Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 29: Đặc quyền này chỉ dành riêng cho em




Đầu tiết học, Tống Thanh Phong trả bài kiểm tra lần trước. Sinh viên nhận được, người thì mặt nhăn như khỉ, người lại thở dài nhẹ nhõm.

Thẩm Nguyệt An thấp thỏm ngồi chờ để nhận bài kiểm tra, nhưng chờ đến cuối cùng vẫn không thấy hắn gọi tên mình.

“Như tôi đã nói lần trước, bài kiểm tra này ai cao điểm nhất sẽ nhận được phần thưởng.”

Tống Thanh Phong đặt một túi vải lớn trên bàn, ai nấy đều hào hứng không biết bên trong là thứ gì. Hắn liếc nhìn sang Thẩm Nguyệt An, cầm bài kiểm tra của cô lên, dõng dạc tuyên bố.

“Thẩm Nguyệt An, tám mươi lăm điểm.”

“Lên nhận bài kiểm tra đi.”

Ánh mắt của mấy chục sinh viên ngồi trong giảng đường đồng loạt hướng về Thẩm Nguyệt An. Cô nghe Tống Thanh Phong gọi tên thì giật bắn mình, hai chân như bị keo dính chặt xuống sàn, mãi đến khi Lý Bội Sam ngồi bên cạnh huých tay nhắc nhở, cô mới đứng dậy bước lên bục giảng.

“Phần thưởng của em.”

“Cảm… cảm ơn thầy.” Thẩm Nguyệt An nhoẻn miệng cười, cầm lấy túi vải nặng trịch từ tay Tống Thanh Phong, sau đó trở về chỗ ngồi.

Ngay cả cô cũng không ngờ được, bản thân lại được tận tám mươi lăm điểm. Chẳng phải câu cuối cô vẫn chưa kịp ghi đáp án sao? Với tính cách của Tống Thanh Phong, chắc chắn câu hỏi đó sẽ không cho cô điểm nào.

“Nguyệt An, phần thưởng là cái gì vậy?” Lý Bội Sam và Triệu Minh Hà ngồi sát lại với Thẩm Nguyệt An, không nén nổi tò mò.

Các bạn học khác cũng giống hai cô nàng, mong chờ xem Tống Thanh Phong đã tặng gì cho Thẩm Nguyệt An.

Có người đoán là bánh ngọt, có người lại đoán là đồ lưu niệm. Thẩm Nguyệt An cũng không biết hắn tặng thứ gì mà nặng thế. Cô mở miệng túi, lấy ra từ bên trong một quyển sách.

Lại thêm một quyển, rồi một quyển nữa. Thẩm Nguyệt An nhìn ba quyển sách đặt trên bàn, gương mặt tối sầm.

Quyển nào quyển này dày như từ điển bách khoa toàn thư, Tống Thanh Phong tặng cô về gối đầu chắc?

Thẩm Nguyệt An đương nhiên ham học hỏi, nhưng trình độ cô không cao siêu đến mức thẩm thấu nổi mấy quyển sách này.

“Thế nào? Em thích phần thưởng này chứ?”

“Thưa thầy, thích lắm ạ.” Thẩm Nguyệt An ngân dài câu nói. Cô cầm ba quyển sách lên, khó khăn lắm mới bỏ lại vào túi vải được.

Trong bụng ai kia đang không ngừng mắng tên giảng viên trước mặt: “Cái đồ nhỏ nhen, đồ hẹp hòi, đồ bủn xỉn… mua thêm một cái bánh, một cục kẹo thì nhà hắn phá sản sao? Giàu như vậy mà keo kiệt, mấy quyển sách này còn không phải lấy ở nhà mang vào tặng cho sinh viên à.”

Các bạn học ngồi ở bên dưới không biết phải thấy vui hay buồn thay Thẩm Nguyệt An nữa. Nhìn phần thưởng cho người đạt số điểm cao nhất của Tống Thanh Phong, sau này có lẽ chẳng ai thèm tranh giành vị trí này cả. Thậm chí còn có người không nhịn được mà bụm miệng, úp mặt xuống bàn cười ngặt nghẽo.

“Tống Thanh Phong, đây mà gọi là phần thưởng sao? Chẳng có chút giá trị động viên tinh thần gì cả.”

Hôm nay không cần Tống Thanh Phong gọi cô lên văn phòng riêng, Thẩm Nguyệt An đã chủ động lên đây tìm hắn.

Tống Thanh Phong lại gần muốn thơm má Thẩm Nguyệt An liền bị cô đẩy ra.

“Ai nói với em chỉ có nhiêu đó. Tôi vẫn còn phần thưởng khác cho em nữa.”

“Là cái gì?” Hai mắt của Thẩm Nguyệt An đột nhiên sáng lên, tâm trạng cũng tươi tỉnh trở lại.

“Cho em hôn thỏa thích, trao luôn tấm thân này cho em, mỗi tối đều tận tâm phục vụ em trên giường.”

“Ai cần chứ? Chú giữ lại tự mà dùng.”

Thẩm Nguyệt An điên rồi mới lên tận trên này nói lý với hắn.

“Bỏ đi, em đi về đây.”

Cô xách ba lô, toan quay người bỏ đi thì cách tay lớn kia vươn về phía trước, kéo Thẩm Nguyệt An ngã nhào vào lồng ngực mình.

“Lại giận nữa sao? Anh đùa thôi.”

“Buông em ra! Tống Thanh Phong, đây là trường học, đứng đắn một chút đi.”

“Trong văn phòng riêng của tôi, em sợ cái gì?”

Hắn kéo Thẩm Nguyệt An ngồi xuống ghế. Vốn dĩ đã chuẩn bị phần thưởng cho cô rồi, lúc nãy nói như vậy chỉ để trêu cô một chút thôi.

“Cái này đã được chưa?”

Tống Thanh Phong rút trong ví của mình ra một tấm thẻ đen, bên trên có dòng chữ “The Beauty” mạ vàng sáng loáng. Thẩm Nguyệt An ngây người ra mấy giây, sau đó biểu cảm trên gương mặt dần thay đổi, chân mày khẽ nhíu lại.

Đây không phải là tấm thẻ thành viên VIP của thương hiệu The Beauty sở hữu chuỗi cửa hàng thời trang cao cấp lớn nhất khu vực Châu Á sao?

“Cho em?”

“Ừm. Mua gì tùy thích, tất cả sẽ được thanh toán vào tài khoản của tôi.”

“Oaaa…” Thẩm Nguyệt An hét lên, kích động đến nổi ôm chầm lấy Tống Thanh Phong.

Ít nhất phần thưởng phải như vậy mới bỏ công cô nỗ lực làm bài.

“Tống Thanh Phong, trước giờ có ai khen thầy đã đẹp trai còn hào phóng chưa hả?”

“Xùy, dẻo miệng! Đặc quyền này chỉ dành riêng cho em, biết không?” Hắn lườm cô, giơ tay lên véo nhẹ lên sống mũi cao vuốt.

“Biết, biết ạ.” Thẩm Nguyệt An phì cười. Cô biết là phần thưởng này Tống Thanh Phong dành riêng cho cô mà. Nếu người khác đạt điểm cao nhất, e rằng chỉ có mấy quyển sách to tướng kia thôi. Dù sao Thẩm Nguyệt An cũng là “vợ hờ” của ai kia, đương nhiên phải ưu ái hơn rồi.

Chiều nay cô được nghỉ học, chắc chắn phải đến cửa hàng thời trang mua sắm thỏa thích mới được.