Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 111: Chấp niệm.




Chàng trai kia rơi lệ chia ly, rồi ở một phân cảnh khác, anh nói "lúc đó anh lái xe trên đường đâm vào xe tải chết, không kịp cứu em....em trùng sinh...anh trùng sinh...anh không ép em uống thuộc độc...cha anh..." Vô số câu nói, từ ngữ văng vẳng bên tai....

[......]

Khung cảnh Tập Đoàn Giang Thị

Đồng hồ trên tường đã điểm 8 giờ 00.

Mọi người ngồi vào đúng vị trí của mình, cuộc hợp cổ đông diễn ra suôn sẻ, Giang Thừa Tuyên gọi riêng Nam Phong vào phòng tổng giám đốc.

Giang Thừa Tuyên ngồi ở ghế tổng giám đốc, lườm ánh mắt chỉa vào Nam Phong đang đứng trước mặt. "Nói đi, cậu còn giấu tôi việc xấu xa gì không?"

Nam Phong nét mặt tỏ ra khó hiểu, bèn hỏi: "Thừa Tuyên anh hỏi vậy là sao?"

"Nam Phong, bây giờ tôi nghĩ cậu có thể rời công ty rồi đó."

"Thừa Tuyên, anh nói vậy là sao?"

Giang Thừa Tuyên không trả lời, mà ném thẳng vào mặt Nam Phong tờ giấy khổ A4, trên giấy là kết quả ADN một người xxx trùng khớp với ADN của Ngọc Đan.

Nam Phong nhíu mày: "Cái này thì liên quan gì tôi?"

Giang Thừa Tuyên vỗ tay phát ra âm thanh kèm lời nói: "Cậu giỏi hơn tôi tưởng, muốn qua mắt tôi đâu có dễ, mang người đi tận một năm là đủ rồi!"

Nam Phong tiến lại bàn Giang Thừa Tuyên, muốn giải thích rõ ràng, nhưng thấy khuôn mặt lạnh lùng, không đối hoài mình. Anh cứng đầu không thèm giải thích xé toang mảnh giấy trên tay.

"Xẹt xẹt." Âm thanh giấy xé tan tành, Giang Thừa Tuyên siết chặt nắm đấm.

Nam Phong trừng mắt nói lời phủ nhận: " Tôi chả hiểu anh nói gì, cái này cũng đâu liên quan gì tôi."

Kết thúc câu nói bằng một cái nhếch mép.

"A! ! !" Nam Phong chỉ kịp la to lên một tiếng đã bị Giang Thừa Tuyên đè bẹp dưới sàn, xương cốt bị quật kêu rốp rốp. Nam Phong nằm dưới thân Giang Thừa Tuyên không vùng vẫy gì được, tay Giang Thừa Tuyên tỳ mạnh mặt Nam Phong ép vào nền gạch bông lạnh tanh. Hai tay thì bị giữ chặt trên lưng.

Giang Thừa Tuyên đôi mặt cụp xuống, cất giọng đầy lạnh lùng:

"Nam Phong, tôi nói nhẹ không nghe, cảnh cáo cậu nhiều lần rồi sao không nghe hả?"

Nam Phong gắt gỏng trả lời: "Anh có bao giờ tin tưởng tôi một lần đâu, lúc trước cũng vì ADN tin tôi là con trai của Tân Kiệt. Hại tôi xém bị cưỡng hiếp đấy."

Giang Thừa Tuyên giật mình, cảnh tượng Nam Phong quần áo te tua ngay hôm đó lại hiện về. Anh khựng tay, đôi mắt rũ xuống.

"Chuyện hôm đó, tôi nóng quá, cậu hại tôi bị Ngọc Đan ly hôn, trước đó điều tra cậu không phải con ruột của Kỳ Gia, sau tôi biết nên đâu có bỏ rơi cậu."

Nam Phong nghe xong, cười trừ một cái, đôi mắt ảo não hơn:

"Giang Thừa Tuyên...tôi làm mọi chuyện điều vì bảo vệ người tôi thương, đổi lại là bị đè đánh như này sao?"

Giang Thừa Tuyên không ngờ Nam Phong chấp niệm tình cảm với anh chưa từ bỏ.

"Cậu có điên không? Tôi trai thẳng, chưa bao giờ nghĩ đến đồng tính luyến ái. Tôi nợ cậu ơn cứu mạng, tôi mới tha thứ để cậu bên cạnh tôi trong một năm qua. Còn bây giờ tôi đánh cho cậu tỉnh ra."

Dứt lời Giang Thừa Tuyên đứng dậy, Nam Phong thoát ra cũng nhanh chống đứng dậy.

"Tôi cho cậu cơ hội, cậu đánh thắng tôi, mọi chuyện tôi bỏ qua. Còn thua tôi thì cậu cút về Anh Quốc đường ai nấy đi, vĩnh viễn không mong tương phùng."

Nam Phong nghe như sét đánh bên tai cái gì mà "đường ai nấy đi, cái gì mà "không mong tương phùng." Anh không thể chấp nhận điều đó, anh đã hy sinh 4 năm bên cạnh Giang Thừa Tuyền dù chỉ là thân phận thư ký.

"Thừa Tuyên, tôi cả đời không rời xa anh."

Giang Thừa Tuyên nhếch môi, cười khinh bỉ: "Vậy thì đánh thắng tôi đi, không thì tôi đánh chết cậu."



Dứt lời Giang Thừa Tuyên đấm thẳng vào mặt Nam Phong. "Bốp."

Nam Phong chao đảo, cú đấm này đúng là không dị tình chút nào. Máu cũng phụt ra tia đầy trên nền gạch trắng.

Nam Phong quẹt máu khoé miệng, đưa mắt phóng thẳng vào cặp mặt sắc lạnh của Giang Thừa Tuyên, giọng khẽ khàng:

"Thừa Tuyên, thật là phải chơi tới luôn không?"

"Ừ, tới luôn đi."

Giang Thừa Tuyên xong vào đá mạnh vào người Nam Phong té xuống sàn, Nam Phong bò dậy phản công đá giò lái Giang Thừa Tuyên né được, nhanh tay chộp trúng áo Nam Phong, lỡ trớn xé "toạc."

Cơ thể trần của Nam Phong lộ ra, Giang Thừa Tuyên đứng hình, Nam Phong ngại xoay người chỗ khác.

Giang Thừa Tuyên lấy lại thần trí, cởi ngay áo vest khoát cho Nam Phong, rồi cất giọng trầm ấp:

"Cái này tôi không cố ý, mà cậu cũng không thắng nỗi tôi, nên sau hôm nay tôi và cậu coi như chấm dứt."

"Anh không như thế.." Nam Phong gằn giọng.

Mặc kệ lời nói của Nam Phong, Giang Thừa Tuyên xoay lưng bỏ về.

[.........]

Khung cảnh biệt thự trái cây.

"Ding dong."

"Dinh dong"

Chuông cửa reo liên tục, Lâm Tuyền đang tắm vội quấn khăn bước xuống mở cửa.

"Cạch."

Mở cửa ra thấy Tân Kính Dương, Lâm Tuyền khá bất ngờ. Đập vào mắt Tân Kính Dương là cơ thể 8 múi rắn chắc, anh ngại quay mặt hướng khác hắt một tiếng "khụ" rồi vừa bước tới sofa vừa nói:

"Xem ra anh ở nhà không cần mặc gì."

Lâm Tuyền nhếch mép nghĩ thầm tên này đúng là miệng móc mỉa mình đây mà. Bề ngoài điềm đạm bên trong đen tối hơn bầu trời đêm.

Lâm Tuyền vừa bước vừa đáp lời: "Xem ra anh cũng quan tâm tôi mặc gì lắm nhỉ."

"Ơ..." Tân Kính Dương cứng họng. Lâm Tuyền nhếch mép đồng thời ngồi xuống đối diện nói tiếp:

"Tôi nhớ cuộc hẹn của chúng ta là ngày mai, anh tới hơi bị sớm rồi đấy."

Đúng vậy khi có số điện thoại của Lâm Tuyền, Tân Kính Dương đã gọi ngay, muốn gặp Lâm Tuyền nói chuyện tày trời của Nam Phong, nhưng Lâm Tuyền lại bảo đang bận hẹn sang hôm khác. Nôn nóng còn trễ hơn nữa Nam Phong sẽ bị Giang Thừa Tuyên xử đẹp.

Tân Kính Dương nhíu mày đáp trả: "Tôi đến mới biết anh thảnh thơi thế này đấy, người yêu của anh sắp gặp hoạ mà anh con vui vẻ chọc tôi." Kết thúc câu nói là cái nhếch mép ám chỉ.

Lâm Tuyền nghe xong giật mình, nghĩ ngay tới Nam Phong, anh và Nam Phong đã sống chung với nhau như vợ chồng trong một năm qua. Anh rất vui và hạnh phúc vì điều đó. Anh nghĩ Nam Phong đã yêu anh.

Lâm Tuyền cau mày phóng ánh mắt lửa đạn vào con người trước mặt, chất giọng đầy khó chịu:

"Tân Kính Dương, anh muốn nói gì? Nói thẳng ra đi."

Tân Kính Dương nhúng vai đáp: "Tôi biết chuyện anh giúp Nam Phong hại Ngọc Đan mất trí nhớ rồi."

Lâm Tuyền nghe giật mình ngay, chuyện đó ngoài Nam Phong thì đâu ai biết. Hôm đó một phần là trao đổi giúp Ngọc Đan không bị tiêm thuốc đau đớn, phần nữa là Nam Phong chấp nhận sống chung như vợ chồng với anh. Đối với anh có được Nam Phong thì anh hạnh phúc nhất. Anh đã thích Nam Phong khi chỉ mới 15 tuổi, bỏ tất cả chạy theo, nhưng mãi mãi không chạm được, anh nghĩ có thể xác trước tình cảm sẽ bồi đắp dễ hơn. Ngày đó đã ích kỹ chọn chia cắt tình yêu của em trai vì tình yêu của anh dành cho Nam Phong quá lớn.

Lâm Tuyền bình tĩnh hỏi: "Chuyện đó sao anh biết?"

Tân Kính Dương cười nhạt đáp lời: "Tôi đã đánh người yêu của anh, để hỏi đấy."



Lâm Tuyền nhớ lại hôm tối mịt mà Nam Phong về nhà, cơ thể đầy thương tích, gặn hỏi Nam Phong không nói, mà chạy lên phòng khoá cửa lại.

Lâm Tuyền nổi nóng dộng bàn, phát ra âm thanh âm thanh chối tai người nghe. "Ầm."

"Anh dám động tới Nam Phong..."

Tân Kính Dương thảnh thơi rót trà hớp một ngụm nuốt xuống, rồi nháy mắt đáp lời:

"Haiz..anh nóng thế làm gì, tôi đánh thì còn đỡ, chứ Giang Thừa Tuyên đánh e là thăng thiên luôn đấy."

Lâm Tuyền chao mày: "Anh nói thế là ý gì?"

"Ái chà khúc này anh chậm tiêu vậy?"

Lâm Tuyền chòm người sang vươn tay túm chặt cổ áo đối phương, lớn giọng: "Con mẹ nó...anh đang đùa hơi lâu rồi đó."

Lâm...Lâm Tuyền...anh bỏ ra mau...khăn của anh...nó..." Tân Kính Dương ấp úng nói, nét mắt đầy áy ngại vừa chỉ tay xuống chỗ đó đồng thời ánh mắt cũng đảo sang hướng khác.

Lâm Tuyền bất giác nhìn xuống cậu nhỏ của anh lồ lộ ra giữa thanh thiên bạch nhật. Phản xạ thả Tân Kính Dương, nhanh chóng nhặt khăn quấn vào.

Lâm Tuyền che miệng hắt một tiếng "khụ" xoá tan bầu không khí nặng nề, rồi nói tiếp.

"Được rồi tiếp tục đi."

Tân Kính Dương ngồi nghiêm chỉnh nói: "Anh mau tiêm thuốc giúp Ngọc Đan hồi phục ký ức đi, tôi đánh cậu ta thì nhẹ, chứ Giang Thừa Tuyên bắn chết cậu ta luôn đấy!"

Lâm Tuyền giật mình vì yêu cầu "phục hồi ký ức."

Hoảng sợ vì Nam Phong sẽ gặp nguy hiểm. Một năm trước anh không cản thì Giang Thừa Tuyên quả thật đã đem Nam Phong chôn chung với Ngọc Đan.

Lâm Tuyền ngập ngừng: "Chuyện này...tôi.."

Tân Kính Dương chen lời: "Anh ở đó mà chần chừ, Ngọc Đan tôi đã về cùng tôi, Giang Thừa Tuyên đã gặp rồi."

Lâm Tuyền kinh ngạc, bởi một tháng nay anh tận hưởng hạnh phúc với Nam Phong ở đây, không về Hoa Thành.

"Anh nói cái gì? tại sao Ngọc Đan lại ở cùng anh?"

"Năm đó tôi sang Anh Quốc vô tình gặp Ngọc Đan, sau đó gặp Nam Phong đi cùng Ngọc Đan, Nam Phong nói thay tên Kỳ Hiếu Vân giúp cô ấy định cư bên đó."

Lâm Tuyền lại thêm phen sững sờ, không nghĩ Nam Phong quá tâm cơ, gạt cả anh trong một năm qua.

"Anh về đi...tôi sẽ suy nghĩ lại." Lâm Tuyền phất tay tỏ ý tiễn khách.

Tân Kính Dương chòm qua muốn níu vai Lâm Tuyền hồi thúc, sơ ý động bàn đổ tách trà vào mình, ướt cả áo quần.

Lâm Tuyền cụp mắt khó chịu, gắt giọng: "Tân Kính Dương, anh phiền phức thật." Kết thúc câu nói hắt tay trên vai mình ra, rồi nói tiếp: "Lên phòng tôi lấy đồ cho thay, đã nói để tôi suy nghĩ, anh cuống cuồng lên làm gì."

Nhanh chóng họ đã ở trong phòng, Lâm Tuyền loay hoay ở tủ áo tìm đồ cho Tân Kính Dương thay.

Tân Kính Dương đặt hai tay trong túi, rảo bước quanh phòng, đôi mắt quét hết ngóc ngách căn phòng. Dừng mặt lại tấm hình Nam Phong trên tủ đầu giường, anh lại gần cầm lên ngắm nghía, cười nhẹ rồi nói:

"Hoá ra đây là Nam Phong thời niên thiếu đây sao? Câu ta đẹp thật." kết thúc câu nhếch tỏ ý khen ngợi.

Lâm Tuyên nghe lời vẳng bên tay quay mặt thấy Tân Kính Dương ngồi trên giường trên tay là bức ảnh anh quý trọng, trừng mắt gầm giọng: "Bỏ nó xuống ngay."

"Ầy...tôi ngắm xíu, anh căn thế làm gì?" Tân Kính Dương tỉnh bơ trả lời.

Lâm Tuyền bước lại giật tấm ảnh ra, đồng thời ném mạnh quần áo vào người Tân Kính Dương.

"Anh đi thay đồ rồi cút lẹ."