Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 36: Dì duyệt




“A, không phải đâu dì… Anh ấy là bạn trai của con ạ.” Thẩm Nguyệt An vội lên tiếng, còn không quên liếc xéo Tống Thanh Phong.

“Nói chính xác hơn là chồng tương lai thưa dì.” Hắn ho nhẹ một tiếng, sau đó cùng cô theo dì Hòa đi vào trong nhà.

Dì Hòa thấy vậy bật cười, cũng không biết hai đứa trẻ này đã yêu nhau bao lâu rồi mà cậu thanh niên kia có tự tin nhận làm chồng Thẩm Nguyệt An như vậy.

“Hai đứa đi đường xa có mệt lắm không? Mau uống chút nước đi.”

Tống Thanh Phong ngồi xuống ghế, bụng cứ đánh trống không ngừng. Hắn thấy dì Hòa nhìn mình, đành miễn cưỡng nở một nụ cười chữa ngượng. Thẩm Nguyệt An bèn ngó xuống cửa bếp, hỏi dì ấy:

“Dì à, có cơm chưa ạ? Con đói lắm rồi.”

“Vậy thì xuống ăn cơm thôi. Dì nấu xong xuôi cả rồi.”

Ba người ngồi dưới gian bếp cùng ăn bữa tối. Hôm nay có Thẩm Nguyệt An về nên dì ấy đã nấu rất nhiều món ngon mà cô thích.

“Hai đứa quen nhau được bao lâu rồi?”

“Dạ?” Thẩm Nguyệt An hơi khựng lại, giơ chân dưới bàn đá nhẹ vào chân cái tên ham ăn kia.

“Chúng cháu quen nhau cũng đã gần một năm rồi” Tống Thanh Phong nuốt vội miếng thịt gà luộc trong miệng rồi trả lời dì Hòa.

Dì ấy hỏi thêm mấy nữa, bất ngờ nhất là khi biết tuổi của Tống Thanh Phong. Nhìn dáng vẻ chững chạc của hắn, dì Hòa cũng đoán hắn phải lớn hơn Thẩm Nguyệt An mấy tuổi. Nhưng không ngờ năm nay hắn đã ba mươi sáu tuổi rồi.

“Thanh Phong, cháu ăn thêm chả giò này đi, xem xem dì nấu có hợp khẩu vị của cháu không?”

“Ngon lắm ạ.”

Cơn đói cả ngày dồn hết vào bữa ăn này. Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt An thấy Tống Thanh Phong ăn tận ba bát cơm, còn là ăn một cách ngon lành.

Thẩm Nguyệt An cùng dì Hòa rửa bát, Tống Thanh Phong muốn phụ một tay, nhưng bị cô đẩy đi vào nhà tắm.

“Nghe lời em đi. Anh lạ chỗ, lỡ đâu tắm muộn rồi đổ bệnh thì khổ.”

Dì Hòa có thời gian ở riêng với Thẩm Nguyệt An. Bà nhìn đứa nhóc mình nuôi dưỡng từ bé, không khỏi trách móc:

“Con bé này, có bạn trai lại giấu dì đến tận giờ này mới chịu nói.”

“Con muốn cho dì một bất ngờ thôi. Chẳng phải đã dẫn cả người về cho dì gặp rồi sao? Dì à, dì thấy anh ấy thế nào?” Thẩm Nguyệt An thuận miệng hỏi.

“Trông được đấy chứ! Dì duyệt đó.”

Thẩm Nguyệt An phì cười, hai mắt híp lại:

“Dì không chê anh ấy già rồi, không hợp với cháu gái bảo bối của dì sao?”

“Con không chê thì dì chê cái gì? Với lại, Thanh Phong nhìn bề ngoài trẻ hơn so với tuổi, ở bên cạnh con cũng không thấy chênh lệch quá nhiều.”

Dì Hòa úp bát vào rổ, rồi nói tiếp:

“Vẻ ngoài không quá quan trọng, quan trọng là phẩm chất bên trong. Dì chỉ hi vọng cậu ấy thật lòng yêu thương, chiều chuộng, thay dì chăm sóc con là được rồi.”

Thẩm Nguyệt An gật đầu đồng tình, về điểm này cô cảm thấy Tống Thanh Phong có thể đáp ứng được. Cho dù hai người kết hôn với nhau đều là vì lý do riêng, nhưng hắn vẫn đối đãi với cô rất tốt.

Sau này, không biết Tống Thanh Phong gặp được người trong lòng, hắn còn có thể tốt đến mức độ nào.

Nghĩ đến đó, trái tim Thẩm Nguyệt An bất giác đập mạnh. Một cảm giác khó tả dấy lên trong lồng ngực. Tức thời, cô thật muốn trở thành người con gái ấy.

“Nguyệt An, anh pha nước ấm rồi, em nhanh đi tắm đi.”

Cô ngạc nhiên hỏi: “Anh biết nhóm lửa bằng củi sao?”

Thảo nào, nãy giờ cứ thấy Tống Thanh Phong quanh quẩn trong bếp.

“Kỹ năng sinh tồn, cũng chẳng phải điều gì đặc biệt.” Tống Thanh Phong không ngờ cô vợ nhỏ lại đánh giá hắn thấp như vậy.

Thẩm Nguyệt An đương nhiên biết Tống Thanh Phong tài giỏi, nhưng nhìn vào xuất thân của hắn, cô không nghĩ hắn có thể nấu nước bằng bếp củi.

Hiện đại ở các làng quê đã phát triển hơn so với trước, nhưng dì Hòa chỉ sống một mình nên dì ấy vẫn giữ những thói quen sống đơn giản nhất. Thậm chí, có lần Thẩm Nguyệt An muốn giúp dì Hòa sửa sang căn nhà cho rộng hơn nhưng dì ấy lại từ chối.

Ngay cả việc thay bếp củi bằng bếp ga, dì Hòa cũng cảm thấy không cần thiết. Với bà, hương vị thức ăn từ bếp củi vẫn là ngon nhất.

Thẩm Nguyệt An tắm xong, bèn giúp Tống Thanh Phong dọn dẹp căn phòng nhỏ để tối nay hắn có chỗ ngủ.

Cô mang chăn gối sang cho hắn, còn cẩn thận trải một tấm nệm xuống giường để hắn nằm khỏi bị mỏi lưng.

“Bảo bối, anh ngủ chỗ lạ không quen. Hay là em ngủ cùng anh đi.”

“Đừng có lý do lý trấu. Chú mau đi ngủ đi, ngày mai em dẫn chú đến một nơi.”

“Em muốn đưa anh đi đâu hửm?”

“Bí mật.” Tống Nguyệt An làm ra vẻ thần bí.

Tống Thanh Phong cũng không hỏi nhiều. Thấy cô sắp đi ra ngoài, hắn vội kéo lại:

“Không ngủ chung cũng được, thơm anh một cái đi, có hơi em rồi sẽ không thấy lạ chỗ nữa.” Hắn nhướng mày, ngón tay chọc chọc lên má mình.

Thẩm Nguyệt An giả vờ lơ đi, Tống Thanh Phong quyết phải được cô thơm má đến cùng.

“Không thơm anh một cái được sao? Vậy tối nay anh sẽ mất ngủ rồi.”

Đến chịu thua với hắn, Thẩm Nguyệt An liền kiễng chân, hôn chụt vào má của người đàn ông kia.

Đến tận bây giờ Thẩm Nguyệt An vẫn không thể tin được, Tống Thanh Phong – người chồng trên danh nghĩa của cô và tên đại ác ma của trường đại học Bắc Thâm là cùng một người.

“Chú ngủ ngon nhé!” Chào hỏi xong, Thẩm Nguyệt An lập tức chạy về phòng.

Màn đêm buông xuống, cứ tưởng sau một ngày mệt mỏi sẽ có một giấc ngủ ngon, không ngờ vừa chợp mắt được một lát, Tống Thanh Phong đã phải ngồi bật dậy.

Hình như là lúc tối hắn ăn hơi nhiều, cho nên bây giờ…

“Nguyệt An, em ngủ chưa? Mau sau đây giúp tôi đi.” Tống Thanh Phong nói nhỏ vào điện thoại, một tay ôm bụng, cơ mặt khẽ nhăn lại, mím môi chịu đựng.