Lời nói của Ninh Vân Hoan vừa ra khỏi miệng, cả người Cố Nhàn đều cứnglại, bà rất cần tiền, bệnh của bà cũng thường xuyên cần uống thuốc. Lúccòn trẻ bà không có công việc chính thức, dựa vào làm việc vặt mà nuôilớn mấy đứa con trai con gái, đến già cũng không có bảo hiểm, đến thuốcuống cũng là do bản thân bỏ tiền hoàn toàn, khả năng số tiền này cũngđược hai vạn, ít nhất cũng đủ cho bà sống tốt qua mấy tháng, bà cũng làngười, cũng sợ chết, không có tinh thần thấy chết không sợ, lại khôngmuốn liên lụy đến con gái, cho nên tự nhiên là không muốn trả tiền lại.
Nhưng Ninh Vân Hoan vừa nói như vậy, bên ngoài Cố Nhàn luôn thể hiện làngười biết lễ nghĩa, lúc này bị cô nói ra, cũng đành phải đem miếng vảitrắng mở ra lần nữa, còn chưa mở miệng nói chuyện, cũng đã có một ngườiphụ nữ đi đến nhặt ba tờ tiền giá trị lớn trở về:
“Bà là đồ lừa gạt, tiền này tôi cũng không thể cho, chẳng thà quyên gópcho hội từ thiện, tôi lấy lại ba nghìn.” Người phụ nữ vừa nói dứt câu,liên tiếp có mấy người đi lên nhặt lại tiền, không quá một phút đồng hồ, tiền trên mặt đất đã được nhặt sạch sẽ, đừng nói đến một trăm đồng, màngay cả hóa đơn và biên lai của bệnh viện trước mặt Cố Nhàn cũng bị mọingười dẫm đầy dấu chân.
Ba mẹ con họ Cố tức giận đến xanh mét, toàn thân run rẩy. Ninh Vân Hoanlại cười nói: “Tôi chỉ là nói thật mà thôi, ba tôi đã trợ giúp các người nhiều rồi, dù không biết cảm ơn người cho thì thôi, cũng không thể lấyoán trả ơn!”
Lời của cô làm Cố Nhàn tức giận đến mức trắng bệch, Cố Doanh Nặc đỡ lấyCố Nhàn, theo bản năng nguyền rủa: “Cô ác độc như vậy, nhất định chếtkhông tử tế!”
“Tôi có chết tử tế hay không thì chưa biết, nhưng nếu như cô nguyền rủalinh nghiệm, thì trước mắt cô nên lo lắng cho mình đi, không biết khinào chị gái cô sẽ bán đứng cô đây!” Ninh Vân Hoan nhớ đến Cố Doanh Nặclúc chưa chết ở đời trước, đại khái là khoảng hai năm sau, đại khái nămsau cô ta cùng con trai của Tống Thanh Vân là Tống Mẫn Nhiên sẽ quenbiết nhau, lúc này Cố Doanh Nặc không biết chính mình mới chân chính làchết không tử tế, ngược lại còn nguyền rủa người khác.
Nghĩ tới những thứ này, Ninh Vân Hoan cũng không tức giận với cô ta,ngược lại còn cười: “Đến lúc đó bà Cố dạy ra ba cô con gái, thế nhưnghết mất hai người là thiếu nữ trượt chân.” Ninh Vân Hoan nói nói, nở nụcười, rốt cục mới không thèm nhìn ba mẹ con họ Cố nữa. Xoay người đi vào trong tiểu khu.
Để lại Cố Nhàn tức giận đến mức suýt hộc máu, Cố Doanh Nặc dù sao vẫn là cô thiếu nữ, sắc mặt lúc này cũng lên máu đỏ bừng, chịu không được xoay người nằm trong ngực Cố Nhàn ríu rít khóc lên.
Xử lý xong chuyện nhà họ Cố, Ninh Vân Hoan về nhà xem ba Ninh, hiện tạithân thể ông không tốt, hơn nữa lần trước bị Ninh Vân Thành lừa gạt rangoài rồi Cố Thiếu Đào kêu người đánh ông đã tạo thành bóng ma tâm lýtrong lòng ba Ninh, bởi vậy buổi sáng ông chỉ ở trong nhà đi lên đixuống, cũng không bước ra khỏi tiểu khu. Đối với chuyện xảy ra ở bênngoài cũng không biết rõ. Ninh Vân Hoan suy nghĩ một chút vần quyết định đem chuyện này nói cho ông biết.
Dù sao bây giờ cô không nói. Về sau lỡ như có người trong tiểu khu gặpba Ninh không chừng cũng lỡ miệng nói ra, để tự mình nói còn tốt hơn lànghe từ người khác, mình có thể ở một bên khuyên nhủ. Không chừng ba còn có thể bình tĩnh hơn một chút.
Ai ngờ ngoài dự liệu của cô, ba Ninh vô cùng yên tĩnh, cũng không có tức giận hay khó chịu gì: “Con nói, Vân Thành đúng là cùng với tên nhóc họCố kia thương lượng muốn bắt cóc ba đòi tiền?” Lúc ba Ninh nói nhữnglời này, vẻ mặt hết sức trấn định, Ninh Vân Hoan ngẩn người, nhưng vẫngật đầu nhẹ: “Đúng vậy ba, con mượn Lan Lăng Yến vài người, theo dõi bọn họ liên tục.”
Ba Ninh nghe thế, an tĩnh một hồi lâu, lúc này mới thở dài, không nóiđến Ninh Vân Thành mà cầm quải trượng trên tay gõ gõ xuống đất: “Nếu đãcùng nó kết hôn, cũng đừng nói thẳng họ tên, miễn cho người ta nói Ninhgia chúng ta không có gia giáo.” Ba Ninh dạy dỗ con gái một câu xong mới miễn cưỡng vẫy tay với mẹ Ninh đang cười ở bên cạnh: “Tôi thấy biệt thự bên Lam Sơn hiện tại cũng để trống không có ai ở, Hoan Hoan cầm lấy đi, con lập gia đình, coi như đây là của hồi môn chúng ta cho con.”
Lúc này trong lòng ba Ninh hết sức thất vọng về Ninh Vân Thành, nhưngkhông hoàn toàn hết hy vọng với đứa con trai này, bởi vậy vẫn giữ lạimột chút, không có nói muốn đem nhà ở và toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của mình cho con gái, nhưng mà vẫn đem biệt thự Lam Sơn cho Ninh VânHoan, chứng minh trong lòng ông vẫn không tỉnh táo giống như biểu hiệnbên ngoài.
Ninh Vân Hoan cũng không biết khuyên ông như thế nào, đây vẫn chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Ninh Vân Thành và Cố Doanh Tích dây dưa càng ngày càng sâu thì về sau còn có nhiều chuyện có thể xảy ra!
Chỉ là đời này Cố Doanh Tích đã không còn thuận buồm xuôi gió như đờitrước, ngược lại bỏi vì quan hệ của Lan Lăng Yến mà còn bị người làm ônhục. Nghĩ được như vậy, Ninh Vân Hoan lại nhớ đến một sự kiện trong lúc đó.
Bây giờ Lan Lăng Yến dạy dỗ Cố Doanh Tích chủ yếu là vì cô, có thể treongược mồi ở đó nhưng còn đám người Lưu Tấn Quân, căn bản mấy ngày này cô không có đem đám người kia để ở trong lòng, cũng không biết bọn họ điđến nơi nào. Ninh Vân Hoan nghĩ đến chuyện như vậy, vừa ra khỏi nhà liền gọi điện cho Lan Lăng Yến: “Lúc ấy Cố Doanh Tích bị người cứu đi, vậyđám người Lưu Tấn Quân đi đâu vậy?”
Hôm nay Cố Doanh Tích còn sống, cũng gọi điện thoại tới, biểu hiện lúcđó có vẻ là che giấu, càng làm cho trong lòng Ninh Vân Hoan chắc chắn Cố Doanh Tích là được người cứu.
“Làm sao em biết được ả được cứu?” Âm thanh của Lan Lăng Yến xuyên quađiện thoại truyền vào tai Ninh Vân Hoan, mang theo một tia lười biếng và ôn nhu, tiếng hít thở thổi tới ống nghe, hình thành một loại không khímờ ám, lỗ tai Ninh Vân Hoan có chút nóng lên, cũng quên mất mình mới vừa hỏi cái gì.
Cảm giác được đầu bên kia im lặng, Lan Lăng Yến dám khẳng định bộ dánghiện tại của cô có chút đáng yêu, tay chân luống cuống, nhịn không đượclại cười khẽ hai tiếng, chạm vào di động hôn một cái, lúc này mới nóithẳng: “Ả là được người cứu, hơn nữa bây giờ còn đang ở bên đó.”
Ninh Vân Hoan vừa nghe câu này, lại càng cảm thấy suy đoán của mình đúng liền nói theo bản năng: “Cứu ả có phải là người họ Mộ không?”
Lời nói vừa ra khỏi miệng cô mới phát giác được có cái gì không đúng,nếu như mình đã đoán sai, có thể cô phải giải thích tại sao lại nói rahọ Mộ như vậy? Tại sao cô lại nghĩ Cố Doanh Tích sẽ có liên quan đến nhà họ Mộ? Mà nếu như cô đã đoán đúng, lại càng không giải thích tốt chuyện như vậy, trong tay cô có người của Lan Lăng Yến cho mượn, đương nhiênLan Lăng Yến biết rõ ràng hiện tại cô không có tra động tĩnh của CốDoanh Tích, huống chi coi như là cô tra động tĩnh của nhà họ Mộ, thì với địa vị cùa nhà họ Mộ lúc này, bản lãnh của cô cũng không thể tra ra rõràng, thì làm sao cô sẽ biết là nhà họ Mộ ra tay cứu Cố Doanh Tích màgiải thích cho tốt.
Vẻ mặt Lan Lăng Yến ngưng tụ, cầm di động, trong mắt lộ ra vẻ đăm chiêu, cũng không tiếp tục đề tài này, anh là một thợ săn lão luyện, đối vớichuyện gì có hứng thú luôn luôn không đem biểu hiện chân thật nói ra,anh có rất nhiều kiên nhẫn, từ từ có thể biết rõ ràng chuyện gì xảy ra.Nếu lúc này anh hỏi tới, Lan Lăng Yến khẳng định mình sẽ không biết được đáp án, ngược lại còn làm cho Ninh Vân Hoan bị dọa mà chạy mất.
Thật vất vả mới đem người mang vào trong ngực có chút hơi ấm, anh sẽkhông làm loại chuyện đem người dọa trở về lại chỗ cũ, bởi vì liền giảbộ như không có nghe câu vừa rồi của Ninh Vân Hoanh, trên mặt vui vẻ lại càng thêm chút ít u ám: “Là tên ngốc nhà họ Mộ cứu ả, Mộ Cẩn Ngôn.”
Lấy được cái đáp án khẳng định, tảng đá trong lòng Ninh Vân Hoan rơixuống dưới đất, lập tức nghĩ tới vừa rồi mình lỡ lời, trong lòng có chút lo sợ bất an, cô cũng không viết vừa rồi Lan Lăng Yến có nghe thấy haykhông. Nếu như anh nghe được, khẳng định là giả bộ như không nghe thấy.Mặc kệ như thế nào, anh không hỏi tiếp tục, ngược lại làm cho hành vicủa cô đủ thể diện, trong lòng Ninh Vân hoan hiện ra vài tia cảm kích.
“Anh thấy tên nhóc họ Mộ kia còn có chút tâm tư, chuyện của họ Cố, emkhông cần lo, giao cho anh là được rồi!” Mặc dù Lan Lăng Yến thích bộdáng sinh động của Ninh Vân Hoan lúc đùa giỡn Cố Doanh Tích, nhưng nghĩđến lai lịch của Mộ Cẩn Ngôn mà mấy ngày nay anh tra ra được, lại cảmthấy người này quá nguy hiểm với Ninh Vân Hoan, không nên giao cho côchơi.
Nói đến ảnh hưởng của Cố Doanh Tích đến Ninh Vân Hoan, vậy thì đó là một tâm ma, trong sách cô trốn không thoát loại dây dưa với Cố Doanh Tích.Đời trước cô lại chết ở trên tay Cố Doanh Tích, cả đời này cô nghĩ muốncách ly quan hệ với những người này, cũng không ngờ quay đi quay lại, cô vẫn bởi vì Lan Lăng Yến mà đụng tới Cố Doanh Tích.
“Chuyện của Mộ Cẩn Ngôn em biết anh sẽ giúp em, nhưng Cố Doanh Tích thìkhông được.” Tâm kết của cô, cần chính cô đến mở ra, ít nhất coi như làcô không cần Cố Doanh Tích tìm đến cái chết, nhưng tức giận của mình thì cần phải giải tỏa.
Lan Lăng Yến khẽ nhíu chân mày, vừa muốn mở miệng nói chuyện, âm thanhmềm mại của Ninh Vân Hoan từ đầu bên kia điện thoại truyền tới: “Anhnhất định sẽ bảo vệ em, em biết rõ, có đúng không ông xã?”
Vừa nghe đến những lời này, nghe đến cô gọi mình là cái gì, thoáng cáiLan Lăng Yến liền hết giận, thậm chí thời điểm đó anh không chú ý, trênmặt anh còn lộ ra vẻ vui vẻ mà nhu hòa, không vui trong lòng lập tức tản ra ngoài, toàn bộ chỉ còn là tràn đầy khoái trá, chính anh cũng khôngthể khống chế khóe miệng vểnh lên, lời muốn nói ra đầy sự nịnh nọt vàsủng ái:
“Mộ Cẩn Ngôn là kẻ giả ngu của nhà họ Mộ, tâm cơ hắn rất sâu, hơn nữahắn còn có chút thế lực, có điều bảo vệ tốt cho Hoan Hoan chính là trách nhiệm của ông xã, em yên tâm chơi đi, trước khi em chơi đủ, chắc chắn ả ta sẽ không chết!” Về phần chơi đủ rồi Cố Doanh Tích có thể chết haykhông, Lan Lăng Yến cũng không có nói rõ, đương nhiên Ninh Vân Hoankhông có hiểu được.
Cô không ngờ chính là mình chỉ là nghe lời ba Ninh nói mà thuận miệnggọi anh một tiếng ông xã mà thôi, biểu hiện của anh lập tức ngoài dựliệu của Ninh Vân Hoan, không có ngờ tới Lan Lăng Yến lòng dạ độc áckhông ai bì kịp trong con mắt cô cũng sẽ có một ngày dùng giọng nói nhưvậy để dụ dỗ cô. Cô biết mình có chút đặc biệt đối với Lan Lăng Yến, côcũng có thể cảm giác được, mặc dù những ngày này cô vẫn luôn nhàn nhạtvới Lan Lăng Yến, trong lòng còn cho là mình sợ anh. Đúng là nếu nhưkhông phải là ỷ lại vào sự dung túng của anh, cô sẽ không thể nào ởtrước mặt anh mà tự tại như vậy. Thậm chí, thời điểm có cảm giác nguyhiểm khi gặp Tần Dật, phản ứng đầu tiên chính là gọi điện cho anh!