Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 110: Câu nói gợi nhớ...




Nam Phong nổi nóng đè Tân Kính Dương xuống nệm sofa kẹp chặt hông, tay siết chặt cổ Tân Kính Dương, trừng mắt gắt gỏng: " Anh không có ác sao, anh cũng giữ Ngọc Đan bên mình một năm đấy, chẳng phải là nhờ tôi sao?"

Tân Kính Dương cựa quậy, Nam Phong càng tăng lực siết chặt tay, khiến hô hấp khó khăn, mặt tái nhợt. Bỗng Nam Phong cảm giác thân dưới chỗ nhạy cảm cả hai chạm nhau, đỏ mặt phản xạ buông ra, ngồi qua đối diện xoay mặt hướng khác che đi ngại ngùng.

Lúc này Tân Kính Dương ngồi dậy, nhìn điệu bộ này, anh cắt ghép mọi sự việc, từ lần anh cứu Nam Phong ở hầm bí mật của cha mình, lý do cha mình cho nam giới xé quần áo Nam Phong, là vì biết cậu ấy gay sao. Cử chỉ cậu ta bên cạnh Giang Thừa Tuyên rất đặc biệt, chưa kể nhà cậu ta rất giàu lại chịu làm thư ký què bên Giang Thừa Tuyên.

Tân Kính Dương chỉnh lại quần áo vừa hỏi: "Nam Phong có phải cậu là người đồng tính không?"

Nam Phong gật đầu: "Ừ, anh nhận ra rồi."

Tân Kính Dương nheo mắt hỏi tiếp: "Vậy cậu thích Giang Thừa Tuyên, nên mang Ngọc Đan đi?"

Nam Phong gật đầu: "Tôi đã từ bỏ Giang Thừa Tuyên khi Ngọc Đan ly hôn anh quay trở về bên Thừa Tuyên hạnh phúc, nhưng lúc Ngọc Đan bị tai nạn tôi lại nghĩ ông trời giúp tôi, nên tôi đã nhờ Lâm Tuyền tiêm thuốc mất trí nhớ cho cô ấy, thay đổi thân phận luôn."

Tân Kính Dương không kiềm được nóng giận, tán thẳng vào mặt Nam Phong. "Bốp." Sau đó mắng liên thanh. "Khốn kiếp!!!...cậu bị bệnh à, ông trời nào giúp cậu chia rẽ uyên uyên ương hả? Cậu quá ích kỹ, tôi sai lầm khi tin lời cậu."

Nam Phong quẹt máu trên khoé miệng, phản bát lại. "Chẳng phải anh cũng muốn Ngọc Đan ở mãi bên anh sao?" Cười trừ rồi nói tiếp."Chúng ta như nhau cả thôi." kết thúc cầu nói bằng một cái nhếch mép.

Tân Kính Dương siết chặt tay. "Rắc rắc."

"Nam Phong là vì tôi nghĩ Ngọc Đan bị tai nạn xe mất trí nhớ, chứ không ngờ cậu bỉ ổi, tôi nghĩ cô ấy về Hoa Thành sẽ gặp nguy hiểm từ cha tôi, tôi và cậu không giống nhau rõ chưa!"

Nam Phong thẩn thờ, đầu óc rối loạn, lẽ nào tất cả là do anh cố chấp, ích kỹ sao.

Tân Kính Dương chìa tay tay muốn lấy số điện thoại của Lâm Tuyền. "Đưa điện thoại cậu cho tôi."

Nam Phong giật mình, nheo mắt hỏi: "Anh muốn làm gì?"

Tân Kính Dương trưng vẻ mặt nghiêm túc đáp trả: "Tôi cần số điện thoại của Lâm Tuyền."



"Anh muốn làm gì, anh Lâm Tuyền không liên quan gì ân oán giữa tôi và anh." Nam Phong tỏ vẻ lo sợ, giữ chặt điện thoại trong túi quần.

Tân Kính Dương trông thấy liền nói: "Nam Phong, cậu và tôi không có ân oán, con người Tân Kính Dương này, sống tình cảm trước sau, tôi chả muốn mang trong lòng hận thù làm gì cho phiền não."

Tân Kính Dương dừng một lúc rồi nói tiếp: "Còn nữa, cậu lo cho Lâm Tuyền như vậy, giữa hai người không phát sinh tình cảm chứ?"

Tân Kính Dương là người nhạy bén, từ hôm cứu Nam Phong khỏi mật thất cha mình, anh ghi nhớ rõ hình ảnh Lâm Tuyền lo lắng xông vào tách Nam Phong ra khỏi lòng ngực anh. Anh nghĩ Lâm Tuyền đồng tính chứ không ngờ Nam Phong cũng thế.

Nam Phong nghiêm nghị trả lời. "Không có."

"Giờ yên tâm đưa số Lâm Tuyền cho tôi chưa?" Tân Kính Dương chìa tay ra mong chờ.

Nam Phong nét mặt đầy nghi quặc: "Anh muốn làm gì?"

Tân Kính Dương cười ám muội. "Khắc phục hậu quả cho cậu, trước khi Giang Thừa Tuyên điều tra ra."

"Anh..." Nam Phong gằng giọng.

Tân Kính Dương hiểu tính của Giang Thừa Tuyên, nếu biết Nam Phong làm chuyện tày trời hơn là lỡ hại chết Ngọc Đan, thế nào cũng đánh Nam Phong lên bờ xuống ruộng.

"Đừng có khó chịu với tôi, cơ thể cậu không chịu nổi đòn của tên ác ma đó đâu." Tân Kính Dương vừa nói vừa đảo mắt nhìn tổng thể người Nam Phong.

Nam Phong đành bấm bụng cho số điện thoại Lâm Tuyền.

Sau khi cho số điện thoại Lâm Tuyền, Nam Phong cũng rời đi....

[........]

Khung cảnh chung cư Hoa Vương



Tối đến.

19 giờ 23 phút.

Hiếu Vân nằm trong phòng suy nghĩ không tài nào ngủ được.

"Reng reng."

Tiếng chuông điện thoại reo khiến Hiếu Vân dứt ra khỏi suy nghĩ vẫn vơ, cô bật chộp điện thoại trên tủ đầu giường, nhìn màn hình hiện thị tên "Anh Kính Dương" lòng cô đầy bối rối, ngón tay run run. "Nên bắt máy không ta, mình biết nói gì với anh ấy." cô vò đâù bức tóc, lăn tới xoay lui trên giường.

"Reng reng." Chuông tắt rồi lại reo, người bên kia quá kiên nhẫn rồi, bên đây thì quá trời rối não.

Cuối cùng cô quẹt màn mình bắt máy.

"Em nghe nè."

Tân Kính Dương giọng đầy lo lắng hỏi.

[Hiếu Vân em bị sao không, anh gọi cả chục cuộc mới bắt máy vậy?]

Cô ngập ngừng. "Kính Dương...em không sao?"

[Ừ, làm anh lo chết đi được, cú này em mà không bắt máy, là anh lại lao xe vào đầu xe tải đấy.]

Cô giật mình gì mà "lao xe vào đầu xe tải" chứ.

Đầu cô tự dựng nhói đau, mạch máu não cứ như muốn vỡ ra, hình ảnh trong đầu, là một cô gái mờ ảo đứng cùng một chàng trai ở cảnh đồng hoa hướng dương vào ánh nắng sớm chiếu rọi vàng ươm cả cánh đồng.

Chàng trai kia rơi lệ chia ly, rồi ở một phân cảnh khác, anh nói "lúc đó anh lái xe trên đường đâm vào xe tải chết, không kịp cứu em....em trùng sinh...anh trùng sinh...anh không ép em uống thuộc độc...cha anh..." Vô số câu nói, từ ngữ văng vẳng bên tai.