Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 35: Về quê




Một tháng trôi qua, sau đợt kiểm tra giữa kỳ, Thẩm Nguyệt An đã có một kỳ nghỉ ngắn trong ba ngày.

Như đã hứa với dì Hòa, ngày mai cô sẽ về quê thăm dì ấy.

Tống Thanh Phong biết chuyện liền thu xếp hành lý, chuẩn bị đi cùng cô.

“Chẳng phải bình thường chú rất bận sao? Em về một mình là được rồi.”

Nếu cô tha hắn theo cùng thì không biết phải giải thích như thế nào về mối quan hệ giữa hai người với dì Hòa nữa. Cũng đâu thể nói với dì ấy cô đã kết hôn được?

“Không phải lo, anh đã sắp xếp công việc xong hết rồi.”

“Nhưng mà…”

“Nếu em đi một mình thì ba anh sẽ nghi ngờ. Dù sao chúng ta cũng là một cặp vợ chồng sắp cưới.”

Vợ chồng sắp cưới thì phải dính lấy nhau sao? Thẩm Nguyệt An day day trán phiền não.

“Nếu như dì Hòa hỏi quan hệ giữa em với chú thì nói thế nào?”

“Cứ nói là người yêu đi. Bảo bối, em hai mươi tuổi, yêu đương được rồi.”

Trước mắt thì chỉ còn cách này. Dù sao giới thiệu là người yêu, dì Hòa cũng sẽ đỡ sốc hơn.

Tống Thanh Phong vốn định lái xe đưa Thẩm Nguyệt An về quê, nhưng cô lại không muốn tạo sự chú ý với người dân trong vùng. Hơn nữa đường cũng xa, cô sợ hắn lái xe đường xa sẽ mệt nên đã gợi ý mua vé đi xe khách.

Lần đầu tiên được trải nghiệm phương tiện giao thông công cộng, Tống Thanh Phong thậm chí còn không biết tìm vị trí ghế ngồi của mình.

“Bảo bối, em đem thứ gì theo mà nhiều vậy?” Bên cạnh chiếc ba lô lớn để đựng quần áo, hắn nhìn thấy Thẩm Nguyệt An xách theo hai túi vải thì không nén nổi tò mò.

“Toàn bộ đều là đồ ăn đó!”

“Có bánh, kẹo và cả trái cây nữa. Một lát nữa chú đói thì cứ nói em, đừng ngại.”

Tống Thanh Phong nghe vậy bật cười, ngồi trên xe chỉ hơn sáu tiếng đồng hồ, hắn có thể đói được đến mức nào chứ?

Thế nhưng điều Tống Thanh Phong không ngờ là tình trạng tắc đường, dẫn đến chuyến xe kéo dài hơn dự định.

“Chú không ăn sao? Bánh bông lan này ngon lắm đó.”

“Không ăn. Anh không thích đồ ngọt.”

“Vậy ăn quýt không? Còn có tác dụng chống say xe nữa.”

Tống Thanh Phong lại lắc đầu. Hắn không say xe, chỉ là ghế ngồi hơi cứng nên hắn thấy không được thoải mái.

“Chú mà không ăn sẽ đói lắm đó. Tống Thanh Phong, chú ăn một miếng đi.”

“Em ăn đi, tôi thật sự không thấy đói.”

Thẩm Nguyệt An lải nhải một lúc vẫn không có tác dụng. Cô mặc kệ hắn, một mình ngồi thường thức mấy món đồ ăn mà mình đem theo.

“Xùy, chê đồ ăn của em à, cho chú đói chết luôn.”

Căng da bụng, trùng da mắt, Thẩm Nguyệt An tựa lên vai Tống Thanh Phong mà ngủ thiếp đi.

Hắn liền ngồi sát lại gần, tay luồn ra phía sau, ôm lấy cánh tay cô.

Tống Thanh Phong cũng chợp mắt một lát, đến khi thức dậy, bụng đã thấy cồn cào.

Ọc, ọc…

“Chú đói sao?” Thẩm Nguyệt An ngước mắt nhìn hắn, rồi hỏi.

Tống Thanh Phong nhìn biểu hiện trên gương mặt Thẩm Nguyệt An, biết tỏng cô đang cười thầm trong lòng.

Để bảo vệ danh dự của bản thân, Tống Thanh Phong lập tức lắc đầu.

“Anh không đói.”

“Bụng của chú đang kêu lên kìa.”

“Có sao? Nguyệt An, em nghe nhầm rồi.”

Thẩm Nguyệt An bĩu môi, không muốn phân bua với Tống Thanh Phong nữa. Rõ ràng là hắn đói lại còn sỉ diện hảo. Để cô xem hắn kiên trì được đến bao giờ.

“Bảo bối, sắp đến chưa?”

“Sắp rồi! Chắc khoảng hơn một tiếng đồng hồ nữa.”

Tống Thanh Phong xanh mặt, như thế mà bảo là sắp đến sao? Càng lúc, hắn càng thấm câu “cãi thầy núi đè” rồi. Đáng lẽ ban nãy hắn không nên chê đồ ăn mà Thẩm Nguyệt An đưa mới phải!

Ai đó chỉ có thể nhắm mắt, bấm bụng chịu đói. Hắn nghĩ chỉ cần mình ngủ một giấc, cơn đói sẽ tự nhiên biến mất.

Cuối cùng, chuyến xe đã đến đích. Tống Thanh Phong bước xuống khỏi xe khách, tự nhủ sẽ không bao giờ lên lên chiếc xe này nữa.

“Chú, chúng ta đi bộ thêm hai cây số nữa. Sắp đến rồi!”

“Đi bộ? Em nói chúng ta đi bộ sao?” Tống Thanh Phong tròn xoe mắt, đầu óc ong ong cả lên.

“Phải! Là đi bộ. Ở đây không có mấy phương tiện như taxi gì đó đâu.”

Tống Thanh Phong không phải kiểu công tử bột yếu đuối. Hắn thậm chí còn từng đi leo núi với bạn bè, cả quãng đường đi bộ mười mấy cây số, nhưng ở trong tình trạng đói lã thế này thật sự rất mệt.

“Chúng ta mau đi thôi.”

Thẩm Nguyệt An muốn phụ Tống Thanh Phong xách hành lý, nhưng hắn lại một mình ôm hết.

“Dì ơi, con về rồi đây.” Cô đẩy cổng đi vào, ngó nghiêng xung quanh tìm kiếm bóng dáng dì Hòa.

Tống Thanh Phong xách đồ theo sau lưng cô. Thứ duy nhất hiện hữu trong tâm trí hắn lúc này là mùi đồ ăn thơm nức bay ra từ trong gian bếp nhỏ.

Cũng may là Thẩm Nguyệt An đã gọi điện thoại cho dì Hòa từ một tiếng đồng hồ trước, cho nên dì ấy mới nấu cơm sẵn chờ cô về sẽ cùng ăn bữa tối.

“Đã về rồi đấy à?” Dì Hòa từ trong bếp đi ra, trên tay còn cầm theo đôi đũa nấu.

Nhìn thấy Thẩm Nguyệt An, bà vui mừng khôn xiết, cho đến khi liếc sang người đàn ông đứng bên cạnh, biểu cảm trên gương mặt bỗng cứng lại.

“Nguyệt An, cậu thanh niên này… là ai vậy?”

Tống Thanh Phong lần đầu ra mắt người lớn, tự tin bước lên một bước. Cúi đầu, dõng dạc đáp:

“Cháu chào dì. Cháu là Tống Thanh Phong, chồng của Nguyệt An ạ.”

Cô gái nhỏ trợn mắt nhìn hắn. Mẹ nó! Ai bảo Tống Thanh Phong nói với dì Hòa như vậy hả?

“Chồng… chồng của Nguyệt An sao?”