Trùng Sinh Nữ Phụ

Chương 139: Ngu xuẩn




“Ở cùng với người biết lễ nghĩa con tất nhiên sẽ lễ nghĩa, nhưng nóichuyện với người không biết lễ nghĩa thì con cần lễ nghĩa làm gì? Cóphải mẹ hồ đồ rồi hay không!” Lâm Mẫn bất mãn phản bác lời nói của MộMinh Lệ, làm cho Mộ Minh Lệ tức tới xanh mặt, sau đó bà ta mới chỉ vàoNinh Vân Hoan:

”Loại người như cô xứng đáng để tôi đối xử lễnghĩa hay sao? Ninh tiểu thư, tôi nghe nói cô đã bị bắt cóc, hơn nữa còn bị tên tiểu sắc phôi Đông Phương Ngạo Thế bắt cóc có đúng haykhông?Trên đảo xảy ra chuyện gì tôi nghĩ tự bản thân cô biết, hiện naycô đã không xứng làm nàng dâu của Tiểu Cửu nhà tôi nữa rồi, cô nên biếtcái gì gọi là môn đăng hộ đối, cho dù cô muốn làm cô bé lọ lem, trướctiên cô cũng phải có xuất thân tốt thì mới được..........”

”Conđiên rồi à?” Mộ Minh Lệ sắc mặt xanh trắng, hận con gái cứ mãi nói vềchuyện này, không khỏi đứng lên kéo bà ta, Lâm Mẫn vẫn luôn được ngườikhác sủng ái thành quen, bà ta là con gái duy nhất tại nhà mẹ đẻ, vì cómình bà ta là nữ nên được trân quý vô cùng, mấy người anh trai cũng sủng bà ta.

Sau khi lấy chồng mặc dù Lan Tú đối với bà ta tuy khôngphải là nghe lời răm rắp, nhưng cũng sủng ái bà ta vô cùng, có khi nàobị tức giận như thời gian gần đây đâu, bà ta đã sớm không nhịn được, đợi đến ngày hôm nay mới bùng phát đã là quá nhẫn nhịn rồi.

Bà tahất tay của Mộ Minh Lệ ra, cũng không thèm để ý tới sắc mặt khó coi củaMộ Minh Lệ, trực tiếp chỉ thẳng vào mặt Ninh Vân Hoan: “Vốn là như vậy,chẳng có xuất thân thì thôi, chim sẻ mãi mãi chỉ là chim sẻ, mộng tưởngmuốn bay lên cành cao làm phượng hoàng hay sao? Hiện nay vỡ mộng rồi,cũng nên tỉnh lại đi chứ? Hơn nữa ai biết bây giờ thân thể cô còn trongsạch nữa hay không, người như cô có tư cách gì ở lại Lâm gia chúng tôi,tôi thấy cô là thấy ghê tởm!”

Bầu không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ, lúc này làm gì có ai dám gắp thức ăn nữa, ánh mắt Điền NgọcHinh và Diệp Từ sáng lên đầy hưng phấn, Mộ Minh Lệ không thèm nghĩ ngợiliền tát cho Lâm Mẫn một bạt tai!

”Có phải mày bị điên rồi haykhông?” Biểu tình của Mộ Minh Lệ căng thẳng, ánh mắt lộ ra sự lạnh lùngvà thất vọng, không ngờ rằng con gái gả tới Lan gia mới được mấy năm, ởbên cạnh ba Lan mới có từng ấy thời gian, lại quên đi sạch sẽ những gìMộ Minh Lệ phí tâm phí sức bồi dưỡng bà ta trước đây, mặc dù trước đâybà ta cao ngạo tùy hứng, nhưng vẫn có chừng mực, biết nên làm như thếnào, đến nay biến thành bộ dáng này, thực làm cho người ta khó có thểtin được.

”Mẹ, mẹ mới bị điên ấy! Mẹ lại vì một người ngoài màđánh con?” Lâm Mẫn bị Mộ Minh Lệ tát cho một cái trước mặt mọi người, cả đời Mộ Minh Lệ luôn đứng ở vị trí cao, gần như không bao giờ đánh aitrước mặt nhiều người, vì loại chuyện này quá mất địa vị, Mộ Minh Lệkhông làm được. Lại thêm mặc dù Mộ Minh Lệ tức giận Lâm Mẫn, nhưng dùsao cũng là con gái mình, cho nên cũng không dùng lực mạnh đánh con gáitrước mặt mọi người làm mất mặt con, ai ngờ Lâm Mẫn được sủng ái từ nhỏ, lại nhìn Ninh Vân Hoan không thuận mắt.

Bà ta nhận định rằng khi ở trên đảo Ninh Vân Hoan đã bị Đông Phương Ngạo Thế đụng vào rồi, chonên cô mới không dám tìm bà ta gây phiền phức, cho nên bà ta càng khôngsợ hãi, lúc này thấy Mộ Minh Lệ đứng cùng chiến tuyến với Ninh Vân Hoan, trong lòng Lâm Mẫn vừa tức vừa hận, cười lạnh hai tiếng:

”Tôimới không bị điên, để cô ta nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc rồi cút đi! Lan Ý cái gì, còn không biết là tiểu tiện chủng lòi ra từ đâu đâu...........” Bà ta nói xog lời này, cánh tay Mộ Minh Lệ nâng lên “bốp” một tiếng tát thật mạnh vào mặt bà ta.

Lần này Mộ Minh Lệ tức giận quá mà ratay, lực đạo vô cùng lớn, Lâm Mẫn cũng không thể đứng vững như vừa rồinữa, người ngửa ra sau, vừa đúng lúc đụng vào ghế dựa. Bà ta vẫn luônyêu thích chưng diện, đi giày cao gót 12 phân, lúc này đứng không vữngtrực tiếp ngã ra sau!

”Xoảng” một tiếng vang lên do ghế dựa đổxuống đất, sau đó là tiếng thân thể đập vào ghế, sắc mặt Lâm Mẫn độtbiến, hiển nhiên là cảm giác eo đụng vào ghế vô cùng khó chịu, hơn nữabà ta không ngờ Mộ Minh Lệ sẽ đánh bà ta mạnh như vậy trước mặt mọingười. Mấy người Điền Ngọc Hinh, Diệp Từ ở bên cạnh ẩn ẩn lộ ra thần sắc vui mừng khi người gặp họa, giả bộ như có chút kinh ngạc khi Mộ Minh Lệ đánh Lâm Mẫn vậy, loại ánh mắt đó càng làm cho Lâm Mẫn khó có thể tiếpnhận, ngồi trên đất bụm mặt, nhưng muốn ngồi cũng ngồi không nổi.

Mộ Minh Lệ mắt lạnh nhìn con gái chật vật ngồi trên đất, váy của bà tacũng co lên, lộ ra quần nhỏ bên trong, nhìn thì thấy vô cùng đángthương, dù sao vẫn là đứa con gái duy nhất mang thai chín tháng mườingày sinh ra, Mộ Minh Lệ mềm lòng, nhưng sắc mặt vẫn chưa hòa hoãn, chỉnhìn chằm chằm Lâm Mẫn:

”Con biết tính của ba con rồi đấy, nếucon còn hồ nháo nữa, sau này không cần về Lâm gia nữa, mẹ muốn xem xem,không có nhà mẹ đẻ chống lưng, sau này có tự thu liễm lại hay không.”Mặc dù ba Lan có tâm muốn nuôi Lâm Mẫn thành bộ dáng này, loại người như ba Lan, phụ tử cốt nhục tình thân còn không thể gò bó ông, tình cảm vợchồng đối với ông mà nói cũng chẳng thể vượt qua được lợi ích quyền lực, địa vị của Lâm gia ở Trung Quốc cực cao, trong thể giới ngày nay, Trung Quốc không phải quốc gia phát triển mạnh nhất, nhưng cũng rất có tiềmlực, ánh mắt ba Lan sáng như đuốc, nên mới kết hôn với Lâm Mẫn.

Lâm Mẫn đại biểu cho Lâm gia, nhưng người cường thế như ba Lan, không chophép vợ mình bình đẳng có tư cách ngang hàng ngang vế cùng thảo luận với ông về mọi chuyện, cho nên ông cố ý nuôi dưỡng Lâm Mẫn thành bộ dángnày, muốn có được quyền thế thông qua bà ta, nhưng lại không muốn bà tanảy sinh ra bất cứ ý nghĩ không nên có nào.

Đoạn thời gian này Mộ Minh Lệ cùng chồng luôn quan sát Lâm Mẫn, trong lòng cũng có chút oánhận con rể, nhưng ba Lan không phải người bình thường, bọn họ không thểtự tiện đụng vào, lại thêm con gái do bà sinh ra bà hiểu rõ, tính cáchLâm Mẫn kiêu ngạo ương ngạnh, cuộc sống từ nhỏ đã nuôi dưỡng nên tínhtình công chúa của nó.

Quan hệ vợ chồng chỉ giống như một ván cờ, luôn có người ở thế hạ phong mới có thể tồn tại, nếu hai người đềucường thế như nhau, hôn nhân sớm muộn gì cũng bế tắc, đứng ở lập trườngcủa ba Lan mà nói, biện pháp của ông cũng không sai, dù sao thì một núikhông thế có hai hổ, cho dù là một đực một cái cũng vậy, thân phận củaLâm Mẫn lại khác biệt, nếu như bà ta có dã tâm, ngược lại lại thànhphiền phức đối với ba Lan, còn không bằng diệt trừ hậu hoạn vĩnh viễn!

Quan sát hai người trong thời gian qua, lại thấy tính cách của Lâm Mẫn sovới trước đây càng thêm kiêu căng, nhưng não lại không phát triển, ngược lại còn teo đi, Mộ Minh Lệ cũng nản lòng với con gái, sự giáo dục 20năm của bà đã bị ba Lan chỉnh sửa, đến nay tính cách hình thành như vậy, muốn sửa cũng không sửa nổi, còn không bằng tùy hứng bà ta, chỉ cần Lâm gia vẫn còn tồn tại, cho dù Lâm Mẫn có tùy hứng hơn nữa cũng vẫn sốngtốt, sống trong thế giới ngu ngốc của bà ta, đối với bà ta mà nói khôngchừng như vậy mới là hạnh phúc.

Bỏ qua những nhân tố trên, thựcra Mộ Minh Lệ vô cùng kính phục ba Lan, có thể nuôi dưỡng con gái trởnên não tàn như thế này, thực sự cũng không dễ gì, đại tiểu thư kiêungạo đến nay trở thành người yêu phú ngại bần đồng thời náo loạn trướcmặt mọi người như thế này, hoàn toàn không có phong phạm của đại giakhuê tú, muốn nuôi dưỡng ra một người phụ nữ như vậy không phải ai cũnglàm được.

Mộ Minh Lệ nhẫn nhịn sự phẫn nộ trong lòng, quyết địnhgửi tất cả cháu gái nội ngoại sang cho ba Lan nuôi dạy, đến lúc đó thấynhà nào ngứa mắt thì gả một đứa qua, nếu đối phương không có bản lĩnh,đảm bảo có thể náo cho đối phương sứt đầu mẻ trán!

”Tiểu thưkhông khỏe, mang tiểu thư về phòng đi!” Mộ Minh Lệ nhẫn nhịn, hận ba Lan vô tình, lại hận hai vợ chồng bà năm đó có mắt không tròng, lại đem con gái gả cho người như vậy, càng tức giận Lâm Mẫn không có bản lĩnh, bịngười ta nắm gọn trong lòng bàn tay. Bà ta không những không cảm thấyxấu hổ, ngược lại còn cảm thấy kiêu ngạo, nói bà ta họ Lâm chẳng quacũng chỉ muốn khen bà ta thôi, bà ta cũng chỉ giống như Lâm Xuyến bịđuổi ra khỏi nhà thôi, hiện nay chẳng có bản lãnh gì, ngoài việc hò hétphô trương thanh thế còn biết làm gì, hai người ở với nhau như vậy,chẳng trách tình cảm lại tốt như vậy!

”Con không bị bệnh!” Nghethấy vậy, Lâm Mẫn mới bắt đầu liều mạng giãy dụa, ánh mắt nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, giống như hận không thể cắn một miếng thịt trên người cô vậy: “Người có bệnh là cô ta!” Lâm Mẫn tức muốn chết, nhưng bất kể bàta nói như thế nào, Lâm Mẫn vẫn bị người ta kéo xuống.

Mộ Minh Lệ rất nhanh bình tĩnh lại, mỉm cười cho mọi người tiếp tục ăn, mặt đấtcũng được dọn sạch nhanh chóng, trong phòng lại khôi phục bầu không khíyên tĩnh hài hòa, nếu không phải bên cạnh thiếu mất Lâm Mẫn, e rằng mọingười đều cho rằng chuyện vừa rồi chỉ là nằm mơ thôi.

”Cô, LẫmMẫn chỉ là...........” Nhìn thấy tình cảnh này, thái độ bênh vực NinhVân Hoan của Mộ Minh Lệ bày tỏ quá rõ, nhưng Điền Ngọc Hinh vô cùng bấtmãn, hiện nay bà ta hận Ninh Vân Hoan tận xương, so sánh với Cố DoanhTích không biết tốt xấu tới làm mất mặt Mộ Cẩn Ngôn và Mộ gia thì bà tacàng ghét loại quạ đen nhưng lại bay lên cành cao làm phượng hoàng nhưNinh Vân Hoan hơn!

Dám đánh rụng hai cái răng của con bà ta, hơnnữa hai cái răng đó còn không thể mọc lại được nữa, chỉ có thể làm phẫuthuật ghép răng.

Nhưng cái răng ghép vào có thể so sánh với chiếc răng nguyên bản hay sao? Hơn nữa Mộ Cẩn Ngôn phải chịu khổ vì chuyệnđó. Vừa nghĩ như vậy, Điền Ngọc Hinh muốn bóp chết Ninh Vân Hoan khôngbiết bao nhiêu lần, nhưng bà ta không dám, ngay cả Mộ Thiếu Hoa cũngmuốn bà ta phải nhẫn nhịn.

Ninh Vân Hoan là người phụ nữ của LanCửu, con trai cô đúng là gặp vận cứt chó được đưa tới Lâm gia, Lâm MậuSơn cũng giống như bị điên vậy, con cháu trong nhà thì không thích lạiđi ôm dã loại từ đâu đâu về nhà coi như bảo vật, dẫn tới Ninh Vân Hoantừ gà mái biến thành phượng hoàng. Rõ ràng Ninh Vân Hoan chẳng là gì,nhưng cũng dám điên cuồng trước mặt bà ta, chuyện của Cố Doanh Tích lầntrước cô không nể mặt bà ta thì thôi, sau này còn dám đánh gãy răng contrai bà ta, trong lòng Điền Ngọc Hinh hận không thể giết chết cô, vẫnluôn muốn tìm cơ hội, hiện nay vừa đúng lúc Lâm Mẫn náo loạn lên, ĐiềnNgọc Hinh vội thêm dầu vào lửa.

Bà ta thấy Mộ Minh Lệ vô cùng tức giận, nghĩ rằng mặc dù Lâm Mẫn bị đánh, nhưng dù sao cũng là congái duy nhất của Mộ Minh Lệ, nếu như đổi thành con trai bà ta, lúc đánh nó bà ta rất tức giận, nhưng đánh xong rồi lại hối hận. Bà ta đoán rằng suy nghĩ của Mộ Minh Lệ cũng gần như suy nghĩ của bà ta, cho nên mớinhân cơ hội mở miệng, hi vọng có thể làm cho Mộ Minh Lệ tức giận lâysang Ninh Vân Hoan, bất kể thế nào, thù của con trai cũng phải báo.

”Đúng đấy mẹ, Mẫn Mẫn do mẹ nuôi lớn, tính cách Mẫn Mẫn thế nào mẹ còn khôngbiết hay sao, không có lửa làm sao có khói, sao Mẫn Mẫn dám nói như vậytại đây cơ chứ, nói không chừng có kẻ làm chuyện mờ ám sau lưng, nếukhông thì...........” Diệp Từ nói tới đây, quay đầu nhìn Ninh Vân Hoanmột cái, ý tứ gì không cần nói cũng rõ.

Mộ Minh Lệ thật sự muốnvỗ tay cho sự ngu dốt của hai người đàn bà này, mặc dù chuyện bắt cóc Mộ Cẩn Ngôn làm kín kẽ, nhưng có Lan Lăng Yến và Lâm Mậu Sơn nhắc nhở, hai vợ chồng Lâm gia đã sinh ra hoài nghi đối với Mộ Cẩn Ngôn, Lâm Mậu Sơnlại là người tinh tường, trước đây ông ta không hoài nghi con cháu củamình, nhưng một khi đã hoài nghi Mộ Cẩn Ngôn giả ngốc liền thấy Mộ CẩnNgôn xác thực vô cùng cổ quái.Hắn ta chưa từng làm chuyện ngu ngốc nào,cũng không có bộ dáng ngu ngốc chảy nước mũi và không kiểm soát đượcmình, nhưng một đứa trẻ như vậy, vì có người cho rằng hắn ta ngốc chonên tất cả mọi người đều cho rằng hắn ta ngốc.

Mộ Cẩn Ngôn vì sao phải giả ngốc, Lâm Mậu Sơn càng suy nghĩ sâu xa hơn, nghĩ tới dã tâm và động tác lớn trong những năm gần đây của Mộ gia, Mộ Thiếu Hoa muốn gàicon trai vào quân đội, nhưng lại bị Lâm Mậu Sơn cự tuyệt. Hai ngườingoài mặt thì có vẻ hòa hợp, nhưng thực ra trong lòng ghét nhau vô cùng, ông không khỏi đề cao cảnh giác, cũng lo lắng chuyện Mộ Cẩn Ngôn giảngốc, e rằng chí của hắn ta không chỉ là chiếm Mộ gia, mà còn có dã tâmlớn hơn nữa!

Mặc dù Mộ Minh Lệ họ Mộ, nhưng dù sao bà đã lấychồng lâu như vậy, tục ngữ có câu, con gái gả ra ngoài như bát nước hắtđi, nếu bà đã gả tới Lâm gia, tất nhiên là thuyền theo lái gái theochồng. Bà cùng Lâm Mậu Sơn sinh con dưỡng cái, bất kể về công hay về tư, đối với bà, Lâm gia còn thân thiết hơn Mộ gia nhiều.

Nếu như bàgiúp đỡ Mộ gia một chút cũng không có gì là lạ, nhưng vừa nghĩ tới MộCẩn Ngôn có khả năng muốn ngấp nghé đồ của Lâm gia, bà liền bất mãn, bên nào nặng bên nào nhẹ bà luôn rõ ràng.

Sau khi Lâm Mậu Sơn thudưỡng Lan Ý, Mộ gia liền động tâm, cho rằng chắt ngoại họ Lan cò có thểđổi thành họ Lâm, thì bọn họ cũng có thể tiếp nhận thế lực Lâm gia,nhưng lại không hề nghĩ rằng, nói thế nào thì Lan Lăng Yến cũng là contrai ruột của con gái bà, Mộ gia có tốt hơn nữa, nhưng cũng chỉ gọi bàmột tiếng cô chứ không phải mẹ!

Chuyện Ninh Vân Hoan bị bắt cóclần này, Lâm Mậu Sơn đã sớm nói với bà là có liên quan tới Mộ Cẩn Ngôn,bà tất nhiên là tin lời chồng, nha đầu Lâm Xuyến bị lợi dụng thì thôi,nhưng Mộ Cẩn Ngôn lại dám mượn tay Lâm Xuyến đánh chủ ý lên con gái bà,Mộ Minh Lệ nhẫn nhịn chuyện này, may mà Ninh Vân Hoan hiểu chuyện, không nói chuyện này ra ngoài, nhưng hôm nay Lâm Mẫn lại ngu ngốc nói ra. Bởi vì lần trước Lâm Mậu Sơn có nói Mộ Cẩn Ngôn lợi dụng Lâm Xuyến, lần này Lâm Mẫn náo loạn trước mặt mọi người làm bà không khỏi nghĩ rằng liệucó phải Lâm Mẫn bị người khác xúi giục hay không.

Nói cũng trùnghợp, Điền Ngọc Hinh vội vàng muốn bỏ đá xuống giếng như vậy không khỏilàm Mộ Minh Lệ hoài nghi, dù sao con trai Điền Ngọc Hinh giả ngốc, chacủa hắn muốn gây xích mích với Lâm gia, vừa nghĩ như vậy, Mộ Minh Lệ tức giận, cũng chẳng quan tâm Mộ Thiếu Hoa là cháu của mình nữa, lạnh lùngtrừng mắt nhìn bà vợ ngu ngốc của nó, lạnh giọng nói với Điền Ngọc Hinh:

”Sao nào, cháu không hài lòng với cách xử lí của cô hay sao? Hay là cô gả ra ngoài lâu quá rồi, nên Mộ gia đã quên cô cũng mang họ Mộ rồi? Bây giờlại muốn gây chuyện, rắp tâm muốn chia rẽ tình cảm giữa ta và cháu dâungoại?Điền Ngọc Hinh, rốt cuộc cô có ý gì?”

Khi Mộ Minh Lệ tứcgiận, khí thế tản ra, năm đó bà là cô ở Mộ gia, luôn là bộ dáng ôn hòavui vẻ, lúc này trầm mặt lại vô cùng dọa người, Điền Ngọc Hinh không ngờ Mộ Minh Lệ sẽ không nể mặt như vậy, nói nặng lời như vậy, nhưng Mộ Minh Lệ là trưởng bối, gả cho người có địa vị không tầm thường, bà ta khôngdám nổi giận trực tiếp với Mộ Minh Lệ, cho nên sắc mặt bà ta trướng đỏ,miệng ngập ngừng, nếu không phải bà ta liều mạng cắn chặt răng, dù saobà ta cũng là người từng trải, nếu không e rằng lúc này đã khóc lên rồi.

”Cô, cô biết cháu.........” Trong lòng Điền Ngọc Hinh lạnh buốt, cũng hậnlây sang Mộ Minh Lệ, trước mặt nhiều người như vậy, Mộ Minh Lệ lại xembà ta như vãn bối mà giáo huấn, cũng không tự xem lại mình xem đã xuấtgiá lâu như vậy rồi có tư cách gì mà giáo huấn bà ta cơ chứ, hơn nữa cólẽ Mộ Minh Lệ đã quên mình mang họ gì rồi, hôm nay còn giúp cháu dâungoại để mắng bà ta, mấy năm nay Mộ Thiếu Hoa còn chưa từng làm bà tamất mặt như vậy nữa là!

”Nếu cháu cảm thấy không thoải mái, saunày đừng đến Lâm gia nữa!” Mộ Minh Lệ mắt lạnh nhìn Điền Ngọc Hinh mộtcái, không đợi bà ta mở miệng, lại nhìn Diệp Từ, sắc mặt không tốt:

”Nếu chị cũng cảm thấy không thuận mắt, sau này cũng không cần tới nữa, tuổi của Lâm Thâm không còn nhỏ nữa, hiện nay không có con trai, tôi xemcũng chỉ có thể như vậy, hai ngày tới tôi sẽ xem xét, nhận cho nó mộtđứa con làm con thừa tự! Mặc dù Lâm Đan tốt, nhưng dù sao cũng là congái, sau này vẫn phải gả ra ngoài!”

Diệp Từ sinh ra một đứa congái làm người khác không bớt lo, Mộ Minh Lệ cũng không tin Lâm Đan cóthể tốt đẹp hơn bao nhiêu, bà nói là nuôi dưỡng một đứa con trai, nhưngsao Diệp Từ lại không rõ ý bà là thay Lâm Thâm nuôi một người phụ nữkhác cơ chứ, dù sao bản thân không thể sinh được thì không thể chiếm vịtrí không cho người khác sinh, trước đây Lâm Thâm ngại tính cách của Lâm Mậu Sơn nên không dám làm loạn, cho nên trong nhà mới gió êm sóng lặng, nếu như theo lời nói của Mộ Minh Lệ, e rằng Lâm Thâm sẽ sinh con trai,bà ta đã lớn tuổi như vậy rồi còn phải nhường lại vị trí cho người khác!

Mặc dù không hiểu tại sao Mộ Minh Lệ phải che chở cho Ninh Vân Hoan, nhưnglần này Diệp Từ không dám mở miệng, không dám cầu xin, e sợ khi nói rakết quả của bà ta sẽ càng thảm hơn.

Chuyện bà ta không thể sinhcon trai luôn làm cho Lâm Thâm bất mãn, chỉ là bà ta là người do Lâm Mậu Sơn và Mộ Minh Lệ đích thân lựa chọn cho con trai, lại chưa từng phạmlỗi lầm lớn nào, cho nên Lâm Thâm không tìm được cơ hội xử lí bà ta màthôi, nếu như hiện nay đã có cơ hội, Lâm Thâm còn quản sống chết bà talàm gì.

Đến lúc đó bà ta đã lớn tuổi, không thể sinh con trai cho Lâm gia, cho dù có li hôn thì người khác cũng không đồng tình với bàta, Diệp Từ biết rõ, muốn dựa vào Lâm gia cũng không dựa nổi, nếu thậtsự li hôn mà cha mẹ chồng không nói giúp bà ta, Lâm Thâm sống chung vớibà ta hai mươi mấy năm cũng chẳng luyến tiếc gì.

Lúc này cả ĐiềnNgọc Hinh và Diệp Từ đều cảm thấy lạnh lẽo, khóe môi run rẩy không dámnói gì, mấy người khác cũng không dám nói gì.

Ninh Vân Hoan cũngtức giận cực độ, nhưng sau đó lại bình tĩnh ngay, nếu Lâm Mẫn không phải mẹ ruột của Lan Lăng Yến, đây lại là Lâm gia, nếu không cô đã sớm chobà ta mấy bạt tai rồi. Hơn nữa Lâm Mẫn còn mắng con trai cô là tạpchủng, trong lòng Ninh Vân Hoan vô cùng tức giận, nếu không phải cô sống hai kiếp người, ít nhiều cũng có sức kiềm chế, nếu không e rằng côkhông thể nhẫn nhịn nổi.

Mặc dù không biết tại sao Mộ Minh Lệ lại đứng về phía cô, khi thấy Mộ Minh Lệ bạt tai Lâm Mẫn, tức giận tronglòng cô mới miễn cưỡng áp chế được. Nhưng cô có chút nghi ngờ, chuyện cô bị bắt cóc bị Lâm Mẫn thân là mẹ chồng của cô biết được không có gì làkì quái, nhưng lúc này Ninh Vân Hoan cảm thấy vô cùng quỷ dị, mặt ngoàicô không biểu hiện gì, ăn bữa cơm này mà không biết mùi vị như thế nào,tất cả mọi người đều không dám nói rời đi.

Ngoài hai người ĐiềnNgọc Hinh và Diệp Từ bị thua thiệt, hai người con dâu khác của Mộ MinhLệ cũng cảm thấy ngượng ngùng, sắc mặt của Mộ Minh Lệ lại vô cùng bìnhtĩnh, sau khi bà buông đũa xuống mọi người mới thở phào, ánh mắt ĐiềnNgọc Hinh nhìn Ninh Vân Hoan, hiển nhiên là đang mong đợi cô buông đũangay xuống.

Nhưng hành vi bỏ đá xuống giếng vừa rồi của bà ta,làm cho Ninh Vân Hoan không muốn theo ý bà ta, lại cứ dùng đũa gắp thứcăn, sau đó mới ngừng, mấy hạ nhân rất tự động đưa khăn ấm tiêu độc chocô lau tay, trong lòng Điền Ngọc Hinh chửi rủa hai câu, lúc này bà tamới buông đũa, cười nói:

”Cô, hiện nay không còn sớm nữa, chúng cháu cũng không dám làm phiền thời gian nghỉ ngơi của cô...............”

Mộ Minh Lệ không để ý bà ta, chỉ nắm tay Ninh Vân Hoan nói: “Đứa bé ngoan, chuyện hôm nay bà ngoại sẽ lấy lại công bằng cho cháu, mẹ chồng cháu bị hồ đồ rồi, cháu đừng so đo với nó.”

May mà Lâm Mẫn không ở đây,nếu không sẽ tức đến chết, bất kể trong lòng Ninh Vân Hoan nghĩ như thếnào, nhưng bên ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu cười cười, Mộ Minh Lệ tựmình đứng lên đưa cô ra cửa.

Người bên ngoài đã sớm ăn xong, bátđĩa đã thu dọn xong rồi, mấy người đang ngồi hút thuốc nói chuyện, lúcNinh Vân Hoan đi ra Lan Lăng Yến liền đứng dậy, anh hơi cau mày, đánhgiá bà xã một cái, nhìn biểu tình của cô không có gì dị thường, mới mímmôi trực tiếp ôm cô vào lòng.

Điền Ngọc Hinh nhìn thấy tình cảnhnày, trong lòng vô cùng bất mãn, vừa rồi khi ở bên trong bà ta phải chịu thiệt, chỉ cách nhau một bức tường, bà ta không tin người bên ngoàikhông nghe thấy, hành động lúc này của Lan Lăng Yến xem bà xã như bảobối, giống như tuyên bố ai dám ức hiếp cô vậy, Điền Ngọc Hinh cảm thấykhông thoải mái, bà ta cười khan:

”Tiểu Cửu đúng là xem vợ như bảo bối, lẽ nào cho rằng đám người cô dì sẽ ức hiếp vợ cháu hay sao?”

Lan Lăng Yến không thèm ngẩng đầu, trực tiếp nói: “Không chừng chính là như vậy!”

Lời này làm Điền Ngọc Hinh không ngẩng đầu lên nổi, sắc mặt có chút ngượngngùng. Đám người Mộ Thiếu Hoa đều nghe thấy tiếng ghế đổ, phòng kháchchỉ cách phòng trong một bức tường thủy tinh, mặc dù đã kéo rèm xuống,không nhìn thấy nhưng vẫn nghe thấy tiếng động, sao lại không rõ bêntrong xảy ra chuyện cơ chứ, lúc này thấy Điền Ngọc Hinh xông lên làm khó trước, Mộ Thiếu Hoa mặc dù không biết tường tận bên trong xảy ra chuyện gì nhưng ông ta luôn có một dự cảm không lành.