Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 46: Thâm độc




Ở đầu dây bên kia, Trình Vĩ Đình từ từ kể lại toàn bộ sự việc.

Mục đích ban đầu của Thẩm Gia Huệ thuê Trình Vĩ Đình là để dụ dỗ Thẩm Nguyệt An, sau đó làm nhục cô, quay video tung lên trang sinh viên của trường. Khi ấy mẹ của Trình Vĩ Đình đang bị bệnh, gia cảnh nghèo khó, thế nhưng cậu ta dứt khoát từ chối hành động táng tận lương tâm này. Mãi đến Thẩm Gia Huệ thay đổi yêu cầu, chỉ cần Trình Vĩ Đình dụ Thẩm Nguyệt An ra ngoài chỗ mấy tên côn đồ kia liền nhận được tiền công hậu hĩnh.

Trong nháy mắt, Trình Vĩ Đình bị sức mạnh đồng tiền chi phối, đồng ý với lời đề nghị của Thẩm Gia Huệ.

Thẩm Nguyệt An nghe xong những lời này, tức giận siết chặt tay thành nắm đấm. Không ngờ Thẩm Gia Huệ tâm cơ như vậy, kiếp trước dù cô đã kết hôn với Tống Minh Thành vẫn cố tình ve vãn hắn. Kiếp này lại muốn tìm người hãm hiếp cô, rồi bày ra cho bàn dân thiên hạ phỉ nhổ.

Thâm độc. Quả thật quá thâm độc rồi!

“Nguyệt An, tôi sai rồi! Xin bạn… xin bạn nói với mấy người kia tha cho tôi được không?” Trình Vĩ Đình luống cuống cầu xin, chỉ mong Thẩm Nguyệt An nói với mấy người kia đừng gây khó dễ đến mình.

Điện thoại được thu lại, Tống Thanh Phong xoay người, nói nhỏ với Thẩm Nguyệt An mấy câu. Hắn sai Trần Tường đưa Trình Vĩ Đình về nhà, và cũng đảm bảo sẽ để gia đình cậu ta được yên ổn.

“Rút kinh nghiệm, lần sau đừng làm chuyện hại người gây ảnh hưởng đến tiền đồ của mình nữa.”

“Tôi biết rồi! Tôi… tôi hứa sẽ không bao giờ làm ra loại chuyện thất đức như vậy nữa. Cảm ơn ông đã tha cho tôi lần này.”

Tống Thanh Phong rời đi trước, tự mình lái xe đón Thẩm Nguyệt An đến trung tâm thương mại.

“Bảo bối, muốn mua cái gì tùy ý em.”

“Chúng ta không nên đi cùng nhau đâu, lỡ như có người quen nhìn thấy thì sao?”

Trung tâm thương mại là nơi nào chứ? Ở đây người đông nườm nượp, nhất là khu ăn uống và giải trí ở tầng trên thường thu hút rất nhiều sinh viên của các trường đại học.

“Yên tâm, anh đã bao trọn nơi này rồi.”

“Bao… bao trọn?”

Tống Thanh Phong bao trọn khu trung tâm thương mại này sao?

Thẩm Nguyệt An đơ người khi nhìn thấy cái gật đầu thản nhiên từ hắn. Cô từng nghe người ta bao trọn nhà hàng, bao trọn quán bar, lần đầu thấy có người bao trọn khu trung tâm thương mại như hắn.

Chẳng trách, Thẩm Nguyệt An nhìn hầm giữ xe hôm nay lại vắng vẻ như vậy.

“Thanh Phong, anh mau khai thật với em, lương của giảng viên trường Bắc Thâm là bao nhiêu? Còn nữa, anh bao chỗ này hết bao nhiêu tiền hả?”

Thẩm Nguyệt An bắt đầu hoài nghi nhân sinh. Với tính cách của Tống Thanh Phong, chắc chắn không phải dùng tiền của gia đình để làm mấy chuyện vô bổ.

“Đã hỏi đến lần thứ mấy rồi? Lương bổng bao nhiêu quan trọng đến vậy sao?”

“Quan trọng chứ. Tống Thanh Phong, mau nói em nghe đi.”

“Không ít không nhiều. Vừa đủ có thể nuôi em sung sướng cả đời.” Tống Thanh Phong đút tay vào túi quần, tiếp tục rảo bước vào trong trung tâm thương mại.

Thẩm Nguyệt An ngẩn ra một lúc, lát sau bừng tỉnh liền chạy vội theo hắn.

“Thanh Phong, đợi em với!”

Cô đuổi một lúc, cuối cùng đã theo kịp Tống Thanh Phong. Ông chú ba mươi sáu tuổi rồi vẫn còn dẻo dai như vậy, đặc biệt còn được trời phú cho cặp chân dài kia. Một bước đi của hắn bằng Thẩm Nguyệt An bước ba bước rồi.

Thấy ai đó vẫn không đợi mình, cô làm bộ giận dỗi, không thèm ngó ngàng đến hắn.

“Nguyệt An, anh đùa một chút thôi. Đừng giận!”

Lần này là đến lượt Tống Thanh Phong đuổi theo cô. Thẩm Nguyệt An cứ đi lòng vòng qua mấy kệ trưng bày sản phẩm, mặc cho Tống Thanh Phong có gọi vẫn giả vờ không nghe thấy.

“Bảo bối, em ăn bánh không? Anh mua bánh này nhé?”

“Bảo bối, hay là chúng ta đi mua quần áo. Em thấy thế nào?”

“Bảo bối, chúng ta lên tầng trên chơi trò chơi có được không?”

“Em mệt, mỏi chân rồi không đi nữa.”

Thẩm Nguyệt An cuối cùng cũng đáp lại hắn. Tống Thanh Phong vừa nghe thấy cô mệt, liền bế thốc cô lên, hướng về phía thang cuốn lên tầng hai.

“A, mau thả em xuống.”

“Em vừa nói mỏi chân mà? Vậy thì để anh bế em.”

Khó khăn lắm Tống Thanh Phong mới thảnh thơi được một ngày nên muốn cùng Thẩm Nguyệt An chơi đùa vui vẻ.

Ở trên thang cuốn, cô không dám động đậy sợ xảy ra nguy hiểm. Thẩm Nguyệt An choàng tay qua cổ ôm lấy Tống Thanh Phong. Hai chân kẹp chắc vào hông hắn.

Gương mặt vùi vào bả vai người đàn ông kia, tham lam hít hà hương thơm mát đầy nam tính. Tống Thanh Phong nghiêng đầu, đột nhiên hôn vào má Thẩm Nguyệt An, bất giác khiến cô đỏ mặt.

“Thanh Phong, em muốn chơi gắp thú ở đằng kia.”

Thẩm Nguyệt An nhớ lại lần đầu được cha mẹ dẫn đến trung tâm thương mại, cô đã rất muốn chơi trò chơi này nhưng lại không được họ ủng hộ. Đây chẳng phải thứ trò chơi xa xỉ, tốn kém gì, vậy mà Thẩm Nguyệt An chỉ có thể tiếc nuối đứng nhìn từ xa. Cũng chính giây phút ấy, cô cảm thấy làm một tiểu thư vốn không hề dễ dàng.

Khắc hẳn với dì Hòa, chỉ cần là việc mà Thẩm Nguyệt An muốn làm, dì ấy đều ủng hộ vô điều kiện.