Trùng Sinh: Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 112: Mượn hình tưởng bóng. [Thế thân của Ác Ma]




"Ầy...tôi ngắm xíu, anh căn thế làm gì?" Tân Kính Dương tỉnh bơ trả lời.

Lâm Tuyền bước lại giật tấm ảnh ra, đồng thời ném mạnh quần áo vào người Tân Kính Dương.

"Anh đi thay đồ rồi cút lẹ."

Lâm Tuyền vừa dứt lời thì nghe tiếng cửa mở. "Cạch."

Cả hai giật mình nhìn hướng ra cửa, thấy Nam Phong chỉ khoác mỗi áo vest, cơ thể trầy trụa bầm tím.

Còn đập vào mắt Nam Phong là Lâm Tuyền đang đè lên cơ thể áo nửa bung nửa gài của Tân Kính Dương. Khi nãy ném quần áo cho Tân Kính Dương thì xoay người muốn ra ngoài.

Tân Kính Dương chộp cổ tay anh kéo lại, thất thế té đè lên người anh ta, nên mới có cảnh người nằm trên kẻ nằm dưới hiện tại.

Nam Phong tiến đến híp mắt cất giọng khẽ khàng: "Hai người đang làm trên giường vậy?"

Lâm Tuyền đứng dậy bối rối trả lời: "Nam Phong...em đừng hiểu lầm."

Nam Phong nhếch mép: "Lâm Tuyền...anh cũng phản bội tôi...ngay cả anh cũng từ bỏ tôi........! ! !"

Tiếng hét khàng giọng của Nam Phong khiến Lâm Tuyền và Tân Kính Dương khó hiểu, họ nhìn nhau chao mày.

Lâm Tuyền vươn tay muốn chạm vai an ủi, nhưng bị hất ra, liền hỏi: "Em bị sao thế? có chuyện gì xảy ra?"

Lâm Tuyền tiến lại một lên bước Nam Phong cúi gầm mặt lùi về sau một bước. Trong mắt Nam Phong hình ảnh đang bước tới là Giang Thừa Tuyên.

"Lâm Tuyền, anh cút đi." Nam Phong chỉ tay ra cửa chính.

Lâm Tuyền kinh ngạc hỏi lại: "Em nói cái gì vậy?"

Nam Phong trừng mắt sắc lạnh, khuôn mặt lộ rõ nét vô tình, gằn giọng: "Tôi bảo anh cút, không nghe à..."

Tân Kính Dương quan sát nãy giờ nghĩ Nam Phong có lẽ đã bị đã kích việc gì trước đó, bước lại ôm Nam Phong vào lòng vuốt ve.

Lâm Tuyền chưng hửng, độ mật thiết này chỉ có anh với Nam Phong mới làm thế, chao mày: "Tân Kính Dương, anh bỏ ra mau."

"Lâm Tuyền anh ra ngoài đi." Tân Kính Dương phất tay ra dấu.

Sau khi Lâm Tuyền rời đi, Tân Kính Dương và Nam Phong ngồi ở sofa nói chuyện.

Tân Kính Dương quan sát người Nam Phong bầm dập, khoác mỗi vest lộ cơ ngực rắn rỏi, nhận định chỉ có thể là người đó gây ra....

"Giang Thừa Tuyên đánh cậu đúng không?"

Nam Phong gật đầu: "Ừ" nhẹ một tiếng sau đó thở dài, tròng mắt chứa đầy bóng tối tuyệt vọng.

"Anh ta biết chuyện cậu làm rồi?"

Nam Phong gật đầu: "Ừ, anh ta đã tuyệt giao với tôi."

"Điều đó khiến cậu ghét cả Lâm Tuyền đúng không?"

Nam Phong kinh ngạc 1 giây sau buông lời phủ nhận: "Anh...ý gì? Tôi không thế."

Tân Kính Dương nhíu nhíu lông mày: "Cậu đừng gạt tôi, có phải do Lâm Tuyền khuôn mặt có nét giống Giang Thừa Tuyên, nên cậu mới sống cùng không?"

Nam Phong không thể phủ nhận vì Lâm Tuyền giống người mình thích, nên cậu mượn hình tưởng bóng. Sống chung gần gũi xác thịt nhưng cậu, luôn nghĩ đến người cậu bỏ 4 năm bên cạnh bảo vệ.

"Tân Kính Dương anh nghĩ xa rồi."

Tân Kính Dương nhìn thẳng vào mắt Nam Phong.



"Lâm Tuyền là anh trai ruột của Giang Thừa Tuyên, tôi biết lâu rồi, không cần giấu nữa đâu."

"Anh biết từ bao giờ? Nam Phong ngạc nhiên.

"Từ khi cậu bị bắt nhốt ở căn nhà bí mật của cha tôi, tôi đã gặn hỏi cha tôi lý do hại cậu...À nói cho cậu biết ngày hôm đó không có Lâm Tuyền đến quậy, thì mẹ tôi không hay mà gọi cho tôi nói cha tôi bắt ai đó, tôi đoán chỉ có cậu với Giang Thừa Tuyên là cha tôi nhắm vào."

Nam Phong chưng hửng, im lặng hồi lâu rồi đảo mắt nhìn Tân Kính Dương đang thảnh thơi nâng tách trà vừa chạm môi, đã phải ngưng ngay vì câu hỏi của Nam Phong.

"Anh thật sự muốn giúp tôi à? Hay có ý đồ gì?" Kết thúc câu nói bằng ánh mắt sắt lạnh.

Tân Kính Dương không hề khiếp sợ ánh mắt đó, anh đặt tách trà xuống quét mắt tổng thể Nam Phong, rồi cất lời:

"Nam Phong, cơ thể đẹp của cậu chịu nỗi đòn của Giang Thừa Tuyên sao? Nhếch mép một cái. rồi nói tiếp. "Tôi cũng là vì Ngọc Đan, cô ấy hạnh phúc là tôi vui rồi, hết duyên thì buông."

Nam Phong nghe nhưng chả lọt tai câu nào,đứng dậy bước ra mở cửa muốn Tân Kính Dương rời khỏi. Cảnh tượng Lâm Tuyền đè trên mình Tân Kính Dương vẫn hiện hữu trong đầu anh. Anh không hiểu sao lại thấy khó chịu, cảm giác mất mát, không phân định được bản thân tại sao như thế.

"Cạch." Cửa mở ra là lúc Tân Kính Dương tròn mắt kinh ngạc, há miệng chưa kịp nói gì, thì Nam Phong chen lời:

"Tân Kính Dương, anh có thể về rồi."

Tân Kính Dương là người hiểu chuyện, nên đứng lên ra về, lướt qua không quên vỗ vai và truyền ánh mắt an ủi. Anh mong rằng Nam Phong sẽ từ bỏ đoạn tình cảm lạc giới, mà quý trọng tình cảm người bên cạnh mình.

[.......]

Hôm sau....

"Giang Thừa Tuyên đây là nhà anh hả? To thế."

Hiếu Vân bước xuống xe kinh ngạc bất giác thốt ra lời khen ngợi. Đôi mắt to tròn loé sáng trước ngôi biệt thự chạm khắc hoa văn theo phong cách Châu Âu. Sân khá là rộng trồng đầy hoa hồng.

Bước vào sân đảo mắt nhìn quanh bỗng ánh mắt dừng lại ở khóm hoa hồng tươi thắm ở ghế đá.

Hình ảnh Giang Thừa Tuyên đang trêu đùa với một cô gái có khuôn mặt rất giống mình, nhưng kiểu tóc xoăn nhẹ khá kiểu tóc mình.

Tiếp theo là hình ảnh Tân Kính Dương ôm cô gái đó, khóc nghẹn những câu nói "Anh yêu em." .....

" Anh biết thân phận hiện tại hai ta không chạm nhau được, Em đừng yêu anh ta, đợi anh được không ?".....

Đoạn hồi ức kỳ lạ đó khiến đầu cô đau cực độ, tay ôm chặt đầu quằn quại. "A! ! ! Đầu em đau quá.."

Giang Thừa Tuyên bước phía sau vội vàng ôm cô vào lòng vỗ về. "Hiếu Vân, em ổn không?"

Giang Thừa Tuyên nhanh chóng bế Hiếu Vân vào nhà.

Tựa lưng sofa được hồi lâu, đầu cô cũng đỡ đau hẳn. Giang Thừa Tuyên ngồi trước mặt nhíu mày hỏi: "Hiếu Vân em nhớ ra gì rồi đúng không?"

Hiếu Vân không hiểu ý câu nói trên, bèn hỏi: "Nhớ là sao? Lúc nãy em mơ hồ thấy anh Tân Kính Dương với một cô gái giống em."

Giang Thừa Tuyên nghĩ Hiếu Vân đau đầu có lẽ sắp nhớ ra anh, nên mừng thầm. Ai ngờ ba chữ "Tân Kính Dương" lại văng vẳng bên tai anh.

- Lẽ nào tiềm thức Ngọc Đan chưa hề có hình bóng mình. Nghĩa là cô ấy yêu Tân Kính Dương.

Giang Thừa Tuyên, tức giận siết chặt nắm đấm, Cùng lúc này Vú Mai bưng trà lên, giật mình với vô gái trước mắt, bà ấp úng: "Ngọc Đan..con là con đúng không?"

Vú Mai đặt trà xuống bàn, cô chưa kịp nói gì thì đã nghẹn cứng họng, hô hấp khó khăn bởi cái ôm bất ngờ.

Giang Thừa Tuyên thấy thế, liền nói lời giải thích:

"Vú Mai, đây là Kỳ Hiếu Vân."

Đôi mắt Vú Mai trùng xuống, thả Hiếu Vân ra.



"Thừa Tuyên con.." Vú Mai liếc thấy ánh mặt lạnh tanh của Giang Thừa Tuyên, hiểu ý không hỏi nữa.

"Từ sau Hiếu Vân sẽ ở đây, con nhờ Vú Mai chăm sóc cô ấy." Giang Thừa Tuyên cười nhẹ.

"Hiếu Vân, em tạm thời ở đây, tuyệt đối không được ra ngoài." Giang Thừa Tuyên trưng khuôn mặt đây nghiêm nghị.

"Anh muốn nhốt em hả?"

"Em nên hiểu đây là bảo vệ."

Giang Thừa Tuyên phất tay ra dấu, Vú Mai hiểu ý lập tức đưa Hiếu Vân lên phòng của vợ chồng mình, Sau đó Giang Thừa Tuyên lái rời nhà...

........

Khung cảnh biệt thự trái cây.

Giang Thừa Tuyên bấm chuông.

"Ding dong."

Lâm Tuyên mở cửa ra thấy em trai, ngạc nhiên hỏi: "Thừa Tuyên, em đến đây làm gì?"

"Anh hai...có tình yêu rồi...bỏ rơi em trai à? Giang Thừa Tuyên bừa bước lại sofa vừa nói. Lâm Tuyền bước sau, chỉa ánh mắt nghi quặc vào lưng em trai.

Giang Thừa Tuyên tựa lưng ghế nói tiếp: "Anh hai, đã một năm trôi qua rồi, Nam Phong không thay đổi ý định với em. Em nghĩ anh hai chịu tổn thương đủ rồi đó, quay về nhà đi."

Lâm Tuyền gắt giọng: "Thừa Tuyên đừng xen vào chuyện tình cảm của anh."

Giang Thừa Tuyên tức giận, anh trai mình quá cố chấp liền gắng gỏng đáp trả: "Anh hai chạy mãi theo người không yêu anh, anh không mệt sao, anh không hiểu hả? Khuông mặt anh và em tựa nhau. Nam Phong trước giờ lợi dụng tình cảm của anh, giúp cậu ta hại Ngọc Đan đấy."

"Lâm Tuyền giật mình, nhíu mày hỏi: "Thừa Tuyên em biết anh nhúng tay vào chuyện đó sao?"

Giang Thừa Tuyên nhếch mép: "Em cái gì cũng biết, mỗi cái không biết Ngọc Đan yêu ai thôi."

"Thừa Tuyên ý em là..." Lâm Tuyên kinh ngạc nhìn khuôn mặt bỗng chuyển sang sầu não của em trai, anh nghẹn lời.

Giang Thừa Tuyên xoay mặt hướng ra cửa, đôi mắt nhìn xa xâm, nghẹn ngào nói: "Anh hai biết không, lúc nãy Hiếu Vân đau đầu mà lại nhớ Tân Kính Dương."

"Em nghĩ nhiều rồi...do 1 năm qua cô ấy sống cùng Tân Kính Dương."

"Anh hai, trước đây họ yêu nhau, em là người đến sau, Ngọc Đan toàn tát mặt em..mắng em."

Lâm Tuyền lắc đầu ngao ngán: "Là do em ít nói, tự ái cao, còn hay ghen, tính chiếm hữu cao nên gây ra hiểu lầm giữa hai đứa. Em bây giờ chửng chạc hơn rồi." Vỗ vai em trai.

"Bỏ qua chuyện đó đi, anh hai quay về nhà đi. Em không cho anh qua lại với Nam Phong nữa. Cậu ta không về Anh Quốc, em sẽ bắn chết cậu ta."

Lâm Tuyền không tin được em trai mình tuyệt tình với Nam Phong như vậy. "Thừa Tuyên.. em.."

"Bộp bộp."

Tiếng bước chân cắt ngay lời muốn thốt ra của Lâm Tuyền, ngước lên thấy Nam Phong hai tay đặt trong túi quần bước chậm rải xuống, nét mặt lạnh lùng, cất giọng:

"Thừa Tuyên có thật muốn giết tôi không?"

Lâm Tuyền buông lời ngăn cản: "Nam Phong...em lên trên mau, Thừa Tuyên nó chỉ muốn em sang Anh Quốc sống tốt thôi."

"Lâm Tuyền...anh tránh ra! ! !" Nam Phong trừng mắt cắm vào đôi mắt đầy lo lắng của Lâm Tuyền, đồng thời đẩy con người cản trở này qua bên, tiến lại trước mặt Giang Thừa Tuyên.

Giang Thừa Tuyên bình thản nói: "Tôi không dị tình cậu nữa, tránh xa anh trai tôi ra."

"Ha...ha...Tui càng bám lấy đấy." Nam Phong cười to, buông lời khiêu khích.