“Bảo bối, đừng giận anh nữa. Anh không cố ý thật mà…”
Tống Thanh Phong đi giặt khăn ấm, cẩn thận lau mặt và vùng bên dưới cho Thẩm Nguyệt An. Hắn bế cô vợ nhỏ của mình lên, thay một chiếc ga giường sạch sẽ rồi ôm cô nằm ngủ.
“Ưm… khát, khát quá…”
Thẩm Nguyệt An khó chịu cựa mình, đầu óc nóng bừng. Tống Thanh Phong nghe thấy tiếng thở thều thào, liền ngồi dậy kiểm tra cô vợ nhỏ.
“Sốt mất rồi.”
Hắn suýt xoa, vội ngồi dậy bật đèn đi rót nước cho Thẩm Nguyệt An. Gương mặt mới lau sạch sẽ giờ đã đỏ bừng, nước mắt nóng hổi chảy ra, đọng lại trên hàng mi cong vút.
“Bảo bối, em uống nước đi.”
Ôm lấy Thẩm Nguyệt An vào trong lòng, Tống Thanh Phong cầm ly nước đổ từ từ để cô uống. Thẩm Nguyệt An suýt chút bị sặc, hắn liền ngậm lấy nước vào trong miệng, trực tiếp dùng miệng truyền nước sang cho cô.
Dù chỉ là sốt nhẹ, nhưng Tống Thanh Phong vẫn không yên tâm. Hắn vội đi tìm miếng dán hạ sốt, rồi cả đêm ngồi bên cạnh lau người cho cô vợ nhỏ.
Khi Thẩm Nguyệt An thức dậy đã hơn chín giờ sáng, cơ thể rệu rã không muốn rời khỏi giường. May mắn là cô không còn sốt nữa.
“Bảo bối, em dậy rồi.”
Tống Thanh Phong giật mình thức dậy, vươn vai xua đuổi cơn đau nhức. Hắn ngồi bên giường canh Thẩm Nguyệt An, đến tờ mờ sáng thì mệt quá mà nằm gục xuống cạnh giường ngủ thiếp đi một lúc.
“Vai của tôi, eo của tôi, cái chân của cô…” Thẩm Nguyệt An nhíu mày đỡ lấy chiếc eo mảnh khảnh. Cô có cảm tưởng mấy bộ phận trên cơ thể này không còn là của mình nữa, chỗ nào cũng mỏi rã rời.
“Em đói rồi đúng không? Anh xuống nấu gì cho em ăn.”
Chất giọng trầm ấm lần nữa cất lên, thế nhưng chủ nhân của giọng nói kia lại khiến Thẩm Nguyệt An rất giận. Cô vẫn ghi thù chuyện tối qua, Tống Thanh Phong dám làm trái lời đã hứa, bắn vào bên trong cơ thể cô.
“Cút đi. Em không nói chuyện với chú nữa.”
Thẩm Nguyệt An gượng mình trườn xuống khỏi giường, Tống Thanh Phong liền bế bổng cô lên, ôm vào trong phòng tắm.
“Thả em xuống đi…”
Hắn đặt cô ngồi trên ghế cạnh bồn tắm, chủ động lấy kem đánh răng cho Thẩm Nguyệt An. Cô lừ mắt nhìn hắn, đừng tưởng tỏ ra quan tâm, chăm sóc như vậy thì cô sẽ hết giận.
“Để tự em làm.”
“Ngoan, đánh răng đi. Em muốn ăn gì, một lát nữa tôi xuống nấu cho em.”
“Không muốn ăn đồ chú nấu. Không thèm nói chuyện với kẻ thất hứa.”
Thẩm Nguyệt An ngang bướng hệt như một đứa trẻ. Tống Thanh Phong khẽ thở dài, một cô gái hai mươi tuổi thì có thể trưởng thành đến đâu? Hơn nữa hắn là người sai trước. Biết cô khó dỗ thế này, tối hôm qua đã không liều lĩnh làm theo ý mình.
Mặc kệ hắn đứng ở đó, Thẩm Nguyệt An đánh răng xong rồi ra ngoài tủ quần áo, tìm một bộ đồ khác để sau khi tắm có thể thay vào.
“Chú mau ra ngoài đi. Đứng trong đây muốn nhìn em cởi quần áo tắm à?”
Tống Thanh Phong hoàn hồn, bước ra bên ngoài. Ai kia đóng sầm cửa lại, tâm trạng vẫn còn bức bối.
Cũng vì tối qua hắn quá mạnh bạo mà Thẩm Nguyệt An kiệt sức, sáng nay còn phải nghỉ học ở trường. Nhưng mà hôm nay có tiết học của Tống Thanh Phong, lẽ ra giờ này hắn phải ở trên giảng đường rồi mới phải.
Cô ra khỏi phòng không thấy Tống Thanh Phong đâu, vừa mới cầm chiếc điện thoại đã nhìn thấy thông báo được gửi tới, sáng nay lớp học xác suất thống kê được nghỉ.
Lý do được ghi trên thông báo mới là cái khiến Thẩm Nguyệt An chú ý. “Giảng viên bận đột xuất. Bà nội nhỏ bị bệnh cần có người chăm sóc.”
Thẩm Nguyệt An trố mắt nhìn ba chữ “bà nội nhỏ”, cái này còn không phải ám chỉ cô sao? Cô trở thành bà nội nhỏ của Tống Thanh Phong từ khi nào chứ.
“Bảo bối, ăn sáng thôi.”
“Bà nội nhỏ gì hả? Em mà là bà nội nhỏ của chú sao?”
“Là vợ nhỏ! Chỉ là không được nói với người bên ngoài biết. Bé con thấy không, anh rất biết giữ lời hứa.”
“Lươn lẹo thì có.” Thẩm Nguyệt An liếc thấy Tống Thanh Phong ngồi xuống ghế, liền ngồi nhích sang một bên.
“Đừng giận mà! Anh biết lỗi rồi, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu.”
“Hứ, chú đừng mơ chạm vào người em nữa.” Thẩm Nguyệt An quay mặt hẳn sang một bên, không thèm nhìn hắn.
Cô đói, bụng cứ sôi lên ọc ọc. Tống Thanh Phong liền kéo cô ngồi lên đùi, gương mặt điển trai vùi vào sau gáy còn thơm thoang thoảng mùi sữa tắm.
“Đừng giận nữa có được không? Bảo bối…”
Tống Thanh Phong thường gọi cô là bảo bối, mỗi lần Thẩm Nguyệt An nghe được trái tim đều nhộn nhàng nhảy múa. Dáng vẻ khi hắn ở riêng với cô rất khác, lúc thì lưu manh, lúc lại quá đỗi dịu dàng, nhưng tuyệt đối không có vẻ lạnh lùng như khi đứng trên bục giảng.
“Nhột quá, chú đừng cọ mũi vào cổ em nữa.”
Thẩm Nguyệt An muốn ngồi xuống ghế sofa, thế nhưng Tống Thanh Phong vẫn quyết ôm cô trên đùi. Hắn vươn tay cầm lấy tô cháo, Thẩm Nguyệt An sợ cháo đổ ra ngoài bèn ngồi yên một chỗ.
Thổi nhẹ cho cháo bớt nóng, ân cần đút cho cô từng muỗng một. Thẩm Nguyệt An bị hành động của Tống Thanh Phong lay động, lần này miễn cưỡng tha cho hắn.