Trùng Sinh Để Yêu Anh

Chương 47: Kỹ năng gắp thú




Thẩm Nguyệt An kéo tay Tống Thanh Phong vào khu vực có máy gắp thú tự động. Hắn lấy tấm thẻ ở trong ví cho vào trong máy lấy xu, tùy tiện nhập đại một con số, xu bắt đầu rơi ra không ngừng, chẳng mấy chốc đã đầy chiếc rổ nhỏ.

Ở đây có rất nhiều máy gắp thú, bên trong chứa nhiều gấu bông với đủ hình dạng, kích cỡ khác nhau. Thẩm Nguyệt An nhìn qua một lượt, thích thú vội cầm lấy xu từ tay Tống Thanh Phong, cho vào trong máy.

Bỏ vào ba đồng xu sẽ được một lượt chơi. Lần đầu tiên Thẩm Nguyệt An đã nhanh chóng thất bại.

“Tiếc quá, rơi mất rồi.”

“Không sao! Chúng ta làm lại. Em xem, ở đây vẫn còn rất nhiều xu.”

Thẩm Nguyệt An cũng biết trò chơi này vốn không hề dễ dàng gì, cho nên cũng kiên nhẫn chơi thêm vài lần nữa. Kết quả vẫn chẳng thể gắp được con thú nào.

Cô đổi máy gắp, chọn một con thú bông có kích thương nhỏ hơn. Thẩm Nguyệt An nhắm đến những bé gấu teddy máu nâu nhỏ nhắn, nghĩ bụng nếu thành công, mang về chưng trên bàn học cũng không tệ.

Thế nhưng thử đến lần thứ hai mươi mốt vẫn thất bại. Gương mặt Thẩm Nguyệt An đã bắt đầu xịu xuống.

“Bảo bối, để anh. Anh gắp cho em nhé?”

“Ưm.” Thẩm Nguyệt An gật gật, gương mặt phấn khởi trở lại. Cô rất có niềm tin vào Tống Thanh Phong.

Chỉ là Thẩm Nguyệt An không thể ngờ, Tống Thanh Phong còn gắp tệ hơn cả cô. Hắn nghiên cứu kỹ lưỡng, gắp hơn hai trăm lần suốt gần hai tiếng đồng hồ vẫn chưa được con thú bông nào.

“Thanh Phong, em không cần nữa. Chúng ta đi chơi cái khác đi.”

Thẩm Nguyệt An tuy không cam tâm, thế nhưng cô sợ Tống Thanh Phong bị mệt nên mới từ bỏ. Ai biết rằng hắn còn cố chấp hơn cả cô, nhất định không chịu dừng lại.

Tống Thanh Phong tính toán kỹ càng, vận dụng hết tri thức trong cuộc đời hắn, cuối cùng đã tìm ra điểm mấu chốt.

Lần thứ hai trăm lẻ một, Tống Thanh Phong đã thành công gắp được một con thú bông hình khủng long xanh xinh xắn.

“Oa, được rồi! Thanh Phong, anh giỏi quá đi mất!”

Thẩm Nguyệt An vui sướng nhảy cẫng lên, sau đó ôm chầm lấy hắn. Tống Thanh Phong kiêu hãnh cầm con khủng long bằng bông trên tay đưa cho cô, sau đó lại tiếp tục nhắm đến những con thú khác.

“Nguyệt An, em thích món nào. Anh gắp cho em.”

Thẩm Nguyệt An lại chỉ vào một chú vịt vàng, Tống Thanh Phong liền vận dụng kỹ năng của mình, thành công gắp được nó.

“Oaaa… Thanh Phong, mau chỉ em bí quyết đi.”

Tống Thanh Phong nắm tay Thẩm Nguyệt An, hướng dẫn cô di chuyển cần gạt. Sau vài lần gắp hụt, Thẩm Nguyệt An đã có thể gắp được con thú mình mong muốn.

Cô kích động đến nổi ôm lấy cổ Tống Thanh Phong, hôn liên tiếp vào mặt hắn.

Lại một tiếng đồng hồ trôi qua, số gấu bông hai người họ gắp được ngày cày nhiều. Đến mức cầm không xuể nữa.

Tống Thanh Phong định cùng cô đi mua sắm, nhưng Thẩm Nguyệt An thấy hơi mệt rồi nên chỉ muốn về nhà. Để hôm khác hắn rảnh rỗi, hai người lại đến trung tâm thương mại, thỏa sức mua đồ.

Ngồi bên ghế lái phụ, Thẩm Nguyệt An quay đầu nhìn số gấu bông ở khoang xe đằng sau, hạnh phúc dâng trào.

“Thanh Phong, anh nói… khi nào chúng ta sẽ dọn ra ở riêng hả?”

Thẩm Nguyệt An rất muốn chuyển ra ngoài. Cô ở dinh thự Tống gia, mỗi ngày phải chạm mặt Tống Minh Thành và Lâm Tuyết thì vô cùng không thích.

“Sắp rồi. Đợi sau khi ba chuyển mười lăm phần trăm số cổ phần của Tống thị cho anh đi, sau đó anh sẽ bàn bạc chuyện chúng ta dọn ra ở riêng.”

Nghe đến mười lăm phần trăm số cổ phần, Thẩm Nguyệt An có chút ngạc nhiên.

Chẳng phải Tống Thanh Phong không thích việc kinh doanh sao? Hắn nắm cổ phần ở tập đoàn để làm gì?

“Thanh Phong, lẽ nào anh định gia nhập Tống thị?”

“Cần gì chứ? Cổ phần ở đó, tự động có người khiến nó sinh lời. Nguyệt An, trên đời làm gì có ai chê tiền đâu hửm?”

“Phải kiếm nhiều tiền một chút, sau này còn nuôi con của chúng ta nữa.”

“Ai… ai nói sẽ sinh con cho anh hả?” Thẩm Nguyệt An ấp úng, hai gò má đã đỏ lên như trái cà chua chín.

Bọn họ còn chưa về đến Tống gia, Thẩm lão gia đã gọi điện thoại cho Thẩm Nguyệt An bảo cô và Tống Thanh Phong đến dùng bữa tối.

Nghĩ đến Thẩm Gia Huệ, cô cũng muốn trở về nhà cho cô ta một bài học.

“Nguyệt An, Thanh Phong đã đến rồi à? Mau vào trong nhà ngồi đi.”

Hóa ra Thẩm lão gia biết Tống Thanh Phong chuẩn bị được thừa hưởng mười lăm phần trăm cổ phần từ cha hắn, nên mới nhân bữa cơm tối dò hỏi chuyện này.

Vốn dĩ Tống lão gia chỉ mới bàn bạc với hắn và Tống Thanh Vũ, vậy mà mọi việc lại truyền đến tai Thẩm lão gia nhanh đến như vậy. Không cần nói cũng biết là ai đã tiết lộ cho ông ấy.

Trong suốt bữa tối, mọi sự quan tâm của ông bà Thẩm đều dành cho Thẩm Nguyệt An và Tống Thanh Phong. Thẩm Gia Huệ ngồi một bên ôm cục tức lớn.

Đến lúc cô ta đi lên phòng khách ngồi. Thẩm Nguyệt An nhìn thấy, liền rót một ly nước đầy, cho thêm mấy viên đá lạnh vào.

Lúc đi ngang qua chỗ của Thẩm Gia Huệ, cô không chút do dự mà hất thẳng ly nước về phía trước. Nước văng tung tóe, dội thẳng từ đầu xuống mặt Thẩm Gia Huệ, lạnh buốt.

“Á… Thẩm Nguyệt An, chị làm cái quái gì vậy hả?”