả trong đây, Quỳ Mão quả thực không hề có hành động điều tra.



Ông đưa vở cho những lãnh sự khác, nhìn Quỳ Mão: “Nếu ngươi không thu thập chứng cứ, sao lại xác định được kẻ đó có vấn đề?”



Lúc này, tên ma tu kia đột nhiên khóc lóc om sòm, lăn qua lôn lại. Trúng cấm chế nên hắn không thể dùng linh lực, không thể nói chuyện, chỉ có thể làm vậy để thu hút sự chú ý.



Hai hàng lông mày của Quỳ Mão chau lại, biết tên ma tu này muốn tìm cớ thoát tội, liền cười lạnh một chút.



Thấy tên ma tu kích động như vậy, mọi người liền đổ dồn ánh mắt về phía đó.



Thiên Càn phất tay, hủy đi cấm chế trên người hắn.



Tên ma tu xoay người, quỳ xuống đất, giở trò khóc lóc, nước mắt nước mũi tèm lem: “Cầu ngài tổng lĩnh đứng ra bênh vực! Tiểu tu (1) vốn chỉ là một tán tu ở quận Đồng Đức, ngưỡng mộ Ngục Thiên tông nên mới tìm chốn nương tựa. Sau khi gia nhập, vẫn sống hòa thuận với những tu sĩ khác, chưa từng làm điều nguy hại tông môn. Không biết sao lại bị vị đại nhân Lược Ảnh này chú ý, vừa xuất hiện liền ra chiêu ngoan độc, ép người vào chỗ chết. Tiểu tu vô tội!”




Thiên Càn nhướn lông mày. Trước giờ Lược Ảnh luôn ra tay ngay khi lộ diện, không nói chuyện với mục tiêu. Chỉ có bên Hình Luật ti mới tuyên bố tội danh trước, động thủ sau.



Thiên Càn tựa mình ra sau, bộ dáng lười nhác, ông hỏi Quỳ Mão: “Kẻ này là sao?”



Quỳ Mão không hề tỏ ra căng thẳng khi đang bị tam đường hội thẩm, hắn cứ tiến hành như mọi lần báo cáo kết quả trước, tiến lên một bước, cung kính hành lễ với Thiên Càn, sau đó trình bày: “Người này tên Tề Hoằng Nghị, nhìn qua thì là tán tu tại quận Đồng Đức, nhưng thực chất lại có mối quan hệ mật thiết với Tam Tuyệt môn ở Bắc cảnh. Hắn nhân lúc trận đại bỉ diễn ra, khâu quản lý có sơ suất liền trộm ghi chép một số lượng lớn công pháp của tông môn ta.”



Tên ma tu ngỡ việc mình làm vô cùng kín kẽ, không ngờ lại bị Quỳ Mão phát hiện. Không còn đường chối cãi, liền giãy dụa muốn trốn. Chưa kịp làm gì đã bị một lãnh sự áp cấm chế, đánh ngất rồi quẳng sang một bên. Khỏi làm ồn ào nữa.



Quỳ Mão coi như không thấy, nói tiếp: “Ta tình cờ phát hiện hành vi của hắn trong khi trận đại bỉ diễn ra. Mấy ngày nữa, hắn sẽ đưa những ngọc giản (2) trộm được cho một ma tu khác – kẻ này ta chưa điều tra ra thân phận. Tên ma tu đó sẽ vận chuyển số ngọc giản này rời khỏi Nam cảnh, giao cho môn chủ của Tam Tuyệt môn. Đây không phải lần đầu tiên hắn làm việc này. Ta phát hiện, tại Đồ Tiên Các có ghi lại rằng, cứ mỗi lần đại bỉ diễn ra, hắn lại ra vào nơi đó vô cùng thường xuyên.”



Đương nhiên, những tư liệu này Quỳ Mão đã điều tra từ kiếp trước. Kiếp này chưa từng tiến hành nghe ngóng tin tức.



“A?” Thiên Càn nghe thế liền ngồi ngay ngắn lại. Chuyện lấy trộm công pháp này tuy không thường diễn ra, những từng có mấy lần tiền lệ. Nhưng gian tế từ những tông môn khác náu mình rất kỹ, khó mà bắt sống được một người. “Ngươi làm việc không thỏa đáng, Quỳ Mão. Nếu còn một tên ma tu khác chưa rõ thân phận, thì phải lưu lại tính mạng của tên này, dẫn hắn ra.”



Vẻ mặt Quỳ Mão không chút biến đổi: “Thuộc hạ là Lược Ảnh, chỉ tuân đúng bổn phận của mình. Tên ma tu kia là người ngoài môn phái, việc điều tra thuộc trách nhiệm của Phù Quang.”



Cùng lấy cớ là tuân theo bổn phận, nhưng lời Quỳ Mão nói ra, hợp tình hợp lý hơn Ất Vị rất nhiều.




Thiên Càn cười một tiếng, không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của Ất Vị, nói thẳng: “Xem ra, không phải Quỳ Mão không tiến hành điều tra, mà đã chuẩn bị kỹ càng nhân lúc đại bỉ. Ất Vị, ngươi sai rồi.”



Ất Vị bối rối vô cùng. Đầu óc gã loạn lên, không thể nào tin nổi cái kết luận này. Gã vội vàng cãi lại: “Không! Nhất định không phải thế! Lúc trận đại bỉ diễn ra, hắn chỉ tách nhóm rất nhanh, không đủ thời gian để vừa giết người vừa kiểm tra. Hơn nữa, tần suất những kẻ bị thủ tiêu quá dày, hắn mới chuyển đến Khởi Ngạn đường, sao có thể điều tra hết từng đó. Đại nhân, ngài tin ta. Quỳ Mão nhất định giấu giếm điều gì đó! Hắn giấu kín như vậy, nhất định đó là một bí mật khủng khiếp.”



Thiên Càn nhíu mày, nghiêm khắc nói: “Dù thế, ngươi cũng không được phép tố cáo hắn là gian tế! Đó là chuyện chưa diễn ra! Quỳ Mão là người xuất chúng, trác tuyệt, nhưng đó không phải là lý do cho các ngươi hoài nghi! Theo lý luận của ngươi, những Lược Ảnh vệ, kể cả trước đây và sau này, xuất sắc như Quỳ Mão, đều là kẻ khả nghi. Chỉ biết hoài nghi đồng liêu, các ngươi cũng đừng làm việc nữa. Lung lay niềm tin, tan rã từ nội bộ, cứ thế, Lược Ảnh sẽ sụp đổ!”



Thiên Càn càng nói càng giận dữ. Ông đứng lên, cúi xuống nhìn Ất Vị – đang co rúm mình dưới bậc thang, mặt mũi gã cắt không còn giọt máu – khiển trách thẳng lời: “Ngươi có biết, điều mình làm gây ra hậu quả xấu thế nào không? Chỉ vì ân oán cá nhân mà đấu đá lẫn nhau, chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra!” Ánh mắt lạnh như bằng quét qua người Ất Vị, ông mở lòng bàn tay, nói: “Giao ma chủng của ngươi ra. Từ giờ trở đi, ngươi không còn là Lược Ảnh vệ!”



Ất Vị sợ mất mật. Tay chân cứng ngắc.



Thấy gã không nhúc nhích, Thiên Càn liền động thủ. Bàn tay đâm xuyên phần eo gã, tóm chặt ma chủng trong đan điền, kéo ra.



Tự nguyện lấy ma chủng và bị người cưỡng ép đào ra là hai cảm giác hoàn toàn trái ngược. Một dễ dàng, một thống khổ. Máu chảy ồ ồ từ lỗ thủng nơi bụng, Ất Vị gục rạp xuống đất. Thiên Càn lạnh nhạt nói: “Đừng cho hắn chết dễ dàng như vậy. Phải để sống mà chịu trừng phạt!”



“Tuân mệnh!”



Một người tiến lên cầm máu cho gã, sau đó túm lấy cổ áo Ất Vị, kéo xềnh xệch ra ngoài.



Sàn nhà của căn phòng lớn để lại một vệt máu dài ghê rợn. Quỳ Mão vô cùng bình tĩnh, không lộ chút biểu tình. Hành động của Ất Vị không đáng để thương xót.



Thiên Càn cất kỹ ma chủng, cho người khác lui, chỉ còn mình Quỳ Mão ở lại.



Ánh mắt sắc bén của ông nhìn thẳng vào Quỳ Mão: “Ta không quan tâm ngươi dùng phương pháp gì, chỉ cần giữ vững lòng trung thành và sự tận tâm, ngươi vẫn sẽ là Lược Ảnh vệ của Ngục Thiên tông. Nếu không, ta có thể ban thưởng cho ngươi, cũng có thể rút lại tất cả! Về sau, khi hành động, ngẫm lại kết cục của Ất Vị.”



Nói xong, Thiên Càn không bận tâm Quỳ Mão sẽ có phản ứng như thế nào, cứ thế rời đi.



Đợi đến lúc ông đi xa rồi, toàn thân Quỳ Mão đã đầm đìa mồ hôi lạnh.



______________



Ngáo:Tiểu tu: xưng hô hèn mọn, giống như tiểu nhân (tu = tu sĩ)Ngọc giản: Có chất liệu như ngọc, hoặc có thể là ngọc, hình dạng không rõ vì không hay được miêu tả. Nó được dùng để ghi chép lại công pháp, hoặc những gì mà tu sĩ muốn lưu giữ. Khi cần chỉ việc áp lên trán (hoặc tiếp xúc/ cầm trên tay – cái này tùy vào thiếp lập của tác giả), sử dụng linh lực để kích hoạt, là có thể ‘đọc’ được những gì đã được ghi chép. Có thể hiểu như USB ấy =)) Còn người tu chân là CPU.Hôm nay bù hẳn 2 chương =v= Thực ra hôm qua đã định ra chương 11, nhưng có chút rắc rối, nên đành lỡ sang hôm nay.