Cố Doanh Nặc ngẩn người, lại không tin lời của Ninh Vân Hoan, chỉ cảm thấy cô chỉ là đe dọa mình mà thôi, bởi vậy oán hận trừng mắt nhìn cô: “Lờicủa tôi nói, đương nhiên tôi tự mình chịu trách nhiệm, chị gái tôi hiệntại sống không thấy người, chết không thấy xác, cho dù cô không phải làtự mình động thủ thì cũng nhất định là cô tìm người giết chị ấy! Cô đáng chết!”
Ninh Vân Hoan không để ý đến cô ta, chỉ là lấy điện thoại ra bấm số củaLan Lăng Yến, cô tin tưởng với bản lãnh của Lan Lăng Yến, sau chuyện xửlý Cố Doanh Tích, cho dù ả được người cứu, có thể sau đó anh không nhắcđến Cố Doanh Tích nửa chữ, nhưng nhất định anh biết rõ hướng đi của ảta, bởi vậy lúc này điện thoại kết nối, Ninh Vân Hoan cái gì cũng khôngnói, trực tiếp hỏi: “Tung tích hiện tại của Cố Doanh Tích, anh biếtkhông?”
Cho dù hôm nay không có phát sinh chuyện liên quan đến nhà họ Cố, thìNinh Vân Hoan cũng không có ý định để cho Cố Doanh Tích trốn ở đó, vừanghĩ tới ả có thể là ở cùng một chỗ bồi dưỡng tình cảm với Mộ Cẩn Ngôn,cô liền nhớ lại chuyện ở đời trước, Cố Doanh Tích trốn đi làm cho cô cóloại cảm giác là mình xuống tay với một con rùa đen rụt đầu.
Vốn là đối với việc Ninh Vân Hoan chủ động gọi điện thoại cho mình,trong lòng Lan Cửu có chút sảng khoái, nhưng thấy cô vừa mở miệng ông xã cũng không gọi, ngược lại liền nhắc tới tên của Cố Doanh Tích, tronglòng Lan Lăng Yến liền nổi lên một cổ buồn bực, lại thêm phiền chán vớiCố Doanh Tích, nhưng anh dừng một chút, vẫn trả lời: “Làm sao vậy?”
Anh không nói là biết rõ hay không, Ninh Vân Hoan liền có tính toántrong lòng, gấp rút nói: “Người nhà họ Cố chạy đến bên này náo loạn, nói là em giết Cố Doanh Tích.” Lan Lăng Yến vừa nghe lời nói của cô có chút tức giận, nhịn không được cong cong khóe miệng: “Em chờ một chút.” Anhnói xong, bên kia liền cúp máy.
Một lúc lâu sau, điện thoại trong ngực Cố Nhàn vang lên, bà ta đang muốn nghe máy, Ninh Vân Hoan liền nghĩ đến cuộc gọi điện cho Lan Lăng Yếnvừa rồi, nhanh chóng nói: “Bà đừng nghe máy vội, mở loa ngoài ra cho mọi người cùng nghe rồi nói.”
Sắc mặt Cố Nhàn đỏ bừng, hừ một tiếng: “Tôi làm việc bình bình thảnthản, cũng không giống như vài người trong lòng có quỷ. Mọi người cùngnghe, vừa vẹn phân xử dùm tôi!” Cố Nhàn nói xong, mới cầm điện thoại diđộng lên xem, trên màn hình hiện lên một chuỗi dấu sao, bà ta đang cảmthấy khó hiểu, Doanh Ngữ ở một bên trừng mắt nhìn Ninh Vân Hoan rồi nhận điện thoại.
“Alo mẹ.” Âm thanh của Cố Doanh Tích vang lên trong điện thoại, ngườinhà họ Cố nhất thời kinh dại, Cố Doanh Ngữ hỏi theo bản năng: “Chị, chịbây giờ là còn sống hay là đã chết?”
Ninh Vân Hoan nhìn không được bật cười, nói: “Tôi sống lâu như vậy. Đâylà lần đầu tiên nhìn thấy ma quỷ cũng có thể gọi điện thoại. Cô thườngđi đêm có lẽ đã thấy nhiều đi?”
Cố Doanh Ngữ mặt đỏ bừng. Vừa nghe Ninh Vân Hoan mỉa mai mình, liền ngậm nước mắt nói: “Trên màn hình hiện ra một chuỗi dấu sao, tôi chưa từnggặp qua, vì sao không thể là ma quỷ gọi?”
Cô ta vừa nói lời này ra khỏi miệng. Không chỉ là Ninh Vân Hoan, mọingười đi theo cũng bật cười, người nhà họ Cố có chút nổi giận mà quên cả Cố Doanh Tích còn đang không ngừng kêu “Alo” trong điện thoại, “Cácngười cười cái gì?”
“Cố tiểu thư, cô không biết những chuyện này không phải là lỗi của cô,nhưng cô nói không đúng mà còn nói lung tung.” Ninh Vân Hoan dừng mộtchút, liếc nhìn nhanh sắc mặt khó coi của đám nhà họ Cố: “Đó là một sốngười dùng mã số đặc thù, vì không muốn cho người khác biết rõ. Mới cố ý che đậy, bây giờ chị cô có thể gọi điện được cho cô, chứng minh cô tađang làm khách ở trong một gia đình có địa vị đặc thụ, mà không phải làbị tôi giết.”
Ninh Vân Hoan nói đến đây, quay đầu liếc nhìn sắc mặt cứng ngắc của đámcảnh sát: “Hôm nay xem như chứng minh tôi không có giết người. Nhưngngười họ Cố đi oan uổng tôi lung tung, tôi chính là phải báo cảnh sát.”Ninh Vân Hoan vừa dứt lời, hai người cảnh sát kia do dự một chút, liềngật đầu nhẹ.
Tuy nói chuyện bây giờ rõ ràng, cô gái nhà họ Cố không phải là bị NinhVân Hoan hại chết, ngược lại hiện tại người ta có khả năng bợ đỡ đượcnhà quyền quý, theo lý mà nói bất kể chuyện như vậy thì phải báo cảnhsát, dù sao lỡ như chọc đến nhân vật lớn khó lường nào đó, thua thiệtchính là bọn họ, nhưng tình huống vừa rồi mấy người cảnh sát cũng thấyđược, trước khi điện thoại người này tự xưng là Ninh cô nương, đầu bênkia mới gọi điện thoại đi đến, nếu không phải hậu trường của Ninh VânHoan còn cứng rắn hơn so với chủ nhân của số điện thoại này, vậy thìnhất định là trong lúc đó hai người có quan hệ, dù sao trước mắt xem ramấy người này đều không thể chọc nổi, có điều nhà họ Cố gây chuyện trước lại ngậm máu phun người, bọn họ làm việc theo quy định, cùng lắm thìdẫn theo người nhà họ Cố về đồn cảnh sát cho nếm mùi đau khổ là được.
Nghĩ được như vậy, vài người cảnh sát đều đáp một tiếng, lúc này mớilạnh mặt hét to: “Tốt lắm, mau đứng lên, hiện tại cũng chứng minh Ninhtiểu thư này trong sạch, mấy người vừa mới nói, giờ tôi phải đem đámngười các người trở về lấy khẩu cung, ghi mọi chuyện lại.”
Mọi người nhà họ Cố đều thấy được, đi vào Cục Cảnh Sát không phải làchuyện tốt lành gì, hơn nữa lúc trước Ninh Vân Thành đi vào Cục Cảnh Sát một chuyến, lúc trở lại cả người đều tiều tụy, lúc này người họ Cố tựnhiên không dám đi, Cố Doanh Nặc mới vừa muốn mở miệng, Ninh Vân Hoan đã nói tiếp: “Cố Thiếu Đào sai người đánh ba tôi, việc này là bảo vệ tiểukhu tận mắt nhìn thấy, cũng có nhớ kỹ, tôi hoài nghi là do cô gái Cố này chỉ điểm, mục đich là vì muốn bắt cóc ba tôi lừa tiền!”
Chuyện một khi đã lên thì không còn đơn giản là gây chuyện nữa, vàingười cảnh sát tự nhiên lại cảm thấy khó xử và đau đầu, trả lời mộttiếng, Cố Doanh Nặc mới cuống quít nói: “Chậm đã, chuyện của Cố ThiếuĐào chúng tôi cũng không biết rõ ràng lắm, anh ấy làm chuyện chúng tôicũng không biết…” Cô ta vốn nghĩ chuyện này có thể là do Ninh Vân Hoanngậm máu phun người nói lung tung, ai ngờ lúc này chỉ mới vừa mở miệng,một thiếu niên tóc đỏ chui trong đám người không dám tin nhìn cô ta mộtcái, oán hận cắn răng, xoay người bỏ chạy.
“Thiếu tinh nghịch…” Trong lòng Cố Doanh Nặc hoảng hốt, gấp rút đuổi theo muốn giải thích: “Không phải là như vậy…”
“Cố tiểu thư, xin cô phối hợp một chút.” Cảnh sát trước mặt bực mình bắt cô ta lại, vừa rồi người họ Cố mắng cảnh sát coi như là đã đắc tội, lúc này còn không nhân cơ hội trả thù thì còn gì là đạo lý, kéo người lại,thấy bộ dáng gấp muốn khóc của cô ta, mới lạnh lùng nói: “Chúng tôi cũng chỉ là làm việc chung, nếu như các người thật sự là không làm gì cả, tự nhiên không cần sợ, giống như Ninh tiểu thư vừa rồi, không phải là liền rửa sạch tội danh sao?”
Bị cảnh sát này đâm một nhát, Cố Doanh Nặc mới hồi phục thần trí, cuốngquít chen lấn qua lấy điện thoại trong tay Cố Nhàn, nói: “Chị, chị đang ở chỗ nào? Trong khoảng thời gian này chị đi đâu? Chị có biết bệnh của mẹ càng ngày càng nghiêm trọng không?”
Từ nhỏ Cố Doanh Tích đã chiếu cố hai em gái, hơn nữa tính cách ả ôn nhuthiện lương, bởi vậy hai chị em Cố Doanh Nặc đều rất thích và kính trọng người chị lớn này, cũng không ngờ tới lúc mấu chốt, người chị này không chỉ là không đáng tin cậy, ngược lại là bỏ lại người nhà cái gì cũngkhông trông nom, chính mình lại đến nhà nhân vật lớn ở!
Mặc dù trong lòng Cố Doanh Nặc hết sức kính trọng và yêu thích Cố DoanhTích, thế nhưng lúc này nói chuyện vẫn nhịn không được tuôn ra một chútoán khí.
Lúc này vừa bị cô ta hỏi, Cố Doanh Tích cũng là khổ mà không nói được.Nước mắt tràn ra, âm thanh ngẹt mũi xuyên qua điện thoại truyền đến taimọi người, nước mắt kia tí tách tí tách chảy, cảm giác đau thương xuyênqua điện thoại cũng có thể truyền đến trong lòng mọi người, Cố DoanhTích nói như thế nào? Ả vì Lưu Tấn Quân mà chờ mấy người bất lương, vìđi cứu bọn họ, kết quả, kết quả bị người ta thay phiên ô nhục, chuyệnnhư vậy làm sao ả có thể mở miệng nói ra!
Vừa nghĩ tới việc thân thể mình không còn sạch sẽ, nước mắt Cố Doanh Tích liền chảy không ngừng. Khóc không ngừng.
Mẹ con họ Cố vốn đang có chút oán giận ả. Vừa nghe thấy ả khóc thành bộdáng như vậy. Tâm đều lập tức mềm nhũn ra, Cố Nhàn lấy điện thoại lại,ôn nhu an ủi: “Doanh Tích, ngoan đừng khóc. Mẹ ở chỗ này đây, có lời gì, chờ sau khi con trở về rồi nói tiếp.” Giọng an ủi của Cố Nhàn làm choCố Doanh Tích tỉnh táo chút ít, nói bằng giọng mũi: “Mẹ, người yên tâm,con sẽ sớm trở lại.” Cố Nhàn an ủi làm cho suy nghĩ rối ren giữa sống và chết trong lòng Cố Doanh Tích trấn định lại, dù sao chuyện cũng đã xảyra, ả coi như là đi tìm đường chết cũng không đền bù được cái gì.
Chuyện bẩn như vậy chớ nói ra ngoài, coi như là bí mật trong nội tâm của ả là được. Nhị thiếu gia nhà họ Mộ - Mộ Cẩn Ngôn mặc dù cứu ả, có thểhắn chỉ là một tên ngốc, mình nói qua với hắn, chắc chắn hắn sẽ khôngnói ra, chuyện như vậy chỉ cần mình không nói. Về sau hắn cũng khôngnói, nên cái gì mọi người cũng không biết!
Nghĩ tới những chuyện này, trong lòng Cố Doanh Tích mới thở phào nhẹ nhõm.
Ninh Vân Hoan vẫn ở một bên xem biểu hiện của nhà họ Cố, thấy Cố DoanhNặc lúc bắt đầu phản ứng phẫn nộ càng về sau càng bình tĩnh, khóe miệnglại nhịn không được lộ ra vè tươi cười.
Không nghĩ tới ở kiếp trước Cố Doanh Tích là chị gái thần tiên của nhàhọ Cố này cũng có thời điểm bị bất mãn, nhà họ Cố vốn là đem Cố DoanhTích làm thành thần tiên, mỗi người đối với ả đều vô cùng thích, cho ảlà trung tâm vòng tròn mà quanh chuyển xung quanh. Nhưng hôm nay xem raquan hệ của nhà họ Cố cũng không giống như trong tưởng tượng của cô làđoàn kết thành một khối, không có chỗ nào hở.
Chỉ cần có cơ hội, Ninh Vân Hoan nhất định sẽ làm cho sự bất mãn của nhà họ Cố với Cố Doanh Tích càng lúc càng lớn, trên thế giới nếu đã khôngcó nữ chính không phá hư được tình yêu, vậy thì nhất định cũng không cónữ phụ không phá hư được tình thân, mặc dù cô là nữ phụ, nhưng đời trước cũng không biết lợi dụng thật tốt thân phận này của mình, ngược lại còn bắt đầu nịnh nọt Cố Doanh Tích làm tốt cho mối quan hệ của hai ngườichính là mình phải chết oan.
Cũng không ngờ tới ngược lại bị ả làm cho cô cửa nát nhà tan, đời nàylại tới, cô cũng nên làm một nữ phụ đúng cách, kéo đẩy một chút phá hưchuyện tốt của nữ chính, làm cho ả cũng nếm thử mùi vị thống khổ bịngười thân vứt bỏ! Cố Doanh Tích điện thoại tới, tự nhiên nhà họ Cố cũng không dám lại luôn mồm hô Ninh Vân Hoan giết ả, hơn nữa không viết vìcái gì, một cú điện thoại của Cố Doanh Tích gọi tới, làm cho Cố Nhàn vừa rồi còn nửa sống nửa chết giống như thêm máu gà, trên mặt thậm chí cònhiện tia đỏ ửng, cặp mắt kia sáng ngời mà có tinh thần, ở đâu còn nhìnthấy mệt mỏi và nhu nhược trước đó. Cặp mắt hai chị em Cố Doanh Nặc cònmang theo ý cười. Cảnh sát muốn đem người mang đi, Cố Nhàn đang muốn cầm mảnh vải trắng dưới đất khẽ quấn tiền đem đi, Ninh Vân Hoan lại lớntiếng nói:
“Bà Cố à, hiện tại con gái bà không có bị người hại chết, hôm nay bà lại tới đây bôi xấu danh tiếng ba tôi, còn ở chỗ này giả bộ làm cho ngườita đồng tình mà đưa tiền, tôi nghĩ bà Cố không phải là kẻ ăn xin, khôngthể nào sẽ cần số tiền này đi?”