“Tống Thanh Phong, chú mau lấy bao mang vào đi!”
Thẩm Nguyệt An tấm tức đánh mạnh vào đùi hắn, Tống Thanh Phong dường như không quan tâm đến lời cô nói, hào hứng cởi luôn chiếc áo trên người.
Cơ thể hắn trần trụi trước mặt Thẩm Nguyệt An. Nhìn thấy Tống Thanh Phong đang cầm con quái vật khổng lồ kia, cô bực mình đẩy hắn ra. Chết tiệt! Cô bảo hắn lấy bao mang vào, hắn không nghe thấy sao?
Thẩm Nguyệt An hiểu thế nào là nhu cầu sinh lý của con người. Cô có thể đáp ứng nhu cầu của Tống Thanh Phong nhưng tuyệt đối không để xảy ra chuyện ngoài ý muốn được.
“Mang bao, nhanh lên…”
“Bảo bối, em bảo anh mang bao gì cơ?”
“Chú giả điên đấy à? Bao cao su, mau đi lấy mang vào cho cháu.”
Tống Thanh Phong nắm lấy tay Thẩm Nguyệt An, để cô vuốt ve thằng nhỏ đang cương cứng lên của mình. Cảm nhận được cái nóng từ con quái vật kia truyền tới, hơn nữa có mấy sợi gân nổi lên, động đậy, Thẩm Nguyệt An giật mình rụt tay lại.
“Tôi không có thứ đó.” Hắn tỉnh bơ đáp lại.
“Không có thì đừng hòng làm, ai bảo chú không chuẩn bị trước hả?”
Nhân lúc Thẩm Nguyệt An không để ý, Tống Thanh Phong đã cởi hết nút áo trên người cô. Chỉ một động tác nhẹ nhàng đỡ cô ngồi dậy, chiếc áo chẳng mấy chốc đã được lột ra, cùng với áo lót ren mỏng bên trong, quăng xuống đất.
“Tôi không có kinh nghiệm, chuẩn bị cái gì chứ? Bảo bối, nếu em sợ trúng số độc đắc, vậy một lát nữa tôi sẽ bắn ra ngoài.”
Tống Thanh Phong khó chịu lắm rồi, hắn cũng biết Thẩm Nguyệt An đang rất khó chịu. Hai chân hắn rang rộng bên đùi cô, một tay vuốt ve cặp đùi trắng nõn, nỉ non nói:
“Yên tâm, tôi sẽ bắn ra ngoài!”
Thẩm Nguyệt An hừ hừ trong cuống họng, xem như thuận theo ý Tống Thanh Phong muốn. Quân tử nhất ngôn, cô chỉ mong hắn nói được làm được.
Tống Thanh Phong nhìn vùng bên dưới ướt đẫm nước, không nhịn được nuốt khan một ngụm. Yết hầu hắn di chuyển lên xuống, tay nắm lấy thằng nhỏ của mình, mơn trớn lên miệng hoa huyệt, từ từ đẩy vào.
“Ưm…”
Cơ thể nhỏ bé kia hơi cong lên, Tống Thanh Phong được đà đẩy cây gậy bên dưới sâu vào, bắt đầu chuyển động.
“Ư ư….”
Thẩm Nguyệt An rên lên từng tiếng vụn vỡ, một tay bám lấy thành ghế sofa chật hẹp, một tay bám lấy hông của Tống Thanh Phong. Hắn dần gia tăng tốc độ, liên tục thọc vào, rút ra bên trong cái động nhỏ.
“Nguyệt An, gọi tên tôi, em mau gọi tên tôi.”
“A ư, Phong… chậm thôi, chậm… chậm thôi…”
Âm thanh phát ra từ trong cuống họng cô như tiếng muỗi kêu, hoàn toàn không rõ thành tiếng. Bộ dạng nằm dưới thân Tống Thanh Phong lúc này khác hẳn với khi nãy.
“Nguyệt An, em cứ thoải mái rên lớn lên đi! Yên tâm, phòng này có cách âm, không cần phải xấu hổ.” Tống Thanh Phong bật cười khoái chí, chủ yếu để chọc quê Thẩm Nguyệt An chuyện lúc nãy.
“Chú, chú ghẹo em…” Thẩm Nguyệt An cắn nhẹ môi dưới, dùng sức nhéo mạnh vào eo của Tống Thanh Phong.
Hoa huyệt không tự chủ được mà co bóp liên tục, kẹp chặt lấy cây gậy giữa hai chân hắn. Tống Thanh Phong cúi xuống hôn lên bầu ngực căng đẩy, hơi thở gấp gáp:
“Bảo bối, thả lỏng ra. Em muốn kẹp chết tôi sao? Mau thả lỏng…”
“Kẹp chết chú! Ai bảo chú chọc em, huhu…”
“Ngoan, tôi không chọc em. Bảo bối, nghe lời tôi thả lỏng…”
Bên dưới như có trăm cái miệng đang hút chặt lấy cự vật của hắn. Tống Thanh Phong thở dốc, vuốt ve gương mặt ướt đẩm mồ hôi dỗ dành. Thẩm Nguyệt An cuối cùng cũng chịu thả lỏng, tay chống bên thành ghế đã bắt đầu mỏi nhừ.
“Về giường. Chú bế em về giường đi!”
Nếu còn tiếp tục làm ở đây, tấm lưng mỏng manh của cô sẽ gãy làm đôi mất.
Tống Thanh Phong không tốn chút sức lực nào mà bế Thẩm Nguyệt An về giường. Cô vừa cảm nhận được sự mềm mại của chiếc đệm bông gòn, thì bên dưới đã truyền đến những cú nhấp liên hồi.
“A ư… Phong, chậm lại…”
“Mau rút nó ra, trướng… trướng quá….”
“Chú, mau rút nó ra… ưm…. Mau rút ra đi!”
Thẩm Nguyệt An liên tục cầu xin hắn. Tốc độ bên dưới càng lúc càng nhanh, cô có cảm tưởng da thịt mình sắp rách ra rồi. Cứ như vậy, cô sẽ không chịu nổi mất.
“Ngoan, tôi sắp ra rồi…”
Tống Thanh Phong siết chặt hai bên eo của Thẩm Nguyệt An, hắn hít sâu một hơi, hùng hục cắm sâu vào hoa huyệt. Kèm theo với tiếng hét của cô cũng là lúc hắn trút hết tinh hoa của mình trong chiếc động nhỏ.
“A, không… không được!”
“Tại sao chú lại bắn vào. Tống Thanh Phong, tên khốn kiếp!”
Thẩm Nguyệt An khóc nấc lên, Tống Thanh Phong vội lau nước mắt nóng hổi, vừa lau vừa hôn lên má cô. Thẩm Nguyệt An dùng sức đẩy tay hắn ra, cắn môi nấc nghẹn thành tiếng, kéo chăn cuộn tròn lấy cả người.
“Nguyệt An, tôi không cố ý! Chỉ là… không rút ra kịp. Nếu như em có thai, tôi sẽ chịu trách nhiệm, nuôi cả hai mẹ con em.”
“Không rút ra kịp cái đầu nhà chú… ai cần chú nuôi. Tên khốn khiếp, cút đi… hức… hức…”
Thẩm Nguyệt An nằm khóc thút thít, mặc cho Tống Thanh Phong ôm lấy, an ủi. Lát sau, vì mệt quá mà cô ngất lịm đi, đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, rủ rượi trên gương mặt kiều diễm.