Không kịp đợi tới lúc Ninh Vân Hoan gửi những tấm ảnh thân mật của TầnDật và Phó Viện cho Lý Phán Phán, hào quang nữ chủ của Cố Doanh Tích lại phát huy tác dụng một lần nữa, tình hình ban đầu như vậy, ả ta bị rơivào tay Đông Phương Ngạo Thế, nhưng nửa tháng sau, ả ta lại được mộtchiếc xe đưa về Cố gia.
Không thiếu cánh tay cái chân nào, cũngkhông mày chau mặt ủ, thậm chí theo như ảnh chụp của người theo dõi Cốgia chụp lại thì, sắc mặt ả ta thậm chí còn hồng hào đầy xuân sắc!
Đây là đãi ngộ của nữ chủ sao? Gặp phải tiện nam như Đông Phương Ngạo Thế,trong tình cảnh đâu đâu cũng bất lợi, Long Minh còn có thể thả ả ta ramột cách an toàn, thậm chí còn không sợ khi ả ta ra ngoài sẽ nói linhtinh gì đó. Lúc trước cô và Lý Phán Phán không bị hội Long Minh làm khó, ngoài nguyên nhân vì Lan Lăng Yến, còn có nguyên nhân về xuất thân vốncó của Lý Phán Phán không kém, Long Minh luôn coi mình là vinh quang của Trung Quốc, nếu đã thả Lý Phán Phán, tất nhiên sẽ không gây phiền phứccho cô ta nữa.
Nhưng Cố Doanh Tích có xuất thân ra sao, liền dễdàng thả ả ta ra như vậy hay sao, giữa đêm khuya, điện thoại trên bàntrà của Ninh Vân Hoan vang lên, mở ra xem tin nhắn, đột nhiên trong lòng cảm thấy buồn bực.
Chỉ là cô buồn bực, Lan Lăng Yến còn buồn bực hơn cô, nhìn thấy bộ dáng nhìn chằm chằm vào điện thoại của cô, khôngcần cố gắng nhìn nội dung, anh đã biết là tin tức gì rồi. Nếu không phải tính cách Lan Lăng Yến trầm mặc, e rằng lúc này hận không thể bứt tócrồi, sao anh lại có cảm giác chỉ cần Cố Doanh Tích xuất hiện, liền cócảm giác ả ta tranh giành sủng ái của anh? Vật nhỏ Lan Ý đã bị mang đirồi, nhưng Cố Doanh Tích chỗ nào cũng nhúng tay vào, vận khí của ả tathật sự là tốt đến mức nghịch thiên. Mỗi một lần trải qua chuyện khônglành, đều có thể mang tới kinh hỉ ngoài tưởng tượng cho ả ta.
Lần này ả ta bị bắt tới Long Minh, bị Đông Phương Ngạo Thế cường bạo, theolí mà nói với tính cách tự cao tự đại của Đông Phương Ngạo Thế, sau khibiết hắn đoán sai thân phận của Cố Doanh Tích, thẹn quá hóa giận đángnhẽ phải giết chết ả ta, nhưng không biết có phải Cố Doanh Tích trờisinh đã có bản lãnh hay không, hình như vào lúc Đông Phương Ngạo Thếchuẩn bị giết chết ả, không biết tại sao ả lại có thể trốn thoát, cònđược người của hội Long Minh đưa về nhà.
Tình hình cụ thể ra sao, bởi vì có Đông Phương Long ở đó, Lan Lăng Yến cũng không thăm dò quákĩ, nhưng theo tư liệu và suy đoán hiện nay của anh, hoặc là Cố DoanhTích quyến rũ được Đông Phương Long, hoặc là phát sinh sự cố ngoài ýmuốn nào đó, làm cho Đông Phương Ngạo Thế mềm lòng hoặc là cảm thấy ả ta có giá trị lợi dụng. Mặc dù Long Minh được xưng là hành hiệp trượngnghĩa, nhưng chỉ cần vẫn mang danh hắc đạo, thân là thủ lĩnh hội LongMinh- Đông Phương Long không thể là người mềm lòng, Cố Doanh Tích có thể thoát ra khỏi bàn tay của ông ta, đúng là kì quái.
Chỉ cần nghĩ tới bộ dáng người đàn bà điên đó nói thích anh, lại thấy hiện nay NinhVân Hoan vô cùng để ý tới tin tức về ả, nghiêng đầu nhìn vào điện thoại, còn thấy cô nhìn ảnh Cố Doanh Tích ngây người. Nếu không phải Lan LăngYến biết bà xã chán ghét ả họ Cố kia, nói không chừng lúc này anh sẽ cho rằng cô bị cái khí chất cổ quái của ả ta thu hút nữa đấy, nhưng tại sao anh lại cảm thấy Ninh Vân Hoan chẳng hề lo lắng về chuyện ả ta thíchanh vậy, ngược lại bộ dáng hứng thú khi nghe chuyện về Cố Doanh Tích của cô không phải rất quỷ dị hay sao?
Lan Lăng Yến bị những suy nghĩ trong lòng chọc cười, nhìn thấy bộ dáng Ninh Vân Hoan nhìn chằm chằmđiện thoại, ánh mắt sáng ngời, lúc này anh mới chậm rãi mở miệng:
”Cẩn thận đối với ả ta như vậy, em cảm thấy ả ta rất nguy hiểm hay sao?”
Ninh Vân Hoan theo bản năng gật đầu, sau đó lại cảm thấy có chút không đúng. Kiếp này cô và Cố Doanh Tích ngoài chuyện râu ria có liên quan tới Ninh Vân Thành, trong mắt người khác thì căn bản giữa cô và ả ta không xảyra chuyện gì. Nhưng chỉ vì Ninh Vân Thành mà chán ghét và phòng bị ả tanhư vậy thì hơi vô lí, hơn nữa Lan Lăng Yến còn hỏi cô cảm thấy ả ta cónguy hiểm hay không. Cố Doanh Tích chỉ là một người phụ nữ bình thường,nếu không có kinh nghiệm từ kiếp trước, cũng không có cuốn tiểu thuyếtkia, nhìn thấy người như Cố Doanh Tích, nhiều nhất cũng chỉ có chút coithường thôi, làm sao có thể cảm thấy ả ta nguy hiểm?
Câu hỏi củaLan Cửu cũng không biết là cố tình hay vô ý, cô vội bỏ điện thoại xuống, đang muốn giải thích một chút thì Lan Lăng Yến đã gật đầu “ừ” mộttiếng, rồi quay mặt ra xem ti vi.
Anh hỏi đúng một câu, cô nghĩnửa ngày nghĩ cách giải thích tường tận thì anh lại không hỏi nữa? Sắcmặt Ninh Vân Hoan có chút tái đi, một lần nữa sâu sắc cảm thấy Lan LăngYến là khắc tinh của cô, lại buồn bực cầm điện thoại lên, chỉ là sau khi bị cắt đứt mạch suy nghĩ, cô lại nhìn ảnh của Cố Doanh Tích nhưng chẳng nhìn ra gì nữa, dù sao thì binh đến tướng chặn, nếu như Cố Doanh Tíchvẫn đi theo đường cũ, cô cũng không phải khuê mật bên cạnh ả ta, cũngkhông cần sợ ả ta sẽ hãm hại cô như kiếp trước nữa, lại thêm cô còn cóhậu thuẫn phía sau, Cố Doanh Tích cũng chỉ là người có vận khí tốt màthôi.
Cô chắc chắn không bỏ qua cho Mộ Cẩn Ngôn, hiện nay khôngcần ra tay với Ninh Vân Thành nữa, hắn ta đã bị phế rồi, nợ gần 100triệu tệ tiền cờ bạc, còn thiếu một quả thận, đối với đàn ông mà nói một quả thận có ý nghĩa như thế nào, e rằng đàn ông cả thế giới này đềubiết.
Kể từ khi Ninh Vân Thành bày tỏ với Cố Doah Tích và đồng ýhiến một quả thận, hắn ta đã mất đi tư cách làm nam chủ, đàn ông của CốDoanh Tích, ngoài những kẻ chưa xuất hiện, cô đã có biện pháp đối phóvới Âu Dương Chấn Thiên, Ninh Vân Thành tự đào hố chôn thân, mặc dù hiện nay cô chưa biết thái độ của Đông Phương Ngạo Thế, nhưng mặc kệ hắn.
Tần Dật bị Phó Viện quyến rũ, có Lý Phán Phán ở giữa, khi vị hôn thê bịthương bị kinh hãi mà hắn ta còn cấu kết với người phụ nữ khác, hắn tacòn bị Lan Lăng Yến phế đi một chân một tay, hắn ta không thể hăng háihăm hở giống như trong tiểu thuyết và kiếp trước nữa, một người chân tay không linh hoạt, chắc chắn không thể ở trong quân đội lâu được nữa, dùsao ở những nơi như vậy cần có thực lực mới tồn tại được.
TầnDật bị phế chân tay, tương đương với việc mất đi tư cách kiêu ngạo, chodù Lý gia vẫn giống như kiếp trước bị hắn tùy ý coi như bàn đạp, nhưnghắn ta cũng không có bản lãnh phát triển như kiếp trước nữa, không thểtrở thành hậu thuẫn kiên cố của Cố Doanh Tích nữa.
Cơ sở của CốDoanh Tích ở kiếp trước quá kiên cố, Mộ Cẩn Ngôn và Tần Dật một văn mộtvõ vốn là một tổ hợp sắc bén lợi hại, lại thêm có Ninh Vân Thành và TạTrác Doãn ở phía sau liều mạng ủng hộ tiền tài, các phương diện đềuchuẩn bị đầy đủ, ả muốn thành công đương nhiên dễ như trở bàn tay.
Nhưng kiếp này, Mộ Cẩn Ngôn vẫn chưa phát sinh quan hệ với Cố Doanh Tích, Tần Dật cũng bị hủy tiền đồ vì ả ta, hắn ta hiện nay chỉ có thể cố bấu víuLý Phán Phán, dù sao cũng có thể mượn lực Lý gia, để tiếp nhận Tần giavào tay, có cho hắn lá gan hắn cũng chẳng dám thâu tóm Lý gia. Mà TạTrác Doãn bị tước đoạt quyền thừa kế, đến nay không thân phận địa vị bịgiam lỏng tại Tạ gia. Ba thế lực tại Trung Quốc của Cố Doanh Tích, trừMộ Cẩn Ngôn vẫn ẩn náu trong bóng tối ra, hai người còn lại ả ta đãkhông thể dựa vào được nữa, đến bước đường này, cô cũng muốn xem xem CốDoanh Tích làm sao để giống được như kiếp trước nữa, dựa vào khả năngchinh phục đàn ông để chinh phục thiên hạ!
Nghĩ như vậy, tronglòng Ninh Vân Hoan hài lòng, cô ngáp một cái, ngồi dưới tầng một lúclâu, chân cũng tê cứng rồi, lúc này vứt điện thoại đi, liền chui vàolòng Lan Lăng Yến, để cho anh ôm cô lên tầng đi ngủ.
***
Cố Doanh Tích trở về, nhưng sự trở về của ả ta không hoàn toàn mang lạikinh hỉ cho Cố gia. Khi Ninh Vân Thành nhìn thấy người trong lòng,chuyện đầu tiên nghĩ tới không phải là an nguy của ả, mà nghĩ tới tínhcách lăng loàn của ả, lần này ả ra ngoài không biết lại cắm thêm baonhiêu cái sừng lên đầu hắn. Hắn không khỏi nghĩ tới tình cảnh lúc đầukhi ba Ninh chỉ vào hắn vô cùng đau lòng muốn hắn nghe lời, Ninh VânThành không khỏi hoài nghi có phải hắn đã sai lầm rồi hay không.
Trong phòng cách vách, Cố Doanh Tích đang mây mưa với Âu Dương Chấn Thiên. Sự cống hiến của Ninh Vân Thành dành cho Cố gia quá vĩ đại. Âu Dương ChấnThiên biết Ninh Vân Thành có địa vị đặc biệt trong lòng Cố Doanh Tíchnên hắn nhẫn nhịn, quyết định cùng hưởng ả ta với Ninh Vân Thành, mỗingười một đêm.
Còn về Cố Thiếu Đào chỉ hưởng ả ta có một lần thì xin lỗi, so sánh thì Ninh Vân Thành còn có xuất thân phú quý, Cố ThiếuĐào chỉ là một cô nhi không rõ bố mẹ, cũng muốn cóc ghẻ ăn thịt thiênnga hay sao, nếu không phải nể tình cậu ta họ Cố, Âu Dương Chấn Thiên đã sớm tìm người mua chuộc trói cậu ta ra nước ngoài rồi, nhưng dù nhưvậy, hắn cũng không muốn chia sẻ Cố Doanh Tích với Cố Thiếu Đào, dámchiếm đoạt thân thể người phụ nữ của hắn, hắn tìm người chiêu đãi CốThiếu Đào một phen.
Tiếng rên của phụ nữ truyền vào tai, trướcđây Ninh Vân Thành nghe thấy liền cảm thấy cả người ngứa ngáy khó chịu,nhưng lúc này lại làm hắn cảm thấy có chút không kiên nhẫn. Hắn dơ tayra sờ soạng trong túi quần, sau khoảng 15 phút, liền thở dốc phun trào,đợi đến khi lại nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của đàn ông cùng tiếng cầu xin của phụ nữ, cho dù hắn có ngứa ngáy hơn nữa, nhưng đồ vật trongquần không thể dựng lên nổi, vết mổ bên eo ẩn ẩn có chút đau nhức, nghĩtới trước đây hắn ở cùng với Cố Doanh Tích ít nhất cũng làm ba năm lần,Ninh Vân Thành không khỏi chửi thề hai tiếng, cố nhịn sự phẫn nộ nhắmmắt lại.
***
Gần đây xảy ra không ít chuyện, Ninh Vân Hoan còn tự mình tới Lý gia một chuyến, chụp được ảnh kia nếu tùy tiện gửicho Lý Phán Phán sẽ làm cô ta đau lòng, nhưng hiệu quả lại không lớn.Đứng ở lập trường của Ninh Vân Hoan, mặc dù Lý Phán Phán có chút hồ đồkhông phân biệt được tốt xấu, nhưng được cái lương thiện, lại không làmchuyện xấu nào, cô gái như vậy mà gả cho Tần Dật thật là lãng phí, côcàng không muốn vì tư tình giữa Lý Phán Phán và Tần Dật mà thành toàncho hắn, như vậy có khác gì thành toàn cho Cố Doanh Tích đâu. Ninh VânHoan lập chí chia rẽ nam nữ chủ, cho dù không chia rẽ được cũng phảichen vào phá hoại, cho nên đáng để cô đi tới Lý gia một chuyến.
Vì cô đã gả cho Lan Lăng Yến, lại thêm trước đây cô đã cứu Lý Phán Phán,khi Ninh Vân Hoan tới Lý gia, liền được mời vào ngay. Bởi vì liên quantới thân phận của cô, mẹ của Lý Phán Phán đã sớm chờ cô trong phòngkhách, khuôn mặt vui vẻ tiếp đón cô, sau khi hàn huyên mấy câu, Ninh Vân Hoan muốn tới phòng Lý Phán Phán, Lưu Văn tự mình dẫn cô đi.
Sau khi ở cùng với Lan Lăng Yến cô không còn chú ý tới phòng ở, dù sao cănphòng sạch sẽ là được. Căn phòng của Lý Phán Phán tràn ngập hơi thởthiếu nữ, tiến vào căn phòng màu hồng giống như tiến vào thế giới củacông chúa vậy, vẫn còn những hạt thủy tinh trân châu màu hồng treo trêmvòm cửa, bên trong chia thành phòng ngủ và phòng đọc sách vẽ tranh đánhđàn, những đồ gì cần có đều có, còn có người hầu đứng ở bên ngoài phòngchăm sóc, nhìn thấy Lưu Văn dẫn người vào, mấy người được huấn luyện vội vàng tiếp đón ngâm trà ướp hoa, rót nước mời khách.
”Đứa trẻ này gần đây bị sợ hãi, bình thường đều trốn trong phòng, nếu biết cháu tớithăm nó, nó nhất định sẽ rất vui!” Giọng nói của Lưu Văn vô cùng lolắng, cả đời bà sinh được ba trai một gái, đứa con gái này lớn lên trong sự mong đợi của cả nhà, cả nhà đều coi như bảo bối, ngậm trong miệngsợ tan. Lần này xảy ra chuyện bị bắt cóc, trong lòng Lưu Văn vô cùng tức giận, đặc biệt là lúc con gái được đưa về trên người còn có vết roi.
”Lý phu nhân, không có gì, Phán Phán chỉ bị dọa một chút, qua mấy ngày nữasẽ tốt lên thôi, chính là có cháu đến thăm, cậu ấy sẽ không sao đâu ạ.”Ninh Vân Hoan cười cười nói. Lưu Văn vội đáp: “Cháu là bạn học của PhánPhán, gọi là dì Lưu là được rồi, gọi gì xa lạ vậy.” Nói tới đây, Lưu Văn ngừng một chút, lại bình thường như không có chuyện gì mà nói: “Dì cũng mạn phép gọi cháu một tiếng Hoan Hoan, mong cháu không để ý. Không sợcháu chê cười, con gái dì từ nhỏ đã được sủng ái bội phần, căn bản chưatừng chịu khổ, Hoan Hoan, cháu có biết ai bắt cóc các cháu không? Rốtcuộc là kẻ nào dám đánh con gái dì, không muốn sống nữa chắc!”
Ninh Vân Hoan đang muốn mở miệng nói, giọng nói của Lý Phán Phán từ trongphòng truyền ra: “Mẹ, là Hoan Hoan đến ư? Mẹ mau dẫn cậu ấy vào đây.”Giọng nói của thiếu nữ có chút run rẩy, nhưng lời nói có chút kiênquyết, hiển nhiên là vừa rồi có nghe thấy lời nói của Lưu Văn, sợ NinhVân Hoan sẽ nói ra tên của Cố Doanh Tích, cho nên cố ý cắt đứt lời nóicủa Ninh Vân Hoan.
Lý Phán Phán có ý gì Ninh Vân Hoan đều nghera, Lưu Văn thân ra mẹ của Lý Phán Phán lẽ nào lại không nghe ra, lúcnày không khỏi buồn bực vì con gái quá lương thiện, biểu tình có chútngượng: “Con gái của dì là người mềm lòng nhất..........”
Về điểm này Ninh Vân Hoan biết rõ, mềm lòng tới mức gánh chịu thay cho Cố Doanh Tích, một chữ mềm lòng vẫn chưa đủ để hình dung cô ta đâu, Ninh VânHoan cười cười:
”Đúng vậy, Phán Phán vô cùng lương thiện. Cậu ấykhông nhẫn tâm thấy Lưu phu nhân trách người khác, dù sao cũng là ngườicậu ấy luôn muốn bảo vệ. Mặc dù cuối cùng bị chịu khổ, nhưng cậu ấykhông muốn trách người khác.” Lời nói của Ninh Vân Hoan làm ánh mắt LưuVăn sáng lên, mặc dù Ninh Vân Hoan không nói gì, nhưng ai chẳng biết lần bắt cóc này có ba cô gái bị bắt đi, ngoại trừ con gái bà và Ninh VânHoan, muốn điều tra người con gái còn lại là ai quá đơn giản, chỉ cầntìm được người phụ nữ đó, bà không tin không tra hỏi ra vấn đề.
Nghĩ như vậy, Lưu Văn cười cười, sau khi dẫn Ninh Vân Hoan vào phòng, bà ta ngồi trên chiếc ghế sô pha bên cạnh.
Mới nửa tháng không gặp, Lý Phán Phán đã gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hoắt,da trắng tới mức nhợt nhạt, mặc một bộ đồ ngủ bằng bông màu hồng, máitóc dài màu đen bị gió ngoài cửa sổ thổi tung bay, kết hợp với khuôn mặt cau mày của cô ta, đúng là làm cho người ta thương yêu vạn phần. LưuVăn lại nói một câu không biết yêu quý bản thân, rồi đi đóng cửa sổ lại, lại cầm thêm một cái áo khoác để cô ta phủ thêm, Lý Phán Phán suy nhược đáp lời, lại nhận lấy áo khoác dày mặc vào, lúc này mới hít mũi, ánhmắt lộ ra sự sợ hãi.
”Hoan Hoan, sao cậu lại tới? Sao không ởtrong nhà nghỉ ngơi...........” Lần bị bắt cóc này mang tới nỗi ám ảnhlớn cho Lý Phán Phán, làm cho cô ta đến bây giờ vẫn chưa khá lên chútnào. Ninh Vân Hoan thở dài, nghĩ nghĩ liền nhìn Lưu Văn một cái, Lưu Văn thức thời đứng dậy nói cần chuẩn bị chút điểm tâm, để lại không giancho hai cô gái, đợi bà rời đi, Ninh Vân Hoan mới rút điện thoại ra, đemảnh cho Lý Phán Phán xem.
”Chẳng trách...........” Ánh mắt Lý Phán Phán híp lại, nhất thời có chút âm u.
Bởi vì ánh mắt trước đây của Lý Phán Phán quá mức đơn giản trong suốt, ánhmắt giống như lúc nào cũng mang theo ấm áp và hào quang, làm cho ngườita nhìn thấy liền sinh ra hảo cảm, lúc này ánh mắt cô ta vừa lạnh xuống, Ninh Vân Hoan rùng mình một cái.
”Tớ ở nhà dưỡng thương, ngượclại anh ta thì thảnh thơi, còn hòa hợp với Phó Viện, thật đúng là vị hôn phu tốt của tớ mà.” Giọng nói của Lý Phán Phán trầm thấp, nhẹ nhànggiống như nỉ non, Ninh Vân Hoan cau mày, nhìn biểu tình của cô ta cóchút không đúng, đang định mở miệng nói chuyện, Lý Phán Phán đã cười ratiếng, lấy điện thoại của Ninh Vân Hoan tìm số điện thoại của cô ta rồigửi ảnh sang, lại ấn nút xóa toàn bộ (tự tiện vcc~), sau đó mới đưa điện thoại lại cho Ninh Vân Hoan, cười nói:
”Hoan Hoan, cậu khôngtrách mình chứ? Những tấm ảnh này mình không muốn người khác nhìn thấy.” Khuôn mặt Lý Phán Phán lộ ra áy náy, nhưng ánh mắt lại có chút âm trầm, bị bạn thân và vị hôn phu phản bội, hơn nữa còn vào thời điểm này, làđả kích to lớn đối với Lý Phán Phán. Đặc biệt là trước đây cô ta còn coi Phó Viện là bạn tốt, Phó Viện làm như vậy làm cô ta có cảm giác PhóViện chỉ coi cô ta như bàn đạp, trong lòng cô ta không chịu đựng nổi,dường như vết thương càng nặng thêm.
”Cậu nghĩ tớ là loại ngườinào?” Trong lòng Ninh Vân Hoan không vui, sau khi thấy mấy tấm ảnh côchụp chung với ba Ninh mẹ Ninh bị Lý Phán Phán xóa đi sạch sẽ, ánh mắtcủa cô có chút lạnh lẽo. Phỏng chừng Lý Phán Phán nghĩ cô là loại ngườimuốn lợi dụng mấy tấm ảnh này để tính kế, trong tay cô hiện nay có tiềncó người, nếu không phải do hào quang nữ chủ của Cố Doanh Tích, cô còncần phải đi đường vòng muốn thông qua Lý Phán Phán để tiêu diệt thế lựccủa Tần Dật hay sao, cô trực tiếp ra tay còn hơn. Mấy biện pháp lòngvòng này làm cho Lý Phán Phán hiểu lầm cô là người tâm kế, Ninh Vân Hoan cũng không muốn ngơ ngẩn ở đây nữa, sau khi nhận điện thoại nói một câu bảo trọng, liền rời đi.
Lý Phán Phán cũng không giữ lại, cười ôn nhu nói câu tạm biệt, đợi đến khi Ninh Vân Hoan ra khỏi phòng, độtnhiên nghe thấy tiếng bình sứ đập vào tường vỡ tan cùng với tiếng nướcrớt xuống đất.
Xem ra cô gái này có chút thánh mẫu, nhưng cũngkhông phải cái bao cỏ, lần này chắc chắn cô ta hận Tần Dật vô cùng, lầnnày tới đây coi như đạt được mục đích, còn về những chuyện khác, cô phải chuẩn bị kịch hay cho Âu Dương Chấn Thiên rồi!
***
Gầnđây Lan Lăng Yến chú ý thấy bà xã phái người ba Lan tặng cho cô ra nướcngoài, còn về vấn đề đi đâu, sau khi thăm dò hiểu rõ, anh cũng khôngquản nữa, tùy ý cô chơi đùa.
Chuyện bắt cóc qua đi chỉ như hònsỏi rơi xuống nước, không còn động tĩnh gì nữa, ba Lan vì chuyện này mà ở lại mấy ngày, nhưng cũng chỉ có mấy ngày, ông chuẩn bị rời khỏi TrungQuốc cùng Lâm Mẫn. Bắt đầu Lâm Mẫn còn có chút lo lắng hãi hùng, dù saobà ta cũng biết tính của chồng, cũng biết con trai không dễ bị ức hiếpnhư vậy. Khi chuyện Ninh Vân Hoan bị bắt cóc truyền tới tai bà ta, bà ta đã từng lo lắng sợ hãi, nhưng thấy thời gian dần trôi qua, ba Lan vàLan Lăng Yến giống như không biết chuyện này vậy, bà ta mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nghĩ rằng trong lòng Lan Lăng Yến cũng không hề coitrọng Ninh Vân Hoan như bà ta vẫn tưởng, nghĩ vậy liền có chút đắc ý,cũng có chút đáng tiếc khi cô được con trai bà ta cứu về.
Bữa cơm ở Lâm gia để tiễn đưa ba Lan và Lâm Mẫn, dù sao rời đi lần này khôngbiết đến khi nào gặp lại, mặc dù Ninh Vân Hoan không thích Lâm Mẫn,nhưng vẫn phải đi cùng Lan Lăng Yến. Trong bữa cơm, mấy người đàn ôngtự động ngồi thành hai bàn trong phòng khách, đám phụ nữ Lâm Mẫn và MộMinh Lệ ngồi ở phòng bên cạnh.
Lúc này Lâm Mẫn nhìn thấy Ninh Vân Hoan, lại càng cảm thấy trong lòng Lan Lăng Yến không hề coi trọng cônhư bà ta vẫn nghĩ, nếu không khi cô bị bắt cóc, với bản lĩnh của LanLăng Yến, không có khả năng qua đi lâu như vậy vẫn chưa có động tĩnh gì, Lâm Mẫn vừa nghĩ như vậy, lại đắc ý nhìn Ninh Vân Hoan một cái.
Không có gia thế hiển hách thì thôi, ngay cả con trai bà ta cũng không níugiữ được, Lâm Mẫn có thể đoán ra được lúc nào thì cô bị thất sủngrồi.Lâm Mẫn cùng những người phụ nữ khác chạm ly, trong đó bao gồm cả ĐiềnNgọc Hinh, nhưng lại bỏ qua Ninh Vân Hoan.
Mộ Minh Lệ vô cùng bất mãn đối với thái độ gạt bỏ một cách rõ ràng của bà ta, trừng mắt nhìncon gái một cái, lại nhìn thấy Lâm Mẫn nhướng mày.
Bà tự sinh racô con gái này, nên Mộ Minh Lệ hiểu rõ tính cách của Lâm Mẫn nhất, lúcnày nhìn thấy biểu tình của bà ta liền biết bà ta chuẩn bị làm chuyệnxấu rồi, phỏng chừng bà ta vẫn luôn đợi cơ hội này, động tác của Mộ Minh Lệ chính là đang tìm cơ hội cho bà ta, bà ta vội vạng đứng lên cườinói:
”Mẹ, mẹ sao vậy? Sao lại trừng mắt nhìn con!”
Nhìnthấy bà ta trực tiếp mở miệng như vậy, trong lòng Mộ Minh Lệ tức gầnchết, hít sâu một cái mới buông ly rượu trong tay xuống: “Mẫn Mẫn, cònkhông mau ngồi xuống! Lễ nghĩa mẹ dạy con từ nhỏ đâu rồi? Ai cho con cóthái độ kiểu này khi ăn cơm?”
Đứa con gái đã gả ra ngoài Lâm Mẫnnày ngày càng không ra thể thống gì, mấy năm không về, vừa về nhà đã làm ra chuyện hồ đồ, đến hôm nay còn muốn ba nó Lâm Mậu Sơn đi sau chùi đít cho nó hay sao, cũng may Lan Lăng Yến là người hiểu chuyện, khi xảy rachuyện không trực tiếp trở về tìm bà ta tính sổ, đến nay mọi chuyện đãqua đi, có người gánh tội thay bà ta, bà ta không biết tự thu liễm, lạimuốn nhảy sổ ra, chính là đang muốn tìm chết đây mà!